Chương : 272
cạch một tiếng, chiếc ly cao cổ trong tay Mộ Khải Trạc rớt xuống bàn.
Những giọt rượt đỏ tươi bắn ra ngoài, không cẩn thận vấy bẩn lên mình anh ta.
Nhưng anh ta không để ý, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Cố Cơ Uyển, lâu thật lâu cũng không dời đi.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Cố Cơ Uyển mặc ít vải như vậy.
Sợ là cơ thể tuyệt đẹp nhưng lại kín cổng cao tường của cô chưa từng để lộ trước đám đông như vậy.
Cố Cơ Uyển kỳ thật cũng có chút ngượng ngùng, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên mặc bikini.
Thật ra khi ở trên boong tàu cô ăn mặc tuy cũng không bị xem là quá kín cổng cao tường nhưng cũng không phải là phóng khoáng.
Tuy nhiên, mặc trên người một bộ đồ kiệm vải như vậy vẫn khiến cho cô cảm thấy bồn chồn.
Hơn nữa nói về ánh mắt hướng về phía cô của mọi người, là của phụ nữ thì còn đỡ, bởi cô đã có thể thích ứng được với sự ganh ghét trong mắt họ.
Nhưng ánh mắt ngập tràn sắc thái của đám đàn ông thì vẫn còn khiến cô không được thoải mái cho lắm.
“Đừng… Đừng nói bây giờ cậu muốn quay về thay đồ đấy nhé?” Tô Tử Lạp thấy cô muốn lui về phía sau, lập tức giữ cô lại.
“Không được, cậu không thấy là dáng vẻ của câu hiện tại đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người à, thay cái gì mà thay?”
“Đúng vậy, tuyệt đối không được thay! Đúng rồi, kiểu tóc này cũng rất thích hợp với cậu.”
Là Hạ Lăng Chi búi tóc cho cô, mái tóc dài được búi trên đỉnh đầu và được buộc bởi một sợi dây buộc tóc nhạt màu.
Mấy sợi tốc rơi bên tai không che được cái cổ mảnh mai mà còn làm tăng thêm vẻ gợi cảm.
Tóm lại là quá đẹp! Đẹp một cách lồng lộn!
“Đi, đến chỗ cậu hai thôi.” Tô Tử Lạp kéo cô về chỗ của Mộ Khải Trạch.
Hôm nay là Mộ Khải Trạch đưa các cô đến đây nên vị trí của người nhà họ Mộ cũng đã định chắc rồi.
Nói thật được ngồi cùng cậu hai Mộ trên boong tàu này cũng là một chuyện vô cùng nở mày nở mặt.
Mộ Khải Trạch nhìn cô gái đang đi về phía mình, ngắm nhìn dáng vẻ như tinh linh của cô thì ánh mắt bất giác di chuyển từ cổ của cô xuống dưới.
Trong nháy mắt, môi lưỡi khô ran, toàn thâng căng thẳng.
“Cậu hai Mộ, ánh mắt của cậu có phải là quá chăm chú rồi không?” Hạ Lăng Chi cười trêu.
Mộ Khải Trạch đằng hắng một tiếng, khó khăn lắm mới thu lại tầm nhìn, thì phát hiện rượu vang đã văng khắp người mình.
Nhân viên phục vụ đã cầm khăn tới cẩn thận lau cho anh ta.
Mộ Khải Trạch cầm khăn tự mình lau hai lượt rồi tiện tay ném đi.
Dù gì cũng bẩn, cũng thất thố rồi.
Anh ta thôi không nhìn làn da trắng như tuyết của Cố Cơ Uyển nữa, hầu kết chuyển động lên xuống, uống xong rồi nhân viên phục vụ đưa nước ấm tới nhưng vẫn cảm thấy miệng khô.
Anh ta bỗng nhiên đứng lên, nói: “Chờ một chút, tôi đi thay đồ tắm rồi lát nữa sẽ dạy cô bơi.”
