Chương : 232
Ở một nháy mắt Lãnh Tiếu Tiếu nhắm mắt lại kia, nghe được một tiếng kêu đau, tiếp truyền đến một hồi tiếng cốc vỡ tan tành.
Sức lực ở chỗ cổ lỏng ra, hô hấp mới mẻ lần nữa tiến vào trong phổi.
Tư vị thiếu không khí để thở thật đúng là không dễ chịu?
Lãnh Tiếu Tiếu mở mắt ra, thấy trán Thi Dư chảy xuống một dòng máu, chậm rãi chảy xuống. Phía sau của cô Tần Tuệ đứng vẻ mặt hết hồn, một đôi tay run rẩy kịch liệt.
"Khụ khụ? Khụ khụ? Mẹ Tần?"
"Tiếu Tiếu, con không có chuyện gì sao? Có tổn thương đến đứa bé hay không?"
Tần Tuệ thật ra thì muốn xem một chút Tiếu Tiếu có thể khiến cho Thi Dư tỉnh táo lại hay không, khi bà đi đến cửa thấy bên trong có một màn kia, bà bị dọa sợ.
Thấy Lãnh Tiếu Tiếu kìm nén đến mức mặt đỏ bừng, Dưới tình thế cấp bách, bà cầm bình hoa trên bàn lên hung hăng đập xuống.
"Không có, con không có chuyện gì?" Lãnh Tiếu Tiếu sờ sờ cổ, cảm giác gần như vừa mới chết đi vậy.
"Thi Dư? Con à, con làm sao? Tại sao chính là không muốn đối mặt với thực tế đây?" Tần Tuệ chảy nước mắt đỡ Thi Dư lên, đau lòng lau vết máu trên trán.
Hàn Thi Dư hôn mê chậm rãi mở mắt ra, khổ sở hừ một tiếng.
"Thực tế? Thực tế thì cái gì? Thực tế chính là tôi là một nghiệt chủng không có ai muốn? Tôi với bà giồng nhau không biết xấu hổ yêu anh trai của mình? Tôi phát điên giết người? Tôi chính là nên bị bắn chết, các người vì cái gì muốn đem tôi đến nơi này? Nhốt tôi ở nơi này chỗ người không giống người, quỷ không giống quỷ? Tại sao không để cho tôi chết đi? Tôi hận? Tôi hận các người, tôi hận tạo hóa trêu ngươi, tôi hận bà. . . . . ."
Một hồi rống giận qua đi, Hàn Thi Dư mệt lả hôn mê bất tỉnh.
———- phân cắt tiết tử thu —————–
Từ liệu trại an dưỡng trở lại, Lãnh Tiếu Tiếu dọc theo đường đi cũng cảm thấy tâm tình rất sa sút, cô không khỏi có chút sầu não.
Trong đoạn thời gian này đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, trái tim yếu ớt của cô này phải chịu quá nhiều.
Gặp gỡ Duy Duy, cô ấy bị buộc buông tha tình yêu mà chọn rời đi. Dì Hàn vì yêu, che giấu bí mật, làm hại mình và Trạch Vũ thiếu chút nữa cách biệt.
Vì đến như thế. Thi Dư càng là vì yêu, mà trở nên mất đi chính mình, nhân cách thay đổi, làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy, cuối cùng, lại đem lấy người chính mình yêu tha thiết nhất, bị thương thương tích đầy mình, thiếu chút nữa tính mệnh đưa đến hoàng tuyền. Cho đến bây giờ đều chỉ có thể lẳng lặng nằm ở nơi đó, không một tiếng động.
Nước mắt theo gương mặt Lãnh Tiếu Tiếu chảy xuống?
Lãnh Tiếu Tiếu, mày phải kiên cường, yêu là không sai.
Nếu nói sai, chỉ sợ sẽ là chúng ta không đúng thời điểm, không đúng địa điểm, gặp được không đúng người?
Nhưng mà, khi duyên phận mệnh định đến, coi như yêu là khổ, bạn cũng muốn nắm thật chặt không buông tha?
