Chương : 333
Cậu hai Giang đến rồi
Ba cô gái đều giật mình, khu văn phòng vốn dĩ ồn ào náo nhiệt bỗng chốc trở nên im lặng.
Cũng không biết tại sao, trước kia thì nhìn thấy cũng không có cảm giác gì.
Nhưng mà lần này nhìn thấy anh ta đi về phía của mình, khuôn mặt của Cố Cơ Uyển nóng lên, lại có chút không tự nhiên.
“Sao lại không nói nữa?” Giang Nam đi đến trước mặt của ba người.
Tô Tử Lạp cắn cắn ngón tay, chợt nhớ đến lúc nãy anh ta vừa mới nói cái gì.
Hai mắt lập tức tỏa sáng, vui mừng nói: “Nói như vậy, cậu hai à, cậu thừa nhận là cậu và Cơ Uyển đang nói chuyện yêu đương hả?”
Giang Nam không nói gì, ánh mắt mỉm cười dừng ở trên mặt của Cố Cơ Uyển.
“Cô ấy cũng đã mang thai cho tôi rồi, tôi còn có thể không thừa nhận hay sao? Tôi cũng không muốn bị người khác mắng là người đàn ông cặn bã đâu.”
“Anh nói bậy bạ cái gì đó? Tôi đây không phải là muốn giải vây cho anh à?” Khuôn mặt của Cố Cơ Uyển càng đỏ hơn.
Trừng mắt liếc nhìn anh một cái, bỗng nhiên cô lại có chút khẩn trương: “Sao vậy, chuyện đã bàn xong chưa? Sao nhanh như vậy mà đã kết thúc rồi? Anh ta vẫn không đồng ý hả?”
“Hợp tác với Giang thị của chúng tôi đối với bọn họ mà nói có lợi ích rất lớn, tại sao lại không đồng ý chứ.”
“Vậy tại sao anh…”
“Trịnh tổng bỗng nhiên lại có việc gấp, cho nên về trước rồi, nhưng mà chuyện hợp đồng, Vince đang bàn bạc với giám đốc của bọn họ, xem như hạng mục này đã được ký kết.”
Giang Nam nói chuyện nhẹ nhàng, ký kết được với dự án có giá trị khổng lồ này, để hình tượng cao cao tại thượng của anh ta lập tức tăng vọt mấy phần.
Người đàn ông có rất nhiều tiền, đó cũng là một loại quyến rũ.
Đàn ông có tiền, dáng dấp lại còn đẹp trai, vóc người cũng đẹp, thậm chí ngay cả khí chất đều là hàng cao cấp, vậy thì sự quyến rũ của anh ta quả thật không có giới hạn.
Ngay cả Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi cũng say mê chết mệt dưới sự quyến rũ của anh ta, thiếu chút nữa là không thể tỉnh dậy.
Cố Cơ Uyển vỗ nhẹ lên trán của hai người bọn họ, nhìn bộ dạng si mê của hai người bọn họ, thiếu chút nữa là trợn mắt với bọn họ.
“Có thể đứng đắn một chút không hả?”
“Có chỗ nào mà không đứng đắn chứ?” Tô Tử Lạp ôm trán nhìn cô chằm chằm: “Không phải chỉ là nhìn nhiều thêm một lúc hay sao, chút chuyện này cũng không nỡ nữa à.”
“Nhìn cái gì mà nhìn, bây giờ người ta cũng đã được dán nhãn của Cơ Uyển rồi, không cho phép nhìn nữa.” Hạ Lăng Chi hung dữ nói.
“Chẳng lẽ là cậu không nhìn hả?” Lúc nãy là ai nhìn cậu hai Giang nhà người ta như là hoa si vậy?
Hạ Lăng Chi đỏ mặt, từ chối cho ý kiến.
Yêu thích trai đẹp thì ai mà không có, trai đẹp mà, người đàn ông cực phẩm đẹp mắt như vậy sao không nhìn được.
“Mà này cậu hai, bữa tối tối ngày hôm qua chính là vì chúc mừng tiết mục của chúng tôi có tỷ lệ người xem cao, không có liên quan gì đến việc hẹn hò của hai người mà.”
