Chương : 295
Túi vải đen đó rất chắc chắn, kết quả vừa đập vào cây cột lập tức rách tung ra, giống như đựng hai túi khói đen, túi vừa rách ra, hai làn khói đen liền bay ra, dính lên trên cột. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Lâu Thất, cây cột vốn dĩ chắc chắn, chỗ bị khói đen bao bọc lập tức lún vào một lỗ.
Hai làn khói đen đó giống như ngay lập tức to lên.
"Khiếp, cái quái gì vậy?"
Lâu Thất chửi một tiếng, quay đầu lại thì thấy Trầm Sát giơ chân đạp mạnh về phía đầu gối của Vu Tôn, lúc này bút trong tay phải của Vu Tôn cũng tạm thời dừng lại, vội vàng điểm về phía ấn đường của Trầm Sát!
Điều khiến nàng tròn mắt kinh hãi là cuối cùng hai gã trang phục màu hồng muốn đánh lén bị nội lực của Trầm Sát hất văng đi cũng đang cầm một túi vải đen ném về phía sau lưng của Trầm Sát.
Lúc này Trầm Sát đang dốc toàn lực đối phó với Vu Tôn, cảm giác đã rất khó khăn, căn bản không thể né tránh đòn tập kích này.
"Mẹ kiếp! Muốn chết sao!" Lâu Thất kinh hoàng, vừa mới nhìn thấy uy lực của "khói đen", nàng sao có thể để Trầm Sát bị dính phải "khói đen" đó chứ?
Nhưng thứ đó tuyệt đối không được phép chạp vào, nàng cũng không dám đánh quá mạnh, sợ ở quá gần Trầm Sát, khói đen bên trong sẽ bay lên lưng hắn.
Lâu Thất vận chưởng, định vung về phía túi vải đen.
Nhưng nàng không hề biết rằng, sau lưng nàng cũng có một túi vải đen đang bay tới.
Đây tuyệt đối là đối thủ mạnh nhất họ gặp phải tính tới thời điểm này, là thời khắc nguy hiểm nhất.
Đầu bút kìa quái kia đã tới trước trán của Trầm Sát, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hàn ý do lông bút cứng rắn kia mang lại, khi lông bút còn chưa đâm thẳng vào hắn, những tia hàn ý kia đã bắt đầu truyền vào ấn đường của hắn. Tư duy của hắn dường như chậm lại một chút.
Đúng trong lúc này, hắn liếc nhìn về phía Lâu Thất, vừa hay thấy thứ đồ đen sì kia đang bay về phía nàng. Trước đây Trầm Sát chưa chứng kiến uy lực của thứ đồ đố, nhưng hắn có thể đoán được nó rất nguy hiểm, hắn giật mình, cảm giác hoảng sợ nhanh chóng lan tỏa, hắn nghiến răng, nghiêng đầu, húc vào mặt Vu Tôn, ngòi bút lướt qua đầu hắn, hắn cảm thấy đầu mình buốt lạnh đau đớn. Lúc này hắn cũng không quan tâm quan sát xem có bị thương hay không, sau khi húc vào Vu Tôn xong, hắn liền bay người lên, một chân đạp tiếp lên đầu gối của Vu Tôn, người mượn lực đề bay về phía túi vải đen kia, chắn sau lưng Lâu Thất, một chưởng đánh đi.
Vu Tôn phì một tiếng: "Ốc không mang nổi mình ốc còn anh hùng cứu mỹ nhân!" Ngòi bút trong tay xoay chuyển từ từ điểm về phía sau lưng hắn.
"Thất Thất!"
Lâu Thất vừa mới đánh bay một túi vải đen, thấy Trầm Sát bất ngờ xông tới, sau lưng hắn lại là cây bút quái dị kia,gở góc độ của nàng có thể nhìn thấy mấy tia khí đen rất mảnh khó lòng phát giác đang quấn trên ngòi bút.
Nàng nghiến răng, roi Thí Hồn trong tay lập tức cuốn lấy ngòi bút kia.