Yêu thuộc về những người từng nản chí thất vọng lại vẫn tiếp tục mong đợi?
Yêu thuộc về những người từng bị đem ra lừa gạt lại vẫn tin chắc sẽ tốt đẹp?
Yêu thuộc về những người ngay cả vết thương chồng chất, lại vẫn khao khát được yêu?
Lãnh Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, nhanh chóng lau khô nước mắt, hướng về phía bầu trời xanh thẳm nâng lên một nụ cười kiên cường.
——————
Lại là một buổi sáng nắng sớm đẹp đẽ, Lãnh Tiếu Tiếu nâng lên một ly cà phên Nam Sơn tự mình pha xong đi vào phòng bệnh.
Bụng hơn bảy tháng đã rất rõ ràng rồi.
Mang theo cái bụng nặng nề này, đi một đoạn đường sẽ cảm thấy đau lưng.
Chậm rãi ngồi xuống ở bên giường bệnh của Trạch Vũ, cô mở nắp ly ra, một mùi cà phê nồng nặc lập tức tràn đầy cả phòng bệnh.
"Hàn tổng, cà phê của ngài pha xong rồi, đúng mùi vị thường ngày mà anh yêu thích? Đoạn thời gian này bận rộn, thật lâu đều quên ham mê này của anh. Hôm nay cố ý pha một ly mang đến cho anh. Như thế nào? Vẫn là mùi vị kia sao?"
Lãnh Tiếu Tiếu đặt cà phê ở bên cạnh lỗ mũi Hàn Trạch Vũ nhẹ nhàng phe phẩy, mùi thơm càng nồng nặc tỏa ra.
"Đúng rồi, quên nói cho anh biết, Gia Di sinh một công chúa nhỏ, đáng yêu vô cùng, ngày hôm qua em đi xem con bé, còn có thể hướng về phía em cười đấy? Mẹ anh đoạn thời gian này cần phải bận tối mày tối mặt, cho nên đoán chừng không có nhiều thời gian đến thăm anh. Cho nên, anh chính là mau chóng tỉnh lại đi, bây giờ anh cũng làm chú rồi, hơn nữa qua hơn một tháng nữa, anh cũng phải làm ba, thời khắc lịch sử như vậy anh thật sựmuốn bỏ qua sao?"
Tay Lãnh Tiếu Tiếu nhè nhẹ vuốt ve mặt của Hàn Trạch Vũ, bề ngoài kiên cường che giấu là một trái tim yếu ớt.
Khi cô thấy Tần Phi và Hạ Gia Di tràn đầy vui mừng ôm đứa bé một khắc kia, cô phát hiện mình thật hâm mộ và ghen tỵ.
Cô cũng đang mong đợi có thể có một nhà ba người đoàn tụ ở chung một chỗ, mà không phải như bây giờ, mỗi một mình nhìn về phía một người đàn ông không có một chút cảm giác nào, khóc lóc kể lể nhớ nhung và uất ức.
"Tại sao lâu như vậy, anh một chút động tĩnh cũng không có? Trạch Vũ, anh có biết em rất nhớ anh hay không, em thật sự không chống đỡ nổi nữa. Em đối với mình càng ngày càng không có lòng tin rồi,em càng ngày càng trở nên thích khóc, buổi tối mỗi ngày nghĩ đến anh, cũng sẽ đau lòng đến không cách nào ngủ được."
"Con từng ngày từng ngày lớn lên, em thật sự rất khó chịu, buổi tối chân của em sẽ bị rút gân, đau đến muốn chết, em hy vọng nhường nào anh có thể ở bên cạnh em làm bạn em, giúp đỡ em? Một mình em thật sự không được, em không tưởng tượng anh làm sao kiên cường, Trạch Vũ? Trạch Vũ? Em cầu xin anh tỉnh lại nhanh lên một chút có được hay không? Em thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi?"
Lãnh Tiếu Tiếu nằm ở trên người của Hàn Trạch Vũ đau lòng khóc rống lên. Nước mắt nóng bỏng thẩm thấu đồng phục bệnh nhân, rơi vào trên ngực của Hàn Trạch Vũ, tay của anh khẽ động một chút.
