Chương 5: Người anh em giúp một tay
Đó là tin nhắn cầu cứu do Hạ Thiên Trúc gửi đến.
Khách sạn Lang Valley là nơi tổ chức tiệc thương mại tối nay, cách khách sạn Tương Châu khoảng 20 phút lái xe.
Hai mươi phút...
Đó là trong trường hợp giao thông thông suốt, vì dù đã qua giờ cao điểm buổi tối nhưng giao thông trong thành phố vẫn ùn tắc.
Đường Mạn Mạn không thể tưởng tượng được Hạ Thiên Trúc sẽ gặp phải nguy hiểm như thế nào trong bữa tiệc, nhưng cô biết mình phải lập tức chạy tới đó.
“Lái xe nhanh lên chút!” Đường Mạn Mạn lớn tiếng thúc giục người đàn ông to lớn đang lái xe.
Người đàn ông to lớn lo lắng đến mức toát mồ hôi hột trên trán: “Thư ký Đường, tôi cũng muốn nhanh lắm, nhưng đường phía trước kẹt rồi.”
“Hạ tổng đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải đến đó càng nhanh càng tốt!” Đường Mạn Mạn lo lắng đến mức sắp khóc.
Mồ hôi lạnh trên trán người đàn ông to lớn lại càng lúc càng nhiều hơn, hắn điên cuồng ấn vào còi xe.
Tiếng bíp, bíp, bíp vang lên liên tục. Tuy nhiên, vẫn là vô ích.
“Để tôi lái.”
Lâm Kiên đột nhiên đứng dậy, kéo người đàn ông to lớn ngồi ở ghế lái đến ghế sau, sau đó hắn tự mình ngồi vào ghế lái.
Hắn không biết Hạ Thiên Trúc gặp phải nguy hiểm gì, nhưng xem xét từ phản ứng của Đường Mạn Mạn thì cho dù hắn có bay lên cũng phải lập tức qua đó.
Người đàn ông cường tráng ngồi ở ghế bên cạnh tức giận nói: “Đường như vậy mà anh có thể lái đi à?”
Lâm Kiên nói: “Vậy anh lái nhé?”
Người đàn ông to lớn lập tức trở nên nóng nảy, chỉ là với tình hình giao thông trước mặt, trạng thái tắc nghẽn trên hệ thống định vị toàn màu đỏ thì anh ta biết lái đi như thế nào đây?
Hạ tổng xảy ra vấn đề gì thì dù cho anh ta có một trăm cái đầu cũng không đủ chịu tội.
Chiếc xe phía trước bắt đầu di chuyển chậm, chiếc xe phía sau điên cuồng bấm còi thúc giục.
Bíp. Bíp. Bíp.
Lâm Kiên cầm vô lăng bằng một tay, cúi đầu tìm thứ gì đó.
Đường Mạn Mạn nói: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Lâm Kiên: “Hộp số của xe này hình như không đúng lắm, số một nằm ở đâu vậy?”
Đường Mạn Mạn: “...”
Hai người đàn ông: “…”
Đây là xe số tự động mà trời!
Brừm!!!
Theo tiếng động cơ gầm rú, thân xe rung lắc dữ dội, ba người trong xe còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe thương mại đã lao thẳng vào bồn hoa gần đó.
Ầm, ầm, ầm…
Âm thanh va chạm vang lên, gần giống như xảy ra một trận động đất. May mắn là túi khí trang bị vẫn chưa bung ra. Chiếc xe thương mại vốn chú trọng đến tiện nghi thoải mái, lúc này lại bị coi như xe vượt địa hình mà bất chấp lao đi trên đường.
Brừm!!!
Chiếc xe lao ra khỏi bồn hoa và rẽ thẳng vào một con đường nhỏ bên cạnh, lại thêm một tiếng gầm rú cực lớn nữa chiếc xe thương mại lại lao vút đi như thể xe phân khối lớn.
Á…
Bên đường có một cặp đôi đang đi bộ, người phụ nữ mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, dáng vẻ đoan trang lạnh lùng khiến người đồng hành bên cạnh không muốn dời ánh mắt khỏi khuôn mặt cô dù chỉ một giây.
Kết quả là nhờ chiếc xe thương mại lao đi như quái thú xuất lồng kia mà váy cô gái bị tốc lên, để lộ chiếc quần nhỏ với họa tiết hoạt hình, cute bên dưới lớp váy.