Sau khi anh ta đi, Tô Tử Lạp tiến đến bên cạnh Cố Cơ Uyển, nhỏ giọng nói: “Cậu xem, đàn ông đều không chống đỡ nổi sự hấp dẫn của cậu.”
Lần này trang điểm không tồi nhỉ?
Bộ bikini này là cô ấy đặc biệt chọn, sau khi mua về vốn dĩ định để mình mặc nhưng không ngờ ngực nhỏ quá không thể mặc vừa.
Còn Cơ Uyển thường ngày thích mặc đồ rộng thùng thình nên hoàn toàn không nhận ra cô lại điện nước đầy đủ như vậy.
Bộ bikini mà cô tỉ mỉ chọn được mặc lên người Cố Cơ Uyển lại giống như là được may theo số đo vậy!
Uhm, vẫn là cô có mắt nhìn.
Hạ Lăng Chi cũng ghé sát lại cười hì hì.
“Cậu không thấy ánh mắt của cậu hai Mộ nhìn cậu lúc nãy à? Quả thực hận không thể ăn cậu!”
“Đúng vậy, đồ tiểu yêu tinh nhà cậu đúng là hại người vô số mà, tất cả mọi người đều hận không thể xé xác cậu ra.”
Tô Tử Lạp vốn dĩ không có cảm tình với cậu hai Mộ nhưng xem ra hôm nay người ta hình như cũng không tệ như vậy.
“Tớ thấy cậu hai Mộ đã rất khắc chế rồi, đó là phản ứng bình thường của đàn ông, trách sao được người ta, chỉ trách cậu quá mê người.”
“Đợi lát nữa cậu hai Mộ dạ cậu bơi, tự mình nhìn, không phải tớ nói anh ta xấ xua nha, nhưng với dáng vẻ hiện tại của cậu, nếu tớ là đàn ông thì cũng nhịn không được mà muốn đụng chạm một chút.”
“Dù tớ là phụ nữ nhưng cũng muốn sờ nữa là, ha ha ha.”
“Đúng vậy, ha ha ha…”
Cố Cơ Uyển nâng một ly nước lên uống, chán chẳng muốn nói chuyện với hai cô nàng này.
Có điều hôm nay nắng chói chan mà sao cứ cảm thấy hơi lạnh nhỉ? Thời tiết hôm nay lạnh sao?
Giổng như có một làn hơi lạnh giá thổi qua người cô khiến cô có cảm giác… Nổi da gà da vịt.
… Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đứng trên ban công lầu ba lóe lên một tia lạnh lẽo rồi nhanh chóng thoáng qua một tia tức giận.
Cố Vị Y thay bikini xong đi ra, nhìn thấy điếu thuốc chư châm dưới chân anh ta liền kinh ngạc.
Cậu cả Mọ nhìn cái gì mà thuốc lá rơi cũng không biết?
Cô đi tới đang định nói gì đó với anh ta nhưng khoảnh khắc ánh mắt lướt qua boong tàu đã nhìn thấy bóng dáng trên boong!
Con nhỏ đê tiện đó!
Cố Vị Y tức đến mức mấy ngón tay run rẩy, hiện tại, không cần hỏi cũng biết tại sao thuốc lá rơi mà cậu cả Mộ cũng không hay.
Đám đàn ông trên boong, người nào người nấy cũng đều nhìn chằm chằm bóng dáng đang dựa vào lan can của người đã thuộc về cậu hai Mộ.
Da của cô ấy thật sự rất trắng, giữa rất nhiều cô gái thì da cô là trắng đều nhất, đẹp nhất!
Cô còn dám mặc bikini! Hai đường nơi bẹn để lộ phơi phới, hai đùi thì lồ lộ!
Con nhỏ đê tiện! Con nhỏ đê tiện này không biết xấu hổ mà!
