Chương : 370
Lão quản gia thực sự sắp bị lời nói của Cố Cơ Uyển dọa chết rồi.
Cô nhóc này, lại nói thẳng với ông cụ, cái chết của bà cụ là do người làm, mà hung thủ, chính là người trong nhà họ Mộ.
Nếu không phải lá gan cô thật sự quá lớn, lớn đến mức vô pháp vô thiên.
Thì chính là, đầu óc cô thật sự hỏng rồi!
Lão quản gia cảm thấy khả năng phía sau lớn hơn một chút.
“Cô Cố…”
“Ông, nếu cô ấy thật sự có chứng cứ, vậy không ngại đào hồ ra lần nữa, điều tra kỹ một chút.”
Mộ Bách Lạc đi tới trước mặt ông cụ.
Khuôn mặt không còn đùa cợt nữa, biểu cảm có chút nghiêm túc.
“Ban đầu lúc xảy ra chuyện, thực ra trong lòng mọi người đều có nghi vấn, lúc đó lại chỉ có mặt Cố Cơ Uyển.”
“Tuy nhiên, nếu chuyện là ngoài ý muốn, đối với Mộ thị và nhà họ Mộ đều tốt, nhưng lỡ như, thật sự có người làm thì sao?”
Ánh mắt sắc bén của ông cụ lướt tới, mặt âm trầm.
Mộ Bách Lạc hơi sợ, nhưng vẫn nghênh đón ánh mắt của ông.
“Nếu hung thủ thật sự nấp ở nhà họ Mộ chúng ta, vậy ai biết người kết tiếp hắn muốn hại sẽ là ai?”
“Cậu năm, lời này không thể nói linh tinh.”
Lão quản gia nhìn anh ta, ra sức dùng ánh mắt ra hiệu.
Tên nhóc này, sao lại cùng điên với Cố Cơ Uyển rồi.
Chẳng lẽ không nhìn ra, ông cụ đã sắp đến bờ vực bùng nổ rồi sao?
Ông ta cẩn thận nói: “Bà cụ lương thiện, tất cả mọi người trên dưới cả nhà họ Mộ, không một ai ghét bà.”
“Bà cụ cũng không tranh với đời, căn bản không thể nào có thù với người khác, người như vậy ai sẽ có lòng hại bà?”
Lão quản gia nói thực ra không có vấn đề gì.
Với tính tình của bà cụ, chuyện kết thù với người khác là không thể nào.
Giết người cũng nên có động cơ, nếu ngay cả động cơ cũng không có, vậy mưu sát không thể nào tồn tại.
“Vậy lỡ như là vì bà cụ phát hiện bí mật nào đó, mà đối phương muốn giết người diệt khẩu thì sao?”
Giọng Cố Cơ Uyển mặc dù không lớn, lại vô cùng kiên định.
Gió thổi lên người cô, cả người cô nhìn rất yếu ớt.
Trước đây gầy, bây giờ càng gầy yếu như gió thổi một cái là có thể bay.
Nhưng ánh mắt cô lại bình tĩnh trầm ổn hơn bất kỳ ai!
Lời cô nói cũng vì sự ổn trọng của cô mà dường như thêm vài phần thuyết phục.
“Ông Mộ, nếu ông chỉ vì Mộ thị, mà che giấu chuyện này, vậy ông cũng trở thành đồng lõa!”
“Theo tôi biết, ban đầu bà cụ có ơn với nhà họ Mộ, ông luôn kính trọng bà nhiều năm như vậy chính là vì trong lòng áy náy với bà!”
“Câm mồm!”
“Ông Mộ, xin ông nể tình bà cụ có ơn với nhà họ Mộ mà tìm lại công bằng cho bà!”
“Thực sự là nói năng linh tinh!” Ông Mộ bỗng nhiên xoay người, đi về phòng chính.
“Ông Mộ…”
“Cô Cố, có vài chuyện, không phải đơn giản như cô nghĩ!”
Lão quản gia chắn trước mặt Cố Cơ Uyển, trầm giọng nói: “Bà cụ mất, đối với ông chủ mà nói là đả kích trầm trọng, ông chủ và bà cụ ở chung nhiều năm như vậy, không chỉ là một ‘ân tình’ là có thể nói rõ quan hệ của họ.”
Lão quản gia thở dài: “Cô Cố, ban đầu cô là người hiềm nghi lớn nhất chuyện này, bây giờ, nếu cô tiếp tục dây dưa, bản thân cô cũng sẽ không có kết cục tốt, mong cô suy nghĩ rõ ràng.”
Vứt lại những lời này, lão quản gia lại nhìn cô, rồi xoay người đuổi theo ông Mộ.
Cố Cơ Uyển ở phía sau đi theo hai bước, gọi to: “Ông Mộ, chuyện này cho dù ông không quản, tôi cũng sẽ không bỏ qua như vậy!”
Nhưng hai người đã đi xa, căn bản không muốn để ý tới cô.
Cố Cơ Uyển đứng trong gió, nhìn bóng lưng lạnh lùng của họ, mặt không biểu cảm.
