Chương : 275
"Nếu như ba người các ngươi chỉ có thể sống một người, ngươi sẽ để ai sống?"
Không ai ngờ rằng Lâu Thất có thể mỉm cười rạng rỡ và hỏi ra câu hỏi như vậy.
Ba cô gái kia mặc dù không phải tuyệt sắc nhưng còn rất trẻ, chừng mười tám mười chín tuổi, họ có lẽ từ nhỏ đã bị huấn luyện để giết người, lặn dưới nước, làm "thủy quỷ", nhưng không phải không sợ chết.
Trên thực tế, không có ai sợ chết, nếu như nói thực sự không sợ vậy thì là đã chấp nhận số phận, biết là không thoát nổi cái chết, là thuyết phục mình chấp nhận.
Ai cũng đều sợ, nếu không ngươi nói Tần Thủy Hoàng không có dũng khí? Đế hoàng một đời cũng có thể gọi là kiêu hùng, nhưng ông ta đồng thời cũng sợ chết, nếu không sẽ không đi cầu thuốc trường sinh bất lão.
Dường như ngay lập tức, không khí giữa ba cô gái vốn rất đoàn kết kia có phần quái dị.
Nguyệt không thể không thừa nhận, Hoa Vu Tồn sùng bái Lâu Thất, hơn nữa sau khi nàng ta rời đi tới Thần Ma Cốc, gã đó còn tức giận với họ, cũng có đạo lý nhất định.
Ba cô gái kia liền ngậm chặt miệng không nói gì, và còn nhắm chặt mắt.
"Ồ, không muốn chọn sao?" Lâu Thất búng tay, lại một vui vẻ nói: "Vậy chúng ta chơi cách khác, bây giờ các ngươi không muốn mở miệng đúng không? Như thế này được rồi, chúng ta chơi một trò chơi, xem ai kêu trước, ai kêu trước sẽ chết trước, được không?"
Bây giờ không chỉ là ba cô gái kia, tất cả mọi người đều nhìn nàng, muốn biết trò chơi mà nàng nói là gì.
Lư Đại Lực giơ tay lên, thật thà nói: "Ta biết! Ném khăn tay! Vất vào sau lưng ai người đó sẽ kêu trước."
Tiểu Trù lườm hắn một cái: "Này anh chàng to xác, không hiểu thì ngươi đừng tranh phát biểu? Ta thấy rằng chắc để họ đánh nhau, xem ai đánh mạnh bạo một chút, đau rồi chắc chắn sẽ kêu lên."
Một dịch thừa cũng tham gia vào: "Giả ma dọa đối phương."
Trầm Sát: "..."
Nguyệt: "..."
Đế phi, người dạy thuộc hạ của mình thành những tên hề thế này thực sự ổn chứ?
Nguyệt cạn lời không còn gì để nói.
Trước đây mọi người đi theo Đế Quân, khí thế lạnh lùng, nghiêm túc trang nghiêm, rất uy phong. Bây giờ...
Nghe xem, giả ma cũng nói ra được.
Hắn rất muốn biết Lâu Thất sẽ lựa chọn phương án nào. Ba cô gái kia vẫn nhắm mắt không nói lời nào, dáng vẻ rất bình tĩnh.
Lâu Thất lắc đầu nói: "Những trò các ngươi nói đều không vui, hãy làm theo cách của ta. Này, ba người kia," Nàng chỉ về ba người đàn ông bên cạnh Tiêu Dung, ra hiệu cho họ lại đây: "Mỗi người một cô nương, tự chọn đi."
Ba người đàn ông cảm thấy khó hiệu, chọn một làm gì? Nhưng họ không dám không nghe theo, lập tức mỗi người chọn một người, đứng bên cạnh cô gái mà mình chọn.
Lâu Thất gật đầu nói: "Ừ, chọn xong rồi thì bắt đầu thôi, các ngươi bắt đầu cởi đồ họ ra để cù! Gan bàn chân, nách, cổ, ngực, lưng, mông, tất cả đều có thể thử, nếu như họ vẫn không kêu thì các ngươi hãy tới luôn một màn xuân cung, chàng làm gì vậy? Bỏ tay ra, ta còn chưa nói xong!"
