Chương 9: Mã đại sư
Biệt thự rộng lớn sáng sủa, có tất cả ba tầng, dưới lầu còn có một hầm rượu, bên ngoài là một cái sân và ga ra... Đây là nhà của Hạ Thiên Trúc.
Một người ở trong căn biệt thự lớn như vậy, hơn nữa còn nằm bên bờ sông giàu có nhất Thiên Châu.
Lần này lão già kia thật sự không hại mình, Hạ gia thật sự rất có tiền, Hạ Thiên Trúc này cũng rất xinh đẹp. Cho dù là lúc này cô ngồi trên ghế salon đối diện, sắc mặt lạnh như núi băng.
“Ký phần hợp đồng này, ba tháng sau anh cầm tiền cút đi, đời này chúng ta không còn liên quan gì nữa.” Hạ Thiên Trúc lạnh lùng nói, bây giờ trong lòng cô còn chưa nguôi giận. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người đàn ông nhìn thấy cô không mặc quần áo. Nếu không phải hắn còn có chút tác dụng thì cô đã sớm gọi người đánh chết tên khốn kiếp này.
“Thỏa thuận sống chung
Bên nữ: Hạ Thiên Trúc
Bên nam: Lâm Kiên
Hai bên nghiêm chỉnh tuân thủ điều khoản của hợp đồng, ở chung ba tháng tại biệt thự số 3 trong tiểu khu Kim Phẩm bờ sông phía Nam số 136 thành phố Thiên Châu, bên nữ mỗi tháng trả cho bên nam tiền thuê 30 vạn, nếu bên nam vi phạm bất kỳ điều khoản nào thì căn cứ vào tình hình thực tế để trừ vào tiền thuê, nếu nghiêm trọng có thể giao cho pháp luật chế tài.
Điều khoản 1: Bên nam phải duy trì khoảng cách ba mét với bên nữ, mỗi khi lại gần một mét, trừ 10 vạn tiền thuê!
Điều khoản 2:...
Điều khoản 3:...
...
Ghi chú: Quyền giải thích điều khoản hợp đồng thuộc về Hạ Thiên Trúc.”
Lâm Kiên cầm lấy hợp đồng mà đọc, mỗi một điều khoản, mỗi một chữ đều biểu thị công khai chủ quyền của Hạ Thiên Trúc, quả thực là điều khoản bá đạo không nói lý chút nào cả.
“Tôi từ chối!” Lâm Kiên buông hợp đồng xuống rồi nghiêm trang nói, 30 vạn mà muốn mua chủ quyền của ông đây? Ông đến Thiên Châu để cưới vợ, trong nhà làm sao lại để phụ nữ quyết định được.
Hạ Thiên Trúc hơi sững sờ, không ngờ Lâm Kiên lại từ chối dứt khoát như vậy, cô cười lạnh một tiếng và nói:
“Thế nào, chướng mắt 30 vạn? Đừng cho là tôi không biết anh tính toán cái gì, anh muốn ỷ vào hôn thư để cưới tôi, sau đó người và tiền đều là của anh, đúng không? Ha, tôi cảnh cáo anh đừng có nằm mơ, tôi sẽ không thừa nhận hôn thư này, cũng không gả cho anh, sở dĩ ký hợp đồng này là vì làm mặt ngoài cho các trưởng bối Hạ gia xem thôi, nếu anh không chịu thì không có luôn 30 vạn này.”
Lâm Kiên không nói lời nào.
Hạ Thiên Trúc hơi nhíu mày: “Tôi sẽ cho anh thêm 5 vạn, chốt giá 35 vạn! Làm người đừng tham lam quá, tiền lương của người bản xứ Thiên Châu cũng chỉ đến 5000, một tháng của anh đã là mấy năm của người khác rồi!”
Lâm Kiên vẫn không nói gì.
Hạ Thiên Trúc nói: “40 vạn, chỉ cần biểu hiện của anh làm tôi vừa lòng thì ba tháng sau tôi có thể thêm cho anh một khoản tiền thưởng. Anh cầm số tiền này ra ngoài tìm người phụ nữ khác, dạng nào cũng có thể tìm được, chỉ cần đừng quá đáng thì đủ cho anh tiêu xài hơn nửa năm.”
