Chương : 218
Một tiếng chuông điện thoại di động dồn dập khiến cho Hàn Trạch Vũ tỉnh mộng thức tỉnh. Anh hơi nhíu mày kiếm, nửa hí mắt tìm kiếm nguồn gốc âm thanh.
Lấy di động, giọng nói khàn khàn bởi vì say rượu, hết sức khô khốc nói.
"Alo?"
"Trạch Vũ? Anh còn đang ngủ sao? Đã xảy ra chuyện lớn rồi?" giọng nói của Giang Lâm hết sức lo lắng.
"Thế nào? Xảy ra chuyện gì? Ai xay ra chuyện?" Hàn Trạch Vũ này mông lung buồn ngủ, bị giọng nói khẩn trương của Giang Lâm hù dọa mà lập tức tỉnh táo.
"Người phóng viên kia, anh ta là đầu mối duy nhất của chúng ta, đêm qua bị xe đụng chết." T7sh.
"Cái gì? Nguyên nhân là ngoài ý muốn?" Hàn Trạch Vũ từ trên giường nhảy lên, anh cảm nhận được chuyện này rất nghiêm trọng.
Nếu như là do con người làm, như vậy chuyện này lại càng phức tạp.
"Bây giờ còn chưa có kết luận, tạm thời nhận định là chuyện của bên giao thông, người gây ra họa đã bỏ chạy. Nhũng mà chỉ bằng trực giác của tôi, không biết tại sao lại héo, chúng ta đang điều tra, anh ta liền bị người đụng chết, chuyện này nhất định là giết người diệt khẩu, xem ra, chuyện đi quá giới hạn tưởng tượng của chúng ta rồi, nó rất phức tạp. Người kia đối với chúng ta hành động rất thẳng tay. Trạch Vũ, như vậy quá đáng sợ."
Giờ khắc này, trong lòng của Giang Lâm vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Tiếu Tiếu.
"Giang Lâm, trước tiên anh đi tìm hiểu tình huống một chút, lát nữa tôi sẽ đến tìm anh."
Hàn Trạch Vũ cúp điện thoại, bắt đầu thử để cho mình tỉnh táo lại.Anh sắp xếp lại những điểm nghi ngờ của Giang Llâm trước kia cùng nhau, cố gắng để có thể tìm được một chút dấu vết.
Có thể điều động tiền bạc từ công ty Hàn thị, hơn nữa là người hiểu rõ đường đi của Tiếu Tiếu, tùy lúc có thể giết người vô hình, người này có khả năng chính là. . . . . .
Không? Sẽ không?Cô ấy sẽ không làm như vậy?
Trong đầu của Hàn Trạch Vũ xuất hiện tên của một người, nhưng anh không muốn tin tưởng.
Đột nhiên, anh nhớ tới tối hôm qua có thấy chiếc xe kia, giống như có hơi quen mắt.
Nghĩ tới đây, Hàn Trạch Vũ nhanh chóng mặc quần áo tử tế, chạy thẳng tới nhà để xe.
Chiếc xe kia lẳng lặng đậu ở chỗ đó, sườn xe trơn bóng như mới. Hàn Trạch Vũ không khỏi nghi ngờ kỳ quái.
Kể từ sau khi ba đổi xe, chiếc xe này cũng rất ít dùng đến, theo lý mà nói nó phải có nhiều bụi bặm chứ, thế nhưng chiếc xe này giống như là mới vừa tắm rửa vậy, không nhiễm một hạt bụi.
Chẳng lẽ. . . . . . ?
Hàn Trạch Vũ mang theo nghi ngờ trở lại phòng khách.
"Cha? Mẹ đâu?" Hàn Trạch Vũ thấy ba một mình ngồi ở trên ghế sa lon xem báo chí, tùy ý mở miệng hỏi.
"Mẹ con còn chưa dậy?" Hàn Á Minh không có ngẩng đầu, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào tờ báo trong tay này.
"Ngày hôm qua mẹ ngủ rất trễ sao?" Hàn Trạch Vũ tiện tay bưng điểm tâm sáng từ trong tay của người hầu, khẽ nhấm một hớp.
"Ừ, tối hôm qua một mình bà ấy ở thư phòng không biết làm những thứ gì."
Hàn Trạch Vũ nghe được lời nói của ba, sắc mặt biến hóa, " Ba xác định mẹ có ở trong thư phòng sao? Một mình mẹ ở thư phòng làm gì? Có phải là do bị ba làm cho tức giận sao."
"Ai biết được mấy ngày qua, vẫn cổ cổ quái quái, không biết lại ở đây giở trò quỷ gì." Hàn Á Minh lộ ra vẻ mặt không hiểu nói, cho nên ông không chút nào lưu ý đến sắc mặt trạch Vũ sắc mặt của hắc gay gắt.
