Chương : 21
Brooke thấy ánh sáng chớp lên qua khóe mắt và một ý nghĩ vụt thoáng qua trong đầu cô rằng thật quái lạ sao giữa cơn bão tuyết thế này mà lại thấy ánh chớp lòe được. Trước khi cô kịp nói lên nhận xét đó thì cô phục vụ trẻ tuổi lại xuất hiện bên bàn của họ.
“Tôi, ờ, chà,” cô bé lẩm bẩm, tỏ ra vừa lúng túng vừa háo hức. “Tôi xin lỗi về những tay thợ ảnh ở ngoài kia...” giọng cô bé nhỏ dần đúng lúc Brooke quay ra và thấy bốn người tì máy ảnh lên bậu cửa sổ quán cà phê. Julian chắc hẳn đã nhìn thấy họ trước cô, vì anh chìa tay qua bàn nắm lấy tay cô và nói, “Chúng mình phải đi ngay thôi.”
“Người, ờ, quản lý bảo họ rằng họ không được vào bên trong, nhưng chúng tôi không thể bắt họ rời khỏi vỉa hè được,” cô bé phục vụ nói. Cô bé có cái vẻ Chỉ hai giây nữa tôi sẽ hỏi xin chữ ký của anh trên mặt, và Brooke biết rằng họ phải đi ngay lập tức.
Cô lôi trong ví ra hai tờ hai mươi đô la, dúi vào tay cô bé và hỏi, “Ở kia có cửa sau không?” Khi cô bé gật đầu, Brooke nắm chặt tay Julian và nói, “Đi thôi.”
Họ chộp lấy áo khoác, găng tay, khăn rồi tiến thẳng tới phía sau tiệm cà phê. Brooke cố gắng không nghĩ trông cô tệ hại đến mức nào, rằng cô cực kỳ mong cả thế giới đừng thấy những bức ảnh chụp cô trong chiếc quần thụng và tóc buộc đuôi ngựa biết bao, nhưng cô còn mong muốn bảo vệ Julian hơn thế nhiều. Do phép mầu may mắn nào đó chiếc Jeep của họ đỗ ở bãi sau, và họ đã lên được xe, nổ máy và quay xe ngay ra khỏi bãi đỗ xe trước khi những tay săn ảnh nhìn thấy họ.
“Chúng mình làm gì đây?” Julian thảng thốt hỏi. “Mình không thể về nhà vì họ sẽ theo mình. Họ sẽ đóng đô ở đấy mất.”
“Thế anh không nghĩ rằng có khi họ đã biết nó ở đâu rồi à? Chẳng phải vì thế mà họ ở đây ư?”
“Anh không biết nữa. Chúng mình đang ở giữa làng Đông Hampton. Nếu muốn tìm ai đó ta biết chắc rằng đang ở Hampton giữa mùa đông tháng giá này, thì đây chính là nơi thích hợp để bắt đầu. Anh nghĩ rằng họ chỉ ăn may thôi.” Julian lái xe trên xa lộ 27 về phía Đông, xa khỏi ngôi nhà của cha mẹ anh. Ít nhất có hai chiếc xe theo sau họ.
“Chúng mình có thể chạy thẳng về thành phố...”
Julian vỗ tay lên vô lăng. “Tất cả đồ đạc của mình còn để trong ngôi nhà đó. Hơn nữa, thời tiết thay đổi thế này - chúng ta sẽ tự giết mình mất.”
Họ im lặng một thoáng trước khi Julian bảo, “Hãyquay số trực không khẩn cấp của cảnh sát địa phương vàbật loa lên em.”
Brooke không rõ Julian định làm gì, nhưng cô không muốn tranh luận. Cô quay số và Julian bắt đầu nói khi nghe một nữ điều vận trả lợi điện thoại.
“Xin chào, tên tôi là Julian Alter và tôi đang lái xe về hướng Đông trên xa lộ 27, vừa mới đi qua làng Đông Hampton xong. Có một số ô tô -người săn ảnh - đang đuổi theo xe tôi với tốc độ không an toàn. Tôi sợ rằng nếu tôi về nhà họ sẽ xông vào nhà tôi. Có cách nào để một sĩ quan cảnh sát có thể đến gặp tôi tại nhà để nhắc nhở họ rằng họ đang xâm phạm tư gia không?”
Người phụ nữ đồng ý cử người đến trong hai mươi phút nữa và sau khi cung cấp địa chỉ nhà cha mẹ anh cho chị ta, anh cúp máy.
“Thế là thông minh đấy,” Brooke nhận xét. “Sao anh lại nghĩ ra cách ấy?”
“Anh không nghĩ ra. Đó là điều Leo đã bảo anh làm nếuchúng mình ở bất kỳ đâu ngoài Manhattan và bị đeobám. Xem nó có hiệu quả thực sự không nhé.”
Họ tiếp tục lái lòng vòng trong suốt hai mươi phút, rồi Julian nhìn đồng hồ và rẽ vào một đường làng nhỏ hẹp dẫn tới đồng cỏ rộng nơi ngôi nhà của ông bà Alter tọa lạc trên một mẫu rưỡi đất. Sân trước rộng rãi và cảnh quan được kiến tạo khá đẹp, nhưng ngôi nhà không đủ xa để tránh ống kính viễn vọng của máy ảnh. Cả hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy một chiếc xe canh sát đỗ ở giao lộ giữa con đường trang trại và đường xe chạy. Julian đỗ xe ngay cạnh rồi hạ kính thấp xuống; hai chiếc xe đi theo họ giờ đã thành bốn chiếc, và tất cả đều đỗ ngay sau họ. Họ có thể nghe thấy tiếng máy ảnh bấm tanh tách trong lúc viên sĩ quan cảnh sát tiến đến chiếc Jeep.
“Chào ngài sĩ quan. Tôi là Julian Alter và đây là Brooke vợ tôi. Chúng tôi chỉ cố gắng về nhà một cách yên lành mà thôi. Anh có thể giúp chúng tôi được không?”
Viên sĩ quan cảnh sát còn trẻ tuổi, chắc hẳn mới gần ba mươi, và trông anh ta chẳng có vẻ gì bực bội khi bị quấy rầy vào sáng mùng một Tết cả. Brooke thầm tạ ơn trời và thấy mình chỉ mong viên cảnh sát nhận ra Julian.
Anh ta không làm cô thất vọng.
“Julian Alter hả? Người yêu tôi rất hâm mộ anh đấy. Một số người chúng tôi có nghe đồn rằng gia đình anh sống ởchúng tôi không chắc lắm. Đây là nhà của cha mẹ anh phải không?”
Julian liếc nhìn tấm thẻ tên của anh ta. “Chính thế, thưa ngài sĩ quan O’Malley,” anh trả lời. “Tôi rất vui khi biết bạn gái anh là một người hâm mộ. Anh có nghĩ rằng cô ấy sẽ thích một album được ký tặng không?”
Tiếng tanh tách từ các máy ảnh tiếp diễn, và Brooke lăn tăn không biết những bức ảnh đó sẽ giật cái tít như thế nào. “Julian Alter bị bắt trong một cuộc đua xe của những kẻ phê ma túy” chăng? Hay là “Sĩ quan cảnh sát nói với Alter: Chúng tôi không muốn thấy loại người như anh ở đây”. Hoặc giả là cái tít khiến mọi người thích thú “Alter cố gắng cải đạo cho sĩ quan cảnh sát thành tín đồ Khoa Luận giáo”.