Lâm Kiên thở dài, hắn chỉ thầm cảm thán sao mà chênh lệch giữa người và người quá lớn, sổ tiết kiệm hắn trộm được từ chỗ sư phụ cũng chỉ có 7823 tệ. Cô gái họ Hạ này há miệng ra một cái là 30 vạn, sau đó một lời không hợp liền tăng giá, đã đến 40 vạn rồi mà còn có tiền thưởng.
Quan hệ giữa người và người không thể đơn thuần một chút sao? Đừng có lôi tiền ra nói hoài như vậy được không?
Hừ, vẻ mặt đáng ghê tởm của đám phú bà thật làm người ta... Thích quá!
Hạ Thiên Trúc thầm cắn môi đỏ: “50 vạn, ba tháng sau thưởng hiệu suất 100 vạn!”
50 vạn*3 tháng =150 vạn, cộng thêm 100 vạn, chính là 250 vạn...
250?
Cuối cùng Lâm Kiên cũng mở miệng, nghiêm trang nói: “Hạ tiểu thư, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm. Tôi không phải người ham tiền, cô đừng mơ dùng tiền tài mua được tự do của tôi.”
Hạ Thiên Trúc cười lạnh một tiếng: “Được, nếu nhân phẩm của ngài Lâm cao thượng như vậy thì tôi không ép.”
Lâm Kiên cười nói: “Cảm ơn đã hiểu!”
Hạ Thiên Trúc gọi ra ngoài cửa: “Tiễn khách!”
Lâm Kiên nâng chén trà lên, còn chưa kịp uống hết một hớp liền phun ra: “Từ từ!”
Hạ Thiên Trúc châm chọc nhìn qua.
Lâm Kiên nói: “Hạ tiểu thư, câu trước của cô nói cái gì?”
Hạ Thiên Trúc nói: “Nhân phẩm của ngài Lâm cao thượng như vậy, tôi...”
Lâm Kiên nói: “Câu trên nữa!”
Hạ Thiên Trúc lạnh nhạt nói: “Tiền lương 50 vạn, ba tháng sau thưởng hiệu suất thêm 100 vạn.”
Đùng!
Lâm Kiên lập tức vỗ bàn: “Thành giao!”
Hắn không ham tiền, cũng không ham biệt thự rộng lớn sáng sủa lại sang trọng này, càng không phải coi trọng những chai rượu nổi tiếng dưới hầm, đặc biệt là không phải ham sắc đẹp của Hạ Thiên Trúc. Hắn cũng không nghĩ đến chuyện dựa vào sức hút của bản thân, không đến ba tháng là làm Hạ Thiên Trúc thích mình nha. Đến lúc đó cho dù chia tay cũng là hắn nói ra, bây giờ cô đưa tiền ‘sỉ nhục’ tôi, tương lai cô phải ôm đùi tôi khóc...
Hừm, hắn chỉ đơn thuần muốn thu lại Long Hổ Huyền Hoàng Khí thuộc về mình trên người Hạ Thiên Trúc mà thôi.
...
Mất đồ!
Trữ Vũ Đồng lập tức biến sắc, nhìn cái túi kim châm trên bàn thiếu mất hai cây châm bạc thì chảy mồ hôi lạnh, đối với cô thì chuyện này còn khó chấp nhận hơn mất đồ trang sức.
Bộ châm bạc này là ông nội tặng cô lúc thi vào trường đại học trung y đứng đầu Hoa Hoạ, rất có ý nghĩa.
Trữ Vũ Đồng vội vàng muốn đi ra gọi bảo vệ, đồng thời cũng cầm điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát, mà khi cô đi ngang qua mô hình thì lập tức dừng lại.
1, 2, 3, 4... 27, 28, 29?
Trữ Vũ Đồng đếm châm bạc trên mô hình một lượt, sau đó lại đếm lần nữa, xác nhận là 29 cây thì vẻ mặt khẩn trương của cô cũng dịu lại, đồng thời lầu bầu một câu: “Ai lại đùa như vậy, thật đáng giận!”
Khoan đã…
Bàn tay vươn ra muốn nhổ châm của Trữ Vũ Đồng đột nhiên dừng giữa không trung, lông mi xinh đẹp run lên nhè nhẹ, sau đó là kích động như phát hiện đại lục mới.
Châm đầu tiên, Tầm Khí Quy Điền.
Châm thứ hai, Bách Khí Xuyên Điền.
Châm thứ ba, Diệu Vũ Hồi Xuân.