“Đúng vậy đó, chuyện yêu đương mời khách này chính là luật lệ cũ, cũng không thể qua loa được.”
“Vậy à?” Giang Nam vẫn luôn luôn nhìn vào Cố Cơ Uyển.
Cố Cơ Uyển hận không thể trợn mắt với anh ta: “Đừng nghe các cậu ấy nói bậy.”
“Cậu đây là không nỡ để cho người đàn ông của cậu bỏ tiền ra hay sao? Cố Cơ Uyển, không ngờ đến cậu là người như vậy, có bạn trai rồi thì không có tình người nữa.”
“Đúng vậy đó, cậu trọng sắt khinh bạn. Cố Cơ Uyển, tớ muốn tuyệt giao với cậu.” Tô Tử Lạp chống nạnh, một mặt tức giận.
“Tớ cứ như vậy đó, sao nào?” Cố Cơ Uyển cũng không cam chịu yếu thế, chỉ về phía của bọn họ: “Hôm qua vô duyên vô cớ lại lừa của anh ấy một bữa cơm, bây giờ còn muốn tiếp tục nữa hả?”
“Tiền của người ta kiếm được còn không phải là do vất vả mới kiếm được hay sao, cũng không phải là từ trên trời rơi xuống!”
“Cố Cơ Uyển, nhanh như vậy mà cậu đã giúp người đàn ông của cậu rồi, quá đáng!”
“Đúng vậy đó, chúng ta còn có phải là bạn bè nữa hay không?”
Hai người phụ nữ này đứng cùng một chiến tuyến, hung dữ đáp lại lời cô.
Nhưng mà Cố Cơ Uyển vẫn đứng về phía của Giang Nam, lập trường kiên định.
“Tớ không có giúp ai cả, dù sao thì các cậu cũng không thể tùy tiện lừa anh ấy được.”
“Quỷ hẹp hòi!” Tô Tử Lạp tức giận mắng.
Cố Cơ Uyển xem thường: “Tớ cứ hẹp hòi đó thì sao nào?”
Hạ Lăng Chi lại không phục: “Cũng không phải là tiêu tiền của cậu.”
Cố Cơ Uyển lại nói như đương nhiên: “Của anh ấy chính là của tớ.”
…
Toàn bộ thế giới này dường như liền yên tĩnh trong nháy mắt.
Ba cô gái đang giương cung bạt kiếm cũng bởi vì câu nói này mà lập tức ngây ngốc, im miệng.
Lúc nãy Cố Cơ Uyển mới vừa nói gì vậy.
Hình như là cô cũng đã quên đi rồi, lúc nãy cô vừa mới nói cái gì?”
Của anh ấy… chính là của mình?
Ôi trời đất ơi, đây không phải là đang thừa nhận mối quan hệ thầm kín nào đó hay sao.
“Không, tớ không phải là có ý này, tớ…”
Bỗng nhiên người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau.
Anh ta cúi đầu, mặt chôn ở cổ của cô, nụ cười dịu dàng, thiếu chút nữa đã làm người khác chết đuối trong đó.
“Ừ, của tôi chính là của em.”
…
Bầu không khí buổi tối ngày hôm nay rõ ràng không thích hợp.
Thật ra thì cũng không nói được là chỗ nào không thích hợp, nhưng chính là như vậy, cảm giác bầu không khí là lạ, tôi có cảm giác có cái gì đó đang rình rập.
Giang Nam thì cũng giống như bình thường, sau khi trở về thì thay quần áo, sau đó lại bắt đầu rửa tay nấu canh.
Quên nói, trong một tháng mà Cố Cơ Uyển “ở cữ”, cậu hai Giang từ một cậu ấm chỉ biết làm ra những thứ màu đen theo thói quen trong phòng bếp, đã thăng cấp thành đầu bếp cao cấp.
Bây giờ mỗi buổi tối sẽ làm ra ba món mặn một món canh, không chỉ có màu sắc hương vị, còn cực kỳ phù hợp với khẩu vị của Cố Cơ Uyển.
