Chương : 372
Mộ Tu Kiệt vẫn bình thản ăn cơm, để ngoài tai những lời Cố Cơ Uyển nói.
Cố Cơ Uyển cắn chặt môi, vẫn không muốn từ bỏ.
“Cậu cả Mộ, anh từng nói, bà nội là người anh kính trọng nhất, chẳng lẽ anh không muốn biết bà ấy…”
“Xem ra, cô đã ăn no rồi.”
Cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng nói, thế nhưng ánh mắt của anh từ đầu đến cuối vẫn không rơi trên mặt cô.
Trái tim Cố Cơ Uyển như bị bóp nghẽn, lập tức cảm thấy chua xót.
Ở nhà họ Mộ, cô đã không tìm được bất cứ ai để mình có thể dựa vào nữa rồi.
Ông cụ Mộ sẽ không đồng ý đào cái hồ đó lên lần nữa đâu.
Vì thế, cậu cả Mộ chính là hi vọng duy nhất của cô!
“Cậu cả Mộ, cái chết của bà cụ Mộ không rõ ràng, anh có trách nhiệm đòi lại công bằng cho bà ấy!”
Mộ Tu Kiệt đặt đũa xuống, sắc mặt thoáng qua tia thâm trầm.
“Khi bà nội xảy ra chuyện, lẽ nào ở hiện trường không chỉ có một mình cô?”
Cố Cơ Uyển sửng sốt, lời này của anh là có ý gì?
Không phải là đến tận bây giờ, anh vẫn không tin cô đấy chứ? Còn cho rằng chuyện này có liên quan đến cô ư?
“Không phải tôi!” Cô nắm chặt khăn trải bàn thêu, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
“Nếu anh không tin, thì cứ bảo người đào cái hồ đó…”
“Nếu đã ăn no rồi, thì đi lên đi, tắm rửa sạch sẽ đợi tôi.”
“Cậu cả Mộ…”
“Đưa cô ấy lên trên.” Mộ Tu Kiệt lạnh nhạt nói, đây chính là mệnh lệnh tuyệt đối.
Để không khiến anh tức giận hơn, Lâm Duệ lập tức bỏ đũa xuống, đi đến trước mặt Cố Cơ Uyển.
“Cô Cơ Uyển, mời lên tầng.”
Cố Cơ Uyển nhìn chằm chằm đôi mắt không có chút cảm xúc nào của Mộ Tu Kiệt.
Cô vẫn không muốn từ bỏ, lẽ nào anh thật sự không muốn biết khi đó đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Hay là anh vốn dĩ đã sớm cho rằng, chuyện này là do cô làm?
“Cậu cả Mộ…”
“Cô Cơ Uyển, để tôi đưa cô lên!”
Lâm Duệ nhấn mạnh giọng nói, chỉ sợ nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy, cậu cả Mộ sẽ tức giận mất.
Cố Cơ Uyển chắc chắn không thể chịu đựng được tính khí nóng nảy hiện giờ của cậu cả đâu.
“Xin đừng làm khó tôi!” Lâm Duệ trầm giọng nói.
Cố Cơ Uyển cắn môi, cuối cùng vẫn đứng dậy, rời đi.
… Tối đó, hơn mười giờ tối anh mới trở về phòng.
Vừa tắm rửa xong, anh lập tức ném Cố Cơ Uyển lên gường.
Cô nằm lỳ ở trên giường, không có bất kỳ phản kháng nào, chỉ là vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Vì sao anh không muốn thử một chút? Đó là người bà mà anh yêu thương nhất đấy!”
Người đàn ông phía sau không nói bất cứ lời nào, anh tiện tay ném áo tắm lên chiếc ghế bên cạnh.
Cố Cơ Uyển cắn răng, âm thầm chịu đựng sự tàn phá giống như mưa to gió lớn của anh.
Thế nhưng tối nay, anh càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, anh dùng sức trên người cô, sức lực mạnh mẽ ấy suýt nữa đã hoàn toàn phá hủy cô.
