Chương 7: Thiểu hai cây
Chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của cô gái mặc áo blouse trắng buộc tóc đuôi ngựa kia, tay trái cô cầm một quyển sách y học đã ố vàng, tay phải nắm một cây châm bạc, đang nhìn vào mô hình trước mắt.
Lâm Kiên tò mò nhìn sang, mặc dù chỉ nhìn thấy một bên mặt của cô gái, nhưng vẫn làm kẻ khác phải trầm trồ. Dáng mũi dọc dừa, cái cằm nhọn, áo blouse trên người hơi rộng, nhưng kích thước ngực vẫn rất... Bình thường dựa theo chiều cao thì cái áo blouse này rất rộng, mà nếu nhìn vào phần ngực thì bộ đồ này có vẻ nhỏ hơn ít nhất một size.
Đây là bình nguyên, đồi núi, ngọn núi?
Phi, phi, phi...
Lâm Kiên lẩm bẩm trong lòng, mình chỉ tò mò thuật châm cứu của cô ta, không liên quan đến dáng người và nhan sắc này... À, kích cỡ này cũng phải là cỡ F!
Hình như cô gái này đang rất phân vân, cây kim trong tay chậm chạp không thể hạ xuống. Cô xem sách một lát, sau đó ánh mắt lại trở lại mô hình trước mặt, qua chừng mười mấy giây thì cây kim trong tay mới đâm xuống được, nhưng rất nhanh lại bị cô rút ra, cô đứng đó lắc đầu, khóe miệng khẽ nhúc nhích như đang thì thào nói gì đó.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên, nhưng cô vẫn đắm chìm trong châm cứu, mãi đến khi điện thoại vang lên lần nữa thì cô mới để sách và châm bạc xuống nghe máy.
Lâm Kiên thầm nghĩ: “Dáng vẻ cô ta nghiêm túc học tập cũng rất thu hút.”
Cô gái cúp điện thoại rồi vội vã đi ra ngoài cửa, Lâm Kiên muốn né tránh nhưng đã không còn kịp.
Két...
Cửa mở, cô gái trực tiếp đối diện với Lâm Kiên, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trữ Vũ Đồng kinh ngạc là do trễ thế này mà bên ngoài phòng làm việc của cô còn có người đang đứng.
Lâm Kiên kinh ngạc là vì nửa bên mặt của cô gái này rất đẹp, không ngờ chính diện lại...
“Anh đứng đây làm gì?” Trữ Vũ Đồng lạnh giọng hỏi, đồng thời vội lấy tay phủ lớp tóc mái che lại bên má trái, trên đó có một cái bớt màu xanh rất lớn, kéo dài từ trán xuống đến mũi.
“Bác sĩ, tôi đau bụng.” Lâm Kiên che bụng mà nói.
“Đến đại sảnh phía sau anh rồi quẹo trái, đi qua một hành lang dài, qua bên Tây y đối diện khám đi.” Trữ Vũ Đồng lạnh lùng đáp.
“Cám ơn bác sĩ.” Lâm Kiên nói.
Trữ Vũ Đồng xoay người đi đến đầu bên kia hành lang, Lâm Kiên làm bộ bước đến đại sảnh, chờ xác nhận Trữ Vũ Đồng đã đi xa thì hắn lại xoay người quay trở về.
“Cô gái xinh đẹp biết bao, đáng tiếc.” Lâm Kiên tiếc hận nhìn theo hướng Trữ Vũ Đồng rời đi và nói một tiếng, sau đó hắn đẩy cửa phòng làm việc của cô ra.
Sách y học được đặt lên bàn, bìa sách đã ố vàng, là một quyển sách không được trọn vẹn ghi chú về châm cứu.
Lâm Kiên cầm quyển sách lên, trùng hợp lật ngay trang vừa làm Trữ Vũ Đồng rối rắm.
Trang này là viết về cấp cứu tim, giảng giải làm sao lợi dụng châm cứu để khởi tử hồi sinh, trong đó trình bày vô số phân tích, cuối cùng tổng kết ra một bộ châm pháp.
Lâm Kiên nhìn mô hình cơ thể người bên cạnh, trên đó đã châm 27 cây kim bạc tương ứng với bộ châm pháp này, dựa theo giải thích trong sách thì còn thiếu hai châm cuối cùng.
