Chương : 299
Lâu Hoan Thiên ngừng cười, nhìn ánh mắt u tối của Trầm Sát.
"Đế Quân Phá Vực quả nhiên trúng tuyệt cổ và kì độc? Nếu không, Bán Nhật Miên của Lâu gia sẽ tuyệt đối không mất đi công hiệu."
"Đúng thì đã sao?" Trầm Sát lạnh lùng nói.
"Chả sao cả, chỉ là nếu như Lâu Thất thực sự bị ngươi uy hiếp, bổn thiếu chủ nhất định sẽ dẫn nó rời đi."
"Dựa vào ngươi sao?"
"Muốn thử không?"
"Sẵn sàng!"
Trầm Sát từ từ đứng dậy, đối mặt với Lâu Hoan Thiên. Thân cao của hai người gần như nhau, đều là những nam tử khá cao, chỉ có điều Trầm Sát vai rộng lưng rộng, rõ ràng nhìn cao lớn hơn một chút, Lâu Hoan Thiên thuộc diễn tuấn tú, nhưng về khí thế thì không hề thua kém Trầm Sát.
Không khí giống như bị hai người họ đồng thời hút hết, trong phòng bắt đầu có cảm giác ngột ngạt, trên người Trầm Sát là sát ý dày đặc, trên người Lâu Hoan Thiên là chiến hỏa sục sôi.
Tới mấy thị nữ hậu bên ngoài cũng cảm thấy không ổn, muốn đẩy cửa bước vào nhưng lại không dám, ai nấy cũng rất băn khoăn.
Lâu Thất mới đầu còn không phản ứng kịp vì nàng thứ sự không ngờ Lâu gia thiếu chủ lại vì nàng mà bất chấp tất cả đương đầu với Trầm Sát, đợi khi nàng phản ứng ra thì hai người đó đã bắt đầu động thủ.
"Đợi, đợi đã." Nàng lập tức nhảy lên, nhảy vào giữa hai người, giơ hai tay ra nói: "Các người lại định phá hoại căn phòng này một lần nữa sao?"
Phòng chữ vàng cũng thật xui xẻo.
"Lâu Thất, muội không phải sợ!" Lâu Hoan Thiên nhìn nàng, càng nhìn càng thấy đôi mắt đó khiến hắn cảm thấy thân thiết và quen thuộc, hắn không thể khống chế bản thân đi bảo vệ nàng, cảm giác này giống như năm xưa hắn không thể khống chế bản thân muốn đi nhéo gương mặt bầu bĩnh của đứa bé đó.
Trầm Sát trầm giọng: "Thất Thất, đợi bổn Đế Quân giải quyết xong người này, nàng hay giải thích rõ ràng xem thế nào là kết nghĩa vườn đào."
Lâu Thất lập tức sầm mặt: "Dừng lại! Ta không có hứng thú với mấy vụ đánh nhau vô cớ này, Lâu thiếu chủ, trong thiên hạ này người có thể ép buộc ta gả vẫn chưa ra đời, nếu như ta không đồng ý cho dù bị trói vào động phòng, bổn cô nương cũng có thể xẻo của hắn."
Trầm Sát bỗng cảm thấy chỗ nọ lạnh toát.
Lâu Hoan Thiên sững sờ sau đó cười ha ha. Thú vị thật, đây chính là lời giải thích của nàng ta? Giải thích nàng ta không phải bị ép buộc ở bên Trầm Sát? Nhưng cách giải thích này thực sự rất hung tàn, hung tàn tới mức hắn...
Rất vừa ý...
Nữ tử trong thiên hạ thì phải dám yêu dám hận, phải hung tàn như vậy mới không giống như mẫu thân, bị rơi vào thảm cảnh như vậy.
