Chương : 289
Dương Quân hơi sững sờ, sau đó lập tức nói: “Cậu cả dạo gần đây không có đi công tác, vẫn luôn ở Bắc Lăng.”
Đầu ngón tay Cố Cơ Uyển hơi cuộn chặt lại, nếu anh nói cậu cả đương nhiên ở Bắc Lăng thì có lẽ cô sẽ nghi ngờ.
Nhưng những lời này của Dương Quân, lại làm cho người ta không tìm thấy được sơ hở.
“Cô Cơ Uyển, cô hỏi chuyện này là vì muốn tìm cậu cả có việc gì sao?”
Lúc Dương Quân đối xử với cô vẫn luôn thân thiện như vậy: “Hay là, tôi gọi điện thoại cho cậu cả giúp cô được không?”
Anh thật sự cầm di động ra, định gọi sang cho Mộ Tu Kiệt.
Cố Cơ Uyển rũ thấp mắt, lắc đầu: “Không cần, tôi không có gì muốn nói với anh ấy cả.”
Nếu anh vẫn ở Bắc Lăng, vậy thì là thật sự không muốn đến thăm cô chứ không phải là không thể xem.
Cô làm sai chuyện gì sao? Hình như cũng không làm sai chỗ nào cả.
“Kêu họ đẩy tôi về nghỉ ngơi thôi, Dương Quân, hôm nay phiền anh rồi, cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, cậu cả đã dặn dò, nhất định phải chữa trị cho cô Cơ Uyển thật tốt, nếu không anh ấy cũng sẽ rất áy náy.”
Dương Quân đẩy cô đến trước cửa phòng phẫu thuật.
Cố Cơ Uyển không nói câu nào, một câu ‘sẽ rất áy náy’ đã đánh tan hết toàn bộ chút hi vọng nhỏ nhoi của cô.
Anh thật sự không cần cô.
Giang Nam đứng chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Dương Quân đẩy cô vào lập tức chạy lên đón: “Dương Quân, thế nào rồi?”
“Trên cơ bản không có vấn đề gì hết, còn có ba chỗ, một tháng sau có thể bắt đầu đợt trị liệu thứ hai.”
“Đã hiểu.” Giang Nam gật đầu, đi ra đằng sau xe lăn: “Cảm ơn, một tháng sau tôi sẽ liên lạc lại với anh.”
“Được.” Dương Quân gật đầu, nhìn theo bọn họ rời đi.
Sau khi về phòng bệnh, Cố Cơ Uyển đang định đứng lên, Giang Nam lại bế cô lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Động tác này làm vô cùng nhẹ nhàng, rõ ràng là đã rất quen tay thuần thục rồi.
“Thật ra bây giờ tôi có thể tự đi được rồi.” Cố Cơ Uyển nhìn anh, trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc.”
“Lúc đầu mấy chỗ kia bị thương, đi đứng rất khó chịu, nhưng mà hôm qua tôi thử rồi, không đau.”
Giang Nam gật đầu: “Được, ngày mai lúc xuất viện tự em đi.”
Cô không nói lời nào, Giang Nam đẩy xe lăn sang một bên, bắt đầu sửa soạn gối đầu của cô.
“Dương Quân nói hôm nay dùng không ít thuốc tê, tuy là chỉ gây tê một bộ phận, nhưng mà sau khi về tốt nhất vẫn là nên ngủ một giấc, bốn tiếng sau mới được phép ăn uống, nếu không anh sợ em lại buồn nôn.”
Cố Cơ Uyển vẫn luôn nhìn anh, nhìn anh dọn dẹp đồ đạc, nhìn anh sửa soạn lại thuốc men của cô, nhìn anh cẩn thận chăm sóc cô.
Cuối cùng cô đột nhiên nói: “Anh rất thân thiết với Dương Quân, thật ra anh chính là một trong những người bạn thân thiết của cậu cả Mộ.”
Giang Nam sửng sốt nhìn cô.
Cố Cơ Uyển từ kiếp trước đã biết, Mộ Tu Kiệt có mấy người anh em thân thiết có thể cùng vào sinh ra tử.
Bọn họ không thường gặp nhau, nhưng mà lần nào gặp nhau thì khi quay về người đều nồng nặc mùi rượu.
Mà cô không thể nào đến gần, chỉ có thể nhìn anh từ xa, chờ sau khi anh đi qua rồi thầm ngửi chút hơi thở anh để lại, giống như là đứng cùng một chỗ với anh.
Lúc trước cô đã sớm nghi ngờ Giang Nam rồi, chỉ là vẫn chưa khẳng định được.
Nhưng bây giờ cô lại rất chắc chắn.
Giang Nam cúi đầu nhìn cô, ánh mắt của cô gái vô cùng thản nhiên, cho dù đã đoán ra được nhưng tâm trạng cũng không có dao động gì quá nhiều.
Nhưng mà chính bản thân anh, trong khoảnh khắc khi bị đoán được, đột nhiên hô hấp hơi rối loạn.
“Sau đó thì sao?” Anh hỏi.
“Sau đó?” Cố Cơ Uyển nhìn vào ánh mắt anh, chớp chớp mắt: “Cậu hai Giang, tôi không hiểu anh có ý gì.”
Giang Nam lại hơi xấu hổ, nếu như cô tức giận mắng anh một trận cũng được.
Như bây giờ, không ồn ào không kiếm chuyện, cứ yên lặng như thế này lại làm anh không biết phải làm gì tiếp theo, cũng không biết phải ở cùng cô thế nào nữa.
“Ừm, là cậu cả nhờ anh chăm sóc tôi? Từ lúc nào? Lần đầu tiên tiếp cận tôi à?”