Bởi vì bộ sách này không trọn vẹn nên cũng không nói rõ hai châm sau cùng sẽ đâm vào huyệt vị nào.
Vừa rồi Trữ Vũ Đồng rối rắm là vì muốn bổ sung xong hai châm cuối cùng này, nhưng thuật châm cứu của Hoa thị quá thâm ảo, đừng nói là hai châm, cho dù chỉ bổ sung một châm cũng đã rất khó, bao nhiêu đại sư trung y Hoa Hạ dùng cả đời cũng không làm được.
Lâm Kiên nhắm mắt lại, ghi khắc tất cả huyệt vị của thuật châm cứu này vào trong đầu. Thuật châm cứu Hoa thị thâm ảo, nhưng cũng xuất xứ từ Thần Long Châm mà hắn học, Thần Long Châm có từ thời nhà Thương, châm cứu Hoa thị thì có vào thời kỳ Tam Quốc mấy trăm năm sau.
Chưa đến 5 giây thì Lâm Kiên đã mở mắt, khóe miệng hắn nhếch lên, cầm hai châm bạc trên bàn lên rồi ghim vào mô hình trước mắt, hơn nữa lại điều chỉnh vị trí và chiều sâu của 27 châm trước đó lần nữa.
Lâm Kiên cười: “Cũng quá đơn giản.”
Trong phòng bệnh VIP cao cấp, Hạ Thiên Trúc tựa vào đầu giường, cầm một quyển sách trong tay, trải qua một hồi trị liệu khẩn cấp, dược hiệu trong người cô đã tan đi gần hết, nhưng cả người cô vẫn rất suy yếu, sắc mặt trắng bệch.
Két...
Cửa phòng mở ra, Đường Mạn Mạn tiến vào, nói: “Chị Thiên Trúc, bác sĩ Trữ đến rồi.”
Hạ Thiên Trúc để quyển sách trong tay xuống: “Bác sĩ Trữ, xin lỗi đã trễ thế này còn quấy rầy cô.”
Trữ Vũ Đồng khẽ gật đầu một cái, đi đến trước giường Hạ Thiên Trúc rồi ngồi xuống, vươn tay bắt mạch cho cô.
Đường Mạn Mạn rót một ly nước rồi đặt bên cạnh Trữ Vũ Đồng: “Bác sĩ Trữ, cô uống nước.”
Trữ Vũ Đồng hơi nhíu mày lại.
Hạ Thiên Trúc nói: “Bác sĩ Trữ, chứng bệnh trong cơ thể tôi lại trầm trọng lên sao?”
Trữ Vũ Đồng nói: “Về sau không cần dùng bài thuốc lần trước tôi kê cho cô nữa.”
Hạ Thiên Trúc nói: “Hả...”
Trữ Vũ Đồng nói: “Hiệu quả của nó không lớn, kế tiếp tôi sẽ thử dùng châm cứu trị liệu.”
Hạ Thiên Trúc hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Bác sĩ Trữ, có phải bệnh của tôi không trị được đúng không?”
Đường Mạn Mạn lo lắng nói: “Bác sĩ Trữ, chị Thiên Trúc không sao đâu đúng không, nhất định không có chuyện gì đúng không.”
Chừng một tháng trước, lúc Hạ Thiên Trúc họp với các cổ đông trong công ty thì đột nhiên té xỉu, khi đưa đến bệnh viện kiểm tra thì không phát hiện vấn đề gì. Nhưng không đến một tuần sau cô lại ngất trong nhà, may mà được Đường Mạn Mạn phát hiện đúng lúc, đưa đến bệnh viện kiểm tra thật kỹ vẫn không phát hiện chuyện gì.
Tây y tra không ra, vì thế lại đổi qua trung y, cô dùng quan hệ tìm được Phó viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân Đệ Nhất, cũng là viện trưởng viện trung y Trữ Tể An. Cụ là người đứng đầu trong giới trung y tỉnh Thiên Châu, hơn nữa còn là hội trưởng hiệp hội trung y tỉnh Thiên Châu, quản lý của hiệp hội trung y quốc gia.