Lâu Thất bỗng cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, nàng ngẩng đầu nhìn, không bỏ lỡ nét đau thương thoáng qua trong mắt Lâu Hoan Thiên, nàng nhíu mày không hiểu tại sao cảm xúc của Lâu gia thiếu chủ này có thể ảnh hưởng tới nàng, khiến tâm trạng của nàng cũng trở lên buồn bã, không vui.
"Ngồi xuống nói chuyện." Nàng quay đầu lại ôm lấy cánh tay của Trầm Sát, đưa mắt nhìn hắn.
Trầm Sát vừa nãy đương nhiên có nghe thấy đoạn hội thoại của họ, Lâu gia thiếu chủ, có khi nào có liên quan tới thân thế của Thất Thất? Nếu không nghĩ tới điều này hắn sớm đã đánh thẳng một chưởng, đâu có thể cho hắn cơ hội lên tiếng.
"Lâu thiếu chủ, vấn đề chiếc chuông gió kia là thế nào vậy?" Lâu Thất không phải là người thích né tránh, trốn chạy vấn đề, mặc dù nàng không tích cực đi tìm hiểu bí mật thân thế của mình, có lúc thậm chí còn bỏ qua một số thông tin nào đó, nhưng khi nàng thực sự gặp được nhân vật quan trọng có thể giải đáp, nàng tuyệt đối không né tránh.
"Đó là chuông gió Bạch Vũ." Lâu Hoan Thiên nhìn vào mắt nàng, đột nhiên suy nghĩ có chút xa xăm: "Chuông gió Bạch Vũ là mẫu thân ta đích thân làm cho muội muội."
"Đây không phải là chuông gió bình thường sao?" Lâu Thất sững người.
"Đương nhiên không phải." Hắn nhìn nàng nói: "Mẫu thân ta là người Vu tộc."
Vừa dứt lời, không chỉ Lâu Thất, tới Trầm Sát cũng lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt sắc bén như tên phóng thẳng về phía hắn.
Trong lòng Lâu Thất có hàng vạn con thần thú ào ào chạy qua.
Nàng có dự cảm Lâu Hoan Thiên này rất có thể có quan hệ huyết thống với nàng, dù sao thì khi xưa nàng dùng Bổn Mệnh Huyết Chú ở Thần Ma Cốc, Kim Lão từng nói rằng có thể luyện được Bổn Mệnh Huyết Chú thì nhất định là người nhà Lâu gia. Nàng vẫn tưởng rằng Lâu gia cách nàng rất xa, dù sao thì đó là đại thế gia ẩn thế, hình như không dính dáng gì tới nàng. Nhưng không ngờ, thiếu chủ Lâu gia lúc này lại xuất hiện trước mặt nàng.
Nhưng nếu như nhận người thân mà lại nhận được kẻ thù của Lâu Thất, khiến họ trở thành hai người ở hai phe đối lập, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý. Nàng ghét nhất là những mô tuýp nhạt nhẽo kiểu này.
Nàng còn chưa quên, chính lúc trước, Vu Tôn mà hắn muốn giết là người của Vu Tộc.
Vừa quay đầu nhìn Trầm Sát, thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm u tối của hắn.
"Bổn Đế Quân có bao giờ nói rằng không cho phép nàng được nghĩ ngợi lung tung không?" Hắn truyền âm cho nàng, giọng nói có chút tức giận: "Cho dù nàng là con gái ruột của Vu Tôn, người đào mộ cha mẹ ta đâu phải là nàng! Nàng hãy nhớ, nếu như cha mẹ ta chính là kẻ thù của cha mẹ ruột nàng, nàng dám chọn họ mà tử bỏ ta, hừ..."
Woa, bá đạo chết mất.
Nhưng sao nàng lại thích vậy chứ?
Đừng nói ân oán của đời trước không liên quan gì tới họ, họ từ nhỏ cũng không sống và lớn lên ở nhà, nếu như muốn vô duyên vô cơ đòi nhét những thứ tình cảm và thù hận chưa từng có này vào đầu họ, đó là điều không thể.