Mặt O’Malley sáng lên khi nghe lời gợi ý đó. “Tôi chắc cô ấy sẽ thích lắm,” anh ta vừa nói vừa thổi phù phù vào tay mình, đôi tay trông đỏ ửng và nứt nẻ. “Tôi nghĩ cô ấy sẽ thích mê.”
Trước khi Julian kịp thốt ra lời nào, Brooke mở ngăn đựng găng tay trên xe và đưa cho Julian một chiếc đĩa For the Lost. Họ để một chiếc mới tinh ở đó để xem cha mẹ Julian có nghe nó trước khi mùa hè tới thật hay không, nhưng cô nhận thấy dùng nó vào việc này còn tốt hơn nhiều. Cô lục lọi trong túi và moi ra một chiếc bút.
“Tên cô ấy là Kristy,” viên sĩ quan nói và cẩn thận đánh vần cái tên này đến hai lần.
Julian xé vỏ bao ni lông khỏi đĩa CD, bỏ những tờ lót album ra, và ngoáy bút, “Tặng Kristy, thân ái, Julian Alter.”
“Này, cảm ơn nhé. Cô ấy sẽ sướng điên,” O’Malley nói và cẩn thận đút đĩa CD vào túi áo khoác. “Nào, tôi có thể làm được gì cho anh chị đây?”
“Bắt mấy anh chàng đó chăng?” Julian nói và cười nửa miệng.
“Sợ rằng tôi không thể, nhưng tôi chắc chắn có thể bảo họ rút lui và nhắc nhở họ các quy định về bất động sản sở hữu tư nhân. Anh chị cứ đi đi. Tôi sẽ chỉ dẫn tường tận cho những người bạn này của anh chị ở đây. Cứ gọi cho tôi nếu có vấn đề gì nữa nhé.”
“Cảm ơn!” cả Brooke và Julian đồng thanh nói. Họ chào tạm biệt O’Malley và không ngoái đầu nhìn, họ đánh xe vào ga ra rồi đóng cửa lại.
“Anh ta thật tốt bụng,” Brooke nói trong lúc họ bước vào sảnh và đá văng đôi bốt ra.
“Anh sẽ gọi cho Leo ngay bây giờ,” Julian nói trong lúc đã đi được nửa chừng đến phòng đọc của cha anh phía sau nhà. “Chúng mình đang bị bao vây mà gã thì nằm ườn trên bãi biển nào đó.”
Brooke nhìn theo anh rồi đi từ phòng này sang phòng khác để kéo rèm che cửa. Xế chiều trời đã bắt đầu xám xịt lại, và cô thấy những ánh đèn flash bắn thẳng vào cô trong lúc cô đi từ cửa sổ này sang cửa sổ khác. Từ phía sau một trong những tấm mành che phòng dành cho khách trên tầng hai, cô hé nhìn ra ngoài và suýt nữa thì thét lên khi thấy một người đàn ông với ống kính phóng cỡ bằng quả bóng đá chĩa thẳng vào cô. Chỉ có một phòng không có màn che cửa sổ - một phòng vệ sinh của phòng nhỏ chưa bao giờ có người sử dụng trên tầng ba - nhưng Brooke không dám bỏ liều. Cô dùng băng keo dán một túi ni lông đựng rác công nghiệp to và chắc che nó đi rồi quay trở lại tầng dưới để xem Julian thế nào.
“Anh ổn chứ?” cô hỏi và đẩy cửa phòng đọc ra sau khi không nghe tiếng trả lời khi cô gõ cửa.
Julian từ laptop ngước lên. “Ừ, ổn cả. Còn em? Xin lỗi vì tất cả những phiền phức này,” anh nói mà Brooke chẳng thể nhận ra sắc thái trong giọng anh. “Anh biết nó phá hỏng hết mọi thứ.”
“Nó đâu có phá hỏng thứ gì,” cô nói dối.
Lại không có câu trả lời. Anh tiếp tục nhìn chằm chằm
“Em đi nhóm lò sưởi rồi chúng mình cùng xem phim nhé? Anh thấy thế nào?”
“Được. Tốt lắm. Vài phút nữa anh sẽ ra, được không?”
“Tuyệt,” cô nói với vẻ hân hoan gượng gạo. Cô nhẹ nhàng khép cửa đằng sau mình và rủa thầm cái bọn săn ảnh trời đánh thánh vật đó, cả cái bài báo khốn nạn trên tờLast night nữa, và - một phần thôi nhé - đầu tội là sự nổi tiếng của chồng cô. Cô sẽ cố gắng hết sức vững vàng vì Julian, nhưng anh đã đúng một điều: nơi ẩn náu thanh bình, hạnh phúc và rất đỗi cần thiết của họ đã không còn. Không một ai lái xe vào đường xe chạy hoặc đi bộ qua bãi cỏ, nhưng đám đông bên ngoài càng lúc càng đông thêm. Đêm hôm đó họ ngủ trong văng vẳng tiếng người chuyện trò cười nói, tiếng máy ô tô nổ rồi tắt, và mặc dù họ cố hết mức để phớt lờ nhưng cả hai đều không thể. Hôm sau, lúc tuyết đã tan đủ để khởi hành được, họ mới chỉ chợp mắt được một hai tiếng đồng hồ và cảm thấy như vừa chạy việt dã hai cua liền, và họ hầu như chẳng nói một lời trên đường về thành phố. Họ bị đeo bám suốt đường về nhà.
12
Khá hơn hay tệ hơn những bức ảnh chụp Sienna
“A lô?” Brooke nói vào điện thoại.
“Tớ đây mà. Cậu mặc đồ chưa đấy? Cậu chọn bộ nào?” Giọng Nola hổn hển, háo hức.
Brooke nhìn trộm người đàn bà trạc ba mươi gì đó đứng bên cạnh mình và thấy chị ta cũng đang lén nhìn lại cô. Nhân viên bảo vệ của khách sạn Beverly Wilshire đang nỗ lực giữ không cho những tay săn ảnh vào, nhưng đầy những phóng viên và nhiếp ảnh gia đã lách quy định bằng cách đặt phòng ở chính khách sạn này. Cô đã bắt gặp chính người phụ nữ này theo dõi mình trong hành lang khi cô chạy xuống dưới sảnh xem cửa hàng bán tặng phẩm có viên ngậm bạc hà Altoids không, và đúng như cô đã nghi ngờ, chị ta trườn vào thang máy cùng cô ngay khi cửa sắp đóng. Xem bề ngoài của chị ta - áo lụa không taycắm thùng trong chiếc quầnmay đo rất khéo, giày cao gót đắt tiền và đồ trang sức đơn giản mà thanh lịch - Brookesuy ra rằng chị ta không phải là một blogger, một nhà báo phụ trách chuyên mục lượm lặt, hoặc một tay săn ảnh bí mật giống kiểu cái gã ngồi bên ngoài tòa nhà của họ và cái gã lén theo trong siêu thị. Điều đó khiến chị ta có thể là một thứ đáng sợ hơn: một phóng viên thực thụ, năng nổ, thông minh và tình ý.
“Một phút nữa tớ sẽ về đến phòng. Lúc đó tớ sẽ gọi lại cậu nhé.” Brooke gập điện thoại trước khi Nola có cơ hội nói thêm một lời.
