Chương : 285
Vince thật sự muốn tát chết chính anh.
Lúc nãy anh vừa mới nói cái gì nhỉ? Bất cứ người nào dám quấy rầy cô Cố nghỉ ngơi đều phải giết chết không tha?
Vậy bây giờ có phải anh nên tự sát không?
Cửa phòng bị lưng của anh đẩy ra rồi đập lên tường một cái bốp.
Giang Nam hoảng sợ, dùng ánh mắt giết người quay sang đó, sau đó lai nhìn Cố Cơ Uyển đang gối đầu lên tay anh, cực kỳ khẩn trương.
Cô dậy rồi!
Cái tên Vince đáng chết này!
Cô mới ngủ chưa được hai tiếng, cái tên khốn nạn này lại đánh thức cô rồi!
Cố Cơ Uyển hình như gặp chuyện gì đó hoảng sợ trong giấc mơ, đột nhiên mở bừng mắt.
Giang Nam thở dốc, sốt ruột: “Không sao, không sao, ngủ thêm chút nữa đi, ngoan, không đau!”
Anh rất lo lắng, thật sự cực kỳ lo lắng.
Lúc trước khi cô tỉnh dậy đã đau đến cơ thể run rẩy!
Anh sợ bây giờ cô tỉnh dậy lại đau giống như lần trước.
Bác sĩ đã nói để cô ngủ thêm một lúc, khi tỉnh dậy sẽ không quá đau nữa.
Nhưng mà cô đang ngủ, lại bị đánh thức!
Sau này anh nhất định phải giết chết tên Vince này!
Vince ngồi bệt dưới đất không dám bò dậy, sợ bản thân làm ra tiếng động gì dọa sợ Cố Cơ Uyển nữa.
Cố Cơ Uyển nhíu chặt mày, hai người đàn ông trong phòng bệnh cực kỳ lo lắng.
Cô nhíu chặt mày, mặt mày đều là vẻ đau đớn.
Nhưng lần này cô chỉ túm chặt lấy vạt áo của Giang Nam, cũng không kêu đau và rớt nước mắt nữa.
Chỉ là vẻ mặt ngơ ngác một lúc lâu rồi nghẹn ngào hỏi: “Anh ấy đâu?”
Đây không phải lần đầu tiên Cố Cơ Uyển hỏi, Giang Nam vẫy tay, Vince nhanh chóng bò dậy đóng cửa phòng lại rồi tự anh đứng canh trước cửa.
Còn động tác dựa cửa, có chết cũng không dám làm lần hai.
Giang Nam cầm một tờ khăn giấy qua, vẫn cẩn thận lau mồ hôi cho Cố Cơ Uyển.
Tỉnh lại chưa bao lâu mà trên trán cô đã tươm ra một lớp mồ hôi mỏng rồi.
Anh biết cô gái này vẫn rất đau, chỉ là đang cố gắng chịu đựng.
Nhưng câu hỏi này của Cố Cơ Uyển, cũng giống hệt như tối hôm qua, anh vẫn không biết nên trả lời như thế nào.
“Cô ngủ… ngủ một giấc đi, anh ấy… còn có vài việc…”
Anh muốn nói dối để an ủi cô nhưng lại nói không nên lời.
Giống hệt như lần trước, lời nói giống nhau, làm cho Cố Cơ Uyển đột nhiên yên lặng.
Vẫn còn rất đau, nhưng mà lần này tỉnh lại vẫn còn có thể nhịn được một chút.
Hai mắt cay xè, nước mắt lập tức rơi xuống.
Giang Nam cuống quít lau nước mắt trong khóe mắt của cô, dáng vẻ vô cùng đáng thương thế này, làm cho mấy lời trêu chọc anh thường hay nói cũng nói không nên lời.
Cô vẫn còn đang rơi nước mắt, Giang Nam đã lau một lúc lâu vẫn không thể lau khô được.
Bất đắc dĩ, anh chỉ đành dịu dàng nói: “Anh ấy thật sự có việc, chuyện rất quan trọng, không phải không muốn đến thăm cô, anh ấy… từng đến thăm cô.”
Cố Cơ Uyển vẫn không nói tiếng nào, chỉ túm chặt vạt áo anh, nước mắt vẫn rơi như mưa.
Giang Nam nhìn cảm thấy vô cùng khó chịu, lau thêm một tờ khăn giấy nữa, nước mắt vẫn lau mãi không hết.
Anh nâng tay, ngón tay thon dài khẽ lướt qua khóe mắt cô.
Nước mắt trong suốt đọng lại ở đầu ngón tay, làm anh cảm thấy trong lòng rất nặng nề.
“Cô đừng đau lòng, dưỡng thương cho tốt đã.”
Cô gái này còn đang khóc, anh cũng không nói được câu nào dễ nghe cả.
Thật ra cho dù có nói như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật này.
Cô vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, cậu cả Mộ lại không hề xuất hiện.
Đối với bất kỳ ai thì đây cũng đều là đả kích chết người.
Cô khóc cũng bình thường thôi.
“Cô muốn khóc thì cứ khóc cho đã đi, không có ai cười cô hết, sau khi khóc đã rồi thì phải vui vẻ lên.”
Cố Cơ Uyển vẫn túm chặt lấy áo anh, yên lặng khóc.
