Chương : 367
Cố Cơ Uyển đứng trong sân, nhìn xe của ông cụ rời đi.
Đôi mắt đẹp ấy dần dần bao phủ vẻ phức tạp.
Mộ Tu Kiệt muốn quay lại đại sảnh. Lại thấy cô gái vẫn nhìn về hướng cổng Vọng Giang Các, suốt một hồi lâu không định thần lại được.
Anh nheo mắt. Không hài lòng nói: “Muốn lười biếng à?”
Cố Cơ Uyển đột nhiên định thần lại, lại nhìn đăm đăm về phía cửa.
Nơi đó. Bóng xe của ông cụ đã không nhìn thấy nữa.
Cô cắn môi dưới, quay lại đi theo Mộ Tu Kiệt.
Bữa sáng vẫn chưa ăn xong, Mộ Tu Kiệt ngồi xuống. Cô đứng sau lưng anh như trước.
“Tôi có nói không cho cô ăn sao?”
Người giúp việc thì có gì hay? Cô thật sự đã diễn rất tốt màn biểu diễn tuyệt vời này!
Nhưng, ai bảo cô trở thành người giúp việc chứ?
Cố Cơ Uyển nhìn anh. Cậu cả Mộ có ý bảo cô ngồi xuống ăn à?
Vô cùng bất lực, ở đây, cô đứng cũng không đúng mà ngồi cũng không xong.
Tuy nhiên. Ông nội Cố rời đi rồi, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cô không muốn ông nội Cố biết về mối quan hệ mờ ám giữa cô và Mộ Tu Kiệt.
Nếu ông biết, có lẽ… ông sẽ thất vọng với cô lắm nhỉ?
Cô ngồi xuống bên cạnh Mộ Tu Kiệt. Người hầu liền đưa đồ ăn sáng cho cô.
Suốt thời gian ăn sáng. Cố Cơ Uyển im lặng ăn xong bữa sáng mà không nói lời nào.
Khi Mộ Tu Kiệt đặt đũa xuống. Cô cũng lập tức làm theo rồi đứng dậy.
“Cậu cả Mộ. Tôi tiễn anh ra ngoài.”
“Tôi có nói muốn đi ra ngoài hửm?”
Lời nói của cậu cả Mộ khiến Cố Cơ Uyển hoảng hồn.
Không đi ra ngoài? Vậy… anh sẽ không muốn ở lại đây đâu nhỉ?
Ở lại để làm gì chứ?
“Đi lên với tôi.”
Chỉ một câu nói. Cả người Cố Cơ Uyển hoảng sợ đến mức trở nên cứng đờ, chân cô lại bắt đầu mềm nhũn.
Người đàn ông có thể chỉ cần động một cái là đã dọa phụ nữ đến mức chân mềm nhũn thì chắc là trên đời chỉ có một mình cậu cả Mộ mà thôi.
Sáng sớm theo anh lên trên làm cái gì?
Cô nơm nớp lo sợ đi sau lưng anh, khi bước vào phòng, từng tế bào trên cơ thể cô đều kêu cứu dữ dội!
Mộ Tu Kiệt đi tới bàn, Cố Cơ Uyển đang cách anh năm bước dừng lại, không dám đi qua.
“Sợ tôi?”
Anh không nhìn lại.
Cố Cơ Uyển không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, mà thật ra, câu hỏi này không cần phải trả lời.
“Khi nào thi?”
“Thi?” Cậu cả Mộ bẻ lái hơi gấp, phải mất vài giây Cố Cơ Uyển mới kịp phản ứng.
“Một tháng sau.” Cô nói ngay lập tức.
“Mỗi môn thi nếu không đậu được 90, thời gian thỏa thuận sẽ nhân đôi.”
Mộ Tu Kiệt nhặt túi máy tính, rời đi.
Bóng lưng vẫn lạnh lùng tiêu sái như vậy.
Còn nói là không ra ngoài!
Tâm tư của đàn ông như mò kim đáy biển, thật sự là khiến cho người ta khó mà lường.
Cố Cơ Uyển muốn đi với anh ta, tiễn anh ra ngoài, lúc này mới giống như là công việc của người giúp việc.
Tuy nhiên, cậu cả Mộ có vẻ không thích: “Tránh xa tôi ra, phiền phức!”
Cô lập tức dừng bước, vẻ mặt oán hận.
Anh nghĩ cô muốn đi với anh lắm chắc? Còn không phải bị anh bắt phải phục vụ sao?
Thật là!
Tuy nhiên, mỗi môn phải hơn 90 điểm… đối với người thường xuyên trốn học như cô có phải là quá khó rồi không?
Cố Cơ Uyển thở dài, sau khi Mộ Tu Kiệt rời đi, cô cũng cất bước, chuẩn bị trở về phòng.
Nhưng bất ngờ, cô nhìn thấy vài cuốn sách xếp chồng lên nhau trên bàn của Mộ Tu Kiệt.
Sao cuốn sách này trông quen thuộc thế nhỉ?
Cố Cơ Uyển bước đến, cầm một trong số chúng.
Không phải là sách của họ trong học kỳ này sao?
Sao trên bàn của cậu cả Mộ lại có sách của họ trong học kỳ này?
Cầm lên lật ra, mắt Cố Cơ Uyển đột nhiên sáng lên.
Bản ghi chú này là ai làm?