Người phụ nữ nhoẻn cười với cô khoe hàm răng đẹp trắng bóng như ngọc trai. Nụ cười đó dịu dàng như muốn nói, Tôi hiểu cảm giác đó! Tôi cũng bị bạn bè gọi điện quấy rầy suốt, nhưng trong vài tháng vừa qua Brooke đã rèn luyện bản năng của mình đến độ hoàn hảo rồi: bất chấp bề ngoài không có gì đe dọa và biểu lộ sự thông cảm, người phụ nữ này là một kẻ lợi dụng, một kẻ săn tin nóng, một ma cà rồng luôn mưu mô đem phơi bày những chuyện riêng tư. Đứng yên là ta sẽ bị cắn ngay. Brooke mong sao thoát ra khỏi thang máy.
“Cô đến đây dự lễ trao giải Grammy phải không?” người phụ nữ đó ân cần hỏi, cứ như thể chị ta quá quen thuộc với những cam go trong việc chuẩn bị cho một sự kiện như thế.
“Ừmm,” Brooke ậm ừ, không muốn nói ra thêm một điều gì cả. Cô biết, biết chính xác là khác, rằng người phụ nữ này sắp sửa bung ra cả đống câu hỏi dồn dập về cô - trước đó cô đã từng chứng kiến một cuộc trình diễn kiểu giải-giáp-rồi-tấn-công của một blogger đặc biệt xông xáo, ả đã tiếp cận cô sau buổi biểu diễn của Julian ở chương trìnhToday, giả bộ là một người hâm mộ vô hại - nhưng cô cũng không thể để mình tỏ ra quá ư thô lỗ.
Thang máy dừng ở tầng mười và Brooke phải chịu đựng câu đối thoại “Ồ, thang này đang đi lên à? Ôi, tôi đang đi xuống cơ mà” giữa người phụ nữ đó và có vẻ đặc sệt dân Âu (cả hai đều mặc quần lửng, quần ông chật hơn quần bà, và mỗi người đeo một chiếc ba lô Invicta màu chói kiểu khác nhau). Cô nín thở và mong sao thang máy tiếp tục đi.
“Hẳn là phải háo hức lắm khi đến dự buổi biểu diễn lần của chồng ở lễ trao giải Grammy, đặc biệt là khi tiết mục của chồng cô được chờ đón nhiều đến thế.”
Đó. Brooke thở hắt ra và cảm thấy, kỳ lạ sao, tức thì nhẹ nhõm hơn. Đó là sự nhẹ nhõm khi những mối nghi ngờ của cô được khẳng định; bây giờ thì không ai trong hai người còn phải giả vờ giả vịt nữa. Cô thầm nguyền rủa mình đã không để cho trợ lý của Leo chạy việc vặt hộ, nhưng ít nhất giờ đây cô cũng biết người ta chờ đợi điều gì ở cô. Cô dán mắt lên bảng đèn hiệu thang máy bên trên cánh cửa và cố hết mức giả bộ như cô chưa nghe thấy một lời nào của người phụ nữ kia.
“Tôi cứ băn khoăn, Brooke à,” - nghe tên mình được gọi lên, đầu Brooke ngẩng phắt lên theo bản năng - “không biết cô có nhận xét gì về những bức ảnh gần đây không?”
Những bức ảnh gần đây. Chị ta đang nói về cái gì ấy nhỉ? Brooke lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào cửa thang máy và tự nhắc mình rằng loại người như thế sẽ nói bất cứ điều gì để moi lấy của mình dù chỉ là một câu thôi - một câu nói mà rồi họ sẽ bóp méo và lồng vào bất cứ thứ rác rưởi nào họ bịa đặt ra. Cô tự hứa sẽ không rơi vào cái bẫy đó.
“Chắc hẳn khó mà chịu đựng được tất cả những lời ong tiếng ve về chồng mình với người đàn bà khác - thậm chí tôi không hình dung được điều đó nữa. Cô có nghĩ rằng điều đó sẽ làm cô mất vui với lễ hội đêm nay không?”
Cánh cửa thang máy rốt cuộc cũng mở ra ở dãy phòng áp mái trên tầng thượng. Brooke bước ra khỏi thang máy vào sảnh dẫn đến dãy phòng suite ba buồng ngủ của họ, giờ đây là bãi chiến trường của cuộc chuẩn bị điên cuồng cho lễ trao giải Grammy. Cô chỉ muốn trợn mắt lên mà nói rằng nếu Julian quả thật đã ngủ với hết thảy số đàn bà như những tờ báo lá cải ám chỉ, thì không những anh đã vượt xa Tiger (1) mà còn chẳng thể có lấy một giây đồng hồ để biểu diễn dù chỉ là một bài. Cô muốn nói rằng sau khi ta đã đọc vô số những thông tin chi tiết từ những nguồn tin vô danh nói rằng chồng ta có thói hứng tình với tất cả kể từ các cô vũ nữ thoát y xăm mình đến những người đàn ông béo phì thì những lời tuyên bố về tính bội bạc thường xuyên cũ rích đó thậm chí còn không được để ý đến. Trên hết, cô những muốn nói với người phụ nữ đó rằng cô biết mười mươi chồng cô tuy là người tài năng xuất chúng và hiện giờ hiển nhiên là đã nổi tiếng nhưng vẫn ói mửa trước mỗi buổi biểu diễn, toát mồ hôi trước những cô gái trẻ hò reo khi anh xuất hiện, và có một niềm say mê không thể giải thích được với việc cắt móng chân trên bồn cầu. Rànhlà anh không phải loại người không chung thủy, và những ai thực sự hiểu anh đều biết rõ điều đó.
(1) Tiger Woods (1975): tay golf huyền thoại của Mỹ, nổi tiếng đào hoa.
Nhưng tất nhiên cô không thể nói bất cứ điều gì như thế, vì vậy, cũng như mọi khi, cô chẳng nói một lời mà chỉ nhìn cửa thang máy đóng lại.
Tốì nay mình sẽ không nghĩ gì về chuyện đó hết, Brooke tự ra lệnh cho mình trong lúc cô mở khóa cửa bằng tấm thẻ từ. Tối nay chỉ nghĩ đến Julian thôi. Không hơn không kém. Đêm nay là đêm khiến tất cả những sự xâm phạm đời tư và những nỗi kinh hoàng đối với kế hoạch làm việc và giai đoạn lộn xộn trong cuộc đời họ đều trở nên xứng đáng. Có hề gì những cái đã xảy ra - một tin đồn mới đồi bại về Julian vàngười đàn bà khác, một kiểu ảnh chụp trộm gây bẽ bàng, một nhận xét độc địa mà ai đó trong ê kíp của Julian phát ngôn khi cố tỏ ra “hữu ích” - vì cô đã quyết chí hưởng thụ từng giây của buổi tối đầy ý nghĩa đó. Chỉ vài giờ trước thôi mẹ cô đã thi vị hóa buổi tối này rằng đó là “sự kiện cả đời mới có một”, và rằng nhiệm vụ của cô là trải nghiệm nó đến nơi đến chốn. Brooke thề sẽ làm đúng như thế.
Cô sải bước vào phòng và nở nụ cười với một trong các trợ lý - lúc này ai mà phân biệt được họ nhỉ? - cô ta dẫn ngay cô vào chiếc ghế trang điểm mà thậm chí không chào hỏi lấy một tiếng. Mối lo âu tràn ngập trong phòng không có nghĩa là đêm diễn sẽ không tuyệt vời. Cô sẽ không để việc sửa sang chuẩn bị này làm cô tinh thần.
