Chương : 355
Báo cảnh sát
Cậu Mộ lại muốn báo cảnh sát?
Không phải là anh đang nói đùa đó chứ, sao anh có thể thật sự kêu Lâm Duệ báo cảnh sát được?
Đây chính là… vợ sắp cưới cũ của anh mà, là cô gái trước đây không lâu còn bị anh… khi dễ.
Nhưng mà cậu cả Mộ sẽ nói đùa sao? Cho đến bây giờ anh cũng không phải là một người thích nói đùa.
Anh muốn Lâm Duệ báo cảnh sát, anh muốn để người của cục cảnh sát đến xử lý Cố Cơ Uyển, là thật.
Cậu cả Mộ đi rồi, Lâm Duệ nhìn Cố Cơ Uyển, cảm thấy không biết phải làm sao.
Đương nhiên là cậu cả sẽ không đùa giỡn, nhưng mà anh ta phải thật sự báo cảnh sát, tự tay đưa mợ chủ và cục cảnh sát ư?
Cố Vị Y vẫn còn đang bị thương, ông cụ Cố đau lòng cho cháu gái của mình, mặc dù là thương tiếc với Cố Cơ Uyển, nhưng mà cũng không thể bỏ rơi cháu gái được.
Do dự một lát, ông cụ Cố đi cùng với Mộ Tu Kiệt đưa Cố Vị Y đến bệnh viện để xử lý vết thương.
“Giang Nam, việc này…” Cố Tĩnh Viễn nhìn Cố Cơ Uyển ở trong ngực của Giang Nam một chút, không thể nào hận cô nổi.
Không biết là cô gái này đã phải chịu kích thích gì, nhưng trông có vẻ dường như đã sắp không khống chế nổi rồi.
“Một lát nữa tôi sẽ liên lạc với cậu.” Giang Nam nhìn anh ta rồi nói.
Lúc này Cố Tĩnh Viễn mới gật đầu, đuổi theo bước chân của ông cụ.
Lâm Duệ đang khó xử muốn chết, nhưng mà còn chưa đợi anh ta khó xử xong, vậy mà đã có người báo cảnh sát.
Là Tần Nhất!
Lâm Duệ biết, Tần Nhất đứng về phe của Cố Vị Y, mặc kệ anh ta đánh giá Cố Vị Y như thế nào, Tần Nhất đều cảm thấy Cố Vị Y là người hiền lành nho nhã.
Cậu cả đã kêu người báo cảnh sát, anh không báo thì Tần Nhất sẽ làm thay.
Cố Cơ Uyển bị mang về cục cảnh sát.
Cho dù Giang Nam có muốn nộp tiền bảo lãnh thì tạm thời cũng không thể được, ít nhất phải chờ sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Về phần bên phía Cố Vị Y muốn khởi tố như thế nào, bởi vì người ở chỗ của Mộ Tu Kiệt, Giang Nam cũng không nghe ra được bất cứ tin tức nào.
Chỉ có thể chờ đợi.
Lần chờ đợi này đến hơn nửa đêm.
Anh tay chỉ là rất lo lắng một mình Cố Cơ Uyển ở trong phòng giam, không biết là bây giờ như thế nào rồi.
Hơn bốn giờ sáng, ở cửa của cục cảnh sát xuất hiện mấy bóng người.
Ai cũng không biết tại sao cậu cả Mộ lại bỗng nhiên đến nơi này, có điều hình như là không phải anh đến đây một mình.
Còn có một cô gái với mái tóc bù xù, nhìn không ra có phải bị thương không, nhưng mà hình như trạng thái tinh thần không được tốt lắm.
Nơi mà anh đi không cùng chỗ với Giang Nam, cho nên hai người không chạm mặt nhau.
Về phần Cố Cơ Uyển, một mình ngồi yên tĩnh đến hơn bốn giờ, đột nhiên lại bị người mang đến căn phòng khác.