Lúc này, cửa lớn bị đánh tung, một sợi lụa màu trắng giống như một con linh xà phóng nhanh tới, nhẹ nhàng quấn lấy chiếc túi vải màu đen vốn dĩ bay về phía Lâu Thất, bây giờ lại bay về phía Trầm Sát đang chặn sau lưng nàng,, sau đó lại vung đi, túi vải màu đen kia bay đi, rơi về
Gã kia mặt biến sắc, dường như không hề do dự, tay vung kiếm chém xuống, một kiếm chặt đứt cánh tay của mình.
Cánh tay rơi xuống nền nhà phát ra âm thanh xèo xèo giống như tiếng dầu chiên, khói đen bên trên càng lúc càng lớn, bao bọc lấy cả cánh tay, chỉ trong chớp mắt, khói đen đó không động đậy nữa, họ nhìn lại cánh tay kia thì đã biến thành một khúc xương trắng.
Vãi!
Tốc độ này còn nhanh hơn cá ăn thịt người! Vừa ăn gốc chắc còn chậm, bây giờ ăn thịt người, tốc độ nhanh tới kinh hồn.
Có người của bên thứ ba gia nhập, mấy người trong phòng liền thuận thế dừng lại. Lúc này căn phòng chữ vàng vốn trang hoàng vô cùng xa xỉ đã bừa bội giống như vừa trải qua thiên tai.
"Vu Tôn... Trận chiến ở Ngọc Đoạn Sơn, ngươi đã đồng ý với Lâu lão thái quân trong ba năm không dùng vu pháp sát thương người khác, mới được nửa năm ngươi đã lật lọng rồi sao?"
Một giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên.
Nghe câu nói này, sắc mặt Vu Tôn vừa giật mình vừa ngờ vực, sau đó lại trừng mắt nhìn Trầm Sát và Lâu Thất, hậm hực nói: "Đi!"
Bảy gã nam nhân mặc y phục màu hồng còn lại lập tức hộ tống gã ta bay ra khỏi cửa sổ. Trong phòng chỉ còn lại ba gã trang phục màu hồng chết dưới roi Thí Hồn của Lâu Thất, và một cánh tay đã không còn da thịt.
Khói đen kia cũng đã không còn, trên mặt đất chỉ còn lại một đống nước đen.
Lâu Thất nhìn ra ngoài cửa, phát hiện cơ thể căng thẳng của Trầm Sát trở lên thả lỏng, lẽ nào đó là bạn không phải thù? Trong đầu nàng hồi tưởng lại một người mà nữ tử kia vừa nhắc tới, Lâu lão thái quân.
Họ Lâu?
Sau khi nàng tới đây đã không chỉ một lần nghe người khác nhắc tới Lâu gia. Người nói nhiều nhất là Kim Lão, trong mắt Kim Lão, Lâu gia là một thế gia vô cùng lợi hại, tới ông ta cũng có vài phần kiêng dè Lâu gia. Cháu của Kim Lão lần này cũng là thành thân với một cô nương chi bên của Lâu gia, vì vậy ông ta phải đích thân nhiều lần tới Thần Ma Cốc, khó khăn vất vả tìm cho bằng được Tử Vân Hồ, chỉ vì muốn lấy lòng cháu dâu.
Từ đó có thể thấy rằng, địa vị của Lâu gia rất cao.
Nhưng nàng thì chưa từng nghe người đời, người bình thường nhắc tới Lâu gia, ngay cả Trầm Sát cũng không rõ.
Bây giờ đột nhiên lại nghe có người nhắc tới Lâu gia, lại còn nhắc tới một nhân vật cụ thể của Lâu gia, Lâu lão thái quân.
Lẽ nào cô ta rất thân quen với Lâu gia?
Nghĩ tới đây, Lâu Thất có chút mong đợi gặp cô gái này. lúc này nàng hoàn toàn không nghĩ ra được, người tới có thể là ai?
Có điều người bước vào khiến nàng có phần ngạc nhiên.
Người đó là một tiểu thư có thị nữ thích tìm đường chết!
"Gia, chàng mau nhéo ta một cái, có phải ta đang nằm mơ không?" Lâu Thất có phần khoa trương giơ tay ra trước mắt Trầm Sát. Đây không phải là sự thật, lẽ nào là họ đã nhìn nhầm, thiếu nữ này thực ra là giấu tài, thân phận kinh người? Vậy nàng ta thiết kế ép thị nữ của cô ta nhảy xuống hồ, có lẽ nào đã đắc tội với người ta rồi không?