“Kiểm tra thời gian!” một trợ lý kêu lên the thé đến chói tai, và cái giọng đặc sệt New York còn làm cho tiếng rít tệ thêm.
“Một giờ mười phút!” “Hơn một giờ chút xíu!” “Một giờ mười!” Ba người khác trả lời cùng một lúc, giọng đều hơi hốt hoảng.
“Được rồi, mọi người, hãyđẩy nhanh công việc lên! Chúng ta còn một tiếng năm mươi phút nữa, có nghĩa là, áng chừng mọi việc thì” - cô ta ngừng nói và ngó khắp phòng với đôi mắt đảo lia đảo lịa và nhìn xoáy vào mắt Brooke rồi giữ nguyên cái nhìn đó cho đến khi cô ta nói hết câu - “chúng ta thậm chí còn chưađạt mức độ có thể trình diễn được.”
Brooke rón rén giơ tay lên, thận trọng để khỏi làm gián đoạn hai người đang trang điểm mắt cho cô, và ra dấu cho người trợ lý đó lại gần.
“Gì thế ạ?” Natalya hỏi, cố gắng giấu vẻ bực bội.
“Cô nghĩ bao giờ thì Julian về? Có việc này tôi cần phải...”
Natalya ngúng nguẩy cặp hông gần như phẳng lỳ và tra cứu trên chiếc bìa kẹp tài liệu Lucite. “Xem nào, anh ấy vừa làm mát xa thư giãn xong và đang trên đường đi xông hơi cạo mặt. Đúng hai giờ anh ấy phải về đến đây, nhưng anh ấy còn phải gặp thợ may để kiểm tra lại vị trí của cái ve áo xem đã ổn chưa.”
Brooke tươi cười ngọt ngào với cô gái bị quấy nhiễu đó và quyết định dùng một chiến thuật khác. “Hẳn là cô phải rất mong ngày hôm nay qua đi cho suôn sẻ. Cứ nhìn là biết ngay cô không ngừng hoạt động lấy một giây.”
“Có phải đấy là cái cách chị nói rằng trông tôi như cứt ấy không?” Natalya phản pháo, tay cô ta đưa lên tóc một cách vô thức. “Vì nếu đúng thì chị cứ nói thẳng tuột cho xo
Brooke thở dài. Sao mà phát biểu một câu đúng đắn với cái đám người này lại khó thế kia chứ? Mới mười lăm phút trước khi cô mạo hiểm hỏi Leo xem khách sạn Beverly Hills mà họ đang ở có phải chính là nơi người ta đã quay phim Pretty Women hay không, gã đã sủa lại rằng cô hãy dùng thời gian của mình mà tự xem lấy.
“Tôi đâu có định nói thế. Chỉ là vì tôi biết hôm nay là một ngày vất vả khủng khiếp, và tôi nghĩ rằng cô đang xử lý mọi việc một cách tuyệt vời.”
“Ừ thì cũng phải có ai đó làm chứ,” Natalya nói rồi bỏ đi.
Brooke thèm được gọi cô ta quay lại nói chuyện xã giao một chút, nhưng rồi cô nghĩ lại khi nhớ ra rằng một phóng viên cách đó có mấy bước chân đang quan sát tất cả mọi việc. Rủi thay, phóng viên này lại được phép theo họ trong những giờ trước thềm lễ trao giải Grammy để phục vụ cho bài báo tiêu điểm mà tạp chí đó đang làm về Julian. Leo đã thương lượng một vụ trong đó cho phép tiếp cận Julian thoải mái trong một tuần nếu tạp chíNew York đảm bảo dành cho anh trang bìa, và vì thế giờ đây đã bốn ngày ròng rã trong tuần này cả ê kíp làm việc củaJulian phải rất nhọc nhằn để luôn giữ cái vẻ tươi cười nhưmuốn nói “chúng tôi rất yêu công việc của chúng tôi” - và thất bại một cách thảm hại. Mỗi lần Brooke thoáng thấy bóng tay phóng viên - có vẻ là một gã khá dễ chịu - là cô lại mơ được giết gã.
Cô bị ấn tượng khi thấy một phóng viên giỏi có thể trà trộn vào đám đông mới khéo làm sao. Trước kia lúc cuộc sống còn bình lặng, cô luôn thấy việc một đôi vợ chồng cãi nhau hay khiển trách một nhân viên hoặc thậm chí là trả lời điện thoại trước mặt một phóng viên săn tin nóng thật là lố bịch; giờ đây cô chỉ thấy thông cảm với những người đó mà thôi. Phóng viên của tạp chí Nem York theo dõi họ đã bốn ngày nay, nhưng do giả bộ mù câm điếc, anh ta tạo cảm giác thật mờ nhạt. Cái trạng thái mà Brooke biết rằng chính là lúc anh ta nguy hiểm nhất.
Cô nghe thấy tiếng chuông cửa nhưng không thể quay lại mà không mạo hiểm làm hỏng kẹp uốn tóc nóng. “Liệu đó có thể là bữaỉ?” Brooke hỏi.
Một trong hai chuyên gia trang điểm khịt mũi. “Không thể nào. Có vẻ con mụ ác ôn sắp xếp chương trình kia chẳng coi ăn uống là việc được ưu tiên gì cả. Bây giờ thì đừng nói chuyện nữa trong lúc tôi đang che những nếp nhăn của cô đi nhé.”
Những nhận xét kiểu đó thậm chí còn chẳng được để ý nữa; Brooke mừng vì cô gái kia không hỏi xem cô có nghĩ đến liệu pháp làm trắng da để xóa những vết tàn nhang đi không, một việc mà hiện thời dường như đã thành chủ đề thường xuyên được thảo luận. Cô cố gắng lái sự chú ý của mình sang tờ Los Angeles Times, nhưng cô không thể tập trung đầu óc khi xung quanh mình náo nhiệt như vậy. Brooke quan sát dãy phòng áp mái sang trọng trên tầng thượng rộng gần hai trăm mét vuông và nhận ra hai chuyên gia trang điểm, hai nhà tạo mẫu tóc, một nghệ nhân làm móng, một nhà tạo mẫu, mộtngười phụ trách PR, một người đại diện, một nhà quản lý, tay phóng viên của tạp chíNew York, một nhân viên thử quần áo từ hiệu Valentino, và một số kha khá trợ lý đủ để cung cấp cho cả Nhà Trắng.
Dù quang cảnh đó hiển nhiên là tức cười, nhưng Brooke không thể kiềm chế nỗi háo hức với tất tật mọi thứ. Cô đang có mặt tại lễ trao giải Grammy - Grammy cơ đấy! - và sắp sửa cùng chồng đi trên thảm đỏ trước mắt cả thế giới. Nói rằng điều này nghe có vẻ phi thực tế còn là nhẹ; một sự kiện tầm cỡ này có bao giờ cho ta cảm giác có thực hay không? Từ lần đầu tiên cô nghe Julian hát tại quán bar Rue B gần chín năm trước đây, cô đã bảo với tất cả những ai chịu nghe rằng anh sẽ là một ngôi sao. Điều mà cô chưa bao giờ mường tượng ra được là hiện thực của cái từ đó - “ngôi sao”. Ngôi sao nhạc rock. Siêu sao. Chồng cô, chính cái người vẫn mua thuần một loại quần đùi Hanes mỗi hộp ba chiếc và thích bánh mì dài ở tiệm Olive Garden và cậy gỉ mũi mỗi khi anh nghĩ cô không nhìn thấy, lại là một ngôi sao nhạc rock lừng danh quốc tế với hàng triệu người hâm mộ nhiệt tình, tung hô, tôn thờ anh. Cô chẳng thể tưởng tượng ra cái lúc đầu óc cô dung nạp được sự thật ấy, dù là bây giờ hay mãi về sau.