"Ba, con tới công ty." Hàn Trạch Vũ đặt ly trà xuống, nhanh chóng rời đi.
————- tử tiết thu phân cắt ——————
Lầu hai phòng của Thi Dư.
Bà Hàn mặc một bộ áo ngủ thật dầy đi tới bên giường của Thi Dư.
Bà cẩn thận quan sát ngũ quan của Thi Dư.
Không thể không nói, dung mạo của con bé đích xác rất đẹp mắt, hơn nữa, nhìn kỹ phía dưới, thật rất giống ông ấy. Cho nên khó trách năm đó, mình nhìn thấy thì có loại không nói được ghét.
Một là bởi vì nó mang thân phận là con gái riêng, một điểm khác nữa cũng là bởi vì dung mạo của con bé rất giống khuôn mặt người đàn ông mà bà hận nhất.
Cảm thấy có một ánh mắt đáng sợ đang quan sát mình, Hàn Thi Dư mở ra đôi mắt buồn ngủ.
"A. . . . . . ?"
Đột nhiên chứng kiến thấy trước mặt có một gương mặt phóng đại, Hàn Thi Dư bị dọa sợ đến kêu to lên.
"Sao thế, làm gì giống như gặp quỷ vậy, làm việc trái với lương tâm sao?" bà Hàn thấy vẻ mặt kinh sợ của Thi Dư, ưu nhã cười sau đó ngồi xuống bên giường.
Thấy rõ ràng người trước mắt là ai, Hàn Thi Dư vội vàng ngồi dậy.
"Mẹ. . . . . . Sao mẹ lại tới đây?" Thi Dư có hơi cà lăm nói.
"Để mẹ xem một chút đêm qua con ngủ được an ổn hay không." bà Hàn có điều ngụ ý nói, trên mặt thoáng qua một vẻ mặt khác thường.
"Mẹ, con rất khỏe a, rất tốt?" Trong lòng Thi Dư đang nhảy loạn.
"Rất tốt? Mẹ còn tưởng rằng con sẽ bị dọa không ngủ được chứ, xem ra, mẹ thật sự là xem thường con rồi."
Bà Hàn khinh thường hừ nhẹ một tiếng, một ánh mắt lợi hại quét về Thi Dư, dường như muốn đem cô ta đâm thủng.
"Mẹ, lời này của mẹ là có ý gì? Con có cái gì phải sợ?"
Sắc mặt của Hàn Thi Dư đột nhiên hoàn toàn trắng bệch, hoang mang sợ hãi ánh mắt không dám nhìn thẳng, nhìn chung quanh dao động .
"Thi Dư, nếu như con nghe mẹ nói, con không cần vọng tưởng gả cho con mẹ, tìm lý do thích hợp rời khỏi hà họ Hàn, mẹ sẽ cho con một khoản tiền, để cho con cùng cái tên hèn hạ đó không lo cơm áo sống qua hết nửa đời sau. Nếu không, ở trong ngục ngày ngày sẽ rất khổ nếu như không nghe lời. . .".
Bà Hàn hời hợt nói xong, ánh mắt khinh thường nghiêng mắt nhìn qua vẻ mặt ngây ngô của Hàn Thi Dư bị sợ, nhếch miệng cười lạnh.
"Mẹ? mẹ. . . Con không hiểu mẹ đang nói gì?" lời nói của bà Hàn khiến lòng của Thi Dư lật ra sóng to gió lớn.
Nguòi phụ nữ này rốt cuộc là người như thế nào? Thật chỉ là vì Trạch Vũ sao? Bà ta còn biết những thứ gì?Mới vừa rồi bà ta còn nhắc tới mẹ của mình? Chẳng lẽ, bà ta có quen biết với mẹ mình từ trước sao?
Còn có tối hôm qua? Nàng. . . . . . Nàng cũng phát hiện sao?
Không, không thể nào, nàng làm sao có thể biết?
"Nghe không hiểu? Thật nghe không hiểu mới phải, nếu như nghe hiểu, chỉ sợ ngươi cũng chưa có đường lui."
Hàn phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, trước này bôi dịu dàng chết đi, trồi lên nhất mạt nồng nặc hận ý.
"Mẹ. . . . . ."
"Đừng gọi ta mẹ, ta không chịu nổi, nhớ, ngươi chỉ có ba ngày lúc , bởi vì, ta một ngày cũng không muốn chứng kiến tới ngươi. Mình suy nghĩ kỹ càng?"
Hàn phu nhân cáu kỉnh cắt đứt thơ dư lời nói, chán ghét liếc nàng một cái, xoay người rời đi.
Hàn thơ dư giận đến cả người run rẩy, nàng nhìn chằm chằm Hàn phu nhân bóng lưng, trong mắt dâng lên nồng nặc sát khí.