Thấy nàng dường như có chút thất thần, Lâu Hoan Thiên mới kịp phản ứng ra, bổ sung thêm: "Nhưng mẹ ta sớm đã thoát ly khỏi Vu tộc rồi."
Lâu Thất lườm hắn một cái: "Thiếu chủ, chúng ta nói chuyện đừng ngắt ra như vậy được không?"
Lâu Hoan Thiên sững người.
"Nói tiếp đi!" Trầm Sát nói.
"Khi mẹ ta làm chuông gió Bạch Vũ có thêm một chút bạch vu thuật," hắn nhìn Lâu Thất, dường như sợ Lâu Thất hiệu nhầm người của Vu tộc đều là tà ác, giải thích nói: "Vu tộc trăm năm về trước đã tách làm hai thế lực Hắc Vu và Bạch Vu, Hắc Vu chính là Vu Tôn lúc trước các người gặp, hắn chính là tôn giả của tộc Hắc Vu." Nói tới đây hắn cũng rất rầu rĩ, sao hắn lại có thể giương mắt nhìn nàng đánh nhau với lão già Vu Tôn chết tiệt đó chứ?
Nghĩ tới lúc trước hắn thậm chí còn kéo mấy ám vệ ra cá cược thắng thua của phòng chữ vàng, hơn nữa còn thắng mười mấy lượng vàng, Lâu Hoan Thiên lại cảm thấy nóng mặt.
Lâu Thất nheo mắt nhìn hắn: "Lâu thiếu chủ sao lại giống như làm việc trái với lương tâm vậy?"
"Đâu có!" Lâu Hoan Thiên lập tức vã mồ hôi, vội vàng vứt bỏ những suy nghĩ kia, tiếp tục nói: "Mẹ của ta là người của tộc Bạch Vu, vu thuật của tộc Bạch Vu có tác dụng an ủi tinh thần, trị thương an thần, vì thế trước giờ luôn yếu hơn tộc Hắc Vu. Khi đó tộc Bạch Vu có một vị tôn giả yếu đuối, khi xảy ra xung đột với tộc Hắc Vu, hắn liền nghĩ ra cách dùng thiếu nữ xinh đẹp nhất của tộc Bạch Vu để dâng hiến cho tôn giả của tộc Hắc Vu, muốn đổi lấy sự an bình tạm thời. Mẹ của ta chính là thiếu nữ Bạch Vu bị lựa chọn."
Lâu Thất rõ ràng cảm nhận được cơ thể căng thẳng của Trầm Sát cũng hơi thả lòng, trong lòng mỉm cười. Mặc dù nói không để bụng nhưng nếu thực sự cha mẹ của hai người có mối thù không thể hòa giải, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng.
Mặc dù cho rằng Lâu Hoan Thiên nói quá nhiều tới việc của mẹ hắn, nhưng không hiểu tại sao nàng lại rất muốn nghe câu chuyện về thiếu nữ tộc Bạch Vu kia.
Câu chuyện về sau thực sự rất ly kỳ.
Thiếu nữ tộc Bạch Vu được lựa chọn đương nhiên là rất đẹp, nàng không đồng ý trở thành cống phẩm dâng hiến cho Hắc Vu tôn giả, vì thế đã bỏ trốn. Sau khi bỏ trốn đã gặp được thiếu chủ khi đó của Lâu gia, hai người yêu thương nhau và nàng đã theo hắn ta về Lâu gia trở thành thiếu phu nhân của Lâu gia.
Đương nhiên một thiếu nữ bỏ trốn khỏi tộc Bạch Vu trở thành thiếu phu nhân của Lâu gia, mọi việc trong này không hề đơn giản, mặc dù sau cùng nàng thành công, nhưng cũng không có nghĩa là đã kết thúc. Lâu gia có nhiều người muốn chia rẽ họ, có đàn bà chủ động trèo lên giường của phu quân nàng.