Nàng còn chưa dứt lời đã bị Trầm Sát xách lên, đi nhanh về phía xa, trong gió vẫn còn truyền lại mệnh lệnh của hắn: "Nguyệt thẩm vấn."
"Tuân lệnh..."
Mọi người lảo đảo trong gió, đưa mắt nhìn nhau, rất lâu sau cũng không thể tin vào điều mình nghe được.
Cô nương (Công tử) thật dũng mãnh...
...
Sau khi trời sáng, Lâu Thất được Trầm Sát bảo vệ, Tiểu Trù liếc nhìn nàng, thấy môi nàng vẫn còn sưng tấy, trong lòng lập tức liên tưởng lung tung, tiểu chủ tử đã bị Đế Quân thịt chưa vậy?
Vấn đề này thực ra cũng xuất hiện trong đầu những người khác, nhưng họ không phải chán sống, có ai dám hỏi.
"Chủ tử." Nguyệt bước tới liền nhìn thấy lông mi Lâu Thất run lên, sau đó hủ tử nhà hắn giận dữ nhìn hắn.
"Làm Thất Thất tỉnh rồi."
Nguyệt: "..." hắn phát hiện ra thời gian mình không thể đối đáp đã ngày một nhiều.
Lâu Thất mở mắt ra, ranh mãnh nói: "Đúng thế, ta vốn không đói, vừa tỉnh dậy thấy bụng đột nhiên đói quá. Trầm Sát, ta muốn ăn cá mà Nguyệt vệ đại nhân tận tay bắt! Con hoẵng tối qua hắn bắt ăn rất ngon!"
Trầm Sát lại nhìn về phía Nguyệt.
Nguyệt chỉ về phía hồ, không dám tin hỏi: "Ngươi dám ăn cá của hồ này sao?"
Mặc dù bây giờ thi thể đã không biết trôi đi đâu rồi, nhưng nơi này thực sự đã chết hàng trăm người!
Lâu Thất nhảy ra khỏi ngực Trầm Sát, ngáp dài một cái, uể oải nói; "Ta không biết, Nguyệt vệ đại nhân cứ bắt vài con lên thử đã."
Hồ ngâm hàng trăm xác chết, mới sáng sớm đã bảo hắn xuống nước bắt cá, Nguyệt cười khổ, nàng ta thực sự không phải đang báo thù sao?
Hắn đã thực sự biết được sự hẹp hòi của nữ nhân.
"Thuộc hạ nói về kết quả thẩm vấn ba cô gái kia trước."
Trâm Sát xua tay ra hiệu hắn ta tạm thời không cần nói, Lâu Thất lấy kim ra, phóng về phía mặt hồ gần họ nhất.
Mặt nước lại dấy lên một vùng nước đỏ tươi.
Nguyệt mặt biến sắc, lập tức bay qua, một tay nhanh chóng cắm phập xuống nước, xách một người lên, vứt kẻ đang ướt sũng đó xuống bãi cỏ.
Lâu Thất lập tức nhận ra, đó chính là một trong số tám thị về ở bên cạnh Tiêu Vọng hôm qua. Trầm Sát và Nguyệt tối qua đã chú ý tới mấy người họ, đương nhiên cũng nhận ra.
"Mấy người đó quả nhiên chưa chết."
Nguyệt nói: "Những ngư nữ hắc y kia là thuộc hạ của lục hoàng tử Bắc Thương, nhưng họ nói rằng họ không phải mới nhận lệnh tới đây, ngược lại nơi này từ trước tới nay vẫn là nơi tập luyện của họ, họ đã ở đây suốt ba năm rồi. Lục hoàng tử ra lệnh cho họ trấn thủ ở hồ này không được cho bất cứ ai lặn xuống đáy hồ, nhưng vì hôm qua có quá nhiều người muốn xuống hồ, họ lo lắng sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, nên đã giết hết, chỉ không ngờ vẫn có mười mấy người thoát được."
Trầm Sát và Lâu Thất đưa mắt nhìn nhau, Lâu Thất lập tức nở nụ cười ngô nghê: "Việc này liên quan tới hoàng thất, ta không hiểu cho lắm, ta đi tìm cái gì ăn trước đã."
"Đứng lại!" Trầm Sát chậm rãi nói: "Thân là đế phi của Phá Vực, nàng có biết chức trách của mình là gì không?"