Trầm Sát cầm lấy tay nàng, kéo tới bên miệng, hàm răng trắng bóng của hắn định cắn phập xuống.
"Này..."
Nàng lườm hắn, hắn liền đổi cắn thành hôn, hôn nhẹ nhàng lên vết răng đã cắn ban nãy.
Vừa rồi hắn mời nhìn thấy sự đáng sợ của thứ đồ trong túi vải đen. Nghĩ tới lúc sinh tử, nàng vì giúp hắn đánh bay túi vải đen kia mà không màng tới nguy hiểm sau lưng.
Nghĩ tới trái tim nàng, lại nghĩ tới việc vừa nãy suýt chút nữa nàng đã bị dính thứ đồ đó hắn liền cảm thấy cảm động và ấm áp trước tiên, nhưng ngay sau đó lại sợ hãi.
Vì thế vừa nhìn thấy ngon tay thon dài của nàng giơ ra trước mặt, hắn đã cắn một cái để chắc chắn nàng vẫn còn, cũng may nàng vẫn đứng bên cạnh hắn. Còn lời nàng nói hắn không mấy chú ý.
Thiếu nữ vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này, trái tim cô ta lập tức như ngừng đập.
Cả căn phòng bừa bộn cô ta không nhìn thấy, ba thi thể cô ta không nhìn thấy, trong mắt cô ta chỉ có hình ảnh nam tử y phục màu đỏ phong tư trác tuyệt, cầm tay nữ tử hôn nhẹ.
Cô ta vốn tưởng rằng mình sẽ cảm thấy như vậy là xấu hổ, là không biết giữ thể diện, nhưng nhìn thấy sự dịu dàng của nam tử, cô ta chỉ cảm thấy cuối cùng mình đã hiểu mình muốn tìm nam tử như thế nào rồi.
Cô ta cũng muốn có người đối xử với mình như vậy.
Lâu Thất vốn bị Trầm Sát cắn, lông mày dựng ngược sắp nổi giận, nụ hôn nhẹ nhàng ngay sau đó lập tức làm nàng mềm lòng. Nhưng ở đây vẫn còn người ngoài, nàng không muốn biểu diễn cho người khác xem.
Nàng khẽ rút tay về, Lâu Thất cũng không quên sự thả lòng của Trầm Sát khi nghe thấy giọng nói kia.
"Huynh, huynh là Đế Quân Phá Vực?"
Thiếu nữ đỏ mặt hỏi.
Lâu Thất nhướng mày.
"Ừ." Khiến nàng bất ngờ là lần này Trầm Sát trả lời thiếu nữ kia, hơn nữa thái độ cũng không tới nỗi nào, không lạnh lùng vô tình như đối với những người khác.
Thiếu nữ hai mắt phát sáng, mỉm cười ngọt ngào, thần sắc còn chút cao ngạo ban nãy lập tức trở nên thẹn thùng, bẽn lẽn, Lâu Thất đang quan sát sự chuyển biến của cô ta, thì nghe thiếu nữ kia gọi Trầm Sát với chất giọng giòn tan: "Tỷ phu!"
Bùm một tiếng sấm đánh cho Lâu Thất ngoài cháy trong mềm.
Tỷ, tỷ phu.
Mẹ kiếp! Đừng nói với nàng, hắn ta còn là tộc ẩn hôn! Lẽ nào cha mẹ khi còn sống đã đính hôn từ nhỏ cho hắn, sau này gia đình hắn xảy ra chuyện, việc này liền âm thầm cho qua?
Hay là hôn sự này do cha mẹ hắn định đoạt, hắn mới đầu không biết, bây giờ nhà gái đã tìm tới nơi, muốn nhắc hắn chuyện hôn ước?
Lâu Thất lập tức nghĩ tới vô vàn khả năng, càng nghĩ sắc mặt càng sa sầm, nàng lập tức quay người nhảy lên người Trầm Sát, cả người bám chặt lấy hắn như một con Koala. Trầm Sát liên đỡ lấy nàng ta.
"Tỷ phu? Hử?"
Trầm Sát nghe được sự uy hiếp trong lời nói của nàng, liếc mắt nhìn thiếu nữ kia: "Chán sống rồi sao?" Dám kiếm chuyện cho hắn.