Thời gian như ngưng lại, ánh mắt chàng trai liếc nhìn xuống dưới, rồi lại bình tĩnh nhìn lên ánh mắt của người phụ nữ, tiếp theo đó là từng tiếng hét chói tai vang lên…
Két!!!
Với một cú phanh gấp, tiếng động phát ra cực chát tai, chiếc xe thương mại màu trắng đã đáp ngay cửa lớn của nhà hàng Lang Valley.
Đầu xe dừng lại cách người phục vụ trông xe chưa đầy 1 cm, người nọ chết đứng, hoàn toàn sợ hãi và choáng váng.
Ầm!
Lâm Kiên đá cửa xe, nhảy xuống rồi lao vào cửa khách sạn.
Cửa sau xe cũng mở ra, Đường Mạn Mạn cũng nhanh chóng bước xuống. Nhưng còn chưa chạy được hai bước thì thân thể cô đã loạng choạng, vội vàng ngồi xổm bên đường bắt đầu...
Ọe!
…
Khách sạn Lan Valley, nhà vệ sinh nữ.
Hạ Thiên Trúc tự nhốt mình trong một buồng toilet, hai mắt mơ màng, đầu óc choáng váng càng ngày càng mãnh liệt. Mí mắt cô dường như có thể đóng lại bất cứ lúc nào. Cô đã chịu đựng đến cực hạn, thật sự sắp không thể nhịn được nữa.
Vừa nãy Hạ Thiên Trúc dựa vào chút ý thức còn sót lại mà gửi tin nhắn cầu cứu cho Đường Mạn Mạn. Thế nhưng khách sạn Tương Châu cách đây tới hai mươi phút.
Hơn nữa cô cũng biết rõ vào thời điểm này việc di chuyển đến đây trong vòng hai mươi phút là bất khả thi!
Một nỗi tuyệt vọng lan tràn trong trái tim Hạ Thiên Trúc, tất cả chỉ vì ly rượu đó…
Trước cửa nhà vệ sinh, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi quần tây đang giơ tay lau đi mái tóc bóng bẩy trên đầu.
Chờ đến khi người phụ nữ cuối cùng bên trong đi ra, Hoàng Hữu Cường ra lệnh cho hai thuộc hạ phía sau:
“Đứng canh ở đây, ai cũng không cho vào!”
Hai người thuộc hạ vẻ mặt dâm đãng, cười nói: “Lão đại cứ chơi vui vẻ nhé!”
Thuộc hạ A đưa ra một viên thuốc nhỏ màu xanh: “Lão đại, hàng nhập khẩu từ nước ngoài về, rất an toàn.”
Hoàng Hữu Cường hài lòng gật đầu, nuốt viên thuốc xuống.
Lúc này thuộc hạ B của gã lại đưa ra một gói nhỏ: “Lão đại, là loại siêu mỏng…”
Bốp!
Hoàng Hữu Cường vỗ vào đầu thuộc hạ B: “Não của mày úng nước rồi hả? Ông đây khó lắm mới có được con nhỏ này, chơi luôn chứ giờ còn mỏng với siêu mỏng con mẹ gì nữa.”
Hoàng Hữu Cường nói xong thì nghênh ngang bước vào nhà vệ sinh nữ.
“Thiên Trúc, anh đến đây…”
“Để anh đoán xem em đang ở đâu nào…”
“Ở đây?”
“Hay là ở đây?”
Hoàng Hữu Cường đi tìm lần lượt từng phòng, chẳng mấy chốc đã đi đến phòng cuối cùng.
“Thiên Trúc của anh ơi, ngoan ngoãn một chút. Đừng lo lắng, anh sẽ cực kỳ dịu dàng với em nha. Anh Hoàng thích em cũng không phải ngày một ngày hai, em nói xem nếu lúc nãy em chấp nhận sự chân thành của anh đi thì có phải tốt hơn không? Anh hoàng cũng đâu phải đi lừa gạt em, lại còn phải dùng đến thủ đoạn thấp kém này…”
Cốc…
Bàn tay Hoàng Hữu Cường đặt lên cánh cửa, cười nói: “Thiên Trúc ngoan, chúng ta đừng chơi trốn tìm nữa được không? Mở cửa cho anh Hoàng đi. Anh Hoàng sẽ yêu thương em. Nếu em thích chơi trốn tìm thì cứ đến nhà anh chơi, giường của anh rất lớn, vừa mềm, vừa rộng rãi nha. Chúng ta lên giường, em muốn trốn bao nhiêu cũng được, ha ha ha…”
Cốc… Cốc…Cốc…
Hoàng Hữu Cường gõ cửa liên tục khiến trái tim của Hạ Thiên Trúc cũng lần lượt rơi xuống vực thẳm.