Nhưng không may là cụ đang ở phía Nam để chuẩn bệnh cho một nhân vật lớn, không thể trở về trong thời gian ngắn. Nhưng cô cháu gái là Trữ Vũ Đồng đã nhận được chân truyền từ cụ, hơn nữa tuổi còn trẻ mà đã là Phó chủ nhiệm viện trung y của bệnh viện Nhân Dân Đệ Nhất thành phố Thiên Châu, thậm chí y thuật đã vượt qua những chuyên gia năm sáu chục tuổi.
Trữ Vũ Đồng trở thành bác sĩ chính của Hạ Thiên Trúc, hơn nửa tháng qua luôn điều trị giúp cô, trong quá trình này cô ấy không ngừng trao đổi với cụ Trữ Tể An, nhưng qua hơn nửa tháng điều trị mà vẫn không thể chữa khỏi căn bệnh vốn nghĩ rằng không phải nghiêm trọng này.
Trong thời gian này, Hạ Thiên Trúc lại hôn mê hai lần, trừ thân thể hơi suy yếu ra thì cũng không có gì đáng ngại.
Trữ Vũ Đồng nói: “Tạm thời không nhìn ra vấn đề lớn, trước mắt tôi sẽ cố hết sức nghĩ cách khống chế bệnh tình, tôi định dùng châm cứu thử trong lần trị liệu tiếp theo.”
Dừng một chút, cô ấy tiếp tục nói: “Hạ tiểu thư không cần lo lắng, không đến nửa tháng nữa là ông nội tôi sẽ trở lại, ông nhất định có thể tra ra bệnh của cô là gì.”
“Cám ơn bác sĩ Trữ.”
“Nhớ nghỉ ngơi nhiều vào.” Trữ Vũ Đồng đứng dậy rời đi, Đường Mạn Mạn đưa cô ấy đến cửa rồi trở về.
“Chị Thiên Trúc, chị nói cho cô chú biết tình trạng sức khoẻ của mình một tiếng đi.”
“Thôi đi, hiếm khi họ ra nước ngoài giải sầu, hiện tại nói cho họ biết thì nhất định lập tức bay trở về.”
“Nhưng mà...”
“Đúng rồi, Mạn Mạn, có phải chị bảo em đi làm chuyện gì đó đúng không?” Hạ Thiên Trúc hỏi.
“Hình như có.” Đường Mạn Mạn thành thật suy nghĩ, sau đó đột nhiên giật mình kêu lên: “Anh Lâm!”
“Anh Lâm?”
“A, là Lâm... Lâm Kiên!”
Lâm Kiên tò mò nhìn sang, mặc dù chỉ nhìn thấy một bên mặt của cô gái, nhưng vẫn làm kẻ khác phải trầm trồ. Dáng mũi dọc dừa, cái cằm nhọn, áo blouse trên người hơi rộng, nhưng kích thước ngực vẫn rất... Bình thường dựa theo chiều cao thì cái áo blouse này rất rộng, mà nếu nhìn vào phần ngực thì bộ đồ này có vẻ nhỏ hơn ít nhất một size.
Đây là bình nguyên, đồi núi, ngọn núi?
Phi, phi, phi...
Lâm Kiên lẩm bẩm trong lòng, mình chỉ tò mò thuật châm cứu của cô ta, không liên quan đến dáng người và nhan sắc này... À, kích cỡ này cũng phải là cỡ F!
Hình như cô gái này đang rất phân vân, cây kim trong tay chậm chạp không thể hạ xuống. Cô xem sách một lát, sau đó ánh mắt lại trở lại mô hình trước mặt, qua chừng mười mấy giây thì cây kim trong tay mới đâm xuống được, nhưng rất nhanh lại bị cô rút ra, cô đứng đó lắc đầu, khóe miệng khẽ nhúc nhích như đang thì thào nói gì đó.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên, nhưng cô vẫn đắm chìm trong châm cứu, mãi đến khi điện thoại vang lên lần nữa thì cô mới để sách và châm bạc xuống nghe máy.
Lâm Kiên thầm nghĩ: “Dáng vẻ cô ta nghiêm túc học tập cũng rất thu hút.”
Cô gái cúp điện thoại rồi vội vã đi ra ngoài cửa, Lâm Kiên muốn né tránh nhưng đã không còn kịp.
Két...
Cửa mở, cô gái trực tiếp đối diện với Lâm Kiên, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trữ Vũ Đồng kinh ngạc là do trễ thế này mà bên ngoài phòng làm việc của cô còn có người đang đứng.