Trên đầu mỗi cuốn sách, đâu là điểm mấu chốt, đâu là điểm cần chú ý khi làm bài thi đều được đánh dấu hết.
Mặc dù nét chữ không đẹp lắm, nhưng càng nhìn lại càng thấy quen thuộc!
Đây là… chữ của Hạ Lăng Chi!
Cố Cơ Uyển đột ngột quay lại, cầm theo cuốn sách đi xuống cầu thang.
Đến trước đại sảnh, Maybach đã lái ra khỏi sân, trong nháy mắt biến mất.
Anh đi rồi.
Anh thế mà lại bảo người ta khiến Hạ Lăng Chi ghi chú cho cô, sau đó đưa cuốn sách qua!
Thời gian cô đi học còn kém hơn rất nhiều so với Hạ Lăng Chi.
Người ta là lớp trưởng, dù có bận đến đâu thì cũng gần như không bỏ lỡ tiết nào trong chương trình học.
Ghi chú của Hạ Lăng Chi tốt hơn cô không biết bao nhiêu á chứ.
Chỉ là cô không hiểu, tại sao cậu cả Mộ lại làm chuyện này?
Cầm cuốn sách trên tay, nhìn ra cổng sân trống trải, Cố Cơ Uyển cảm thấy hơi buồn.
Thật là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cũng không biết mất bao lâu Cố Cơ Uyển mới quay đi, bước lên lầu.
Ngay khi bước vào, cô nhận được một cuộc gọi từ Đàm Kiệt: “Uyển Uyển, hôm nay cậu đi đâu vậy?”
“Tớ…” Cố Cơ Uyển sững sờ rồi mới nói: “Tớ đang ở chỗ của bạn tớ, Đàm Kiệt, tìm tớ có chuyện gì, có phải có phát hiện gì không?”
“Trong hệ thống xuất nhập cảnh của sân bay đó thực sự không có thông tin về Dương Hiểu Nha.”
Sau khi Đàm Kiệt nhận được tin nhắn của cô, anh bắt đầu tìm kiếm trong một số thư viện hệ thống mạng.
Nhưng cho đến nay, không hề có tin tức của Dương Hiểu Nha.
“Cậu nói Dương Hiểu Nha không ra nước ngoài, bây giờ có vẻ là thật rồi. Nhưng Uyển Uyển, nhất định họ có chuyên gia máy tính rất giỏi, nếu không, những thông tin trước đây tớ tìm thấy không thể không trùng khớp với nhau.”
“Ừm.” Cố Cơ Uyển gật đầu.
Đứng sau những người đó, chắc chắn có những chuyên gia máy tính rất cao tay.
Họ thậm chí có thể đột nhập vào cơ sở dữ liệu của bệnh viện và sửa đổi tất cả các bản ghi DNA của bà cụ trong bệnh viện.
Không phải cao thủ, tuyệt đối không thể làm được chuyện này.
“Đàm Kiệt, bằng cách nào đó Cố Vị Y đã trở thành cô chủ của nhà họ Cố ở Lăng Châu, anh hãy giúp tôi tìm hiểu xem năm đó Dương Hiểu Nha đã làm gì giấu cha tôi.”
Vừa nãy cô vốn muốn hỏi, nhưng Cố Vị Y lại ở đó.
Thực ra Cố Cơ Uyển đã có linh cảm, một số chuyện, có lẽ, chúng có liên quan đến mình.
Nhưng bây giờ cô không thể tra ra, cô không thể tra ra được gì.
Việc điều tra sự việc của bà ngoại đã khiến Đàm Kiệt gặp nguy hiểm.
Hiện tại tình huống trước mắt không rõ ràng, cô không dám để Đàm Kiệt dễ dàng nhúng tay vào.
Vừa rồi khi ông cụ đưa họ đi, cô đã hỏi Cố Tĩnh Viễn số điện thoại của ông.
Vấn đề này cứ để cô tự điều tra.
Tuy nhiên, Lăng Châu cách đây quá xa, mà Mộ Tu Kiệt, chỉ e là sẽ không để cô rời đi trong lúc này.
Hiện tại không phải là lúc để điều tra.
Cô đọc sách trong phòng cả buổi sáng, đến trưa ăn cơm xong, không hiểu sao lại muốn đi dạo một chút.
Không phải Vọng Giang Các, mà là sân sau của nhà họ Mộ.
Mộ Tu Kiệt không có ý định giam cầm cô trong Vọng Giang Các.
Cô một mình rời khỏi cổng Vọng Giang Các, lái xe tham quan rồi lái đến sân sau nhà họ Mộ.
Chiếc xe tham quan dừng lại trên hồ đã lấp đầy, bây giờ nơi này đã được biến thành một khu vườn.
Hòn non bộ, hoa cỏ, cây cối.
Ngoại trừ việc không có hồ nước đó, con đường đó.
Mà nơi cô đang đứng là nơi bà ngoại gặp nạn.
Ở đây vốn dĩ có một con đường, cách đó không xa vốn là một cái hồ.
Tại sao ông cụ lại phải lấp cái hồ này ngay?
Ông là người đã trải qua nhiều sóng gió, vậy mà lại không thể đối mặt với cái chết của bà cụ sao?
Tại sao tai nạn của bà cụ lại khiến ông kiêng kỵ như vậy?
Ngay cả hồ cũng bị lấp đầy?