Chuông cửa reo vang đến hồi thứ hai thì một trợ lý trẻ đến mức khó tin mới nhảy bổ ra mở cửa - và ngay lập tức kêu rú lên.
“Ai thế?” Brooke hỏi mà không thể mở mắt ra trong khi đang kẻ viền mí mắt.
“Nhân viên bảo vệ của hiệu Nail Lane,” cô nghe thấy Natalya đáp. “Ông ấy mang đồ trang sức của chị đến.”
“Đồ trang sức của tôi á?” Brooke hỏi lại. Cô sợ rằng mình cũng sẽ kêu rú lên như thế, vì vậy cô mím chặt miệng lại và cố nín cười.
Rốt cuộc cũng đến lúc mặc váy xống, Brooke tưởng mình có thể ngất lịm vì háo hức (và thiếu dinh dưỡng nữa, nhưng dù có cả đội quân trợ giúp trong phòng khách sạn này, dường như chẳng một ai lo đến chuyện ăn uống cả). Hai người trợ lý nâng chiếc đầm Valentino lộng lẫy mở sẵn và một trợ lý khác đỡ tay cô trong lúc cô bước vào trong lòng nó. Phéc mơ tuya sau lưng kéo lên trơn tru và ôm lấy đôi hông gần đây đã trở nên thon nhỏ của cô và nâng bộ ngực của cô lên vừa khéo cứ như nó được thửa riêng cho cô vậy - mà, hiển nhiên là thế. Cái dáng tiên cá của bộ đầm làm nổi bật eo lưng thon nhỏ đồng thời che bớt “cặp đèn hậu” căng tròn của cô, vai trần khoét rãnh ngực kiểu vỏ sò úp làm nổi bật khe ngực cô vừa khéo. Ngoài màu sắc ra (màu vàng sậm, không ánh kim mà giống như cô mang một nước da rám nắng óng ánh tuyệt hảo vậy) thì nó còn là bài học rằng lụa là lộng lẫy và kiểu dáng hoàn mỹ có thể vượt xa những thứ bèo xếp, cườm đính, tay váy, ruy băng, kim sa, vải canh hay hạt pha lê khi đưa một chiếc đầm chỉ từ đẹp đến độ hút hồn. Cả nhân viên thử đồ từ Valentino lẫn nhà tạo mẫu của Brooke đều gật đầu tán thưởng, và Brooke sung sướng vì vài tháng qua cô đã tăng cường tập luyện gấp đôi. Rốt cuộc cũng đã được bù đắp.
Tiếp theo đó là đồ trang sức, và thật quá sức tưởng tượng. Nhân viên bảo vệ, một người đàn ông thấp lùn có đôi vai như vai một hậu vệ đội bóng bầu dục, giao ba hộp bọc nhung cho nhà tạo mẫu, cô này mở chúng ra ngay.
“Tuyệt hảo,” cô ta nói trong lúc rút những món trang sức ra khỏi hộp nhung.
“Ôi Chúa ơi,” Brooke thốt lên khi vừa nhìn thấy đôi hoa tai. Đó là đôi hoa tai giọt lệ mặt kim cương hình trái lê được viền bằng những viên kim cương nhỏ tinh tế và có cái vẻ huyền hoặc của Hollywood thời x
“Cô quay lại đi,” nhà tạo mẫu ra lệnh. Cô ta đeo đôi hoa tai vào dái tai Brooke một cạch điệu nghệ và lồng chiếc vòng tay cùng kiểu vào cổ tay phải của cô.
“Chúng lộng lẫy quá,” Brooke vừa hào hển vừa nhìn chằm chằm vào đống kim cương lấp lánh trên cườm tay. Cô quay sang nhân viên bảo vệ. “Tối nay anh nên theo tôi vào nhà vệ sinh thì hơn. Tôi có cái thói lúc nào cũng ‘đánh mất’ đồ trang sức đấy!” Cô cười to tỏ ra mình đang đùa nhưng nhân viên bảo vệ chẳng buồn nhếch mép.
“Tay trái,” nhà tạo mẫu quát.
Brooke chìa tay trái của mình ra, và trước khi cô kịp hiểu điều gì đang xảy ra thì cô ta đã tháo chiếc nhẫn cưới bằng vàng trơn của cô ra, chiếc nhẫn mà Julian đã khắc ngày cưới của họ lên đó, và thay nó bằng một chiếc nhẫn kim cương cỡ bằng chiếc bánh hạnh nhân.
Brooke rụt phắt tay lại ngay khi nhận ra. “Không, thế không được đâu, vì cô biết đây, ờ, thế là, ừm...”
“Julian sẽ thông cảm thôi,” cô ta bảo, và nhấn mạnh quyết định của mình bằng cách đóng sập nắp hộp nhẫn lại. “Tôi sẽ đi lấy máy chụp ảnh lấy ngay để chụp thử vài kiểu cho chắc rằng mọi thứ lên hình sẽ đẹp. Đứng yên đây nhé.”
Cuối cùng cũng được một mình, Brooke quay một vòng trước tấm gương soi toàn thân được đưa đến phòng dành riêng cho dịp này. Trong suốt đời mình, cô không thể nhớ được là đã bao giờ thấy mình xinh đẹp dù chỉ gần bằng lúc này chưa. Lớp trang điểm tôn cô lên nhưng vẫn rất thật mặt, và làn da cô ánh lên sắc tươi nhuận. Kim cương lóng lánh đầy mình, tóc cô trông rất mốt nhưng vẫn được túm lại thật tự nhiên và búi trễ sau gáy, và trang phục của cô còn trên cả tuyệt vời. Cô cười tươi với bóng mình trong gương và chộp lấy máy điện thoại trên bàn đầu giường với niềm háo hức chia sẻ giây phút này.
“Tôi, ờ, chà,” cô bé lẩm bẩm, tỏ ra vừa lúng túng vừa háo hức. “Tôi xin lỗi về những tay thợ ảnh ở ngoài kia...” giọng cô bé nhỏ dần đúng lúc Brooke quay ra và thấy bốn người tì máy ảnh lên bậu cửa sổ quán cà phê. Julian chắc hẳn đã nhìn thấy họ trước cô, vì anh chìa tay qua bàn nắm lấy tay cô và nói, “Chúng mình phải đi ngay thôi.”
“Người, ờ, quản lý bảo họ rằng họ không được vào bên trong, nhưng chúng tôi không thể bắt họ rời khỏi vỉa hè được,” cô bé phục vụ nói. Cô bé có cái vẻ Chỉ hai giây nữa tôi sẽ hỏi xin chữ ký của anh trên mặt, và Brooke biết rằng họ phải đi ngay lập tức.
Cô lôi trong ví ra hai tờ hai mươi đô la, dúi vào tay cô bé và hỏi, “Ở kia có cửa sau không?” Khi cô bé gật đầu, Brooke nắm chặt tay Julian và nói, “Đi thôi.”