Nói là để cô khóc đó, nhưng mà khi nhìn thấy cô khóc thì trong lòng vẫn như bị ai bóp chặt lấy, rất khó chịu.
Giang Nam lại cầm một tờ khăn giấy, cẩn thận lau cho cô.
Nhịn một lúc, cuối cùng vẫn nhịn không được tiếp tục an ủi: “Chỉ là một người đàn ông mà thôi, đáng để cô khóc thành thế này à?”
“Cố Cơ Uyển mà tôi quen, mặc kệ gặp phải khó khăn gì đều có thể cắn răng chịu đựng, sao bây giờ lại trở nên yếu ớt như thế?”
“Nếu cô muốn đàn ông thì đợi sau này tôi tìm cho cô một đống, cô tùy ý lựa chon! Còn một vài người, cô đừng có nghĩ đến nữa.”
Mộ Tu Kiệt đã đi A Lý Hãn, cho dù trở về an toàn thì một đoạn thời gian dài sau đó cũng sẽ không thể ở cùng với cô được.
Thay vì để cô mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, còn không bằng để cô đau lòng một lần, sau này lại vui vẻ mà sống cuộc sống của chính cô.
Chuyện đối phó với đảo Thiên Đường cũng không phải chuyện làm trong một hai ngày, trong khoảng thời gian này để Cố Cơ Uyển rời xa Mộ Tu Kiệt cũng không nhất định là chuyện xấu.
“Cô chắc là rất hiểu tính tình của cậu cả Mộ, bây giờ anh ấy không đến thăm cô, sau này cũng sẽ không đến.”
“Cố Cơ Uyển, cô yếu đuối thế này, là định yếu đuối cho ai xem hả!”
“Tỉnh táo lại cho tôi, lau nước mắt ngay, vì một thằng đàn ông, không đáng!”
“Anh…”
“…Khốn… Nạn.”
Cố Cơ Uyển túm áo anh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn, giọng nói khàn đến mức gần như không ra khỏi miệng được: “Tôi đau… Đừng nói nữa, phiền muốn chết!”
“…” Giang Nam ngạc nhiên.
Lại nhìn sắc mặt của cô, đúng là không phải dáng vẻ khổ sở, cũng chỉ nhíu chặt mày lại giống như rất đau thôi.
Cũng đúng, bây giờ cô vốn đang rất đau, anh lại cứ luôn cho rằng cô khóc là vì cậu cả Mộ không đến thăm cô.
Lập tức cảm xúc ngổn ngang.
Cố Cơ Uyển vẫn là Cố Cơ Uyển như trước kia, cho dù trong lòng có khó chịu thì cũng sẽ không vì đau lòng mà khóc đến mức đó.
Bây giờ nước mắt hoàn toàn không cản được là vì đau nên tự chảy ra, là phản ứng sinh lý!
“Xin, xin lỗi, tôi còn tưởng…”
Giang Nam hơi luống cuống tay chân, lúc này cũng không biết phải làm cái gì.
“Tôi… Vậy cô cứ tiếp tục khóc đi, tôi… Không phải, tôi không có cười nhạo cô, tôi đau lòng… Không đúng, tôi không có đau lòng… Vậy, tôi gọi bác sĩ!”
Cố Cơ Uyển lười quan tâm đến cái tên đang nói năng lộn xộn này.
Cô vẫn rất đau, tuy rằng không đau dữ dội như lúc trước, nhưng bây giờ khắp cơ thể vẫn còn rất đau.
Còn việc cậu cả Mộ có đến thăm cô hay không… Thật ra, biết được anh không sao cũng đã được rồi.
Không tới thì không tới, anh có lý do của anh.
Nếu ở lại cạnh anh đối với anh là một gánh nặng, vậy cần gì phải miễn cưỡng chứ?
Sự cố lần này đã làm cô hiểu rất rõ.
Sự tồn tại của cô đối với Mộ Tu Kiệt mà nói chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.
Không có bản lĩnh này thì đừng đứng ở bên cạnh cậu cả Mộ, không có tư cách!
Giang Nam không có tay rảnh để nhấn chuông, chỉ đành lớn tiếng gọi vọng ra ngoài: “Gọi bác sĩ.”
Không bao lâu sai, bác sĩ đã bị Vince xách vào.
Vừa thấy tình hình của Cố Cơ Uyển, bác sĩ cũng đau đầu: “Sao lại đánh thức bệnh nhân?”
Vince cúi đầu không dám nói câu nào.
Giang Nam gầm nhẹ: “Mau tìm xem còn có cách nào có thể giảm đau cho cô ấy không!”
Trách nhiệm thì sau này chắc chắn sẽ phải truy cứu, nhưng không phải bây giờ!
Bác sĩ cũng không biết làm sao: “Không thể uống thuốc giảm đau nữa, cơn đau này phải tự chịu đựng thôi, cơ thể của cô ấy không tốt lắm, uống quá nhiều thuốc giảm đau sẽ có hại cho sức khỏe.”
Tay Cố Cơ Uyển vẫn luôn đặt trên ngực Giang Nam, túm chặt áo anh.
Trước khi Giang Nam định nói gì nữa, cô đã mím môi khàn khàn nói: “Chịu đựng đi, tôi… có thể.”