Cố Vị Y đã quên mất rằng vải trên người mình còn ít hơn cả cả người ta,
Cô ta chỉ biết là, con tiện nhân Cố Cơ Uyển ăn mặc ít vải như vậy nhất định là vì muốn quyến rũ cậu cả Mộ!
Chiếc cằm bị bỏng của cô ta sau vài lần được phẫu thuật thì hiện tại chỉ cần không tới gần là sẽ không nhìn ra dấu vết gì.
Cô ta cho rằng mình như vậy là hoàn mỹ rồi nhưng… Nhưng con nhỏ đê tiện Cố Cơ Uyển vì sao lại tỏa sáng đến mức đó chứ?
“Tu Kiệt…” Cô ta chưa từ bỏ ý định, lần này nhịn không được, đã tới gần anh.
Cơ thể phồn thực của cô ta thiếu chút nữa là cạ vào cánh tay của Mộ Tu Kiệt.
Nhưng Mộ Tu Kiệt bỗng nhiên xoay người đi vào khoang thuyền
Cố Vị Y mất trọng tâm, suýt chút nữa là ngã nhào xuống sàn.
Nếu không giữ lan can thì đã không đứng vững rồi.
Lâm Duệ ở sau lưng thấy vậy liền thấy rất sảng khoái, không hiểu sao anh ta rất thích nhìn thấy bộ dạng ăn phải trái đắng của Cố Vị Y khi ở bên cạnh cậu chủ.
Nhưng, tâm tư của anh ta hôm nay không đặt vào đấy.
Ra trước lan can xem thử thì thấy thiếu phu nhân cố nhiên rực rỡ lóa mắt, tuy nhiên cô là người phụ nữ của cậu chủ nên có xinh đẹp động lòng người cỡ nào đi nữa anh ta cũng không dám ngắm.
Lâm Duệ muốn ngắm là ngắm cô nàng bé nhỏ ngồi cùng với Cố Cơ Uyển.
Áo tắm của cô có kiểu dáng bình thường, nên đứng giữa đám con gái xinh đẹp, quyến rũ ấy thật sự chẳng có gì bắt mắt.
Nhưng cũng không hiểu sao, đối với anh mà nói một cô nhóc thân hình thẳng đuộc như cô lại rất thú vị.
Ai nấy trên booang cũng đều vuốt tóc làm dáng nên sự tự nhiên của Tô Tử Lạp lại có vẻ vô cùng mới mẻ.
Hình như đã lâu rồi anh không chọc cô nhóc này chơi.
Lâm Duệ nở một nụ cười vui vẻ, xoay người trở về phòng thay quần áo.
… Mộ Khải Trạch đưa theo ba cô gái lên bờ.
Đi ở trên bờ cát, gió biển thổi lại có cảm giác mát mẻ như vậy.
Cố Cơ Uyển hơi co người lại vì ăn mặc phong phanh, Mộ Khải Trạch lập tức để ý thấy sự khác lạ của cô.
“Lạnh không?” Tuy rằng tháng mười một chưa phải là mùa đông nhưng trời cuối thu cũng khá lạnh.
“Tôi đi lấy khăn tắm cho cô, cô ở đây chờ tôi nhé.”
Cậu hai Mộ lập tức xoay người chạy về chỗ neo tàu.
Tô Tử Lạp vừa xuống thuyền đã không biết đi đâu, Hạ Lăng Chi cũng đi cùng một anh chàng đẹp trai.
Sau khi Mộ Khải Trạch rời khỏi thì chỉ còn lại một mình Cố Cơ Uyển đ itrên bãi biển.
Bỗng nhiên, một cái khăn tắm được đắp lên người cô bọc lấy cơ thể đang lạnh lẽo của cô lại.
Chỗ neo tàu hơi xa, cậu hai Mộ không thể lấy khăn tăm quay lại nhanh như vậy được?
Cố Cơ Uyển quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đứng sau lưng mình liền kinh ngạc.