"Khi mẹ ta sinh muội muội trên trời có điềm lành, lão thái quân nói rằng muội muội của ta sau khi trưởng thành sẽ là một cô nương vô cùng lợi hại, thậm chí có thể làm rạng danh Lâu gia." Lâu Hoan Thiên nói tới đây bất ngờ mỉm cười.
Lâu Thất nhìn thấy nụ cười của hắn không hiểu sao sống mũi cay cay, giọng nói có chút gay gắt: "Lâu gia không phải đã rất lợi hại rồi sao? Còn cần một tiểu cô nương đi làm rạng danh tổ tông sao?"
Lâu Hoan Thiên lắc đầu nói: "Không, trên thực tế, Lâu gia từ lâu đã bắt đầu suy yếu, so với người bên này đương nhiên vẫn là thế gia ẩn thế lợi hại, nhưng muội phải biết rằng trên đời này, chỉ cần có người không có gì có thể thực sự ẩn thế, tịch thế. Bên kia cũng có một thiên hạ khác, Lâu gia đang cố gắng duy trì hình tượng phồn thịnh, lớn lao, duy trì rất cực khổ."
"Nhưng dù sao đi nữa mẹ rất vui vì muội muội có thể được gia tộc coi trọng, bà không phải muốn dựa vào muội muốn để có thể sống sung sướng tại Lâu gia, mà cho rằng gia tộc coi trọng muội muội, sau nàng muội ấy sẽ có thể học được công pháp nội truyền của gia tộc, có thể nhận được những tài nguyên tốt nhất, lớn lên thành thân, gia tộc cũng sẽ chọn một gia đình môn đăng hậu đối, không để muội muội phải chịu khổ."
"Ta cũng rất thích muội muội, cho rằng muội muội rất xinh đẹp, hai má bầu bĩnh hồng hào, ngày ngày ta đều nhéo má nó, đợi nó biết đi sẽ ngày ngày dẫn nó đi chơi."
Lâu Thất khóe miệng co giật. Thiếu chủ, tình yêu em gái của huynh là dùng cách nhéo má để biểu đạt ra sao?
"Có điều, không hiểu tại sao muội muội không bao giờ ngủ ngon giấc, vì thế mẹ ta đích thân làm cho muội muội một chiếc chuông gió Bạch Vũ, treo trong phòng của nó, chuông gió có thêm vu lực, có tác dụng cố hồn an thần, hiệu quả rồi tốt. Nào ngờ năm muội muội một tuổi rưỡi, trong nhà bất ngờ có biến cố, trong tộc chết rất nhiều người, mẹ bị nhốt lại, muội muội mất tích, không tìm lại được nữa."
Lâu Hoan Thiên cuối cùng cũng nói tới đoạn kết, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn Lâu Thất: "Ta thề rằng nhất định sẽ tìm lại được muội muội, dù phải mất bao nhiêu năm đi nữa, phải trả giá đắt thế nào đi nữa. Chiếc chuông Bạch Vũ này rất đặc biệt, muội muội nghe một năm rưỡi, cho dù khi đó còn nhỏ nhưng cũng sẽ cảm thấy quen thuộc." Hắn đột nhiên bật cười, khóe mắt dần đỏ hoe, nhìn chằm chặp Lâu Thất, giọng nói như thở dài: "Nhưng nhất định không phải nghe được ở trong bụng mẹ."
Nàng viết trong tờ giấy đáp án rằng, có lẽ nghe được ở trong bụng mẹ.
Trầm Sát khi đó cũng liếc nhìn, đương nhiên biết nàng viết gì.
Ý của Lâu Hoan Thiên rất rõ ràng, hắn cho rằng Lâu Thất chính là muội muội của mình, muội muội mất tích khi mới một tuổi rưỡi.
Trước khi họ tới Hội Hoa Lầu hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện thế này.
Lâu Tất nắm chặt tay Trầm Sát, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Muội muội huynh một tuổi rưỡi mới mất tích, chắc cũng đã đặt tên rồi chứ?"