Thiếu nữ lo lắng, vội nói: "Tỷ phu, muội là là Tố Vân Tâm, tỷ tỷ của muội là Lưu Vân tỷ tỷ."
Lâu Thất nghe xong liền bình tĩnh, Tố Lưu Vân.
Lưu Vân tiên tử Tố Lưu Vân của Trầm Vân Sơn, một mỹ nữ tuyệt sắc khác tề danh với Nạp Lan Họa Tâm. Nói như vậy người vừa mới ra tay là Tố Lưu Vân.
Nhưng nếu đã ra tay rồi thì tại sao không vào? Trầm Sát vừa mới thả lỏng tinh thần là vì nghe ra giọng của Tố Lưu Vân chẳng. Còn tỷ phu thì lại là gì nữa?
Nàng trừng mắt nhìn hắn, sau đó trượt xuống khỏi người hắn.
"Bổn Đế Quân và Lưu Vân tiên tử chưa từng có hôn ước, Tố cô nương nếu như không biết phải xưng hô với bổn Đế Quân ra sau thì có thể đừng lên tiếng." Trầm Sát nói, sau đó ôm eo nàng bước ra ngoài cửa.
Những thị nữ của Hội Hoa Lầu vẫn còn, đợi họ ra khỏi, một thị nữ trong số đó bước tới nói: "Quý khách có cần đặt phòng chữ vàng không?"
Lâu Thất sững người,: "Chúng ta có thể lấy phòng chữ vàng sao?"
"Quý khác đã đánh bại khách của phòng chữ vàng nên có tư cách ở lại phòng chữ vàng, chỉ có điều cũng phải giao năm nghìn lượng vàng."
Có một số người võ công cao cường nhưng chưa chắc đã có tiền.
Lâu Thất lập tức vui mừng ra mặt: "Chúng ta đặt! Năm nghìn lượng vàng mà thôi! Bổn cô nương nộp liền."
Tố Vân Tâm lập tức bất mãn: "Này, các người có mắt không vậy? Người đánh bại gã đàn ông đó rõ ràng là tỷ tỷ của ta, phòng chữ vàng này phải dành cho tỷ tỷ của ta! Dựa vào đâu mà để cho cô ta?"
Lâu Thất liếc nhìn cô ta: "Cô tưởng rằng người của Hội Hoa Lầu ngốc sao?"
Hai làn khói đen đó giống như ngay lập tức to lên.
"Khiếp, cái quái gì vậy?"
Lâu Thất chửi một tiếng, quay đầu lại thì thấy Trầm Sát giơ chân đạp mạnh về phía đầu gối của Vu Tôn, lúc này bút trong tay phải của Vu Tôn cũng tạm thời dừng lại, vội vàng điểm về phía ấn đường của Trầm Sát!
Điều khiến nàng tròn mắt kinh hãi là cuối cùng hai gã trang phục màu hồng muốn đánh lén bị nội lực của Trầm Sát hất văng đi cũng đang cầm một túi vải đen ném về phía sau lưng của Trầm Sát.
Lúc này Trầm Sát đang dốc toàn lực đối phó với Vu Tôn, cảm giác đã rất khó khăn, căn bản không thể né tránh đòn tập kích này.
"Mẹ kiếp! Muốn chết sao!" Lâu Thất kinh hoàng, vừa mới nhìn thấy uy lực của "khói đen", nàng sao có thể để Trầm Sát bị dính phải "khói đen" đó chứ?
Nhưng thứ đó tuyệt đối không được phép chạp vào, nàng cũng không dám đánh quá mạnh, sợ ở quá gần Trầm Sát, khói đen bên trong sẽ bay lên lưng hắn.
Lâu Thất vận chưởng, định vung về phía túi vải đen.
Nhưng nàng không hề biết rằng, sau lưng nàng cũng có một túi vải đen đang bay tới.
Đây tuyệt đối là đối thủ mạnh nhất họ gặp phải tính tới thời điểm này, là thời khắc nguy hiểm nhất.
Đầu bút kìa quái kia đã tới trước trán của Trầm Sát, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hàn ý do lông bút cứng rắn kia mang lại, khi lông bút còn chưa đâm thẳng vào hắn, những tia hàn ý kia đã bắt đầu truyền vào ấn đường của hắn. Tư duy của hắn dường như chậm lại một chút.