Lâu Thất vẫn thực sự hiếu kì, liền hỏi một câu: "Chức trách của đế phí Phá Vực là gì?"
Trầm Sát đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi nói từng chữ một: "Sánh vai cùng ta."
Sánh vai cùng hắn, không phải là tránh đi cũng không phải nấp sau lưng hắn, cũng không phải chỉ là đêm tới làm nũng hầu hạ. Mà là sánh vai cùng hắn, cùng tiến thoái, cùng che chắn mưa gió.
Điểm này hắn vốn dĩ chưa từng nghĩ tới, hắn từng nghĩ sau này nữ nhân của hắn sẽ giống như các hoàng thất khác, tìm người của thế lực có tác dụng nhất với mình lập làm hậu, rồi kéo các thế lực khác phong làm phi, nữ tử của những thế lực khác đưa tới thì tùy ý tìm một thân phận giữ lại ở trong cung là được.
Đây là một phần rất nhỏ trong kế hoạch của hắn, thậm chí hắn còn chưa từng nghĩ tới, những nữ nhân này sau khi vào cung, mình sẽ chung sống với họ ra sao, hắn chưa từng nghĩ tới, càng không bao giờ nghĩ tới việc sủng hạnh ai cả, con cái hắn cũng chưa nghĩ tới, hắn nghĩ nhiều nhất là về cô bé trong giấc mơ của hắn, bình thường hắn sẽ cảm thấy nếu như mình thân mật với nữ tử khác sẽ là có lỗi với nàng. Sau này có người mang một chiếc thuyền nhỏ tới, hắn cũng từng nghĩ tới người này, chỉ có điều không biết đối phương là ai, ở đâu?
Nếu như người khác biết trong tim hắn, hậu phi chẳng qua chỉ là lấy về vứt trong hoàng cung làm vật trang trí chắc sẽ vô cùng kinh ngạc.
Nhưng sau khi gặp được Lâu Thất hắn mới biết, thì ra có một người con gái có thể đứng bên cạnh hắn, tốt lắm, rất tốt.
Lâu Thất và Nguyệt vệ đồng thời sững sờ.
Trầm Sát tiếp tục nói: "Bổn Đế Quân đi đâu nàng sẽ đi đó, bổn Đế Quân đứng ở vị trí nào nàng sẽ đứng ở vị trí đó, hiện nay Phá Vực sắp sửa phải chinh chiến tứ phương, nàng cũng là chủ soái, nàng từng hỏi, bổn Đế Quân lẽ nào không lập hậu sao?"
Lâu Thất ánh mắt vụt lóe sáng, nhìn hắn: "Đúng, chẳng phải chàng vẫn muốn lầm Nạp Lan Họa Tâm làm hậu sao?"
"Không. Cho dù không có nàng, bổn Đế Quân cũng sẽ không lập cô ta làm hậu."
Lâu Thất sững người, Nguyệt cũng sững người, họ trước giờ không biết dự định này: "Tại sao vậy?"
Trầm Sát nhíu mày, bản thân hắn cũng cảm thấy ngờ vực: "Không biết tại sao, bổn Đế Quân không thể nhớ được hình dáng của cô ta, nghe giọng nói của cô ta lại cảm thấy rất đinh tai nhức óc."
"Phụt!" Nguyệt bật cười, đây đúng là chân tướng khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Khóe miệng Lâu Thất co giật: "Ý của chàng là, tới giờ chàng vẫn không nhớ ra Nạp Lan Họa Tâm trông như thế nào?"
Trầm Sát gật đầu: "Đúng thế."
"Vậy sao nghe giọng của cô ta lại thấy đinh tai nhức óc?" Ngoài trừ nguyên tố chủ quan ra, giọng của Nạp Lan Họa Tâm tuyệt đối không khó nghe.
Trầm Sát nhìn Nguyệt: "Ngươi còn nhớ con cóc trong một lần bổn Đế Quân đi nhầm vào một vùng đầm lầy không?"
"Đợi đã, cái gì nữa đây?" Lâu Thất vội vàng hỏi.
"Còn nhớ. Lần đó chủ tử đi nhầm vào một vùng đầm lầy, khi lún tới ngực, kết quả bên cạnh có một con cóc da đỏ cứ kêu đinh tai nhức óc không ngừng, chủ tử nghe thấy rất bực bội, một chưởng đánh chết con cóc da đỏ đó, sau khi con cóc đó chết, chủ tử lập tức nghĩ ra được cách thoát hiểm."