"Đế Quân Phá Vực quả nhiên trúng tuyệt cổ và kì độc? Nếu không, Bán Nhật Miên của Lâu gia sẽ tuyệt đối không mất đi công hiệu."
"Đúng thì đã sao?" Trầm Sát lạnh lùng nói.
"Chả sao cả, chỉ là nếu như Lâu Thất thực sự bị ngươi uy hiếp, bổn thiếu chủ nhất định sẽ dẫn nó rời đi."
"Dựa vào ngươi sao?"
"Muốn thử không?"
"Sẵn sàng!"
Trầm Sát từ từ đứng dậy, đối mặt với Lâu Hoan Thiên. Thân cao của hai người gần như nhau, đều là những nam tử khá cao, chỉ có điều Trầm Sát vai rộng lưng rộng, rõ ràng nhìn cao lớn hơn một chút, Lâu Hoan Thiên thuộc diễn tuấn tú, nhưng về khí thế thì không hề thua kém Trầm Sát.
Không khí giống như bị hai người họ đồng thời hút hết, trong phòng bắt đầu có cảm giác ngột ngạt, trên người Trầm Sát là sát ý dày đặc, trên người Lâu Hoan Thiên là chiến hỏa sục sôi.
Tới mấy thị nữ hậu bên ngoài cũng cảm thấy không ổn, muốn đẩy cửa bước vào nhưng lại không dám, ai nấy cũng rất băn khoăn.
Lâu Thất mới đầu còn không phản ứng kịp vì nàng thứ sự không ngờ Lâu gia thiếu chủ lại vì nàng mà bất chấp tất cả đương đầu với Trầm Sát, đợi khi nàng phản ứng ra thì hai người đó đã bắt đầu động thủ.
"Đợi, đợi đã." Nàng lập tức nhảy lên, nhảy vào giữa hai người, giơ hai tay ra nói: "Các người lại định phá hoại căn phòng này một lần nữa sao?"
Phòng chữ vàng cũng thật xui xẻo.
"Lâu Thất, muội không phải sợ!" Lâu Hoan Thiên nhìn nàng, càng nhìn càng thấy đôi mắt đó khiến hắn cảm thấy thân thiết và quen thuộc, hắn không thể khống chế bản thân đi bảo vệ nàng, cảm giác này giống như năm xưa hắn không thể khống chế bản thân muốn đi nhéo gương mặt bầu bĩnh của đứa bé đó.
Trầm Sát trầm giọng: "Thất Thất, đợi bổn Đế Quân giải quyết xong người này, nàng hay giải thích rõ ràng xem thế nào là kết nghĩa vườn đào."
Lâu Thất lập tức sầm mặt: "Dừng lại! Ta không có hứng thú với mấy vụ đánh nhau vô cớ này, Lâu thiếu chủ, trong thiên hạ này người có thể ép buộc ta gả vẫn chưa ra đời, nếu như ta không đồng ý cho dù bị trói vào động phòng, bổn cô nương cũng có thể xẻo của hắn."
Trầm Sát bỗng cảm thấy chỗ nọ lạnh toát.
Lâu Hoan Thiên sững sờ sau đó cười ha ha. Thú vị thật, đây chính là lời giải thích của nàng ta? Giải thích nàng ta không phải bị ép buộc ở bên Trầm Sát? Nhưng cách giải thích này thực sự rất hung tàn, hung tàn tới mức hắn...
Rất vừa ý...
Nữ tử trong thiên hạ thì phải dám yêu dám hận, phải hung tàn như vậy mới không giống như mẫu thân, bị rơi vào thảm cảnh như vậy.
Lâu Thất bỗng cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, nàng ngẩng đầu nhìn, không bỏ lỡ nét đau thương thoáng qua trong mắt Lâu Hoan Thiên, nàng nhíu mày không hiểu tại sao cảm xúc của Lâu gia thiếu chủ này có thể ảnh hưởng tới nàng, khiến tâm trạng của nàng cũng trở lên buồn bã, không vui.