Không biết trôi qua bao lâu, sau lưng truyền tới tiếng ho khẽ: “Khụ, chuyện đó…”
Cố Cơ Uyển sững sốt, không nghĩ tới cậu năm vẫn ở đây.
Cô quay đầu nhìn anh ta, muốn nói lại bỗng nhiên không còn hứng.
“Cô có biết nếu chuyện thực sự như cô nói, vậy nhà họ Mộ chúng tôi nhất định sẽ trải qua một trận phong ba đáng sợ?”
Cố Cơ Uyển không nói chuyện, cô không phải chưa từng nghĩ tới.
Nhưng bà ngoại chết không rõ ràng, chẳng lẽ vì yên ổn của nhà họ Mộ mà muốn vĩnh viễn che giấu chân tướng sao?
“Để hung thủ ở cái nhà này, chẳng lẽ, các người không sợ vẫn sẽ có người bị hại tiếp theo?”
Mộ Bách Lạc nhún vai, cười nói: “Trên thực tế, chuyện này cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi.”
“Lỡ như là thật thì sao?” Cố Cơ Uyển nhìn anh ta.
Mộ Bách Lạc cúi đầu, đối diện với ánh mắt cô.
Cô nhóc này còn cố chấp hơn tưởng tượng của anh ta.
Mộ Bách Lạc không lên tiếng, chỉ nhìn về phía Vọng Giang Các.
Một lúc sau mới nói: “Anh cả hôm nay ra ngoài rồi sao? Tôi đưa cô về.”
Cố Cơ Uyển lại vẫn nhìn hồ nước đã bị lấp đầy, bàn tay ngày càng siết chặt.
“Chuyện này, tôi không phản đối cũng không ủng hộ cô, nhưng cô tốt nhất thương lượng với anh cả trước một chút.”
Thương lượng với cậu cả Mộ…cậu cả Mộ sẽ nghe lời cô sao?
“Anh là cậu năm nhà họ Mộ, chuyện đó, anh hẳn cũng rất rõ ràng.”
Cô nhìn Mộ Bách Lạc, không xác định anh ta có cho mình một đám án chính xác không.
“Sau khi xảy ra chuyện, tôi bị ông cụ nhốt lại, bên ngoài xảy ra chuyện gì, tôi đều không biết.”
Đợi lúc cô tỉnh lại, người đã bị đưa ra bên ngoài.
Chuyện nhà họ Mộ, cô càng không rõ.
“Xe lăn lúc đầu bà cụ ngồi, có phải còn bị chôn trong đáy hồ?”
Mộ Bách Lạc không trả lời câu hỏi này, chỉ cùng cô nhìn mặt hồ bị lấp.
Xe lăn có phải vẫn ở trong không, ngoại trừ ông cụ, không một ai biết.
Có lẽ sớm đã bị ông cụ sai người đưa đi, cũng có lẽ, như cô suy nghĩ, còn bị chôn dưới đáy hồ.
Một mảnh trước mắt, mặt đất rõ ràng đã được cải tạo.
Nhưng trong hơn một tháng ngắn ngủi, cỏ xanh đã cắm rễ, cây cối cũng dần có cảm giác tươi tốt.
Sinh mệnh mới đang sinh trưởng phát triển.
Nếu đáy hồ thật sự có bí mật gì đó, có lẽ cũng thật sự trở thành bí mật vĩnh viễn rồi.
“Hồ này muốn đào ra lại, e là không có khả năng.”
Mộ Bách Lạc nhìn Cố Cơ Uyển, cô đang ngồi trên bãi cỏ, nhìn cây cối hoa cỏ trước mắt, ánh mắt ảm đạm.
Mộ Bách Lạc cũng không biết nên khuyên cô thế nào.
Anh ta ngẫm nghĩ, nói: “Thực ra, lão quản gia nói không sai, với tính cách của bà, không thể nào kết thù với người khác.”
“Cho nên, cô cho rằng bà bị hại chết, có chứng cứ gì? Theo mọi người thấy, đó cũng là chuyện không thể nào có.”
Cố Cơ Uyển vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn phía trước.
Mộ Bách Lạc cảm thấy mình không có cách nào ở cùng cô nhóc này.
Tuổi còn nhỏ, nhìn nhiều nhất chỉ cỡ mười tám mười chín.
Nhưng tư thái trầm mặc ít nói lại như ông cụ non.
“Tôi còn có việc, không ở cùng cô nữa.”
Anh ta đứng sau lưng cô, cúi đầu nhìn cô.
“Nếu cô có thể tự mình nghĩ rõ, thì sớm quay về chỗ anh cả đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
Cô vẫn không nói chuyện.
Mộ Bách Lạc cuối cùng nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
Không biết Cố Cơ Uyển đã ngồi trên bãi cỏ này bao lâu.
Từ lúc mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu, đến lúc trời ngả về tây, lại tới lúc màn đêm dần buông xuống.
Cho tới khi một giọng nói ở phía sau không xa kinh ngạc vang lên: “Uyển Uyển, sao em lại ở đây?”