"Ba nói qua chỉ cho anh thời gian ba tháng, nhưng em đều cho anh sáu tháng rồi, anh rốt cuộc muốn ngủ thẳng lúc nào? Ba đã nói, ba sẽ không để cho cháu ngoại của ba không có ba thương yêu, bây giờ bên ngoài người muốn kết hôn với em cũng xếp hàng thật dài, nếu như anh con không chịu tỉnh lại, em liền mang theo con của anh gả cho người khác, em để cho con vĩnh viễn cũng không gọi anh là cha. Hàn Trạch Vũ, anh có nghe hay không?" Lãnh Tiếu Tiếu nằm ở trước ngực Hàn Trạch Vũ khóc lóc kể lể .
"Em. . . . . . Em dám?"
Một thanh âm yếu ớt giống như là tiếng của thiên nhiên, sâu kín bay vào trong lỗ tai của Lãnh Tiếu Tiếu.
Thân thể của cô cứng đờ, trái tim gần như muốn ngừng đập. Cô không nhúc nhích ngừng thở, muốn biết rõ, đây rốt cuộc không phải là ảo giác của mình.
"Người phụ nữ chết tiệt, ầm ĩ chết...?"
Lại một tiếng, yếu đuối như thế, tiếng vang thật thấp bên tai. Nước mắt Lãnh Tiếu Tiếu giống như chuỗi hạt châu đột nhiên bị cắt đứt, không kìm được chảy ra ngoài.
Cô oa một tiếng khóc lên?
"Người phụ nữ ngốc, em còn chưa khóc đủ rồi? Em đè ở trước ngực anh rất nặng, còn không mau đỡ anh ngồi dậy?"
Hàn Trạch Vũ hoàn toàn cho là sẽ nghe được một tiếng thét hoảng sợ của Lãnh Tiếu Tiếu, lại không nghĩ rằng chờ mãi cũng là một hồi kêu khóc như giết heo, anh cưng chìu nâng lên một nụ cười yếu ớt, thân mật dấu tay sờ Lãnh Tiếu Tiếu mặt.
"Hàn Trạch Vũ, người này là người đàn ông xấu, anh không biết những ngày này, em có bao nhiêu khổ cực, có bao nhiêu uất ức? Vừa tỉnh lại liền hung dữ với em? Anh không có lương tâm?" Lãnh Tiếu Tiếu bỗng chốc bò dậy, hướng về phía ngực Hàn Trạch Vũ chính là hung hăng đấm mạnh một cái.
"Ai da?" Hàn Trạch Vũ lại kêu yếu đuối, nhíu chặt lông mày vẻ mặt khổ sở.
"Anh làm sao vậy? Trạch Vũ, thật xin lỗi, em không nên đánh anh...anh mới tỉnh dậy, tổn thương đến chỗ kia rồi hả ? Chỗ nào không thoải mái, em đi gọi bác sĩ?" Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng khẩn trương ngừng tiếng khóc, đứng dậy muốn xông ra ngoài.
Hàn Trạch Vũ kéo cô lại, "Tiếu Tiếu, tới đây?"
"Trạch Vũ, em gọi bác sĩ đến xem một phen, anh nằm lâu như vậy, có phải là chỗ nào có vấn đề rồi hay không ?"
"Em tới đây, anh cho em biết anh đau chỗ nào." Hàn Trạch Vũ nắm tay Lãnh Tiếu Tiếu thật chặt, cười nhẹ nhìn cô.
Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng nhào tới, "Chỗ nào, anh mau nói?"
"Tới gần chút nữa, Giọng nói của anh quá lớn cảm tấy mệt quá." Hàn Trạch Vũ vô lực nhìn Lãnh Tiếu Tiếu.
Thấy bộ dáng Hàn Trạch Vũ này yếu đuối, Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng vươn đầu ra, nằm ở bên tai anh.
Đột nhiên, một cỗ ấm áp đánh úp tới vành tai của cô?
"Hả?" Lãnh Tiếu Tiếu kinh ngạc kêu một tiếng quay đầu, vừa chống lại ánh mắt hài hước và đôi môi ấm áp ẩm ướt của Hàn Trạch Vũ.