Lâm Kiên kinh ngạc là vì nửa bên mặt của cô gái này rất đẹp, không ngờ chính diện lại...
“Anh đứng đây làm gì?” Trữ Vũ Đồng lạnh giọng hỏi, đồng thời vội lấy tay phủ lớp tóc mái che lại bên má trái, trên đó có một cái bớt màu xanh rất lớn, kéo dài từ trán xuống đến mũi.
“Bác sĩ, tôi đau bụng.” Lâm Kiên che bụng mà nói.
“Đến đại sảnh phía sau anh rồi quẹo trái, đi qua một hành lang dài, qua bên Tây y đối diện khám đi.” Trữ Vũ Đồng lạnh lùng đáp.
“Cám ơn bác sĩ.” Lâm Kiên nói.
Trữ Vũ Đồng xoay người đi đến đầu bên kia hành lang, Lâm Kiên làm bộ bước đến đại sảnh, chờ xác nhận Trữ Vũ Đồng đã đi xa thì hắn lại xoay người quay trở về.
“Cô gái xinh đẹp biết bao, đáng tiếc.” Lâm Kiên tiếc hận nhìn theo hướng Trữ Vũ Đồng rời đi và nói một tiếng, sau đó hắn đẩy cửa phòng làm việc của cô ra.
Sách y học được đặt lên bàn, bìa sách đã ố vàng, là một quyển sách không được trọn vẹn ghi chú về châm cứu.
Lâm Kiên cầm quyển sách lên, trùng hợp lật ngay trang vừa làm Trữ Vũ Đồng rối rắm.
Trang này là viết về cấp cứu tim, giảng giải làm sao lợi dụng châm cứu để khởi tử hồi sinh, trong đó trình bày vô số phân tích, cuối cùng tổng kết ra một bộ châm pháp.
Lâm Kiên nhìn mô hình cơ thể người bên cạnh, trên đó đã châm 27 cây kim bạc tương ứng với bộ châm pháp này, dựa theo giải thích trong sách thì còn thiếu hai châm cuối cùng.
Bởi vì bộ sách này không trọn vẹn nên cũng không nói rõ hai châm sau cùng sẽ đâm vào huyệt vị nào.
Vừa rồi Trữ Vũ Đồng rối rắm là vì muốn bổ sung xong hai châm cuối cùng này, nhưng thuật châm cứu của Hoa thị quá thâm ảo, đừng nói là hai châm, cho dù chỉ bổ sung một châm cũng đã rất khó, bao nhiêu đại sư trung y Hoa Hạ dùng cả đời cũng không làm được.
Lâm Kiên nhắm mắt lại, ghi khắc tất cả huyệt vị của thuật châm cứu này vào trong đầu. Thuật châm cứu Hoa thị thâm ảo, nhưng cũng xuất xứ từ Thần Long Châm mà hắn học, Thần Long Châm có từ thời nhà Thương, châm cứu Hoa thị thì có vào thời kỳ Tam Quốc mấy trăm năm sau.
Chưa đến 5 giây thì Lâm Kiên đã mở mắt, khóe miệng hắn nhếch lên, cầm hai châm bạc trên bàn lên rồi ghim vào mô hình trước mắt, hơn nữa lại điều chỉnh vị trí và chiều sâu của 27 châm trước đó lần nữa.
Lâm Kiên cười: “Cũng quá đơn giản.”
Trong phòng bệnh VIP cao cấp, Hạ Thiên Trúc tựa vào đầu giường, cầm một quyển sách trong tay, trải qua một hồi trị liệu khẩn cấp, dược hiệu trong người cô đã tan đi gần hết, nhưng cả người cô vẫn rất suy yếu, sắc mặt trắng bệch.
Két...
Cửa phòng mở ra, Đường Mạn Mạn tiến vào, nói: “Chị Thiên Trúc, bác sĩ Trữ đến rồi.”
Hạ Thiên Trúc để quyển sách trong tay xuống: “Bác sĩ Trữ, xin lỗi đã trễ thế này còn quấy rầy cô.”
Trữ Vũ Đồng khẽ gật đầu một cái, đi đến trước giường Hạ Thiên Trúc rồi ngồi xuống, vươn tay bắt mạch cho cô.
Đường Mạn Mạn rót một ly nước rồi đặt bên cạnh Trữ Vũ Đồng: “Bác sĩ Trữ, cô uống nước.”