"Một cũng là làm, hai cũng là làm, chỉ cần là cản trở hạnh phúc của ta, ta liền nhất định sẽ không nương tay?"
Lấy di động, giọng nói khàn khàn bởi vì say rượu, hết sức khô khốc nói.
"Alo?"
"Trạch Vũ? Anh còn đang ngủ sao? Đã xảy ra chuyện lớn rồi?" giọng nói của Giang Lâm hết sức lo lắng.
"Thế nào? Xảy ra chuyện gì? Ai xay ra chuyện?" Hàn Trạch Vũ này mông lung buồn ngủ, bị giọng nói khẩn trương của Giang Lâm hù dọa mà lập tức tỉnh táo.
"Người phóng viên kia, anh ta là đầu mối duy nhất của chúng ta, đêm qua bị xe đụng chết." T7sh.
"Cái gì? Nguyên nhân là ngoài ý muốn?" Hàn Trạch Vũ từ trên giường nhảy lên, anh cảm nhận được chuyện này rất nghiêm trọng.
Nếu như là do con người làm, như vậy chuyện này lại càng phức tạp.
"Bây giờ còn chưa có kết luận, tạm thời nhận định là chuyện của bên giao thông, người gây ra họa đã bỏ chạy. Nhũng mà chỉ bằng trực giác của tôi, không biết tại sao lại héo, chúng ta đang điều tra, anh ta liền bị người đụng chết, chuyện này nhất định là giết người diệt khẩu, xem ra, chuyện đi quá giới hạn tưởng tượng của chúng ta rồi, nó rất phức tạp. Người kia đối với chúng ta hành động rất thẳng tay. Trạch Vũ, như vậy quá đáng sợ."
Giờ khắc này, trong lòng của Giang Lâm vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Tiếu Tiếu.
"Giang Lâm, trước tiên anh đi tìm hiểu tình huống một chút, lát nữa tôi sẽ đến tìm anh."
Hàn Trạch Vũ cúp điện thoại, bắt đầu thử để cho mình tỉnh táo lại.Anh sắp xếp lại những điểm nghi ngờ của Giang Llâm trước kia cùng nhau, cố gắng để có thể tìm được một chút dấu vết.
Có thể điều động tiền bạc từ công ty Hàn thị, hơn nữa là người hiểu rõ đường đi của Tiếu Tiếu, tùy lúc có thể giết người vô hình, người này có khả năng chính là. . . . . .
Không? Sẽ không?Cô ấy sẽ không làm như vậy?
Trong đầu của Hàn Trạch Vũ xuất hiện tên của một người, nhưng anh không muốn tin tưởng.
Đột nhiên, anh nhớ tới tối hôm qua có thấy chiếc xe kia, giống như có hơi quen mắt.
Nghĩ tới đây, Hàn Trạch Vũ nhanh chóng mặc quần áo tử tế, chạy thẳng tới nhà để xe.
Chiếc xe kia lẳng lặng đậu ở chỗ đó, sườn xe trơn bóng như mới. Hàn Trạch Vũ không khỏi nghi ngờ kỳ quái.
Kể từ sau khi ba đổi xe, chiếc xe này cũng rất ít dùng đến, theo lý mà nói nó phải có nhiều bụi bặm chứ, thế nhưng chiếc xe này giống như là mới vừa tắm rửa vậy, không nhiễm một hạt bụi.
Chẳng lẽ. . . . . . ?
Hàn Trạch Vũ mang theo nghi ngờ trở lại phòng khách.
"Cha? Mẹ đâu?" Hàn Trạch Vũ thấy ba một mình ngồi ở trên ghế sa lon xem báo chí, tùy ý mở miệng hỏi.
"Mẹ con còn chưa dậy?" Hàn Á Minh không có ngẩng đầu, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào tờ báo trong tay này.
"Ngày hôm qua mẹ ngủ rất trễ sao?" Hàn Trạch Vũ tiện tay bưng điểm tâm sáng từ trong tay của người hầu, khẽ nhấm một hớp.
"Ừ, tối hôm qua một mình bà ấy ở thư phòng không biết làm những thứ gì."
Hàn Trạch Vũ nghe được lời nói của ba, sắc mặt biến hóa, " Ba xác định mẹ có ở trong thư phòng sao? Một mình mẹ ở thư phòng làm gì? Có phải là do bị ba làm cho tức giận sao."
"Ai biết được mấy ngày qua, vẫn cổ cổ quái quái, không biết lại ở đây giở trò quỷ gì." Hàn Á Minh lộ ra vẻ mặt không hiểu nói, cho nên ông không chút nào lưu ý đến sắc mặt trạch Vũ sắc mặt của hắc gay gắt.
"Ba, con tới công ty." Hàn Trạch Vũ đặt ly trà xuống, nhanh chóng rời đi.