Cô không dám tưởng tượng nếu đêm nay mình rơi vào tay Hoàng Hữu Cường thì sẽ như thế nào.
Danh tiếng của Hoàng Hữu Cường ở Thiên Châu rất nổi, bởi vì anh ta đã hủy hoại không biết bao cô gái vô tội. Bị một người như vậy nhắm đến là cực kỳ xui xẻo, thậm chí còn có thể bị dồn đến bước đường cùng.
Cửa phòng toilet không thể ngăn cản được Hoàng Hữu Cường, chẳng qua là anh ta đang hưởng thụ khoái cảm khi săn con mồi mà thôi.
“Thôi nào, Thiên Trúc yêu dấu, chúng ta đừng chơi trò này nữa được không? Anh đã đặc biệt chuẩn bị dây thừng, nến đỏ và dây da nhỏ xinh cho em rồi đó. Bé ngoan của anh, em muốn chơi cái nào trước đây? Ha ha ha…”
Hoàng Hữu Cường cười dâm tà, sau đó giơ chân lên chuẩn bị dùng một cú đá phá toang cánh cửa này.
Nhưng đột nhiên anh ta dừng lại.
Một bàn tay to lẳng lặng rơi xuống vai anh ta, chân mày anh ta nhảy lên dữ dội.
“Người anh em, có bật lửa không?”
Hoàng Hữu Cường quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên đang đứng trước mặt mình. Sắc mặt anh ta trầm xuống, lạnh lùng hỏi:
“Sao mày vào đây được?”
Lâm Kiên liếc nhìn ra ngoài cửa: “Tôi mượn bọn họ một điếu thuốc, rồi vào đây mượn thêm một cái bật lửa á mà.”
Sắc mặt Hoàng Hữu Cường hoàn toàn tối sầm lại: “Cút ra ngoài!”
Khách sạn Lang Valley là nơi tổ chức tiệc thương mại tối nay, cách khách sạn Tương Châu khoảng 20 phút lái xe.
Hai mươi phút...
Đó là trong trường hợp giao thông thông suốt, vì dù đã qua giờ cao điểm buổi tối nhưng giao thông trong thành phố vẫn ùn tắc.
Đường Mạn Mạn không thể tưởng tượng được Hạ Thiên Trúc sẽ gặp phải nguy hiểm như thế nào trong bữa tiệc, nhưng cô biết mình phải lập tức chạy tới đó.
“Lái xe nhanh lên chút!” Đường Mạn Mạn lớn tiếng thúc giục người đàn ông to lớn đang lái xe.
Người đàn ông to lớn lo lắng đến mức toát mồ hôi hột trên trán: “Thư ký Đường, tôi cũng muốn nhanh lắm, nhưng đường phía trước kẹt rồi.”
“Hạ tổng đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải đến đó càng nhanh càng tốt!” Đường Mạn Mạn lo lắng đến mức sắp khóc.
Mồ hôi lạnh trên trán người đàn ông to lớn lại càng lúc càng nhiều hơn, hắn điên cuồng ấn vào còi xe.
Tiếng bíp, bíp, bíp vang lên liên tục. Tuy nhiên, vẫn là vô ích.
“Để tôi lái.”
Lâm Kiên đột nhiên đứng dậy, kéo người đàn ông to lớn ngồi ở ghế lái đến ghế sau, sau đó hắn tự mình ngồi vào ghế lái.
Hắn không biết Hạ Thiên Trúc gặp phải nguy hiểm gì, nhưng xem xét từ phản ứng của Đường Mạn Mạn thì cho dù hắn có bay lên cũng phải lập tức qua đó.
Người đàn ông cường tráng ngồi ở ghế bên cạnh tức giận nói: “Đường như vậy mà anh có thể lái đi à?”
Lâm Kiên nói: “Vậy anh lái nhé?”