Vì thế, sau này những kẻ không biết có bản lĩnh thực sự hay không nhưng chỉ biết kêu gào, hoặc những kẻ khiến Đế Quân bực bội, tồn tại cũng vô dụng hoặc chỉ gây ảnh hưởng sẽ được hắn quy vào loại cóc ghẻ.
"Ha ha ha!" Không thể không nói, Lâu Thất nghe nói vậy tâm trạng rất vui vẻ. Nạp Lan Họa Tâm cô ta có biết không, Sát của cô ta trên thực tế tới cô ta trông như thế nào cũng không nhớ. Lại còn coi cô ta là cóc đỏ ồn ào! Tốt nhất có thể một chưởng đánh chết.
"Người không liên quan, lần sau nàng còn dám kéo vào việc lập hậu cho bổn Đế Quân thử xem." Trầm Sát hừ một tiếng.
Lâu Thất nhướng mày: "Vậy chàng có người lựa chọn để làm hoàng hậu rồi sao?"
Hắn giơ tay ra, ngón cái và ngón trỏ miết lấy cằm nàng, ghé sát lại, cả giận nói: "Ừm, hừ, chính là người này." Thấy nàng không hiểu hắn khó khăn lắm mới chịu giải thích: "Phá Vực chưa dựng nước, phong phi trước, đợi lập nước xong rồi phong hậu. Thật không ngờ, nàng không đợi được."
Lâu Thất lập tức sững người.
...
Lục hoàng tử nuôi mười tám ngư nữ hắc y để canh trừng hồ nước này, không cần nghĩ cũng biết hồ này có điều bất thường. Họ giết mười tám ngư nữ, nếu như sau này hồ này có xảy ra biến cố gì hoặc mất món đồ gì, chỉ e lục hoàng tử Bắc Hương sẽ đổ tội lên đầu họ.
"Ngư nữ hắc y nói có mười mấy người chạy thoát, ngoài bốn người Tiêu Dung ra thì chỉ còn lại nhóm người Tiêu Vọng." Lâu Thất phân tích.
Không ai ngờ rằng Lâu Thất có thể mỉm cười rạng rỡ và hỏi ra câu hỏi như vậy.
Ba cô gái kia mặc dù không phải tuyệt sắc nhưng còn rất trẻ, chừng mười tám mười chín tuổi, họ có lẽ từ nhỏ đã bị huấn luyện để giết người, lặn dưới nước, làm "thủy quỷ", nhưng không phải không sợ chết.
Trên thực tế, không có ai sợ chết, nếu như nói thực sự không sợ vậy thì là đã chấp nhận số phận, biết là không thoát nổi cái chết, là thuyết phục mình chấp nhận.
Ai cũng đều sợ, nếu không ngươi nói Tần Thủy Hoàng không có dũng khí? Đế hoàng một đời cũng có thể gọi là kiêu hùng, nhưng ông ta đồng thời cũng sợ chết, nếu không sẽ không đi cầu thuốc trường sinh bất lão.
Dường như ngay lập tức, không khí giữa ba cô gái vốn rất đoàn kết kia có phần quái dị.
Nguyệt không thể không thừa nhận, Hoa Vu Tồn sùng bái Lâu Thất, hơn nữa sau khi nàng ta rời đi tới Thần Ma Cốc, gã đó còn tức giận với họ, cũng có đạo lý nhất định.
Ba cô gái kia liền ngậm chặt miệng không nói gì, và còn nhắm chặt mắt.
"Ồ, không muốn chọn sao?" Lâu Thất búng tay, lại một vui vẻ nói: "Vậy chúng ta chơi cách khác, bây giờ các ngươi không muốn mở miệng đúng không? Như thế này được rồi, chúng ta chơi một trò chơi, xem ai kêu trước, ai kêu trước sẽ chết trước, được không?"
Bây giờ không chỉ là ba cô gái kia, tất cả mọi người đều nhìn nàng, muốn biết trò chơi mà nàng nói là gì.
Lư Đại Lực giơ tay lên, thật thà nói: "Ta biết! Ném khăn tay! Vất vào sau lưng ai người đó sẽ kêu trước."