————- tử tiết thu phân cắt ——————
Lầu hai phòng của Thi Dư.
Bà Hàn mặc một bộ áo ngủ thật dầy đi tới bên giường của Thi Dư.
Bà cẩn thận quan sát ngũ quan của Thi Dư.
Không thể không nói, dung mạo của con bé đích xác rất đẹp mắt, hơn nữa, nhìn kỹ phía dưới, thật rất giống ông ấy. Cho nên khó trách năm đó, mình nhìn thấy thì có loại không nói được ghét.
Một là bởi vì nó mang thân phận là con gái riêng, một điểm khác nữa cũng là bởi vì dung mạo của con bé rất giống khuôn mặt người đàn ông mà bà hận nhất.
Cảm thấy có một ánh mắt đáng sợ đang quan sát mình, Hàn Thi Dư mở ra đôi mắt buồn ngủ.
"A. . . . . . ?"
Đột nhiên chứng kiến thấy trước mặt có một gương mặt phóng đại, Hàn Thi Dư bị dọa sợ đến kêu to lên.
"Sao thế, làm gì giống như gặp quỷ vậy, làm việc trái với lương tâm sao?" bà Hàn thấy vẻ mặt kinh sợ của Thi Dư, ưu nhã cười sau đó ngồi xuống bên giường.
Thấy rõ ràng người trước mắt là ai, Hàn Thi Dư vội vàng ngồi dậy.
"Mẹ. . . . . . Sao mẹ lại tới đây?" Thi Dư có hơi cà lăm nói.
"Để mẹ xem một chút đêm qua con ngủ được an ổn hay không." bà Hàn có điều ngụ ý nói, trên mặt thoáng qua một vẻ mặt khác thường.
"Mẹ, con rất khỏe a, rất tốt?" Trong lòng Thi Dư đang nhảy loạn.
"Rất tốt? Mẹ còn tưởng rằng con sẽ bị dọa không ngủ được chứ, xem ra, mẹ thật sự là xem thường con rồi."
Bà Hàn khinh thường hừ nhẹ một tiếng, một ánh mắt lợi hại quét về Thi Dư, dường như muốn đem cô ta đâm thủng.
"Mẹ, lời này của mẹ là có ý gì? Con có cái gì phải sợ?"
Sắc mặt của Hàn Thi Dư đột nhiên hoàn toàn trắng bệch, hoang mang sợ hãi ánh mắt không dám nhìn thẳng, nhìn chung quanh dao động .
"Thi Dư, nếu như con nghe mẹ nói, con không cần vọng tưởng gả cho con mẹ, tìm lý do thích hợp rời khỏi hà họ Hàn, mẹ sẽ cho con một khoản tiền, để cho con cùng cái tên hèn hạ đó không lo cơm áo sống qua hết nửa đời sau. Nếu không, ở trong ngục ngày ngày sẽ rất khổ nếu như không nghe lời. . .".
Bà Hàn hời hợt nói xong, ánh mắt khinh thường nghiêng mắt nhìn qua vẻ mặt ngây ngô của Hàn Thi Dư bị sợ, nhếch miệng cười lạnh.
"Mẹ? mẹ. . . Con không hiểu mẹ đang nói gì?" lời nói của bà Hàn khiến lòng của Thi Dư lật ra sóng to gió lớn.
Nguòi phụ nữ này rốt cuộc là người như thế nào? Thật chỉ là vì Trạch Vũ sao? Bà ta còn biết những thứ gì?Mới vừa rồi bà ta còn nhắc tới mẹ của mình? Chẳng lẽ, bà ta có quen biết với mẹ mình từ trước sao?
Còn có tối hôm qua? Nàng. . . . . . Nàng cũng phát hiện sao?
Không, không thể nào, nàng làm sao có thể biết?
"Nghe không hiểu? Thật nghe không hiểu mới phải, nếu như nghe hiểu, chỉ sợ ngươi cũng chưa có đường lui."
Hàn phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, trước này bôi dịu dàng chết đi, trồi lên nhất mạt nồng nặc hận ý.
"Mẹ. . . . . ."
"Đừng gọi ta mẹ, ta không chịu nổi, nhớ, ngươi chỉ có ba ngày lúc , bởi vì, ta một ngày cũng không muốn chứng kiến tới ngươi. Mình suy nghĩ kỹ càng?"
Hàn phu nhân cáu kỉnh cắt đứt thơ dư lời nói, chán ghét liếc nàng một cái, xoay người rời đi.
Hàn thơ dư giận đến cả người run rẩy, nàng nhìn chằm chằm Hàn phu nhân bóng lưng, trong mắt dâng lên nồng nặc sát khí.
"Một cũng là làm, hai cũng là làm, chỉ cần là cản trở hạnh phúc của ta, ta liền nhất định sẽ không nương tay?"