“Không phải.” Lúc đó thuần túy chỉ vì tò mò, muốn biết trên người của người phụ nữ này có cái gì đặc biệt mà có thể làm anh cả mê mệt như vậy.
“Vậy vì sao anh muốn đến tìm tôi?”
“Tò mò.”
“Tò mò?” Tò mò gì chứ?
“Đừng có hỏi, anh không nói cho em biết đâu.” Không biết giải thích, cũng không muốn lừa cô, vậy thì cứ dứt khoát không nói gì hết đi.
“Vậy bây giờ anh chăm sóc cho tôi cũng là ý của cậu cả Mộ sao? Anh ấy cảm thấy thiếu nợ tôi sao?”
Chuyện này có tính là thiếu nợ không? Thật ra Giang Nam cũng không biết.
Có lẽ, có một phần ý nào đó đúng là vì cảm thấy thiếu cô.
Tuy rằng phần nhiều hơn có lẽ là vì tình cảm, không nỡ buông bỏ.
“Ừ.” Anh gật đầu, một phần nguyên nhân thì cũng coi như là nguyên nhân, đúng không?
Cố Cơ Uyển rũ mắt xuống, lông mi dày dài phủ xuống mí mắt cô, tạo thành hai khoảng tối hình cánh quạt, vô cùng xinh đẹp.
Giang Nam cảm thấy bản thân anh đúng là không thể giải quyết được mấy vấn đề này, lời anh nói làm cô cảm thấy không vui sao?
“Anh nói xem.” Không biết yên lặng đã bao lâu, Cố Cơ Uyển đột nhiên khẽ hỏi: “Anh ấy có còn cần tôi không?”
“Câu hỏi này không bằng em tự hỏi anh ấy đi.” Quyết định của người khác cũng không đến lượt anh đoán.
Cố Cơ Uyển lại cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh tiếp cận tôi vì có mục đích khác như vậy sẽ làm tôi rất lo lắng.”
“Có cái gì mà lo chứ, anh cũng chả muốn cái gì của em.” Giang Nam kéo ghế lại, ngồi xuống cạnh mép giường.
“Tôi lo là vì tôi muốn vài thứ của anh đó.”
Lời này Giang Nam nghe không hiểu, anh nhíu mày lại.
Cố Cơ Uyển thở dài một hơi, sau khi buông bỏ cảm xúc nào đó trong lòng xuống rồi, cô mới nhìn Giang Nam.
“Tôi sợ, ngay cả tất cả mọi thứ về anh cũng đều là giả.”
Quan tâm cô là giả, từng chuyện nhỏ nhặt khi ở cùng cô cũng là giả, cãi nhau, trêu chọc rồi làm hòa với cô, tất cả những điều này cũng đều là giả.
Giang Nam vốn còn định nói gì đó, nhưng mà một giây trước khi định nói, đột nhiên hiểu ra được ý của những lời cô nói.
Không biết vì sao, anh đột nhiên bởi vì câu nói này của cô gái mà tâm trạng lại trở nên phức tạp.
Có rất nhiều cảm xúc quẩn quanh trong lòng anh, trái tim đột nhiên đập mạnh, nhưng mà lại phải tự mình kềm chế nó, không dám để nó nhảy lên quá nhanh.
Có lẽ chính anh cũng không biết giờ phút này anh đang suy nghĩ cái gì nữa.
Nói tóm lại, có một số việc anh cực kỳ khẳng định.
Anh xoa đầu ngón tay, định nhẹ nhàng nói ra vài câu gì đó, cuối cùng mới phát hiện ra, những lời này hoàn toàn không có cách nào nhẹ nhàng được.
Nhưng nếu như quá nặng nề thì hình như lại quá đứng đắn, không… không phù hợp với hình tượng cao lơn của anh cho lắm.
Cuối cùng, Giang Nam chỉ đành liếc mắt nhìn cô, giả bộ như không thèm quan tam nói: “Anh… ít nhất anh là thật.”
“Không lừa tôi?”
“Không lừa em!”
“Được, tôi tin anh. Nhưng mà vì sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Không lẽ chỉ bởi vì cậu cả Mộ dặn dò thôi sao?”
“Có lẽ.”
“Thật sự có lẽ sao?”
“Ai mà biết.”
Nửa tiếng sau, Cố Cơ Uyển bình thản thiếp đi.
Giang Nam lại cầm điện thoại lên, đi ra ngoài phòng, gọi cho dãy số quen thuộc.
Ba giây sau, có người nghe máy.
“Chính chủ?”
“Không phải.”
Anh lập tức cúp máy, đứng trên hành lang, nắm lan can, nhìn chân trời dần dần lặn xuống.
Ở một bầu trời khác, anh rốt cuộc đang làm cái gì?
Sáng sớm hôm sau, Cố Cơ Uyển cuối cùng cũng nhớ đến một chuyện cực kỳ quan trọng: “Điện thoại của tôi đâu rồi?”
Hình như điện thoại đã rời khỏi cuộc sống của cô rất lâu rồi, cô không nhớ đến việc sử dụng nó.
Giang Nam tìm một lúc lâu, mới tìm được trong túi xách đặt ở ngăn kéo, lấy điện thoại đưa cho cô.
Hết pin, tắt máy, có lẽ đã sập nguồn lâu lắm rồi.
Cố Cơ Uyển tìm đồ sạc ra cắm vào, khởi động máy lên, vô số tin tức và cuộc gọi nhỡ lập tức xuất hiện.
Cô lướt một lúc lâu, cuối cùng cũng lướt đến tin nhắn của Đàm Kiệt: “Đã lấy được báo cáo, cậu thật sự là cháu ngoại của bà cụ Mộ.”