————————–
Sức lực ở chỗ cổ lỏng ra, hô hấp mới mẻ lần nữa tiến vào trong phổi.
Tư vị thiếu không khí để thở thật đúng là không dễ chịu?
Lãnh Tiếu Tiếu mở mắt ra, thấy trán Thi Dư chảy xuống một dòng máu, chậm rãi chảy xuống. Phía sau của cô Tần Tuệ đứng vẻ mặt hết hồn, một đôi tay run rẩy kịch liệt.
"Khụ khụ? Khụ khụ? Mẹ Tần?"
"Tiếu Tiếu, con không có chuyện gì sao? Có tổn thương đến đứa bé hay không?"
Tần Tuệ thật ra thì muốn xem một chút Tiếu Tiếu có thể khiến cho Thi Dư tỉnh táo lại hay không, khi bà đi đến cửa thấy bên trong có một màn kia, bà bị dọa sợ.
Thấy Lãnh Tiếu Tiếu kìm nén đến mức mặt đỏ bừng, Dưới tình thế cấp bách, bà cầm bình hoa trên bàn lên hung hăng đập xuống.
"Không có, con không có chuyện gì?" Lãnh Tiếu Tiếu sờ sờ cổ, cảm giác gần như vừa mới chết đi vậy.
"Thi Dư? Con à, con làm sao? Tại sao chính là không muốn đối mặt với thực tế đây?" Tần Tuệ chảy nước mắt đỡ Thi Dư lên, đau lòng lau vết máu trên trán.
Hàn Thi Dư hôn mê chậm rãi mở mắt ra, khổ sở hừ một tiếng.
"Thực tế? Thực tế thì cái gì? Thực tế chính là tôi là một nghiệt chủng không có ai muốn? Tôi với bà giồng nhau không biết xấu hổ yêu anh trai của mình? Tôi phát điên giết người? Tôi chính là nên bị bắn chết, các người vì cái gì muốn đem tôi đến nơi này? Nhốt tôi ở nơi này chỗ người không giống người, quỷ không giống quỷ? Tại sao không để cho tôi chết đi? Tôi hận? Tôi hận các người, tôi hận tạo hóa trêu ngươi, tôi hận bà. . . . . ."
Một hồi rống giận qua đi, Hàn Thi Dư mệt lả hôn mê bất tỉnh.
———- phân cắt tiết tử thu —————–
Từ liệu trại an dưỡng trở lại, Lãnh Tiếu Tiếu dọc theo đường đi cũng cảm thấy tâm tình rất sa sút, cô không khỏi có chút sầu não.
Trong đoạn thời gian này đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, trái tim yếu ớt của cô này phải chịu quá nhiều.
Gặp gỡ Duy Duy, cô ấy bị buộc buông tha tình yêu mà chọn rời đi. Dì Hàn vì yêu, che giấu bí mật, làm hại mình và Trạch Vũ thiếu chút nữa cách biệt.
Vì đến như thế. Thi Dư càng là vì yêu, mà trở nên mất đi chính mình, nhân cách thay đổi, làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy, cuối cùng, lại đem lấy người chính mình yêu tha thiết nhất, bị thương thương tích đầy mình, thiếu chút nữa tính mệnh đưa đến hoàng tuyền. Cho đến bây giờ đều chỉ có thể lẳng lặng nằm ở nơi đó, không một tiếng động.
Nước mắt theo gương mặt Lãnh Tiếu Tiếu chảy xuống?
Lãnh Tiếu Tiếu, mày phải kiên cường, yêu là không sai.
Nếu nói sai, chỉ sợ sẽ là chúng ta không đúng thời điểm, không đúng địa điểm, gặp được không đúng người?
Nhưng mà, khi duyên phận mệnh định đến, coi như yêu là khổ, bạn cũng muốn nắm thật chặt không buông tha?
Yêu thuộc về những người từng nản chí thất vọng lại vẫn tiếp tục mong đợi?