Cuối cùng, khi cô không thể chịu đựng được nữa, cô khàn giọng bật khóc: “Vì sao…”
Không ai nói cho cô biết nguyên nhân vì sao.
Nhưng thật ra cô biết, anh chỉ đang trừng phạt cô mà thôi.
Trừng phạt cô và Mộ Khải Trạch ở cùng nhau, trừng phạt cô và người đàn ông khác có hành động mờ ám.
Người đàn ông này, đối với một số chuyện, anh quả thật rất nhỏ nhen, ích kỷ!
Đau…
Cô nắm chặt ga giường, khẽ nức nở…
…
Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ sát đất, chiếu lên giường.
Người con gái đang vùi mình thật sâu vào trong chăn dần dần mở mắt, ngay sau đó lập tức nhắm mắt lại.
Có chút, không thích ứng được với ánh sáng quá chói như vậy.
Một lúc sau, cô mới mở mắt lại lần nữa, nhìn rõ mọi thứ bên trong căn phòng.
Cậu cả Mộ đã đi rồi.
Trong không khí vẫn còn sót lại hơi thở của anh, nhưng trên ga giường lại không có hơi ấm thuộc về anh.
Thật đau…
Cố Cơ Uyển nắm chặt chăn, khó khăn lắm mới ngồi dậy được.
Cô muốn đi tắm rửa nhưng lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào cả.
Nhìn căn phòng trống rỗng, cả người đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, cảm giác đó hoàn toàn bao phủ lấy cô.
Anh không tin cô, cho dù cô nói gì, làm gì anh cũng không tin cô!
Mãi mãi, không tin cô…
Nước mắt kìm nén lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng không nhịn được trào ra nơi khóe mắt.
Không có ai quấy rầy vào buổi sáng, yên lặng, trống vắng, ngay đến cả ánh mặt trời cũng không có một tia ấm áp.
Người con gái ngồi trên giường, ôm lấy chân mình, không lên tiếng nhưng nước mắt cứ lã chã rơi.
Thế nhưng cho dù cô khóc nhiều đến mức nào, thì suy cho cùng, cô cũng không biết mình khóc lóc như vậy rốt cuộc để làm gì.
Cô đã từng làm tổn thương anh sâu nặng như thế, bây giờ anh lại cho rằng cô đã phản bội anh.
Anh không tin cô, lẽ nào đây không phải là điều hết sức bình thường ư?
Nếu anh tin cô, thì mới là kỳ tích đó!
Haiz, thế giới này lấy đâu ra kỳ tích cơ chứ?
Cái gọi là kỳ tích, chẳng qua cũng chỉ là thứ con người nghĩ ra trong lúc tuyệt vọng, để an ủi chính mình mà thôi.
Cô không hề tin hai chữ “kỳ tích” này.
Cô đưa tay lên, dùng sức lau nước mắt nơi khóe mắt.
Nước mắt còn chưa lau khô, nhưng tâm trạng đã bình phục lại rồi.
Không được khóc, bởi vì nước mắt rơi ở nơi này thật sự rất vô nghĩa.
Cô vén chăn lên, chậm chạp rời khỏi giường.
Khi hai chân đặt xuống đất, cảm giác đau xót khiến cô suýt nữa đứng không vững.
Cái tên cầm thú đó!
Khi điên cuồng quả thật không phải là người mà!
Đau chết đi được!
Ba tháng, đợi đến khi hết hạn thỏa thuận, tất cả mọi thứ sẽ thật sự kết thúc ư?
Sau khi tắm xong, Cố Cơ Uyển đi xuống tầng.
Ăn đại chút điểm tâm, sau đó cô đi ra phòng khách rồi đi vào trong sân.
Mọi người đều đang bận rộn, chỉ có cô là nhàn rỗi, thảnh thơi.
Hôm nay, cơ thể hơi không thoải mái cho nên tâm trạng cũng trở nên nặng nề.
Cho dù trở lại phòng đọc sách, cũng không có cách nào đọc được.