Họ chộp lấy áo khoác, găng tay, khăn rồi tiến thẳng tới phía sau tiệm cà phê. Brooke cố gắng không nghĩ trông cô tệ hại đến mức nào, rằng cô cực kỳ mong cả thế giới đừng thấy những bức ảnh chụp cô trong chiếc quần thụng và tóc buộc đuôi ngựa biết bao, nhưng cô còn mong muốn bảo vệ Julian hơn thế nhiều. Do phép mầu may mắn nào đó chiếc Jeep của họ đỗ ở bãi sau, và họ đã lên được xe, nổ máy và quay xe ngay ra khỏi bãi đỗ xe trước khi những tay săn ảnh nhìn thấy họ.
“Chúng mình làm gì đây?” Julian thảng thốt hỏi. “Mình không thể về nhà vì họ sẽ theo mình. Họ sẽ đóng đô ở đấy mất.”
“Thế anh không nghĩ rằng có khi họ đã biết nó ở đâu rồi à? Chẳng phải vì thế mà họ ở đây ư?”
“Anh không biết nữa. Chúng mình đang ở giữa làng Đông Hampton. Nếu muốn tìm ai đó ta biết chắc rằng đang ở Hampton giữa mùa đông tháng giá này, thì đây chính là nơi thích hợp để bắt đầu. Anh nghĩ rằng họ chỉ ăn may thôi.” Julian lái xe trên xa lộ 27 về phía Đông, xa khỏi ngôi nhà của cha mẹ anh. Ít nhất có hai chiếc xe theo sau họ.
“Chúng mình có thể chạy thẳng về thành phố...”
Julian vỗ tay lên vô lăng. “Tất cả đồ đạc của mình còn để trong ngôi nhà đó. Hơn nữa, thời tiết thay đổi thế này - chúng ta sẽ tự giết mình mất.”
Họ im lặng một thoáng trước khi Julian bảo, “Hãyquay số trực không khẩn cấp của cảnh sát địa phương vàbật loa lên em.”
Brooke không rõ Julian định làm gì, nhưng cô không muốn tranh luận. Cô quay số và Julian bắt đầu nói khi nghe một nữ điều vận trả lợi điện thoại.
“Xin chào, tên tôi là Julian Alter và tôi đang lái xe về hướng Đông trên xa lộ 27, vừa mới đi qua làng Đông Hampton xong. Có một số ô tô -người săn ảnh - đang đuổi theo xe tôi với tốc độ không an toàn. Tôi sợ rằng nếu tôi về nhà họ sẽ xông vào nhà tôi. Có cách nào để một sĩ quan cảnh sát có thể đến gặp tôi tại nhà để nhắc nhở họ rằng họ đang xâm phạm tư gia không?”
Người phụ nữ đồng ý cử người đến trong hai mươi phút nữa và sau khi cung cấp địa chỉ nhà cha mẹ anh cho chị ta, anh cúp máy.
“Thế là thông minh đấy,” Brooke nhận xét. “Sao anh lại nghĩ ra cách ấy?”
“Anh không nghĩ ra. Đó là điều Leo đã bảo anh làm nếuchúng mình ở bất kỳ đâu ngoài Manhattan và bị đeobám. Xem nó có hiệu quả thực sự không nhé.”
Họ tiếp tục lái lòng vòng trong suốt hai mươi phút, rồi Julian nhìn đồng hồ và rẽ vào một đường làng nhỏ hẹp dẫn tới đồng cỏ rộng nơi ngôi nhà của ông bà Alter tọa lạc trên một mẫu rưỡi đất. Sân trước rộng rãi và cảnh quan được kiến tạo khá đẹp, nhưng ngôi nhà không đủ xa để tránh ống kính viễn vọng của máy ảnh. Cả hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy một chiếc xe canh sát đỗ ở giao lộ giữa con đường trang trại và đường xe chạy. Julian đỗ xe ngay cạnh rồi hạ kính thấp xuống; hai chiếc xe đi theo họ giờ đã thành bốn chiếc, và tất cả đều đỗ ngay sau họ. Họ có thể nghe thấy tiếng máy ảnh bấm tanh tách trong lúc viên sĩ quan cảnh sát tiến đến chiếc Jeep.
“Chào ngài sĩ quan. Tôi là Julian Alter và đây là Brooke vợ tôi. Chúng tôi chỉ cố gắng về nhà một cách yên lành mà thôi. Anh có thể giúp chúng tôi được không?”
Viên sĩ quan cảnh sát còn trẻ tuổi, chắc hẳn mới gần ba mươi, và trông anh ta chẳng có vẻ gì bực bội khi bị quấy rầy vào sáng mùng một Tết cả. Brooke thầm tạ ơn trời và thấy mình chỉ mong viên cảnh sát nhận ra Julian.
Anh ta không làm cô thất vọng.
“Julian Alter hả? Người yêu tôi rất hâm mộ anh đấy. Một số người chúng tôi có nghe đồn rằng gia đình anh sống ởchúng tôi không chắc lắm. Đây là nhà của cha mẹ anh phải không?”
Julian liếc nhìn tấm thẻ tên của anh ta. “Chính thế, thưa ngài sĩ quan O’Malley,” anh trả lời. “Tôi rất vui khi biết bạn gái anh là một người hâm mộ. Anh có nghĩ rằng cô ấy sẽ thích một album được ký tặng không?”
Tiếng tanh tách từ các máy ảnh tiếp diễn, và Brooke lăn tăn không biết những bức ảnh đó sẽ giật cái tít như thế nào. “Julian Alter bị bắt trong một cuộc đua xe của những kẻ phê ma túy” chăng? Hay là “Sĩ quan cảnh sát nói với Alter: Chúng tôi không muốn thấy loại người như anh ở đây”. Hoặc giả là cái tít khiến mọi người thích thú “Alter cố gắng cải đạo cho sĩ quan cảnh sát thành tín đồ Khoa Luận giáo”.
Mặt O’Malley sáng lên khi nghe lời gợi ý đó. “Tôi chắc cô ấy sẽ thích lắm,” anh ta vừa nói vừa thổi phù phù vào tay mình, đôi tay trông đỏ ửng và nứt nẻ. “Tôi nghĩ cô ấy sẽ thích mê.”
Trước khi Julian kịp thốt ra lời nào, Brooke mở ngăn đựng găng tay trên xe và đưa cho Julian một chiếc đĩa For the Lost. Họ để một chiếc mới tinh ở đó để xem cha mẹ Julian có nghe nó trước khi mùa hè tới thật hay không, nhưng cô nhận thấy dùng nó vào việc này còn tốt hơn nhiều. Cô lục lọi trong túi và moi ra một chiếc bút.
“Tên cô ấy là Kristy,” viên sĩ quan nói và cẩn thận đánh vần cái tên này đến hai lần.
Julian xé vỏ bao ni lông khỏi đĩa CD, bỏ những tờ lót album ra, và ngoáy bút, “Tặng Kristy, thân ái, Julian Alter.”
“Này, cảm ơn nhé. Cô ấy sẽ sướng điên,” O’Malley nói và cẩn thận đút đĩa CD vào túi áo khoác. “Nào, tôi có thể làm được gì cho anh chị đây?”
“Bắt mấy anh chàng đó chăng?” Julian nói và cười nửa miệng.