Tiểu Trù lườm hắn một cái: "Này anh chàng to xác, không hiểu thì ngươi đừng tranh phát biểu? Ta thấy rằng chắc để họ đánh nhau, xem ai đánh mạnh bạo một chút, đau rồi chắc chắn sẽ kêu lên."
Một dịch thừa cũng tham gia vào: "Giả ma dọa đối phương."
Trầm Sát: "..."
Nguyệt: "..."
Đế phi, người dạy thuộc hạ của mình thành những tên hề thế này thực sự ổn chứ?
Nguyệt cạn lời không còn gì để nói.
Trước đây mọi người đi theo Đế Quân, khí thế lạnh lùng, nghiêm túc trang nghiêm, rất uy phong. Bây giờ...
Nghe xem, giả ma cũng nói ra được.
Hắn rất muốn biết Lâu Thất sẽ lựa chọn phương án nào. Ba cô gái kia vẫn nhắm mắt không nói lời nào, dáng vẻ rất bình tĩnh.
Lâu Thất lắc đầu nói: "Những trò các ngươi nói đều không vui, hãy làm theo cách của ta. Này, ba người kia," Nàng chỉ về ba người đàn ông bên cạnh Tiêu Dung, ra hiệu cho họ lại đây: "Mỗi người một cô nương, tự chọn đi."
Ba người đàn ông cảm thấy khó hiệu, chọn một làm gì? Nhưng họ không dám không nghe theo, lập tức mỗi người chọn một người, đứng bên cạnh cô gái mà mình chọn.
Lâu Thất gật đầu nói: "Ừ, chọn xong rồi thì bắt đầu thôi, các ngươi bắt đầu cởi đồ họ ra để cù! Gan bàn chân, nách, cổ, ngực, lưng, mông, tất cả đều có thể thử, nếu như họ vẫn không kêu thì các ngươi hãy tới luôn một màn xuân cung, chàng làm gì vậy? Bỏ tay ra, ta còn chưa nói xong!"
Nàng còn chưa dứt lời đã bị Trầm Sát xách lên, đi nhanh về phía xa, trong gió vẫn còn truyền lại mệnh lệnh của hắn: "Nguyệt thẩm vấn."
"Tuân lệnh..."
Mọi người lảo đảo trong gió, đưa mắt nhìn nhau, rất lâu sau cũng không thể tin vào điều mình nghe được.
Cô nương (Công tử) thật dũng mãnh...
...
Sau khi trời sáng, Lâu Thất được Trầm Sát bảo vệ, Tiểu Trù liếc nhìn nàng, thấy môi nàng vẫn còn sưng tấy, trong lòng lập tức liên tưởng lung tung, tiểu chủ tử đã bị Đế Quân thịt chưa vậy?
Vấn đề này thực ra cũng xuất hiện trong đầu những người khác, nhưng họ không phải chán sống, có ai dám hỏi.
"Chủ tử." Nguyệt bước tới liền nhìn thấy lông mi Lâu Thất run lên, sau đó hủ tử nhà hắn giận dữ nhìn hắn.
"Làm Thất Thất tỉnh rồi."
Nguyệt: "..." hắn phát hiện ra thời gian mình không thể đối đáp đã ngày một nhiều.
Lâu Thất mở mắt ra, ranh mãnh nói: "Đúng thế, ta vốn không đói, vừa tỉnh dậy thấy bụng đột nhiên đói quá. Trầm Sát, ta muốn ăn cá mà Nguyệt vệ đại nhân tận tay bắt! Con hoẵng tối qua hắn bắt ăn rất ngon!"
Trầm Sát lại nhìn về phía Nguyệt.
Nguyệt chỉ về phía hồ, không dám tin hỏi: "Ngươi dám ăn cá của hồ này sao?"
Mặc dù bây giờ thi thể đã không biết trôi đi đâu rồi, nhưng nơi này thực sự đã chết hàng trăm người!
Lâu Thất nhảy ra khỏi ngực Trầm Sát, ngáp dài một cái, uể oải nói; "Ta không biết, Nguyệt vệ đại nhân cứ bắt vài con lên thử đã."
Hồ ngâm hàng trăm xác chết, mới sáng sớm đã bảo hắn xuống nước bắt cá, Nguyệt cười khổ, nàng ta thực sự không phải đang báo thù sao?