Đúng trong lúc này, hắn liếc nhìn về phía Lâu Thất, vừa hay thấy thứ đồ đen sì kia đang bay về phía nàng. Trước đây Trầm Sát chưa chứng kiến uy lực của thứ đồ đố, nhưng hắn có thể đoán được nó rất nguy hiểm, hắn giật mình, cảm giác hoảng sợ nhanh chóng lan tỏa, hắn nghiến răng, nghiêng đầu, húc vào mặt Vu Tôn, ngòi bút lướt qua đầu hắn, hắn cảm thấy đầu mình buốt lạnh đau đớn. Lúc này hắn cũng không quan tâm quan sát xem có bị thương hay không, sau khi húc vào Vu Tôn xong, hắn liền bay người lên, một chân đạp tiếp lên đầu gối của Vu Tôn, người mượn lực đề bay về phía túi vải đen kia, chắn sau lưng Lâu Thất, một chưởng đánh đi.
Vu Tôn phì một tiếng: "Ốc không mang nổi mình ốc còn anh hùng cứu mỹ nhân!" Ngòi bút trong tay xoay chuyển từ từ điểm về phía sau lưng hắn.
"Thất Thất!"
Lâu Thất vừa mới đánh bay một túi vải đen, thấy Trầm Sát bất ngờ xông tới, sau lưng hắn lại là cây bút quái dị kia,gở góc độ của nàng có thể nhìn thấy mấy tia khí đen rất mảnh khó lòng phát giác đang quấn trên ngòi bút.
Nàng nghiến răng, roi Thí Hồn trong tay lập tức cuốn lấy ngòi bút kia.
Lúc này, cửa lớn bị đánh tung, một sợi lụa màu trắng giống như một con linh xà phóng nhanh tới, nhẹ nhàng quấn lấy chiếc túi vải màu đen vốn dĩ bay về phía Lâu Thất, bây giờ lại bay về phía Trầm Sát đang chặn sau lưng nàng,, sau đó lại vung đi, túi vải màu đen kia bay đi, rơi về
Gã kia mặt biến sắc, dường như không hề do dự, tay vung kiếm chém xuống, một kiếm chặt đứt cánh tay của mình.
Cánh tay rơi xuống nền nhà phát ra âm thanh xèo xèo giống như tiếng dầu chiên, khói đen bên trên càng lúc càng lớn, bao bọc lấy cả cánh tay, chỉ trong chớp mắt, khói đen đó không động đậy nữa, họ nhìn lại cánh tay kia thì đã biến thành một khúc xương trắng.
Vãi!
Tốc độ này còn nhanh hơn cá ăn thịt người! Vừa ăn gốc chắc còn chậm, bây giờ ăn thịt người, tốc độ nhanh tới kinh hồn.
Có người của bên thứ ba gia nhập, mấy người trong phòng liền thuận thế dừng lại. Lúc này căn phòng chữ vàng vốn trang hoàng vô cùng xa xỉ đã bừa bội giống như vừa trải qua thiên tai.
"Vu Tôn... Trận chiến ở Ngọc Đoạn Sơn, ngươi đã đồng ý với Lâu lão thái quân trong ba năm không dùng vu pháp sát thương người khác, mới được nửa năm ngươi đã lật lọng rồi sao?"
Một giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên.
Nghe câu nói này, sắc mặt Vu Tôn vừa giật mình vừa ngờ vực, sau đó lại trừng mắt nhìn Trầm Sát và Lâu Thất, hậm hực nói: "Đi!"
Bảy gã nam nhân mặc y phục màu hồng còn lại lập tức hộ tống gã ta bay ra khỏi cửa sổ. Trong phòng chỉ còn lại ba gã trang phục màu hồng chết dưới roi Thí Hồn của Lâu Thất, và một cánh tay đã không còn da thịt.
Khói đen kia cũng đã không còn, trên mặt đất chỉ còn lại một đống nước đen.
Lâu Thất nhìn ra ngoài cửa, phát hiện cơ thể căng thẳng của Trầm Sát trở lên thả lỏng, lẽ nào đó là bạn không phải thù? Trong đầu nàng hồi tưởng lại một người mà nữ tử kia vừa nhắc tới, Lâu lão thái quân.