Trữ Vũ Đồng hơi nhíu mày lại.
Hạ Thiên Trúc nói: “Bác sĩ Trữ, chứng bệnh trong cơ thể tôi lại trầm trọng lên sao?”
Trữ Vũ Đồng nói: “Về sau không cần dùng bài thuốc lần trước tôi kê cho cô nữa.”
Hạ Thiên Trúc nói: “Hả...”
Trữ Vũ Đồng nói: “Hiệu quả của nó không lớn, kế tiếp tôi sẽ thử dùng châm cứu trị liệu.”
Hạ Thiên Trúc hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Bác sĩ Trữ, có phải bệnh của tôi không trị được đúng không?”
Đường Mạn Mạn lo lắng nói: “Bác sĩ Trữ, chị Thiên Trúc không sao đâu đúng không, nhất định không có chuyện gì đúng không.”
Chừng một tháng trước, lúc Hạ Thiên Trúc họp với các cổ đông trong công ty thì đột nhiên té xỉu, khi đưa đến bệnh viện kiểm tra thì không phát hiện vấn đề gì. Nhưng không đến một tuần sau cô lại ngất trong nhà, may mà được Đường Mạn Mạn phát hiện đúng lúc, đưa đến bệnh viện kiểm tra thật kỹ vẫn không phát hiện chuyện gì.
Tây y tra không ra, vì thế lại đổi qua trung y, cô dùng quan hệ tìm được Phó viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân Đệ Nhất, cũng là viện trưởng viện trung y Trữ Tể An. Cụ là người đứng đầu trong giới trung y tỉnh Thiên Châu, hơn nữa còn là hội trưởng hiệp hội trung y tỉnh Thiên Châu, quản lý của hiệp hội trung y quốc gia.
Nhưng không may là cụ đang ở phía Nam để chuẩn bệnh cho một nhân vật lớn, không thể trở về trong thời gian ngắn. Nhưng cô cháu gái là Trữ Vũ Đồng đã nhận được chân truyền từ cụ, hơn nữa tuổi còn trẻ mà đã là Phó chủ nhiệm viện trung y của bệnh viện Nhân Dân Đệ Nhất thành phố Thiên Châu, thậm chí y thuật đã vượt qua những chuyên gia năm sáu chục tuổi.
Trữ Vũ Đồng trở thành bác sĩ chính của Hạ Thiên Trúc, hơn nửa tháng qua luôn điều trị giúp cô, trong quá trình này cô ấy không ngừng trao đổi với cụ Trữ Tể An, nhưng qua hơn nửa tháng điều trị mà vẫn không thể chữa khỏi căn bệnh vốn nghĩ rằng không phải nghiêm trọng này.
Trong thời gian này, Hạ Thiên Trúc lại hôn mê hai lần, trừ thân thể hơi suy yếu ra thì cũng không có gì đáng ngại.
Trữ Vũ Đồng nói: “Tạm thời không nhìn ra vấn đề lớn, trước mắt tôi sẽ cố hết sức nghĩ cách khống chế bệnh tình, tôi định dùng châm cứu thử trong lần trị liệu tiếp theo.”
Dừng một chút, cô ấy tiếp tục nói: “Hạ tiểu thư không cần lo lắng, không đến nửa tháng nữa là ông nội tôi sẽ trở lại, ông nhất định có thể tra ra bệnh của cô là gì.”
“Cám ơn bác sĩ Trữ.”
“Nhớ nghỉ ngơi nhiều vào.” Trữ Vũ Đồng đứng dậy rời đi, Đường Mạn Mạn đưa cô ấy đến cửa rồi trở về.
“Chị Thiên Trúc, chị nói cho cô chú biết tình trạng sức khoẻ của mình một tiếng đi.”
“Thôi đi, hiếm khi họ ra nước ngoài giải sầu, hiện tại nói cho họ biết thì nhất định lập tức bay trở về.”
“Nhưng mà...”
“Đúng rồi, Mạn Mạn, có phải chị bảo em đi làm chuyện gì đó đúng không?” Hạ Thiên Trúc hỏi.
“Hình như có.” Đường Mạn Mạn thành thật suy nghĩ, sau đó đột nhiên giật mình kêu lên: “Anh Lâm!”
“Anh Lâm?”
“A, là Lâm... Lâm Kiên!”