Hắn đã thực sự biết được sự hẹp hòi của nữ nhân.
"Thuộc hạ nói về kết quả thẩm vấn ba cô gái kia trước."
Trâm Sát xua tay ra hiệu hắn ta tạm thời không cần nói, Lâu Thất lấy kim ra, phóng về phía mặt hồ gần họ nhất.
Mặt nước lại dấy lên một vùng nước đỏ tươi.
Nguyệt mặt biến sắc, lập tức bay qua, một tay nhanh chóng cắm phập xuống nước, xách một người lên, vứt kẻ đang ướt sũng đó xuống bãi cỏ.
Lâu Thất lập tức nhận ra, đó chính là một trong số tám thị về ở bên cạnh Tiêu Vọng hôm qua. Trầm Sát và Nguyệt tối qua đã chú ý tới mấy người họ, đương nhiên cũng nhận ra.
"Mấy người đó quả nhiên chưa chết."
Nguyệt nói: "Những ngư nữ hắc y kia là thuộc hạ của lục hoàng tử Bắc Thương, nhưng họ nói rằng họ không phải mới nhận lệnh tới đây, ngược lại nơi này từ trước tới nay vẫn là nơi tập luyện của họ, họ đã ở đây suốt ba năm rồi. Lục hoàng tử ra lệnh cho họ trấn thủ ở hồ này không được cho bất cứ ai lặn xuống đáy hồ, nhưng vì hôm qua có quá nhiều người muốn xuống hồ, họ lo lắng sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, nên đã giết hết, chỉ không ngờ vẫn có mười mấy người thoát được."
Trầm Sát và Lâu Thất đưa mắt nhìn nhau, Lâu Thất lập tức nở nụ cười ngô nghê: "Việc này liên quan tới hoàng thất, ta không hiểu cho lắm, ta đi tìm cái gì ăn trước đã."
"Đứng lại!" Trầm Sát chậm rãi nói: "Thân là đế phi của Phá Vực, nàng có biết chức trách của mình là gì không?"
Lâu Thất vẫn thực sự hiếu kì, liền hỏi một câu: "Chức trách của đế phí Phá Vực là gì?"
Trầm Sát đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi nói từng chữ một: "Sánh vai cùng ta."
Sánh vai cùng hắn, không phải là tránh đi cũng không phải nấp sau lưng hắn, cũng không phải chỉ là đêm tới làm nũng hầu hạ. Mà là sánh vai cùng hắn, cùng tiến thoái, cùng che chắn mưa gió.
Điểm này hắn vốn dĩ chưa từng nghĩ tới, hắn từng nghĩ sau này nữ nhân của hắn sẽ giống như các hoàng thất khác, tìm người của thế lực có tác dụng nhất với mình lập làm hậu, rồi kéo các thế lực khác phong làm phi, nữ tử của những thế lực khác đưa tới thì tùy ý tìm một thân phận giữ lại ở trong cung là được.
Đây là một phần rất nhỏ trong kế hoạch của hắn, thậm chí hắn còn chưa từng nghĩ tới, những nữ nhân này sau khi vào cung, mình sẽ chung sống với họ ra sao, hắn chưa từng nghĩ tới, càng không bao giờ nghĩ tới việc sủng hạnh ai cả, con cái hắn cũng chưa nghĩ tới, hắn nghĩ nhiều nhất là về cô bé trong giấc mơ của hắn, bình thường hắn sẽ cảm thấy nếu như mình thân mật với nữ tử khác sẽ là có lỗi với nàng. Sau này có người mang một chiếc thuyền nhỏ tới, hắn cũng từng nghĩ tới người này, chỉ có điều không biết đối phương là ai, ở đâu?
Nếu như người khác biết trong tim hắn, hậu phi chẳng qua chỉ là lấy về vứt trong hoàng cung làm vật trang trí chắc sẽ vô cùng kinh ngạc.
Nhưng sau khi gặp được Lâu Thất hắn mới biết, thì ra có một người con gái có thể đứng bên cạnh hắn, tốt lắm, rất tốt.
Lâu Thất và Nguyệt vệ đồng thời sững sờ.