Người đàn ông to lớn lập tức trở nên nóng nảy, chỉ là với tình hình giao thông trước mặt, trạng thái tắc nghẽn trên hệ thống định vị toàn màu đỏ thì anh ta biết lái đi như thế nào đây?
Hạ tổng xảy ra vấn đề gì thì dù cho anh ta có một trăm cái đầu cũng không đủ chịu tội.
Chiếc xe phía trước bắt đầu di chuyển chậm, chiếc xe phía sau điên cuồng bấm còi thúc giục.
Bíp. Bíp. Bíp.
Lâm Kiên cầm vô lăng bằng một tay, cúi đầu tìm thứ gì đó.
Đường Mạn Mạn nói: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Lâm Kiên: “Hộp số của xe này hình như không đúng lắm, số một nằm ở đâu vậy?”
Đường Mạn Mạn: “...”
Hai người đàn ông: “…”
Đây là xe số tự động mà trời!
Brừm!!!
Theo tiếng động cơ gầm rú, thân xe rung lắc dữ dội, ba người trong xe còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe thương mại đã lao thẳng vào bồn hoa gần đó.
Ầm, ầm, ầm…
Âm thanh va chạm vang lên, gần giống như xảy ra một trận động đất. May mắn là túi khí trang bị vẫn chưa bung ra. Chiếc xe thương mại vốn chú trọng đến tiện nghi thoải mái, lúc này lại bị coi như xe vượt địa hình mà bất chấp lao đi trên đường.
Brừm!!!
Chiếc xe lao ra khỏi bồn hoa và rẽ thẳng vào một con đường nhỏ bên cạnh, lại thêm một tiếng gầm rú cực lớn nữa chiếc xe thương mại lại lao vút đi như thể xe phân khối lớn.
Á…
Bên đường có một cặp đôi đang đi bộ, người phụ nữ mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, dáng vẻ đoan trang lạnh lùng khiến người đồng hành bên cạnh không muốn dời ánh mắt khỏi khuôn mặt cô dù chỉ một giây.
Kết quả là nhờ chiếc xe thương mại lao đi như quái thú xuất lồng kia mà váy cô gái bị tốc lên, để lộ chiếc quần nhỏ với họa tiết hoạt hình, cute bên dưới lớp váy.
Thời gian như ngưng lại, ánh mắt chàng trai liếc nhìn xuống dưới, rồi lại bình tĩnh nhìn lên ánh mắt của người phụ nữ, tiếp theo đó là từng tiếng hét chói tai vang lên…
Két!!!
Với một cú phanh gấp, tiếng động phát ra cực chát tai, chiếc xe thương mại màu trắng đã đáp ngay cửa lớn của nhà hàng Lang Valley.
Đầu xe dừng lại cách người phục vụ trông xe chưa đầy 1 cm, người nọ chết đứng, hoàn toàn sợ hãi và choáng váng.
Ầm!
Lâm Kiên đá cửa xe, nhảy xuống rồi lao vào cửa khách sạn.
Cửa sau xe cũng mở ra, Đường Mạn Mạn cũng nhanh chóng bước xuống. Nhưng còn chưa chạy được hai bước thì thân thể cô đã loạng choạng, vội vàng ngồi xổm bên đường bắt đầu...
Ọe!
…
Khách sạn Lan Valley, nhà vệ sinh nữ.
Hạ Thiên Trúc tự nhốt mình trong một buồng toilet, hai mắt mơ màng, đầu óc choáng váng càng ngày càng mãnh liệt. Mí mắt cô dường như có thể đóng lại bất cứ lúc nào. Cô đã chịu đựng đến cực hạn, thật sự sắp không thể nhịn được nữa.
Vừa nãy Hạ Thiên Trúc dựa vào chút ý thức còn sót lại mà gửi tin nhắn cầu cứu cho Đường Mạn Mạn. Thế nhưng khách sạn Tương Châu cách đây tới hai mươi phút.
Hơn nữa cô cũng biết rõ vào thời điểm này việc di chuyển đến đây trong vòng hai mươi phút là bất khả thi!
Một nỗi tuyệt vọng lan tràn trong trái tim Hạ Thiên Trúc, tất cả chỉ vì ly rượu đó…
Trước cửa nhà vệ sinh, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi quần tây đang giơ tay lau đi mái tóc bóng bẩy trên đầu.
Chờ đến khi người phụ nữ cuối cùng bên trong đi ra, Hoàng Hữu Cường ra lệnh cho hai thuộc hạ phía sau:
“Đứng canh ở đây, ai cũng không cho vào!”