Họ Lâu?
Sau khi nàng tới đây đã không chỉ một lần nghe người khác nhắc tới Lâu gia. Người nói nhiều nhất là Kim Lão, trong mắt Kim Lão, Lâu gia là một thế gia vô cùng lợi hại, tới ông ta cũng có vài phần kiêng dè Lâu gia. Cháu của Kim Lão lần này cũng là thành thân với một cô nương chi bên của Lâu gia, vì vậy ông ta phải đích thân nhiều lần tới Thần Ma Cốc, khó khăn vất vả tìm cho bằng được Tử Vân Hồ, chỉ vì muốn lấy lòng cháu dâu.
Từ đó có thể thấy rằng, địa vị của Lâu gia rất cao.
Nhưng nàng thì chưa từng nghe người đời, người bình thường nhắc tới Lâu gia, ngay cả Trầm Sát cũng không rõ.
Bây giờ đột nhiên lại nghe có người nhắc tới Lâu gia, lại còn nhắc tới một nhân vật cụ thể của Lâu gia, Lâu lão thái quân.
Lẽ nào cô ta rất thân quen với Lâu gia?
Nghĩ tới đây, Lâu Thất có chút mong đợi gặp cô gái này. lúc này nàng hoàn toàn không nghĩ ra được, người tới có thể là ai?
Có điều người bước vào khiến nàng có phần ngạc nhiên.
Người đó là một tiểu thư có thị nữ thích tìm đường chết!
"Gia, chàng mau nhéo ta một cái, có phải ta đang nằm mơ không?" Lâu Thất có phần khoa trương giơ tay ra trước mắt Trầm Sát. Đây không phải là sự thật, lẽ nào là họ đã nhìn nhầm, thiếu nữ này thực ra là giấu tài, thân phận kinh người? Vậy nàng ta thiết kế ép thị nữ của cô ta nhảy xuống hồ, có lẽ nào đã đắc tội với người ta rồi không?
Trầm Sát cầm lấy tay nàng, kéo tới bên miệng, hàm răng trắng bóng của hắn định cắn phập xuống.
"Này..."
Nàng lườm hắn, hắn liền đổi cắn thành hôn, hôn nhẹ nhàng lên vết răng đã cắn ban nãy.
Vừa rồi hắn mời nhìn thấy sự đáng sợ của thứ đồ trong túi vải đen. Nghĩ tới lúc sinh tử, nàng vì giúp hắn đánh bay túi vải đen kia mà không màng tới nguy hiểm sau lưng.
Nghĩ tới trái tim nàng, lại nghĩ tới việc vừa nãy suýt chút nữa nàng đã bị dính thứ đồ đó hắn liền cảm thấy cảm động và ấm áp trước tiên, nhưng ngay sau đó lại sợ hãi.
Vì thế vừa nhìn thấy ngon tay thon dài của nàng giơ ra trước mặt, hắn đã cắn một cái để chắc chắn nàng vẫn còn, cũng may nàng vẫn đứng bên cạnh hắn. Còn lời nàng nói hắn không mấy chú ý.
Thiếu nữ vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này, trái tim cô ta lập tức như ngừng đập.
Cả căn phòng bừa bộn cô ta không nhìn thấy, ba thi thể cô ta không nhìn thấy, trong mắt cô ta chỉ có hình ảnh nam tử y phục màu đỏ phong tư trác tuyệt, cầm tay nữ tử hôn nhẹ.
Cô ta vốn tưởng rằng mình sẽ cảm thấy như vậy là xấu hổ, là không biết giữ thể diện, nhưng nhìn thấy sự dịu dàng của nam tử, cô ta chỉ cảm thấy cuối cùng mình đã hiểu mình muốn tìm nam tử như thế nào rồi.
Cô ta cũng muốn có người đối xử với mình như vậy.
Lâu Thất vốn bị Trầm Sát cắn, lông mày dựng ngược sắp nổi giận, nụ hôn nhẹ nhàng ngay sau đó lập tức làm nàng mềm lòng. Nhưng ở đây vẫn còn người ngoài, nàng không muốn biểu diễn cho người khác xem.
Nàng khẽ rút tay về, Lâu Thất cũng không quên sự thả lòng của Trầm Sát khi nghe thấy giọng nói kia.