“Hiện tại người khởi tố cô nói rằng nếu như thái độ của cô tốt, thành thật sửa đổi, anh ta sẽ rút đơn khởi tố về.”
Cố Cơ Uyển cũng không biết là mình có nghe hiểu lời nói của đối phương hay không.
Nhân viên công tác nhìn thấy hai mắt của cô vô hồn, dường như căn bản cũng không nghe lời nói của mình, cũng không muốn nói quá nhiều lời với cô.
Lúc dẫn cô đến cửa phòng, nhân viên công tác nhìn cô một chút.
Thấy sắc mặt của cô tái nhợt, trông có vẻ như cũng không giống là người hung dữ ác độc.
Anh ta khuyên: “Độ tuổi này của cô chắc vẫn còn là học sinh nhỉ, sau này vẫn còn tương lai tốt đẹp, phải biết nắm bắt cơ hội cho thật tốt đó.”
“Có thể giải quyết chuyện trong hòa bình, cố gắng bình tĩnh mà giải quyết, nếu không một khi trên hồ sơ lưu lại bản án cũ, đối với tương lai của cô sẽ có ảnh hưởng rất lớn, có hiểu chưa?”
Mặt của Cố Cơ Uyển vẫn không có biểu cảm như cũ, không có một chút phản ứng nào.
Nhân viên công tác thở dài một hơi, cũng không biết là cô gái này bị kích thích gì nữa.
Trạng thái tinh thần này dường như rất không bình thường.
Cuối cùng, anh ta mở cửa phòng ra, nhẹ nhàng đẩy Cố Cơ Uyển đi vào.
Cô cho rằng sau khi đi vào thì người mà cô nhìn thấy sẽ là Cố Vị Y.
Thậm chí cô đã chuẩn bị tốt muốn đồng quy vu tận với đối phương.
Nhưng mà có làm thế nào, cô cũng không nghĩ đến người ngồi ở trong phòng là Mộ Tu Kiệt.
Cố Cơ Uyển bị nhân viên công tác tẩy vào trong, ngây ngốc đi đến bên cạnh ghế, bị ấn ngồi xuống.
“Các người nói chuyện với nhau một chút đi, nếu như có vấn đề gì thì lập tức gọi người.”
Cậu cả Mộ không nói lời nào, nhân viên công tác gật gật đầu với anh rồi sau đó đi ra.
Cửa phòng bị đóng lại, trong căn phòng lập tức chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ánh mắt của Mộ Tu Kiệt rơi trên mặt cô.
Sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy, mặc dù mấy ngày nay cũng đã gặp được mấy lần, nhưng mà cách một tháng không ở cùng nhau, cô giống như đã gầy đi không ít.
Trước kia trên người của cô cũng không có bao nhiêu thịt, bây giờ càng giống như là chỉ cần gió thổi qua thì cô có thể ngã.
Đi theo bên cạnh cậu hai Giang, cậu hai Giang không cho cô ăn uống đầy đủ à?
Anh muốn hút thuốc, ngón trỏ hơi cử động, nhưng mà nơi này là khu vực cấm hút thuốc.
“Có yêu cầu tôi không?” Đôi môi mỏng của Mộ Tu Kiệt mấp máy, giọng nói lạnh lùng.
Cố Cơ Uyển không nói lời nào, chỉ là lạnh nhạt liếc nhìn anh.
Rất ít khi cô biểu hiện an tĩnh như vậy ở trước mặt của anh.
Nhưng mà dường như hôm nay thần kinh của cô đã mệt mỏi.
“À, em dự định mãi mãi không nói chuyện, cứ như vậy à?”
Mộ Tu Kiệt nhíu mày: “Ngồi tù em cũng không sợ ư?”
Cố Cơ Uyển nhếch môi, vẫn không nói lời nào như cũ.
Đổi lại bình thường thì cậu cả Mộ đã sớm mất kiên nhẫn, vung cửa mà đi.
Có điều là tối hôm nay hình như sức chịu đựng của anh cực kỳ tốt.