Châm thứ tư, Xuân Hoá Mệnh Nguyên.
Châm thứ năm...
...
Châm thứ hai mươi tám, Khô Mộc Hóa Long.
Châm thứ hai mươi chín, Đại Thành!
“Hả...” Trữ Vũ Đồng run lên bần bật, lui về sau một bước, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ và khó tin, miệng lẩm bẩm nói:
“Chuyện này, chuyện này sao có thể...”
Cô thở ra một hơi thật dài để mình tỉnh táo lại, sau đó nghiêm túc cẩn thận xem từ trước đến sau, xác nhận bộ châm pháp này lại lần nữa. Vừa rồi cô chỉ nhìn thoáng qua đại khái, xác định hai mươi chín châm này đã thành công. Hiện tại xem kỹ còn có thể phát hiện điểm huyền diệu của hai châm cuối cùng, hai mươi bảy châm trước mặt là tổng kết, châm thứ hai mươi tám là vẽ rồng điểm mắt, mà thứ hai mươi chín lại làm cả ‘Con rồng’ sống lại.
Không thể tin được, thật sự là không thể tin nổi... Trữ Vũ Đồng vội vàng ghi tạc hai mươi chín châm này vào đầu, đồng thời lại tìm giấy bút tới ghi chép lại, sợ mình quên mất chi tiết nào.
Cốc cốc...
Lúc này cửa phòng bị gõ vang, một người đàn ông trẻ ăn mặc giản dị đi đến, trong tay còn mang theo một phần cơm: “Vũ Đồng, chưa cơm đúng không, xem anh mang theo cái gì này?”
“Anh Ngạo Triết, sao anh lại đến đây?” Trong giọng nói của Trữ Vũ Đồng mang theo ý trách cứ, nhưng ánh mắt lại trở nên dịu dàng, theo bản năng lại dùng tóc mái che nửa bên mặt.
“Anh không đến thì chẳng phải nửa đêm em phải đói bụng rồi à, đều là món em thích ăn, anh tự làm đấy.” Lí Ngạo Triết đặt phần ăn lên bàn, lấy đũa ra đưa cho Trữ Vũ Đồng, đồng thời anh ta ngẩng đầu nhìn vào mô hình trước mắt, trong mắt lập tức lóe lên tia khiếp sợ...
Một người ở trong căn biệt thự lớn như vậy, hơn nữa còn nằm bên bờ sông giàu có nhất Thiên Châu.
Lần này lão già kia thật sự không hại mình, Hạ gia thật sự rất có tiền, Hạ Thiên Trúc này cũng rất xinh đẹp. Cho dù là lúc này cô ngồi trên ghế salon đối diện, sắc mặt lạnh như núi băng.
“Ký phần hợp đồng này, ba tháng sau anh cầm tiền cút đi, đời này chúng ta không còn liên quan gì nữa.” Hạ Thiên Trúc lạnh lùng nói, bây giờ trong lòng cô còn chưa nguôi giận. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người đàn ông nhìn thấy cô không mặc quần áo. Nếu không phải hắn còn có chút tác dụng thì cô đã sớm gọi người đánh chết tên khốn kiếp này.
“Thỏa thuận sống chung
Bên nữ: Hạ Thiên Trúc
Bên nam: Lâm Kiên
Hai bên nghiêm chỉnh tuân thủ điều khoản của hợp đồng, ở chung ba tháng tại biệt thự số 3 trong tiểu khu Kim Phẩm bờ sông phía Nam số 136 thành phố Thiên Châu, bên nữ mỗi tháng trả cho bên nam tiền thuê 30 vạn, nếu bên nam vi phạm bất kỳ điều khoản nào thì căn cứ vào tình hình thực tế để trừ vào tiền thuê, nếu nghiêm trọng có thể giao cho pháp luật chế tài.
Điều khoản 1: Bên nam phải duy trì khoảng cách ba mét với bên nữ, mỗi khi lại gần một mét, trừ 10 vạn tiền thuê!
Điều khoản 2:...
Điều khoản 3:...
...
Ghi chú: Quyền giải thích điều khoản hợp đồng thuộc về Hạ Thiên Trúc.”
Lâm Kiên cầm lấy hợp đồng mà đọc, mỗi một điều khoản, mỗi một chữ đều biểu thị công khai chủ quyền của Hạ Thiên Trúc, quả thực là điều khoản bá đạo không nói lý chút nào cả.