"Huynh, huynh là Đế Quân Phá Vực?"
Thiếu nữ đỏ mặt hỏi.
Lâu Thất nhướng mày.
"Ừ." Khiến nàng bất ngờ là lần này Trầm Sát trả lời thiếu nữ kia, hơn nữa thái độ cũng không tới nỗi nào, không lạnh lùng vô tình như đối với những người khác.
Thiếu nữ hai mắt phát sáng, mỉm cười ngọt ngào, thần sắc còn chút cao ngạo ban nãy lập tức trở nên thẹn thùng, bẽn lẽn, Lâu Thất đang quan sát sự chuyển biến của cô ta, thì nghe thiếu nữ kia gọi Trầm Sát với chất giọng giòn tan: "Tỷ phu!"
Bùm một tiếng sấm đánh cho Lâu Thất ngoài cháy trong mềm.
Tỷ, tỷ phu.
Mẹ kiếp! Đừng nói với nàng, hắn ta còn là tộc ẩn hôn! Lẽ nào cha mẹ khi còn sống đã đính hôn từ nhỏ cho hắn, sau này gia đình hắn xảy ra chuyện, việc này liền âm thầm cho qua?
Hay là hôn sự này do cha mẹ hắn định đoạt, hắn mới đầu không biết, bây giờ nhà gái đã tìm tới nơi, muốn nhắc hắn chuyện hôn ước?
Lâu Thất lập tức nghĩ tới vô vàn khả năng, càng nghĩ sắc mặt càng sa sầm, nàng lập tức quay người nhảy lên người Trầm Sát, cả người bám chặt lấy hắn như một con Koala. Trầm Sát liên đỡ lấy nàng ta.
"Tỷ phu? Hử?"
Trầm Sát nghe được sự uy hiếp trong lời nói của nàng, liếc mắt nhìn thiếu nữ kia: "Chán sống rồi sao?" Dám kiếm chuyện cho hắn.
Thiếu nữ lo lắng, vội nói: "Tỷ phu, muội là là Tố Vân Tâm, tỷ tỷ của muội là Lưu Vân tỷ tỷ."
Lâu Thất nghe xong liền bình tĩnh, Tố Lưu Vân.
Lưu Vân tiên tử Tố Lưu Vân của Trầm Vân Sơn, một mỹ nữ tuyệt sắc khác tề danh với Nạp Lan Họa Tâm. Nói như vậy người vừa mới ra tay là Tố Lưu Vân.
Nhưng nếu đã ra tay rồi thì tại sao không vào? Trầm Sát vừa mới thả lỏng tinh thần là vì nghe ra giọng của Tố Lưu Vân chẳng. Còn tỷ phu thì lại là gì nữa?
Nàng trừng mắt nhìn hắn, sau đó trượt xuống khỏi người hắn.
"Bổn Đế Quân và Lưu Vân tiên tử chưa từng có hôn ước, Tố cô nương nếu như không biết phải xưng hô với bổn Đế Quân ra sau thì có thể đừng lên tiếng." Trầm Sát nói, sau đó ôm eo nàng bước ra ngoài cửa.
Những thị nữ của Hội Hoa Lầu vẫn còn, đợi họ ra khỏi, một thị nữ trong số đó bước tới nói: "Quý khách có cần đặt phòng chữ vàng không?"
Lâu Thất sững người,: "Chúng ta có thể lấy phòng chữ vàng sao?"
"Quý khác đã đánh bại khách của phòng chữ vàng nên có tư cách ở lại phòng chữ vàng, chỉ có điều cũng phải giao năm nghìn lượng vàng."
Có một số người võ công cao cường nhưng chưa chắc đã có tiền.
Lâu Thất lập tức vui mừng ra mặt: "Chúng ta đặt! Năm nghìn lượng vàng mà thôi! Bổn cô nương nộp liền."
Tố Vân Tâm lập tức bất mãn: "Này, các người có mắt không vậy? Người đánh bại gã đàn ông đó rõ ràng là tỷ tỷ của ta, phòng chữ vàng này phải dành cho tỷ tỷ của ta! Dựa vào đâu mà để cho cô ta?"
Lâu Thất liếc nhìn cô ta: "Cô tưởng rằng người của Hội Hoa Lầu ngốc sao?"