“Sợ rằng tôi không thể, nhưng tôi chắc chắn có thể bảo họ rút lui và nhắc nhở họ các quy định về bất động sản sở hữu tư nhân. Anh chị cứ đi đi. Tôi sẽ chỉ dẫn tường tận cho những người bạn này của anh chị ở đây. Cứ gọi cho tôi nếu có vấn đề gì nữa nhé.”
“Cảm ơn!” cả Brooke và Julian đồng thanh nói. Họ chào tạm biệt O’Malley và không ngoái đầu nhìn, họ đánh xe vào ga ra rồi đóng cửa lại.
“Anh ta thật tốt bụng,” Brooke nói trong lúc họ bước vào sảnh và đá văng đôi bốt ra.
“Anh sẽ gọi cho Leo ngay bây giờ,” Julian nói trong lúc đã đi được nửa chừng đến phòng đọc của cha anh phía sau nhà. “Chúng mình đang bị bao vây mà gã thì nằm ườn trên bãi biển nào đó.”
Brooke nhìn theo anh rồi đi từ phòng này sang phòng khác để kéo rèm che cửa. Xế chiều trời đã bắt đầu xám xịt lại, và cô thấy những ánh đèn flash bắn thẳng vào cô trong lúc cô đi từ cửa sổ này sang cửa sổ khác. Từ phía sau một trong những tấm mành che phòng dành cho khách trên tầng hai, cô hé nhìn ra ngoài và suýt nữa thì thét lên khi thấy một người đàn ông với ống kính phóng cỡ bằng quả bóng đá chĩa thẳng vào cô. Chỉ có một phòng không có màn che cửa sổ - một phòng vệ sinh của phòng nhỏ chưa bao giờ có người sử dụng trên tầng ba - nhưng Brooke không dám bỏ liều. Cô dùng băng keo dán một túi ni lông đựng rác công nghiệp to và chắc che nó đi rồi quay trở lại tầng dưới để xem Julian thế nào.
“Anh ổn chứ?” cô hỏi và đẩy cửa phòng đọc ra sau khi không nghe tiếng trả lời khi cô gõ cửa.
Julian từ laptop ngước lên. “Ừ, ổn cả. Còn em? Xin lỗi vì tất cả những phiền phức này,” anh nói mà Brooke chẳng thể nhận ra sắc thái trong giọng anh. “Anh biết nó phá hỏng hết mọi thứ.”
“Nó đâu có phá hỏng thứ gì,” cô nói dối.
Lại không có câu trả lời. Anh tiếp tục nhìn chằm chằm
“Em đi nhóm lò sưởi rồi chúng mình cùng xem phim nhé? Anh thấy thế nào?”
“Được. Tốt lắm. Vài phút nữa anh sẽ ra, được không?”
“Tuyệt,” cô nói với vẻ hân hoan gượng gạo. Cô nhẹ nhàng khép cửa đằng sau mình và rủa thầm cái bọn săn ảnh trời đánh thánh vật đó, cả cái bài báo khốn nạn trên tờLast night nữa, và - một phần thôi nhé - đầu tội là sự nổi tiếng của chồng cô. Cô sẽ cố gắng hết sức vững vàng vì Julian, nhưng anh đã đúng một điều: nơi ẩn náu thanh bình, hạnh phúc và rất đỗi cần thiết của họ đã không còn. Không một ai lái xe vào đường xe chạy hoặc đi bộ qua bãi cỏ, nhưng đám đông bên ngoài càng lúc càng đông thêm. Đêm hôm đó họ ngủ trong văng vẳng tiếng người chuyện trò cười nói, tiếng máy ô tô nổ rồi tắt, và mặc dù họ cố hết mức để phớt lờ nhưng cả hai đều không thể. Hôm sau, lúc tuyết đã tan đủ để khởi hành được, họ mới chỉ chợp mắt được một hai tiếng đồng hồ và cảm thấy như vừa chạy việt dã hai cua liền, và họ hầu như chẳng nói một lời trên đường về thành phố. Họ bị đeo bám suốt đường về nhà.
12
Khá hơn hay tệ hơn những bức ảnh chụp Sienna
“A lô?” Brooke nói vào điện thoại.
“Tớ đây mà. Cậu mặc đồ chưa đấy? Cậu chọn bộ nào?” Giọng Nola hổn hển, háo hức.
Brooke nhìn trộm người đàn bà trạc ba mươi gì đó đứng bên cạnh mình và thấy chị ta cũng đang lén nhìn lại cô. Nhân viên bảo vệ của khách sạn Beverly Wilshire đang nỗ lực giữ không cho những tay săn ảnh vào, nhưng đầy những phóng viên và nhiếp ảnh gia đã lách quy định bằng cách đặt phòng ở chính khách sạn này. Cô đã bắt gặp chính người phụ nữ này theo dõi mình trong hành lang khi cô chạy xuống dưới sảnh xem cửa hàng bán tặng phẩm có viên ngậm bạc hà Altoids không, và đúng như cô đã nghi ngờ, chị ta trườn vào thang máy cùng cô ngay khi cửa sắp đóng. Xem bề ngoài của chị ta - áo lụa không taycắm thùng trong chiếc quầnmay đo rất khéo, giày cao gót đắt tiền và đồ trang sức đơn giản mà thanh lịch - Brookesuy ra rằng chị ta không phải là một blogger, một nhà báo phụ trách chuyên mục lượm lặt, hoặc một tay săn ảnh bí mật giống kiểu cái gã ngồi bên ngoài tòa nhà của họ và cái gã lén theo trong siêu thị. Điều đó khiến chị ta có thể là một thứ đáng sợ hơn: một phóng viên thực thụ, năng nổ, thông minh và tình ý.
“Một phút nữa tớ sẽ về đến phòng. Lúc đó tớ sẽ gọi lại cậu nhé.” Brooke gập điện thoại trước khi Nola có cơ hội nói thêm một lời.
Người phụ nữ nhoẻn cười với cô khoe hàm răng đẹp trắng bóng như ngọc trai. Nụ cười đó dịu dàng như muốn nói, Tôi hiểu cảm giác đó! Tôi cũng bị bạn bè gọi điện quấy rầy suốt, nhưng trong vài tháng vừa qua Brooke đã rèn luyện bản năng của mình đến độ hoàn hảo rồi: bất chấp bề ngoài không có gì đe dọa và biểu lộ sự thông cảm, người phụ nữ này là một kẻ lợi dụng, một kẻ săn tin nóng, một ma cà rồng luôn mưu mô đem phơi bày những chuyện riêng tư. Đứng yên là ta sẽ bị cắn ngay. Brooke mong sao thoát ra khỏi thang máy.
“Cô đến đây dự lễ trao giải Grammy phải không?” người phụ nữ đó ân cần hỏi, cứ như thể chị ta quá quen thuộc với những cam go trong việc chuẩn bị cho một sự kiện như thế.
“Ừmm,” Brooke ậm ừ, không muốn nói ra thêm một điều gì cả. Cô biết, biết chính xác là khác, rằng người phụ nữ này sắp sửa bung ra cả đống câu hỏi dồn dập về cô - trước đó cô đã từng chứng kiến một cuộc trình diễn kiểu giải-giáp-rồi-tấn-công của một blogger đặc biệt xông xáo, ả đã tiếp cận cô sau buổi biểu diễn của Julian ở chương trìnhToday, giả bộ là một người hâm mộ vô hại - nhưng cô cũng không thể để mình tỏ ra quá ư thô lỗ.