"Ngồi xuống nói chuyện." Nàng quay đầu lại ôm lấy cánh tay của Trầm Sát, đưa mắt nhìn hắn.
Trầm Sát vừa nãy đương nhiên có nghe thấy đoạn hội thoại của họ, Lâu gia thiếu chủ, có khi nào có liên quan tới thân thế của Thất Thất? Nếu không nghĩ tới điều này hắn sớm đã đánh thẳng một chưởng, đâu có thể cho hắn cơ hội lên tiếng.
"Lâu thiếu chủ, vấn đề chiếc chuông gió kia là thế nào vậy?" Lâu Thất không phải là người thích né tránh, trốn chạy vấn đề, mặc dù nàng không tích cực đi tìm hiểu bí mật thân thế của mình, có lúc thậm chí còn bỏ qua một số thông tin nào đó, nhưng khi nàng thực sự gặp được nhân vật quan trọng có thể giải đáp, nàng tuyệt đối không né tránh.
"Đó là chuông gió Bạch Vũ." Lâu Hoan Thiên nhìn vào mắt nàng, đột nhiên suy nghĩ có chút xa xăm: "Chuông gió Bạch Vũ là mẫu thân ta đích thân làm cho muội muội."
"Đây không phải là chuông gió bình thường sao?" Lâu Thất sững người.
"Đương nhiên không phải." Hắn nhìn nàng nói: "Mẫu thân ta là người Vu tộc."
Vừa dứt lời, không chỉ Lâu Thất, tới Trầm Sát cũng lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt sắc bén như tên phóng thẳng về phía hắn.
Trong lòng Lâu Thất có hàng vạn con thần thú ào ào chạy qua.
Nàng có dự cảm Lâu Hoan Thiên này rất có thể có quan hệ huyết thống với nàng, dù sao thì khi xưa nàng dùng Bổn Mệnh Huyết Chú ở Thần Ma Cốc, Kim Lão từng nói rằng có thể luyện được Bổn Mệnh Huyết Chú thì nhất định là người nhà Lâu gia. Nàng vẫn tưởng rằng Lâu gia cách nàng rất xa, dù sao thì đó là đại thế gia ẩn thế, hình như không dính dáng gì tới nàng. Nhưng không ngờ, thiếu chủ Lâu gia lúc này lại xuất hiện trước mặt nàng.
Nhưng nếu như nhận người thân mà lại nhận được kẻ thù của Lâu Thất, khiến họ trở thành hai người ở hai phe đối lập, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý. Nàng ghét nhất là những mô tuýp nhạt nhẽo kiểu này.
Nàng còn chưa quên, chính lúc trước, Vu Tôn mà hắn muốn giết là người của Vu Tộc.
Vừa quay đầu nhìn Trầm Sát, thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm u tối của hắn.
"Bổn Đế Quân có bao giờ nói rằng không cho phép nàng được nghĩ ngợi lung tung không?" Hắn truyền âm cho nàng, giọng nói có chút tức giận: "Cho dù nàng là con gái ruột của Vu Tôn, người đào mộ cha mẹ ta đâu phải là nàng! Nàng hãy nhớ, nếu như cha mẹ ta chính là kẻ thù của cha mẹ ruột nàng, nàng dám chọn họ mà tử bỏ ta, hừ..."
Woa, bá đạo chết mất.
Nhưng sao nàng lại thích vậy chứ?
Đừng nói ân oán của đời trước không liên quan gì tới họ, họ từ nhỏ cũng không sống và lớn lên ở nhà, nếu như muốn vô duyên vô cơ đòi nhét những thứ tình cảm và thù hận chưa từng có này vào đầu họ, đó là điều không thể.