Hầu như là canh đều không giống nhau, ấm người, làm ấm bụng, bổ khí, an thai, dưỡng nhan.
Canh dưỡng thai có đủ loại, so với thím Nguyệt nấu còn muốn chuyên nghiệp hơn.
Nghe nói đều là tìm tài liệu ở trên mạng mà học, hoàn toàn là tự học thành tài.
Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi liền tiến bộ thần tốc, quả thật là có tay nghề thần kỳ.
Sau khi Cố Cơ Uyển thay một bộ quần áo ở nhà liền đi đến phòng bếp, theo thói quen làm trợ thủ.
Vừa bỏ rau vào trong bồn rửa, Giang Nam liền ngăn cản nói: “Bác sĩ đã nói rồi, không thể đụng vào nước lạnh được, cứ để yên đó đi.”
Lời của bác sĩ nói Giang Nam luôn làm theo giống như là thánh chỉ, đương nhiên là lúc dùng ở trên người của cô.
“Lần trước bác sĩ còn nói là dạ dày của anh không tốt, phải ăn cơm đúng giờ, tại sao anh thường xuyên tăng ca mà lại quên ăn cơm.”
Cố Cơ Uyển nhỏ giọng lầm bầm, đây rõ ràng chính là sự đối đãi khác biệt nhau.
Sao anh ta lại không biết được, anh ta cũng đã đặt lời nói của bác sĩ nói với mình ở trong lòng.
“Tôi cũng ăn cơm đúng giờ mà.” Giang Nam cười cười, lấy rổ rau ở trong tay của cô qua.
“Nếu như em cảm thấy nhàm chán thì ra bên ngoài xem tivi đi, chờ tôi một tiếng đồng hồ, rất nhanh thôi.”
“Xem tivi nhạt nhẽo biết bao nhiêu.”
“Ý là nhìn tôi thì không buồn chán à?” Anh ta cười: “Quả nhiên là bởi vì tôi quá đẹp trai ư?”
… cái này à, sao có thể càng ngày càng tự luyến vậy.
Dù sao thì một tháng gần đây, ngày nào cũng là như thế này.
Anh ta bận rộn trong phòng bếp, cô đứng ở một bên nhìn xem, thỉnh thoảng lại ăn vụng món ăn.
Thời gian trôi qua rất bình thản, nhưng mà loại bình thản này không hiểu sao lại có một loại cảm giác yên ả bình dị.
Có đôi khi Cố Cơ Uyển cũng sẽ suy nghĩ, thật ra sống như thế này cũng rất tốt.
Không cần có kích thích, chỉ cần yên lặng, hòa thuận, an bình, thỉnh thoảng còn có chút ấm áp.
Sau khi ăn uống no say, Cố Cơ Uyển trở về phòng của mình.
Thật ra thì tối nay cô có một suy nghĩ, cô đã suy nghĩ từ lâu, thời gian “ở cữ” cũng đã qua rồi, có phải là nên chuyển về nhà trọ của mình rồi không?
Dù sao thì nơi này cũng không phải là chỗ của cô, giữa bọn họ hình như cũng không có mối quan hệ đặc biệt gì.
Cho dù nói như thế nào, ở cùng với anh ta danh bất chính ngôn bất thuận…
Cố Cơ Uyển không biết là mình đang suy nghĩ cái gì, tại sao lại nghĩ đến chuyện danh chính ngôn thuận chứ?
Chỉ là bạn bè thôi, nghĩ nhiều như vậy để làm cái gì.
Vừa muốn đi ra ngoài, quay người lại nhìn thấy ở cạnh cửa có bóng dáng thon dài đang dựa ở đó.
Cố Cơ Uyển giật nảy cả mình, vô thức muốn xoay mặt sang chỗ khác tránh né ánh mắt của anh ta.
Giang Nam lại một mặt đứng đắn, thậm chí còn mang theo chút khí tức nghiêm túc: “Cơ Uyển, có một chuyện tôi muốn nói cùng với em.”