Chương : 396
“Tiện nhân, cô đừng giả chết!”
Nhìn Cố Cơ Uyển té xỉu xuống đất, sắc mặt Cố Vị Y hoàn toàn đen.
Cô ta chỉ kéo cô một cái, cũng làm cho cô ngất xỉu?
“Tiện nhân, đứng dậy!” Cố Vị Y đưa chân ra và đá vào chân của Cố Cơ Uyển.
Cố Cơ Uyển hoàn toàn không có một chút phản ứng nào.
Cố Vị Y không tin, nhấc đôi giày cao gót nhọn hoắt lên, dùng gót chân đạp mạnh vào chân Cố Cơ Uyển.
Lần này, Cố Cơ Uyển cuối cùng cũng phản ứng, bực bội hừ một tiếng.
“Tiện nhân, cô quả nhiên là đang giả vờ! Đứng dậy cho tôi, nếu không tôi sẽ giết cô!”
Cố Vị Y lại đạp một cái, cuối cùng Cố Cơ Uyển cũng khẽ mở mắt.
Chân rất đau, đau vô cùng.
Nhưng, trái tim còn đau hơn! Đau đến nỗi làm cho dạ dày của cô đều muốn sôi trào.
Cô bỗng nhiên nghiêng người, nôn khan.
Cố Vị Y ghét bộ dạng giả vờ của người phụ nữ này.
Thấy cô nôn khan, cô ta chế nhạo: “Cậu cả Mộ và ông nội không ở đây, cô giả bộ đáng thương cho ai xem?”
Vừa nãy Cố Cơ Uyển thực sự ngất đi một lúc, nhưng bây giờ cũng đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Tiện nhân…”
“Chị còn lộn xộn nữa, tôi kêu lên cho xem.”
Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn cô ta, thật vất vả mới có một chút sức lực, cô cố gắng đứng dậy.
Chân đau, hình như bị thương rồi.
Cố Vị Y thực sự muốn tiếp tục đá cô vài cái nữa, nhưng nếu con tiện nhân này kêu lên vào lúc này, thì đối với cô ta mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Không biết vừa rồi Cố Cơ Uyển trả lời điện thoại của ai, mà có vẻ như thực sự rất tuyệt vọng?
Cố Vị Y rất tò mò, không biết có liên quan gì đến cô ta không?
Cố Cơ Uyển không muốn quan tâm đến cô ta nữa, hiện giờ cô thật sự không còn tâm trạng.
Ha, vốn dĩ mọi thứ cũng chỉ là hy vọng xa vời của bản thân mình thôi.
Cô rốt cuộc vẫn đang cố chấp điều gì?
Không đúng, ông cụ không phải là ông nội của cô, mà Cố Vị Y mới là cháu gái của nhà họ Cố.
Cô, một người không chút liên quan, thậm chí còn muốn giật lấy mọi thứ của người khác …
Cố Cơ Uyển xoay người rời đi, Cố Vị Y muốn đuổi theo cô.
Nhưng nhìn dáng vẻ mất hồn của Cố Cơ Uyển khiến cô ta cảm thấy không còn thú vị nữa.
Cậu cả Mộ còn ở trong phòng khách, hôm nay hiếm thấy cậu cả Mộ đối xử với cô ta ấm áp như vậy, hiện giờ cô ta hận không thể lập tức trở về bên cạnh anh.
Cô ta lấy điện thoại ra và bấm một dãy số trong lúc không có ai để ý đến.
“Cố Cơ Uyển đã đến Lăng Châu rồi, bây giờ cô ta vẫn đang ở trong nhà họ Cố, các người nghĩ cách đi, tôi sợ chuyện này không giữ bí mật được nữa.”
“Bây giờ không được, nếu không thì…giết cô ta?”
Cố Cơ Uyển đi dạo bên hồ, ngồi dưới bóng cây.
Cô nhìn về phía hồ nước, cả người vẫn cảm thấy có chút mông lung.
Đầu óc có chút trống rỗng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ ngẩn người nhìn mặt hồ phẳng lặng.
Cô không biết mình đã ngồi một mình trong bao lâu, cô mới thở ra một hơi, rồi đứng dậy.
Đã sai rồi vậy thì không cần chứng minh điều gì cả.
Cố Vị Y là cháu gái của ông cụ nhà họ Cố, mặc dù cô luôn không có ấn tượng tốt về người phụ nữ xấu xa đó nhưng ít nhất, cô cũng không nói dối ông nội.
Chỉ cần ông cụ không phải bị lừa dối, như vậy là đủ rồi, cô cũng không cần phải có vướng mắc gì.
Vừa mới xoay người định trở về phòng thì trong bụng đột nhiên dâng lên một chút khó chịu.
Cố Cơ Uyển che môi chịu đựng một lúc, nhưng cuối cùng cũng không kìm được, đành bám lấy thân cây mà nôn ra.
“Oẹ…”
Thật khó chịu! Nhưng điều đáng sợ nhất là, tại sao cảm giác nôn khan này lại… quen thuộc đến vậy?
“Cô không sao chứ?”
Một người phụ nữ từ phía sau đi đến, đến bên cạnh Cố Cơ Uyển, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Cố Cơ Uyển cuối cùng cũng thoải mái được một chút, sau đó nhìn lại người phụ nữ: “Cảm…ơn.”
