Chương : 339
Giang Nam cho rằng giải thích chuyện này rõ ràng thì mặc dù anh cả không thể lập tức chấp nhận, nhưng ít ra sẽ không tức giận như vậy.
Tuy rằng Cố Cơ Uyển cũng không muốn quay về bên cạnh Mộ Tu Kiệt.
Trên thực tế anh ta hiểu được sự lo lắng của Cố Cơ Uyển, cô không muốn xảy ra chuyện tương tự, khiến Mộ Tu Kiệt luôn ở ranh giới sống và chết vì mình.
Anh ta nhìn Mộ Tu Kiệt, chân thành nói: “Thật ra người cô ấy thích luôn là anh, mặc dù cô ấy đồng ý ở bên cạnh tôi, nhưng người ở trong lòng cô ấy vẫn không thay đổi.”
“Anh cả, cô ấy luôn tự hỏi mình không đủ mạnh mẽ sánh bước với anh hay không, ba lần bốn lượt cậu suýt mất cả mạng sống vì cô ấy, thử hỏi một phụ nữ thì sao cô ấy có can đảm quay về bên cạnh anh chứ?”
“Điều duy nhất cô ấy có thể làm đó là rời xa anh, ngoại trừ cách này thì cô ấy không thể nghĩ ra được cách tốt hơn để có thể làm cho anh rời xa nguy hiểm.”
Mộ Tu Kiệt vẫn thong thả hút thuốc, ánh mắt nhìn anh ta không hề thay đổi vì những lời đó.
Giang Nam hoàn toàn nhìn không thấu được anh đang suy nghĩ cái gì.
Anh đã không phải là anh cả trước kia, anh càng lạnh nhạt, càng u ám, càng khó đến gần hơn!
“Anh cả…”
“Nói xong chưa?” Mộ Tu Kiệt gẩy tàn thuốc, cười bí hiểm làm cho người ta lo lắng.
“Anh… Không tin sao?” Sắc mặt Giang Nam trầm xuống nổi giận! “Nếu anh không tin thì có thể đến bệnh viện xem bản ghi chép! Cô ấy chủ động yêu cầu phá thai, hay là phải phẫu thuật sinh non, bệnh viện viết ghi chép rất rõ ràng.”
Ánh mắt Lục Kiêu và Nam Cung Vũ dừng lại trên người Mộ Tu Kiệt, nếu chuyện này chỉ là hiểu lầm…
Nhưng sao anh hai lại thế này? Hiện tại ăn nói khép nép vì một phụ nữ ăn cũng không phải là phong cách của anh ta!
Không ngờ anh ta lại thâm tình với Cố Cơ Uyển đến như thế!
Thậm chí anh ta còn khúm núm vì cô, Lục Kiêu và Nam Cung Vũ càng lo lắng.
Một người phụ nữ và hai người đàn ông, cho dù tiết mục tình tay ba này kết thúc thế nào thì chắc chắn sẽ không hoàn mỹ.
Cho dù là anh cả hay là anh hai, từ trước đến nay không phải là người dễ động lòng.
Một khi đã động lòng thì rất khó lấy lại tình cảm đó.
Mộ Tu Kiệt ấn mẩu thuốc lá vào gạt tàn thuốc, anh cầm ly uống một ngụm rượu.
Anh không nhìn Giang Nam, ánh mắt kia còn lạnh nhạt hơn cả nước, không hề mang theo tình cảm.
“Với năng lực của cậu hai Giang muốn sửa chữa ghi chép của bệnh viện thì có khó gì chứ?”
“Anh cả!” Giang Nam lập tức nổi giận, anh không tin Cố Cơ Uyển, cũng không tin anh ta!
Mộ Tu Kiệt lại không muốn nhìn anh ta, khẽ đong đưa chiếc ly trong tay, cuối cùng anh giơ tay uống hết rượu.
Sau đó dáng người cao lớn đứng lên sô pha đi về phía cửa.
“Anh cả, anh… Đi sao?” Nam Cung Vũ cũng đứng lên, đối với tình hình trước mắt này thì anh ta không biết phảo làm sao.
Anh em nhiều năm lại ầm ĩ lên bởi vì một phụ nữ như vậy.
Tuy rằng không đến mức tàn sát nhau, thậm chí hiện tại anh cả tức giận, nhưng chỉ cần anh hai xảy ra chuyện, anh cả vẫn sẽ cố gắng giúp đỡ.
Nhưng giữa các anh em đã không còn vui vẻ tự nhiên giống như trước kia nữa.
“Đi thôi.” Mộ Tu Kiệt lại rút ra một điếu thuốc lá, lúc anh đi tới cửa thì quay đầu lại nhìn Giang Nam một cái.
Anh bỗng nhiên cong lên cười nhạt: “Nếu cậu có thể chấp nhận người phụ nữ của mình thường xuyên bị người đàn ông khác đùa giỡn, vậy thì cứ tiếp tục ở bên cạnh cô ta đi.”