“Tôi từ chối!” Lâm Kiên buông hợp đồng xuống rồi nghiêm trang nói, 30 vạn mà muốn mua chủ quyền của ông đây? Ông đến Thiên Châu để cưới vợ, trong nhà làm sao lại để phụ nữ quyết định được.
Hạ Thiên Trúc hơi sững sờ, không ngờ Lâm Kiên lại từ chối dứt khoát như vậy, cô cười lạnh một tiếng và nói:
“Thế nào, chướng mắt 30 vạn? Đừng cho là tôi không biết anh tính toán cái gì, anh muốn ỷ vào hôn thư để cưới tôi, sau đó người và tiền đều là của anh, đúng không? Ha, tôi cảnh cáo anh đừng có nằm mơ, tôi sẽ không thừa nhận hôn thư này, cũng không gả cho anh, sở dĩ ký hợp đồng này là vì làm mặt ngoài cho các trưởng bối Hạ gia xem thôi, nếu anh không chịu thì không có luôn 30 vạn này.”
Lâm Kiên không nói lời nào.
Hạ Thiên Trúc hơi nhíu mày: “Tôi sẽ cho anh thêm 5 vạn, chốt giá 35 vạn! Làm người đừng tham lam quá, tiền lương của người bản xứ Thiên Châu cũng chỉ đến 5000, một tháng của anh đã là mấy năm của người khác rồi!”
Lâm Kiên vẫn không nói gì.
Hạ Thiên Trúc nói: “40 vạn, chỉ cần biểu hiện của anh làm tôi vừa lòng thì ba tháng sau tôi có thể thêm cho anh một khoản tiền thưởng. Anh cầm số tiền này ra ngoài tìm người phụ nữ khác, dạng nào cũng có thể tìm được, chỉ cần đừng quá đáng thì đủ cho anh tiêu xài hơn nửa năm.”
Lâm Kiên thở dài, hắn chỉ thầm cảm thán sao mà chênh lệch giữa người và người quá lớn, sổ tiết kiệm hắn trộm được từ chỗ sư phụ cũng chỉ có 7823 tệ. Cô gái họ Hạ này há miệng ra một cái là 30 vạn, sau đó một lời không hợp liền tăng giá, đã đến 40 vạn rồi mà còn có tiền thưởng.
Quan hệ giữa người và người không thể đơn thuần một chút sao? Đừng có lôi tiền ra nói hoài như vậy được không?
Hừ, vẻ mặt đáng ghê tởm của đám phú bà thật làm người ta... Thích quá!
Hạ Thiên Trúc thầm cắn môi đỏ: “50 vạn, ba tháng sau thưởng hiệu suất 100 vạn!”
50 vạn*3 tháng =150 vạn, cộng thêm 100 vạn, chính là 250 vạn...
250?
Cuối cùng Lâm Kiên cũng mở miệng, nghiêm trang nói: “Hạ tiểu thư, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm. Tôi không phải người ham tiền, cô đừng mơ dùng tiền tài mua được tự do của tôi.”
Hạ Thiên Trúc cười lạnh một tiếng: “Được, nếu nhân phẩm của ngài Lâm cao thượng như vậy thì tôi không ép.”
Lâm Kiên cười nói: “Cảm ơn đã hiểu!”
Hạ Thiên Trúc gọi ra ngoài cửa: “Tiễn khách!”
Lâm Kiên nâng chén trà lên, còn chưa kịp uống hết một hớp liền phun ra: “Từ từ!”
Hạ Thiên Trúc châm chọc nhìn qua.
Lâm Kiên nói: “Hạ tiểu thư, câu trước của cô nói cái gì?”
Hạ Thiên Trúc nói: “Nhân phẩm của ngài Lâm cao thượng như vậy, tôi...”
Lâm Kiên nói: “Câu trên nữa!”
Hạ Thiên Trúc lạnh nhạt nói: “Tiền lương 50 vạn, ba tháng sau thưởng hiệu suất thêm 100 vạn.”
Đùng!
Lâm Kiên lập tức vỗ bàn: “Thành giao!”