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc.
“Cô…” Sao lại như vậy? Bà ta hình như…hình như đã nhìn thấy một người quen rất nhiều năm rồi!
Cố Thư Hồng lắc đầu, rồi nhìn Cố Cơ Uyển, mới chợt nhớ ra người kia cũng chỉ là một cô gái 18 tuổi.
Ở cái tuổi này, cô ấy đương nhiên không phải là người quen mà cô ta biết.
Hơn nữa, người cũng đã mất từ lâu rồi.
“Cô… biết cháu?” Cố Cơ Uyển ấn nhẹ vào ngực mình, cuối cùng cũng không còn khó chịu nữa.
Cố Thư Hồng lắc đầu, thân là giám đốc của Cố thị, sớm đã học cách che giấu tâm tư của mình.
Cú sốc vừa rồi cũng không còn nữa.
Bà ta nhàn nhạt nói: “Cô có sao không? Nôn như vậy, không phải là có thai rồi chứ?”
Có thai!
Hai từ này khiến Cố Cơ Uyển tái mặt vì sợ hãi.
“Làm gì có chứ!” Cô vội vàng lắc đầu, phản ứng này kỳ lạ khó tả.
Cố Thư Hồng nheo mắt nhìn sắc mặt của cô, chắc chắn rằng nhà họ Cố không có người giúp việc như thế này.
Khuôn mặt này nếu như đã xuất hiện trong nhà họ Cố thì bà ta thể không nhớ được.
“Cô là ai? Tại sao lại ở nhà chúng tôi? Đến làm khách à?”
“Tôi đến với cậu cả Mộ.” Cố Cơ Uyển vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc và nỗi sợ hãi do từ “mang thai” gây ra.
“Cậu cả Mộ? Cô nói là cậu cả Mộ Tu Kiệt?”
Cố Thư Hồng nghe nói cậu cả Mộ sẽ đến, nhưng không ngờ hôm nay đã đến rồi.
“Vậy cậu ấy ở đâu? Tôi muốn đi chào hỏi cậu ấy một chút.”
Cô ta lại nhìn Cố Cơ Uyển, vẫn có phần khó hiểu: “Cô … là bạn gái của cậu cả Mộ?”
“Tôi không phải!” Lời phủ nhận này nhanh hơn trước, giống như sợ đối phương hiểu lầm.
Có lẽ nhận ra phản ứng của mình hơi thái quá, Cố Cơ Uyển cười khẽ với cô ta để giảm bớt sự ngượng ngùng.
“Tôi chỉ thuận đường đi với anh ấy đến đây thôi, tôi đến thăm chị gái của tôi.”
“Chị gái của cô?”
“Cố Vị Y.”
… Khi Cố Thư Hồng và Cố Cơ Uyển cùng nhau bước vào phòng khách, Mộ Tu Kiệt vẫn đang trò chuyện với ông cụ và Cố Tĩnh Viễn.
Cố Vị Y đang ngồi bên cạnh cậu cả Mộ.
Mặc dù giữa hai người vẫn còn một chút khoảng cách nhưng cách cư xử của Cố Vị Y dễ dàng nhận thấy rằng mối quan hệ của cô ta và Mộ Tu Kiệt là rất không bình thường.
“Cậu cả Mộ quả nhiên đến rồi.”
Cố Thư Hồng liếc Cố Vị Y, sau đó nhìn lại Cố Cơ Uyển bên cạnh cô ta.
Sau đó, mới nở một nụ cười theo thói quen và đi về phía Mộ Tu Kiệt.
“Tôi đã nghe Tĩnh Viễn nói cậu cả Mộ sẽ đến, nhưng không ngờ hôm nay lại đến, không kịp tiếp đãi chu đáo, để cậu cả Mộ tẩy trần, xin đừng để ý.”
“Bà chủ Cố khách sáo rồi.” Mộ Tu Kiệt đứng dậy và bắt tay chào hỏi với Cố Thư Hồng đang đi về phía mình.
Mặc dù người đàn ông mà Cố Thư Hồng kết hôn không phải họ Cố, nhưng vì chồng bà ta ở rể nên người lớn tuổi thường gọi chị ta là chị Cố , còn người trẻ hơn thì gọi chị ta là bà chủ Cố.
Cố Thư Hồng cười khẽ, khuôn mặt ấm áp: “Cậu cả Mộ, mời ngồi.”
Hai người ngồi xuống, Cố Thư Hồng ngồi bên cạnh Cố Tĩnh Viễn.
Thấy Cố Cơ Uyển cũng đã trở lại, ông cụ vội vàng gọi: “Uyển Uyển, đến ngồi cạnh ông nội này.”
Cố Vị Y trừng mắt nhìn Cố Cơ Uyển, nhưng mọi người đều đang có mặt ở đây, cô ta không thể nói gì không tốt.
Chỉ có thể giấu hoàn toàn nỗi hận trong lòng.
Cố Cơ Uyển vẫn cư xử ngoan ngoãn như trước, ngồi xuống bên cạnh ông cụ, không nói một tiếng nào.
Cố Thư Hồng trầm ngâm nhìn Cố Vị Y và Mộ Tu Kiệt.
“Vị Y, cháu và Mộ Tu Kiệt … rất thân à?”