“Mộ Tu Kiệt!”
Giang Nam dùng sức đẩy Lục Kiêu ra, nhưng Lục Kiêu vẫn chắn trước mặt anh ta, không cho anh ta có cơ hội đụng chạm với Mộ Tu Kiệt.
Giang Nam nắm chặt tay lại, tức giận nói: “Anh đừng quá đáng!”
“Quá đáng sao?” Mộ Tu Kiệt cười lạnh đến tận xương tủy: “Tôi chỉ chưa chơi chán mà thôi.”
Cửa phòng bao được mở ra, sau khi bóng dáng lạnh lùng đi ra ngoài thì toàn bộ phòng bao lập tức rơi vào tuyệt vọng.
Giang Nam nhìn Lục Kiêu, khí lạnh trong đáy mắt Lục Kiêu cũng tan đi một chút.
“Đừng đối đầu với anh cả, lần này… Anh ấy nghiêm túc.”
Lục Kiêu không hiểu chuyện tình cảm, nhưng hành động của anh cả hơn một tháng nay làm cho anh ta hiểu một đạo lý.
Đó là nếu muốn anh cả buông tay Cố Cơ Uyển, vậy thì giống như để anh cả buông bỏ mạng sống của mình.
Cho dù là yêu hay là hận cũng vì cô gái kia.
Sao có thể buông tay chứ?
“Tránh ra.” Giang Nam không muốn ra tay, nhưng những lời Mộ Tu Kiệt nói làm cho anh ta đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Anh nói anh vẫn chưa chơi chán.
Dường như Lục Kiêu cũng nghĩ đến gì đó, rốt cuộc cũng nghiêng qua một bên cho anh ta đi.
Bóng người thon dài của Giang Nam lập tức biến mất ở cửa phòng bao.
Trong phòng bao cũng chỉ còn lại Nam Cung Vũ và Lục Kiêu.
Ngay cả Nam Cung Vũ thích nói chuyện nhất thì lúc này vẻ mặt cũng ảm đạm.
“Muốn tiếp tục muốn rượu hay là giải tán?” Anh ta hỏi, cũng không biết hỏi Lục Kiêu hay là hỏi mình.
Lục Kiêu ngồi xuống sô pha, cầm chai rượu vang đỏ vẫn chưa uống xong tiếp tục rót rượu.
Lúc trước bốn người ở bên nhau, cho dù không nói lời nào thì không khí cũng sôi nổi.
Hiện tại mọi người nói nhiều, nhưng từng câu từng chữ đâm vào tim.
Rốt cuộc tình cảm trong quá khứ còn có ngày quay về không?
…
Cố Cơ Uyển cảm thấy mình thật sự rất tuyệt vọng.
Cô không hiểu vì sao mỗi lần mình đều không chạy thoát!
Lần này không phải là Tần Nhất, thay bằng một cao thủ cô không quen biết, nhưng cũng là cao thủ.
Cô vẫn chưa ra khỏi KTV đã bị người ta đưa ra từ cửa sau rồi ném lên xe.
Xe của Mộ Tu Kiệt, anh thích mùi thuốc lá!
Quả nhiên không bao lâu cửa xe được mở ra, bóng người làm cho người ta sợ hãi xuất hiện ở trong tầm mắt cô.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Thả tôi ra!”
Không khác so với lần trước, hai tay cô vẫn bị trói trên đỉnh đầu.
Chiếc xe này thiết kế rất xa hoa, giống như một chiếc lồng bằng vàng xa hoa, lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Tôi nói rồi, tôi vẫn chưa chơi chán, vì sao phải buông tay?”
Mộ Tu Kiệt đóng cửa xe lại, ngồi xuống bên cạnh.
Ký ức tối hôm qua lại hiện lên trong đầu.
Cố Cơ Uyển sợ tới mức run lên, lúc anh đụng vào vạt áo thì cô lại tức giận nói: “Tôi sẽ đính hôn với Giang Nam! Nếu anh không ngại dùng đồ của người khác đã sử dụng qua!”
“À, không sao, cô không biết khẩu vị của tôi nặng thế nào sao?”
Mộ Tu Kiệt cúi đầu, đôi mắt đen nhánh loé lên làm cho cô cảm giác được sự xa lạ.
Ánh sáng đó giống như con sói ẩn núp trong bóng tối!
Cô không khỏi run rẩy, bất lực nhìn nút áo của mình được cởi ra.
“Vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Cố Cơ Uyển nghẹn ngào, lại bướng bỉnh không rơi một giọt nước mắt ở trước mặt anh.
Mộ Tu Kiệt không trả lời vấn đề này, dường như cảm thấy lời nói của cô không có ý nghĩa gì với anh cả.
Hơi thở lạnh lẽo truyền đến làm cho cơ thể mảnh mai của cô càng run rẩy.
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt giống như đang săn mồi khóa chặt người cô, ngón tay thon dài cầm dây lưng, tách một tiếng cởi ra…