Thấy nàng dường như có chút thất thần, Lâu Hoan Thiên mới kịp phản ứng ra, bổ sung thêm: "Nhưng mẹ ta sớm đã thoát ly khỏi Vu tộc rồi."
Lâu Thất lườm hắn một cái: "Thiếu chủ, chúng ta nói chuyện đừng ngắt ra như vậy được không?"
Lâu Hoan Thiên sững người.
"Nói tiếp đi!" Trầm Sát nói.
"Khi mẹ ta làm chuông gió Bạch Vũ có thêm một chút bạch vu thuật," hắn nhìn Lâu Thất, dường như sợ Lâu Thất hiệu nhầm người của Vu tộc đều là tà ác, giải thích nói: "Vu tộc trăm năm về trước đã tách làm hai thế lực Hắc Vu và Bạch Vu, Hắc Vu chính là Vu Tôn lúc trước các người gặp, hắn chính là tôn giả của tộc Hắc Vu." Nói tới đây hắn cũng rất rầu rĩ, sao hắn lại có thể giương mắt nhìn nàng đánh nhau với lão già Vu Tôn chết tiệt đó chứ?
Nghĩ tới lúc trước hắn thậm chí còn kéo mấy ám vệ ra cá cược thắng thua của phòng chữ vàng, hơn nữa còn thắng mười mấy lượng vàng, Lâu Hoan Thiên lại cảm thấy nóng mặt.
Lâu Thất nheo mắt nhìn hắn: "Lâu thiếu chủ sao lại giống như làm việc trái với lương tâm vậy?"
"Đâu có!" Lâu Hoan Thiên lập tức vã mồ hôi, vội vàng vứt bỏ những suy nghĩ kia, tiếp tục nói: "Mẹ của ta là người của tộc Bạch Vu, vu thuật của tộc Bạch Vu có tác dụng an ủi tinh thần, trị thương an thần, vì thế trước giờ luôn yếu hơn tộc Hắc Vu. Khi đó tộc Bạch Vu có một vị tôn giả yếu đuối, khi xảy ra xung đột với tộc Hắc Vu, hắn liền nghĩ ra cách dùng thiếu nữ xinh đẹp nhất của tộc Bạch Vu để dâng hiến cho tôn giả của tộc Hắc Vu, muốn đổi lấy sự an bình tạm thời. Mẹ của ta chính là thiếu nữ Bạch Vu bị lựa chọn."
Lâu Thất rõ ràng cảm nhận được cơ thể căng thẳng của Trầm Sát cũng hơi thả lòng, trong lòng mỉm cười. Mặc dù nói không để bụng nhưng nếu thực sự cha mẹ của hai người có mối thù không thể hòa giải, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng.
Mặc dù cho rằng Lâu Hoan Thiên nói quá nhiều tới việc của mẹ hắn, nhưng không hiểu tại sao nàng lại rất muốn nghe câu chuyện về thiếu nữ tộc Bạch Vu kia.
Câu chuyện về sau thực sự rất ly kỳ.
Thiếu nữ tộc Bạch Vu được lựa chọn đương nhiên là rất đẹp, nàng không đồng ý trở thành cống phẩm dâng hiến cho Hắc Vu tôn giả, vì thế đã bỏ trốn. Sau khi bỏ trốn đã gặp được thiếu chủ khi đó của Lâu gia, hai người yêu thương nhau và nàng đã theo hắn ta về Lâu gia trở thành thiếu phu nhân của Lâu gia.
Đương nhiên một thiếu nữ bỏ trốn khỏi tộc Bạch Vu trở thành thiếu phu nhân của Lâu gia, mọi việc trong này không hề đơn giản, mặc dù sau cùng nàng thành công, nhưng cũng không có nghĩa là đã kết thúc. Lâu gia có nhiều người muốn chia rẽ họ, có đàn bà chủ động trèo lên giường của phu quân nàng.