Hắn không ham tiền, cũng không ham biệt thự rộng lớn sáng sủa lại sang trọng này, càng không phải coi trọng những chai rượu nổi tiếng dưới hầm, đặc biệt là không phải ham sắc đẹp của Hạ Thiên Trúc. Hắn cũng không nghĩ đến chuyện dựa vào sức hút của bản thân, không đến ba tháng là làm Hạ Thiên Trúc thích mình nha. Đến lúc đó cho dù chia tay cũng là hắn nói ra, bây giờ cô đưa tiền ‘sỉ nhục’ tôi, tương lai cô phải ôm đùi tôi khóc...
Hừm, hắn chỉ đơn thuần muốn thu lại Long Hổ Huyền Hoàng Khí thuộc về mình trên người Hạ Thiên Trúc mà thôi.
...
Mất đồ!
Trữ Vũ Đồng lập tức biến sắc, nhìn cái túi kim châm trên bàn thiếu mất hai cây châm bạc thì chảy mồ hôi lạnh, đối với cô thì chuyện này còn khó chấp nhận hơn mất đồ trang sức.
Bộ châm bạc này là ông nội tặng cô lúc thi vào trường đại học trung y đứng đầu Hoa Hoạ, rất có ý nghĩa.
Trữ Vũ Đồng vội vàng muốn đi ra gọi bảo vệ, đồng thời cũng cầm điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát, mà khi cô đi ngang qua mô hình thì lập tức dừng lại.
1, 2, 3, 4... 27, 28, 29?
Trữ Vũ Đồng đếm châm bạc trên mô hình một lượt, sau đó lại đếm lần nữa, xác nhận là 29 cây thì vẻ mặt khẩn trương của cô cũng dịu lại, đồng thời lầu bầu một câu: “Ai lại đùa như vậy, thật đáng giận!”
Khoan đã…
Bàn tay vươn ra muốn nhổ châm của Trữ Vũ Đồng đột nhiên dừng giữa không trung, lông mi xinh đẹp run lên nhè nhẹ, sau đó là kích động như phát hiện đại lục mới.
Châm đầu tiên, Tầm Khí Quy Điền.
Châm thứ hai, Bách Khí Xuyên Điền.
Châm thứ ba, Diệu Vũ Hồi Xuân.
Châm thứ tư, Xuân Hoá Mệnh Nguyên.
Châm thứ năm...
...
Châm thứ hai mươi tám, Khô Mộc Hóa Long.
Châm thứ hai mươi chín, Đại Thành!
“Hả...” Trữ Vũ Đồng run lên bần bật, lui về sau một bước, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ và khó tin, miệng lẩm bẩm nói:
“Chuyện này, chuyện này sao có thể...”
Cô thở ra một hơi thật dài để mình tỉnh táo lại, sau đó nghiêm túc cẩn thận xem từ trước đến sau, xác nhận bộ châm pháp này lại lần nữa. Vừa rồi cô chỉ nhìn thoáng qua đại khái, xác định hai mươi chín châm này đã thành công. Hiện tại xem kỹ còn có thể phát hiện điểm huyền diệu của hai châm cuối cùng, hai mươi bảy châm trước mặt là tổng kết, châm thứ hai mươi tám là vẽ rồng điểm mắt, mà thứ hai mươi chín lại làm cả ‘Con rồng’ sống lại.
Không thể tin được, thật sự là không thể tin nổi... Trữ Vũ Đồng vội vàng ghi tạc hai mươi chín châm này vào đầu, đồng thời lại tìm giấy bút tới ghi chép lại, sợ mình quên mất chi tiết nào.
Cốc cốc...
Lúc này cửa phòng bị gõ vang, một người đàn ông trẻ ăn mặc giản dị đi đến, trong tay còn mang theo một phần cơm: “Vũ Đồng, chưa cơm đúng không, xem anh mang theo cái gì này?”
“Anh Ngạo Triết, sao anh lại đến đây?” Trong giọng nói của Trữ Vũ Đồng mang theo ý trách cứ, nhưng ánh mắt lại trở nên dịu dàng, theo bản năng lại dùng tóc mái che nửa bên mặt.
“Anh không đến thì chẳng phải nửa đêm em phải đói bụng rồi à, đều là món em thích ăn, anh tự làm đấy.” Lí Ngạo Triết đặt phần ăn lên bàn, lấy đũa ra đưa cho Trữ Vũ Đồng, đồng thời anh ta ngẩng đầu nhìn vào mô hình trước mắt, trong mắt lập tức lóe lên tia khiếp sợ...