Thậm chí tốt hơn dự liệu.
Anh dựa lưng vào ghế ngồi, bỗng nhiên cong môi lên, cười yếu ớt: “Em không quan tâm đến tương lai của mình, có phải cũng nên quan tâm đến bạn bè của em hay không?”
“Cô bé kia tên là gì ấy nhỉ? Hạ Lăng Chi à?”
“Anh đã làm gì Lăng Chi rồi?” Cố Cơ Uyển bỗng nhiên nhào lên trên phía trước.
Mộ Tu Kiệt mới nhìn thấy rõ tay của cô bị còng.
Còng tay lạnh như băng kìm hãm đôi bàn tay bất lực, tái nhợt, nhỏ bé của cô, trông đáng thương không nói thành lời.
Lạnh lùng nơi đáy mắt của anh lại sâu thêm một tầng, nhưng mà tuyệt đối lại không có nửa điểm thương tiếc với cô.
“Cô ta cũng có ý định tổn thương Cố Vị Y, bây giờ cũng giống như em, đang chờ ở trong cục cảnh sát.”
Trong lòng của Cố Cơ Uyển lạnh lẽo, biết Hạ Lăng Chi cũng nghe lời của mình, xúc động rồi.
Cố Vị Y thừa nhận là mình đã hại Tử Lạp.
Cô sẽ xúc động, Hạ Lăng Chi cũng sẽ như vậy.
Tử Lạp là bạn bè của cô, những ngày tháng cô không có ở đây, Tử Lạp và Hạ Lăng Chi ngày nào cũng ở bên nhau, tình cảm của bọn họ thân thiết như chị em.
“Cố Vị Y là hung thủ giết người, cô ta với mẹ của cô ta giống nhau, đều là hung thủ.”
Cô nắm thật chặt hai tay của mình, trừng mắt nhìn Mộ Tu Kiệt, hô hấp dồn dập.
“Các người không biết phân rõ phải trái, các người đều bị mù hết rồi!”
Mộ Tu Kiệt căn bản cũng không thèm để ý, tùy tiện để cho cô oán giận mắng mỏ, anh vẫn tỏ ra thái độ không quan tâm như cũ.
“Anh đến đây tìm tôi, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Cố Cơ Uyển không ngốc, nếu như cậu cả Mộ muốn khởi tố cô thì căn bản cũng không cần tự mình ra tay.
Rốt cuộc là anh muốn cái gì?
“Muốn làm gì à?”
Đôi mắt của Mộ Tu Kiệt khẽ nheo lại, ánh mắt nhìn cô giống như cười mà lại không phải cười.
“Vật nhỏ, hình như là em rất thích hỏi câu hỏi này, nhưng mà chẳng lẽ đáp án mỗi lần tôi cho em vẫn còn chưa đủ trực tiếp à?” Cố Cơ Uyển lập tức sợ hãi.
Cô nhớ đến hai lần trước cô đã bị ép buộc phải chịu đối xử trong xe của anh.
“Đã nhớ lại chưa?” Nụ cười của Mộ Tu Kiệt làm cho người ta lạnh đến xương tủy.
Anh bỗng nhiên nghiêng người qua, đến gần phía cô.
Cố Cơ Uyển lại bị hơi thở lạnh lẽo bỗng nhiên đến gần của anh dọa đến nỗi vô thức lùi lại phía sau.
Mộ Tu Kiệt thản nhiên nói: “Nếu em lui lại thì sẽ không nghe được chuyện liên quan đến bạn học của em.”
Cố Cơ Uyển siết chặt lòng bàn tay, cố gắng đè ép sự sợ hãi trong lòng đối với anh, ép buộc mình đối mặt với anh.
“Chuyện này không có liên quan gì đến Lăng Chi, cô ấy chỉ là nghe lời của tôi thôi, tôi là người đã xúi giục, có tội tình gì thì một mình tôi gánh chịu là được.”