"Khi mẹ ta sinh muội muội trên trời có điềm lành, lão thái quân nói rằng muội muội của ta sau khi trưởng thành sẽ là một cô nương vô cùng lợi hại, thậm chí có thể làm rạng danh Lâu gia." Lâu Hoan Thiên nói tới đây bất ngờ mỉm cười.
Lâu Thất nhìn thấy nụ cười của hắn không hiểu sao sống mũi cay cay, giọng nói có chút gay gắt: "Lâu gia không phải đã rất lợi hại rồi sao? Còn cần một tiểu cô nương đi làm rạng danh tổ tông sao?"
Lâu Hoan Thiên lắc đầu nói: "Không, trên thực tế, Lâu gia từ lâu đã bắt đầu suy yếu, so với người bên này đương nhiên vẫn là thế gia ẩn thế lợi hại, nhưng muội phải biết rằng trên đời này, chỉ cần có người không có gì có thể thực sự ẩn thế, tịch thế. Bên kia cũng có một thiên hạ khác, Lâu gia đang cố gắng duy trì hình tượng phồn thịnh, lớn lao, duy trì rất cực khổ."
"Nhưng dù sao đi nữa mẹ rất vui vì muội muội có thể được gia tộc coi trọng, bà không phải muốn dựa vào muội muốn để có thể sống sung sướng tại Lâu gia, mà cho rằng gia tộc coi trọng muội muội, sau nàng muội ấy sẽ có thể học được công pháp nội truyền của gia tộc, có thể nhận được những tài nguyên tốt nhất, lớn lên thành thân, gia tộc cũng sẽ chọn một gia đình môn đăng hậu đối, không để muội muội phải chịu khổ."
"Ta cũng rất thích muội muội, cho rằng muội muội rất xinh đẹp, hai má bầu bĩnh hồng hào, ngày ngày ta đều nhéo má nó, đợi nó biết đi sẽ ngày ngày dẫn nó đi chơi."
Lâu Thất khóe miệng co giật. Thiếu chủ, tình yêu em gái của huynh là dùng cách nhéo má để biểu đạt ra sao?
"Có điều, không hiểu tại sao muội muội không bao giờ ngủ ngon giấc, vì thế mẹ ta đích thân làm cho muội muội một chiếc chuông gió Bạch Vũ, treo trong phòng của nó, chuông gió có thêm vu lực, có tác dụng cố hồn an thần, hiệu quả rồi tốt. Nào ngờ năm muội muội một tuổi rưỡi, trong nhà bất ngờ có biến cố, trong tộc chết rất nhiều người, mẹ bị nhốt lại, muội muội mất tích, không tìm lại được nữa."
Lâu Hoan Thiên cuối cùng cũng nói tới đoạn kết, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn Lâu Thất: "Ta thề rằng nhất định sẽ tìm lại được muội muội, dù phải mất bao nhiêu năm đi nữa, phải trả giá đắt thế nào đi nữa. Chiếc chuông Bạch Vũ này rất đặc biệt, muội muội nghe một năm rưỡi, cho dù khi đó còn nhỏ nhưng cũng sẽ cảm thấy quen thuộc." Hắn đột nhiên bật cười, khóe mắt dần đỏ hoe, nhìn chằm chặp Lâu Thất, giọng nói như thở dài: "Nhưng nhất định không phải nghe được ở trong bụng mẹ."
Nàng viết trong tờ giấy đáp án rằng, có lẽ nghe được ở trong bụng mẹ.
Trầm Sát khi đó cũng liếc nhìn, đương nhiên biết nàng viết gì.
Ý của Lâu Hoan Thiên rất rõ ràng, hắn cho rằng Lâu Thất chính là muội muội của mình, muội muội mất tích khi mới một tuổi rưỡi.
Trước khi họ tới Hội Hoa Lầu hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện thế này.
Lâu Tất nắm chặt tay Trầm Sát, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Muội muội huynh một tuổi rưỡi mới mất tích, chắc cũng đã đặt tên rồi chứ?"