Yêu thuộc về những người từng bị đem ra lừa gạt lại vẫn tin chắc sẽ tốt đẹp?
Yêu thuộc về những người ngay cả vết thương chồng chất, lại vẫn khao khát được yêu?
Lãnh Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, nhanh chóng lau khô nước mắt, hướng về phía bầu trời xanh thẳm nâng lên một nụ cười kiên cường.
——————
Lại là một buổi sáng nắng sớm đẹp đẽ, Lãnh Tiếu Tiếu nâng lên một ly cà phên Nam Sơn tự mình pha xong đi vào phòng bệnh.
Bụng hơn bảy tháng đã rất rõ ràng rồi.
Mang theo cái bụng nặng nề này, đi một đoạn đường sẽ cảm thấy đau lưng.
Chậm rãi ngồi xuống ở bên giường bệnh của Trạch Vũ, cô mở nắp ly ra, một mùi cà phê nồng nặc lập tức tràn đầy cả phòng bệnh.
"Hàn tổng, cà phê của ngài pha xong rồi, đúng mùi vị thường ngày mà anh yêu thích? Đoạn thời gian này bận rộn, thật lâu đều quên ham mê này của anh. Hôm nay cố ý pha một ly mang đến cho anh. Như thế nào? Vẫn là mùi vị kia sao?"
Lãnh Tiếu Tiếu đặt cà phê ở bên cạnh lỗ mũi Hàn Trạch Vũ nhẹ nhàng phe phẩy, mùi thơm càng nồng nặc tỏa ra.
"Đúng rồi, quên nói cho anh biết, Gia Di sinh một công chúa nhỏ, đáng yêu vô cùng, ngày hôm qua em đi xem con bé, còn có thể hướng về phía em cười đấy? Mẹ anh đoạn thời gian này cần phải bận tối mày tối mặt, cho nên đoán chừng không có nhiều thời gian đến thăm anh. Cho nên, anh chính là mau chóng tỉnh lại đi, bây giờ anh cũng làm chú rồi, hơn nữa qua hơn một tháng nữa, anh cũng phải làm ba, thời khắc lịch sử như vậy anh thật sựmuốn bỏ qua sao?"
Tay Lãnh Tiếu Tiếu nhè nhẹ vuốt ve mặt của Hàn Trạch Vũ, bề ngoài kiên cường che giấu là một trái tim yếu ớt.
Khi cô thấy Tần Phi và Hạ Gia Di tràn đầy vui mừng ôm đứa bé một khắc kia, cô phát hiện mình thật hâm mộ và ghen tỵ.
Cô cũng đang mong đợi có thể có một nhà ba người đoàn tụ ở chung một chỗ, mà không phải như bây giờ, mỗi một mình nhìn về phía một người đàn ông không có một chút cảm giác nào, khóc lóc kể lể nhớ nhung và uất ức.
"Tại sao lâu như vậy, anh một chút động tĩnh cũng không có? Trạch Vũ, anh có biết em rất nhớ anh hay không, em thật sự không chống đỡ nổi nữa. Em đối với mình càng ngày càng không có lòng tin rồi,em càng ngày càng trở nên thích khóc, buổi tối mỗi ngày nghĩ đến anh, cũng sẽ đau lòng đến không cách nào ngủ được."
"Con từng ngày từng ngày lớn lên, em thật sự rất khó chịu, buổi tối chân của em sẽ bị rút gân, đau đến muốn chết, em hy vọng nhường nào anh có thể ở bên cạnh em làm bạn em, giúp đỡ em? Một mình em thật sự không được, em không tưởng tượng anh làm sao kiên cường, Trạch Vũ? Trạch Vũ? Em cầu xin anh tỉnh lại nhanh lên một chút có được hay không? Em thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi?"
Lãnh Tiếu Tiếu nằm ở trên người của Hàn Trạch Vũ đau lòng khóc rống lên. Nước mắt nóng bỏng thẩm thấu đồng phục bệnh nhân, rơi vào trên ngực của Hàn Trạch Vũ, tay của anh khẽ động một chút.