Hai người thuộc hạ vẻ mặt dâm đãng, cười nói: “Lão đại cứ chơi vui vẻ nhé!”
Thuộc hạ A đưa ra một viên thuốc nhỏ màu xanh: “Lão đại, hàng nhập khẩu từ nước ngoài về, rất an toàn.”
Hoàng Hữu Cường hài lòng gật đầu, nuốt viên thuốc xuống.
Lúc này thuộc hạ B của gã lại đưa ra một gói nhỏ: “Lão đại, là loại siêu mỏng…”
Bốp!
Hoàng Hữu Cường vỗ vào đầu thuộc hạ B: “Não của mày úng nước rồi hả? Ông đây khó lắm mới có được con nhỏ này, chơi luôn chứ giờ còn mỏng với siêu mỏng con mẹ gì nữa.”
Hoàng Hữu Cường nói xong thì nghênh ngang bước vào nhà vệ sinh nữ.
“Thiên Trúc, anh đến đây…”
“Để anh đoán xem em đang ở đâu nào…”
“Ở đây?”
“Hay là ở đây?”
Hoàng Hữu Cường đi tìm lần lượt từng phòng, chẳng mấy chốc đã đi đến phòng cuối cùng.
“Thiên Trúc của anh ơi, ngoan ngoãn một chút. Đừng lo lắng, anh sẽ cực kỳ dịu dàng với em nha. Anh Hoàng thích em cũng không phải ngày một ngày hai, em nói xem nếu lúc nãy em chấp nhận sự chân thành của anh đi thì có phải tốt hơn không? Anh hoàng cũng đâu phải đi lừa gạt em, lại còn phải dùng đến thủ đoạn thấp kém này…”
Cốc…
Bàn tay Hoàng Hữu Cường đặt lên cánh cửa, cười nói: “Thiên Trúc ngoan, chúng ta đừng chơi trốn tìm nữa được không? Mở cửa cho anh Hoàng đi. Anh Hoàng sẽ yêu thương em. Nếu em thích chơi trốn tìm thì cứ đến nhà anh chơi, giường của anh rất lớn, vừa mềm, vừa rộng rãi nha. Chúng ta lên giường, em muốn trốn bao nhiêu cũng được, ha ha ha…”
Cốc… Cốc…Cốc…
Hoàng Hữu Cường gõ cửa liên tục khiến trái tim của Hạ Thiên Trúc cũng lần lượt rơi xuống vực thẳm.
Cô không dám tưởng tượng nếu đêm nay mình rơi vào tay Hoàng Hữu Cường thì sẽ như thế nào.
Danh tiếng của Hoàng Hữu Cường ở Thiên Châu rất nổi, bởi vì anh ta đã hủy hoại không biết bao cô gái vô tội. Bị một người như vậy nhắm đến là cực kỳ xui xẻo, thậm chí còn có thể bị dồn đến bước đường cùng.
Cửa phòng toilet không thể ngăn cản được Hoàng Hữu Cường, chẳng qua là anh ta đang hưởng thụ khoái cảm khi săn con mồi mà thôi.
“Thôi nào, Thiên Trúc yêu dấu, chúng ta đừng chơi trò này nữa được không? Anh đã đặc biệt chuẩn bị dây thừng, nến đỏ và dây da nhỏ xinh cho em rồi đó. Bé ngoan của anh, em muốn chơi cái nào trước đây? Ha ha ha…”
Hoàng Hữu Cường cười dâm tà, sau đó giơ chân lên chuẩn bị dùng một cú đá phá toang cánh cửa này.
Nhưng đột nhiên anh ta dừng lại.
Một bàn tay to lẳng lặng rơi xuống vai anh ta, chân mày anh ta nhảy lên dữ dội.
“Người anh em, có bật lửa không?”
Hoàng Hữu Cường quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên đang đứng trước mặt mình. Sắc mặt anh ta trầm xuống, lạnh lùng hỏi:
“Sao mày vào đây được?”
Lâm Kiên liếc nhìn ra ngoài cửa: “Tôi mượn bọn họ một điếu thuốc, rồi vào đây mượn thêm một cái bật lửa á mà.”
Sắc mặt Hoàng Hữu Cường hoàn toàn tối sầm lại: “Cút ra ngoài!”