Trong lúc vô tình, Cố Cơ Uyển đã đi ra khỏi Vọng Giang Các.
Lái xe tham quan đi về phía sân sau của nhà họ Mộ.
Càng đến gần sân sau, cô càng cảm thấy không khí hôm nay có gì đó không bình thường.
Vì sao sân sau lại truyền đến tiếng ồn lớn như thế? Hình như đang làm một công trình lớn gì đó.
Càng đến gần sân sau, tiếng ồn đó càng lớn hơn.
Người ở đây cũng dần dần nhiều hơn, dường như rất náo nhiệt.
Đó không phải là nơi bà cụ Mộ xảy ra chuyện ư? Rốt cuộc họ đang làm gì vậy chứ?
Cố Cơ Uyển đỗ xe tham quan lại, cố gắng chịu đựng đôi chân không thoải mái, bước xuống xe, đi về phía cái hồ bị lấp đầy đó.
Trên đường đi, cô còn đụng phải không ít người giúp việc cũng đang đi đến đó.
“Phía bên đó xảy ra chuyện gì thế? Mọi người đang bận rộn làm gì vậy?” Cô níu lấy một người trong số đó, thấp giọng hỏi.
Cô giúp việc đó mới đến, cho nên cũng không nhận ra Cố Cơ Uyển.
Nghe thấy cô hỏi vậy, cô ta lập tức trả lời: “Cậu cả đang chỉ huy đào đất.”
“Đào đất ư?”
“Đúng vậy, nghe nói lúc trước nơi đó là một cái hồ, không biết vì sao lại bị lấp bỏ, bây giờ lại muốn đào nó lên.”
Người có tiền quả thật rất biết cách chơi mà, công trình lớn như thế này, lúc thì lấp vào, lúc lại đào lên, cũng không biết đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền vào đó rồi.
Thế nhưng, nhà họ Mộ thật sự có tiền.
Chút tiền này, hoàn toàn không có ai để tâm đến cả.
Sau đó, cô giúp việc rời đi lúc nào, Cố Cơ Uyển hoàn toàn không nhớ rõ.
Trong đầu vẫn luôn văng vẳng câu nói của cô giúp việc: “Cậu cả đang chỉ huy đào đất, bây giờ, muốn đào cái hồ đó lên…
Cậu cả Mộ muốn đào cái hồ bị lấp đó lên ư!
Anh thật sự muốn đào nó lên!
Không quan tâm đến hai chân đau nhức, cô vội vã đi nhanh qua đó.
Khi nhìn thấy dáng người cao lớn đứng thẳng dưới ánh mặt trời, nhìn thấy phía sau sự lạnh lùng của anh vẫn còn ẩn chứa một tia ấm áp, Cố Cơ Uyển không nhịn được che miệng, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Hóa ra, thế giới này thật sự có kỳ tích.
Hóa ra, kỳ tích không phải là thứ con người ta nghĩ ra để an ủi chính mình những lúc tuyệt vọng.
Kỳ tích, ngày hôm nay đã xuất hiện một cách vô cùng chân thực ở trong tầm mắt cô.
Cô dựa người vào thân cây, dùng sức che miệng lại.
Khi đau khổ nhất, cô cũng chỉ rơi nước mắt, từ trước đến nay chưa từng có chuyện gì khiến cô khóc một cách dữ dội.
Thế nhưng ngay lúc này, khi nhìn thấy bóng dáng đó ở trước mặt, cô lại khóc không thành tiếng.
Mộ Tu Kiệt, rốt cuộc anh là người như thế nào vậy chứ?
Có thể khiến cô đau khổ đến tuyệt vọng, nhưng lại lặng lẽ, âm thầm mang đến cho cô hi vọng vô cùng lớn!
Cho dù cô biết rõ anh làm như vậy, tất cả là vì bà nội anh.
Nhưng ít nhất, anh tin cô!
Chỉ cần anh tin cô, như vậy là đủ rồi!