"Ba nói qua chỉ cho anh thời gian ba tháng, nhưng em đều cho anh sáu tháng rồi, anh rốt cuộc muốn ngủ thẳng lúc nào? Ba đã nói, ba sẽ không để cho cháu ngoại của ba không có ba thương yêu, bây giờ bên ngoài người muốn kết hôn với em cũng xếp hàng thật dài, nếu như anh con không chịu tỉnh lại, em liền mang theo con của anh gả cho người khác, em để cho con vĩnh viễn cũng không gọi anh là cha. Hàn Trạch Vũ, anh có nghe hay không?" Lãnh Tiếu Tiếu nằm ở trước ngực Hàn Trạch Vũ khóc lóc kể lể .
"Em. . . . . . Em dám?"
Một thanh âm yếu ớt giống như là tiếng của thiên nhiên, sâu kín bay vào trong lỗ tai của Lãnh Tiếu Tiếu.
Thân thể của cô cứng đờ, trái tim gần như muốn ngừng đập. Cô không nhúc nhích ngừng thở, muốn biết rõ, đây rốt cuộc không phải là ảo giác của mình.
"Người phụ nữ chết tiệt, ầm ĩ chết...?"
Lại một tiếng, yếu đuối như thế, tiếng vang thật thấp bên tai. Nước mắt Lãnh Tiếu Tiếu giống như chuỗi hạt châu đột nhiên bị cắt đứt, không kìm được chảy ra ngoài.
Cô oa một tiếng khóc lên?
"Người phụ nữ ngốc, em còn chưa khóc đủ rồi? Em đè ở trước ngực anh rất nặng, còn không mau đỡ anh ngồi dậy?"
Hàn Trạch Vũ hoàn toàn cho là sẽ nghe được một tiếng thét hoảng sợ của Lãnh Tiếu Tiếu, lại không nghĩ rằng chờ mãi cũng là một hồi kêu khóc như giết heo, anh cưng chìu nâng lên một nụ cười yếu ớt, thân mật dấu tay sờ Lãnh Tiếu Tiếu mặt.
"Hàn Trạch Vũ, người này là người đàn ông xấu, anh không biết những ngày này, em có bao nhiêu khổ cực, có bao nhiêu uất ức? Vừa tỉnh lại liền hung dữ với em? Anh không có lương tâm?" Lãnh Tiếu Tiếu bỗng chốc bò dậy, hướng về phía ngực Hàn Trạch Vũ chính là hung hăng đấm mạnh một cái.
"Ai da?" Hàn Trạch Vũ lại kêu yếu đuối, nhíu chặt lông mày vẻ mặt khổ sở.
"Anh làm sao vậy? Trạch Vũ, thật xin lỗi, em không nên đánh anh...anh mới tỉnh dậy, tổn thương đến chỗ kia rồi hả ? Chỗ nào không thoải mái, em đi gọi bác sĩ?" Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng khẩn trương ngừng tiếng khóc, đứng dậy muốn xông ra ngoài.
Hàn Trạch Vũ kéo cô lại, "Tiếu Tiếu, tới đây?"
"Trạch Vũ, em gọi bác sĩ đến xem một phen, anh nằm lâu như vậy, có phải là chỗ nào có vấn đề rồi hay không ?"
"Em tới đây, anh cho em biết anh đau chỗ nào." Hàn Trạch Vũ nắm tay Lãnh Tiếu Tiếu thật chặt, cười nhẹ nhìn cô.
Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng nhào tới, "Chỗ nào, anh mau nói?"
"Tới gần chút nữa, Giọng nói của anh quá lớn cảm tấy mệt quá." Hàn Trạch Vũ vô lực nhìn Lãnh Tiếu Tiếu.
Thấy bộ dáng Hàn Trạch Vũ này yếu đuối, Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng vươn đầu ra, nằm ở bên tai anh.
Đột nhiên, một cỗ ấm áp đánh úp tới vành tai của cô?
"Hả?" Lãnh Tiếu Tiếu kinh ngạc kêu một tiếng quay đầu, vừa chống lại ánh mắt hài hước và đôi môi ấm áp ẩm ướt của Hàn Trạch Vũ.
————————–