Trầm Sát tiếp tục nói: "Bổn Đế Quân đi đâu nàng sẽ đi đó, bổn Đế Quân đứng ở vị trí nào nàng sẽ đứng ở vị trí đó, hiện nay Phá Vực sắp sửa phải chinh chiến tứ phương, nàng cũng là chủ soái, nàng từng hỏi, bổn Đế Quân lẽ nào không lập hậu sao?"
Lâu Thất ánh mắt vụt lóe sáng, nhìn hắn: "Đúng, chẳng phải chàng vẫn muốn lầm Nạp Lan Họa Tâm làm hậu sao?"
"Không. Cho dù không có nàng, bổn Đế Quân cũng sẽ không lập cô ta làm hậu."
Lâu Thất sững người, Nguyệt cũng sững người, họ trước giờ không biết dự định này: "Tại sao vậy?"
Trầm Sát nhíu mày, bản thân hắn cũng cảm thấy ngờ vực: "Không biết tại sao, bổn Đế Quân không thể nhớ được hình dáng của cô ta, nghe giọng nói của cô ta lại cảm thấy rất đinh tai nhức óc."
"Phụt!" Nguyệt bật cười, đây đúng là chân tướng khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Khóe miệng Lâu Thất co giật: "Ý của chàng là, tới giờ chàng vẫn không nhớ ra Nạp Lan Họa Tâm trông như thế nào?"
Trầm Sát gật đầu: "Đúng thế."
"Vậy sao nghe giọng của cô ta lại thấy đinh tai nhức óc?" Ngoài trừ nguyên tố chủ quan ra, giọng của Nạp Lan Họa Tâm tuyệt đối không khó nghe.
Trầm Sát nhìn Nguyệt: "Ngươi còn nhớ con cóc trong một lần bổn Đế Quân đi nhầm vào một vùng đầm lầy không?"
"Đợi đã, cái gì nữa đây?" Lâu Thất vội vàng hỏi.
"Còn nhớ. Lần đó chủ tử đi nhầm vào một vùng đầm lầy, khi lún tới ngực, kết quả bên cạnh có một con cóc da đỏ cứ kêu đinh tai nhức óc không ngừng, chủ tử nghe thấy rất bực bội, một chưởng đánh chết con cóc da đỏ đó, sau khi con cóc đó chết, chủ tử lập tức nghĩ ra được cách thoát hiểm."
Vì thế, sau này những kẻ không biết có bản lĩnh thực sự hay không nhưng chỉ biết kêu gào, hoặc những kẻ khiến Đế Quân bực bội, tồn tại cũng vô dụng hoặc chỉ gây ảnh hưởng sẽ được hắn quy vào loại cóc ghẻ.
"Ha ha ha!" Không thể không nói, Lâu Thất nghe nói vậy tâm trạng rất vui vẻ. Nạp Lan Họa Tâm cô ta có biết không, Sát của cô ta trên thực tế tới cô ta trông như thế nào cũng không nhớ. Lại còn coi cô ta là cóc đỏ ồn ào! Tốt nhất có thể một chưởng đánh chết.
"Người không liên quan, lần sau nàng còn dám kéo vào việc lập hậu cho bổn Đế Quân thử xem." Trầm Sát hừ một tiếng.
Lâu Thất nhướng mày: "Vậy chàng có người lựa chọn để làm hoàng hậu rồi sao?"
Hắn giơ tay ra, ngón cái và ngón trỏ miết lấy cằm nàng, ghé sát lại, cả giận nói: "Ừm, hừ, chính là người này." Thấy nàng không hiểu hắn khó khăn lắm mới chịu giải thích: "Phá Vực chưa dựng nước, phong phi trước, đợi lập nước xong rồi phong hậu. Thật không ngờ, nàng không đợi được."
Lâu Thất lập tức sững người.
...
Lục hoàng tử nuôi mười tám ngư nữ hắc y để canh trừng hồ nước này, không cần nghĩ cũng biết hồ này có điều bất thường. Họ giết mười tám ngư nữ, nếu như sau này hồ này có xảy ra biến cố gì hoặc mất món đồ gì, chỉ e lục hoàng tử Bắc Hương sẽ đổ tội lên đầu họ.
"Ngư nữ hắc y nói có mười mấy người chạy thoát, ngoài bốn người Tiêu Dung ra thì chỉ còn lại nhóm người Tiêu Vọng." Lâu Thất phân tích.