Thang máy dừng ở tầng mười và Brooke phải chịu đựng câu đối thoại “Ồ, thang này đang đi lên à? Ôi, tôi đang đi xuống cơ mà” giữa người phụ nữ đó và có vẻ đặc sệt dân Âu (cả hai đều mặc quần lửng, quần ông chật hơn quần bà, và mỗi người đeo một chiếc ba lô Invicta màu chói kiểu khác nhau). Cô nín thở và mong sao thang máy tiếp tục đi.
“Hẳn là phải háo hức lắm khi đến dự buổi biểu diễn lần của chồng ở lễ trao giải Grammy, đặc biệt là khi tiết mục của chồng cô được chờ đón nhiều đến thế.”
Đó. Brooke thở hắt ra và cảm thấy, kỳ lạ sao, tức thì nhẹ nhõm hơn. Đó là sự nhẹ nhõm khi những mối nghi ngờ của cô được khẳng định; bây giờ thì không ai trong hai người còn phải giả vờ giả vịt nữa. Cô thầm nguyền rủa mình đã không để cho trợ lý của Leo chạy việc vặt hộ, nhưng ít nhất giờ đây cô cũng biết người ta chờ đợi điều gì ở cô. Cô dán mắt lên bảng đèn hiệu thang máy bên trên cánh cửa và cố hết mức giả bộ như cô chưa nghe thấy một lời nào của người phụ nữ kia.
“Tôi cứ băn khoăn, Brooke à,” - nghe tên mình được gọi lên, đầu Brooke ngẩng phắt lên theo bản năng - “không biết cô có nhận xét gì về những bức ảnh gần đây không?”
Những bức ảnh gần đây. Chị ta đang nói về cái gì ấy nhỉ? Brooke lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào cửa thang máy và tự nhắc mình rằng loại người như thế sẽ nói bất cứ điều gì để moi lấy của mình dù chỉ là một câu thôi - một câu nói mà rồi họ sẽ bóp méo và lồng vào bất cứ thứ rác rưởi nào họ bịa đặt ra. Cô tự hứa sẽ không rơi vào cái bẫy đó.
“Chắc hẳn khó mà chịu đựng được tất cả những lời ong tiếng ve về chồng mình với người đàn bà khác - thậm chí tôi không hình dung được điều đó nữa. Cô có nghĩ rằng điều đó sẽ làm cô mất vui với lễ hội đêm nay không?”
Cánh cửa thang máy rốt cuộc cũng mở ra ở dãy phòng áp mái trên tầng thượng. Brooke bước ra khỏi thang máy vào sảnh dẫn đến dãy phòng suite ba buồng ngủ của họ, giờ đây là bãi chiến trường của cuộc chuẩn bị điên cuồng cho lễ trao giải Grammy. Cô chỉ muốn trợn mắt lên mà nói rằng nếu Julian quả thật đã ngủ với hết thảy số đàn bà như những tờ báo lá cải ám chỉ, thì không những anh đã vượt xa Tiger (1) mà còn chẳng thể có lấy một giây đồng hồ để biểu diễn dù chỉ là một bài. Cô muốn nói rằng sau khi ta đã đọc vô số những thông tin chi tiết từ những nguồn tin vô danh nói rằng chồng ta có thói hứng tình với tất cả kể từ các cô vũ nữ thoát y xăm mình đến những người đàn ông béo phì thì những lời tuyên bố về tính bội bạc thường xuyên cũ rích đó thậm chí còn không được để ý đến. Trên hết, cô những muốn nói với người phụ nữ đó rằng cô biết mười mươi chồng cô tuy là người tài năng xuất chúng và hiện giờ hiển nhiên là đã nổi tiếng nhưng vẫn ói mửa trước mỗi buổi biểu diễn, toát mồ hôi trước những cô gái trẻ hò reo khi anh xuất hiện, và có một niềm say mê không thể giải thích được với việc cắt móng chân trên bồn cầu. Rànhlà anh không phải loại người không chung thủy, và những ai thực sự hiểu anh đều biết rõ điều đó.
(1) Tiger Woods (1975): tay golf huyền thoại của Mỹ, nổi tiếng đào hoa.
Nhưng tất nhiên cô không thể nói bất cứ điều gì như thế, vì vậy, cũng như mọi khi, cô chẳng nói một lời mà chỉ nhìn cửa thang máy đóng lại.
Tốì nay mình sẽ không nghĩ gì về chuyện đó hết, Brooke tự ra lệnh cho mình trong lúc cô mở khóa cửa bằng tấm thẻ từ. Tối nay chỉ nghĩ đến Julian thôi. Không hơn không kém. Đêm nay là đêm khiến tất cả những sự xâm phạm đời tư và những nỗi kinh hoàng đối với kế hoạch làm việc và giai đoạn lộn xộn trong cuộc đời họ đều trở nên xứng đáng. Có hề gì những cái đã xảy ra - một tin đồn mới đồi bại về Julian vàngười đàn bà khác, một kiểu ảnh chụp trộm gây bẽ bàng, một nhận xét độc địa mà ai đó trong ê kíp của Julian phát ngôn khi cố tỏ ra “hữu ích” - vì cô đã quyết chí hưởng thụ từng giây của buổi tối đầy ý nghĩa đó. Chỉ vài giờ trước thôi mẹ cô đã thi vị hóa buổi tối này rằng đó là “sự kiện cả đời mới có một”, và rằng nhiệm vụ của cô là trải nghiệm nó đến nơi đến chốn. Brooke thề sẽ làm đúng như thế.
Cô sải bước vào phòng và nở nụ cười với một trong các trợ lý - lúc này ai mà phân biệt được họ nhỉ? - cô ta dẫn ngay cô vào chiếc ghế trang điểm mà thậm chí không chào hỏi lấy một tiếng. Mối lo âu tràn ngập trong phòng không có nghĩa là đêm diễn sẽ không tuyệt vời. Cô sẽ không để việc sửa sang chuẩn bị này làm cô tinh thần.
“Kiểm tra thời gian!” một trợ lý kêu lên the thé đến chói tai, và cái giọng đặc sệt New York còn làm cho tiếng rít tệ thêm.
“Một giờ mười phút!” “Hơn một giờ chút xíu!” “Một giờ mười!” Ba người khác trả lời cùng một lúc, giọng đều hơi hốt hoảng.
“Được rồi, mọi người, hãyđẩy nhanh công việc lên! Chúng ta còn một tiếng năm mươi phút nữa, có nghĩa là, áng chừng mọi việc thì” - cô ta ngừng nói và ngó khắp phòng với đôi mắt đảo lia đảo lịa và nhìn xoáy vào mắt Brooke rồi giữ nguyên cái nhìn đó cho đến khi cô ta nói hết câu - “chúng ta thậm chí còn chưađạt mức độ có thể trình diễn được.”
Brooke rón rén giơ tay lên, thận trọng để khỏi làm gián đoạn hai người đang trang điểm mắt cho cô, và ra dấu cho người trợ lý đó lại gần.
“Gì thế ạ?” Natalya hỏi, cố gắng giấu vẻ bực bội.
“Cô nghĩ bao giờ thì Julian về? Có việc này tôi cần phải...”
Natalya ngúng nguẩy cặp hông gần như phẳng lỳ và tra cứu trên chiếc bìa kẹp tài liệu Lucite. “Xem nào, anh ấy vừa làm mát xa thư giãn xong và đang trên đường đi xông hơi cạo mặt. Đúng hai giờ anh ấy phải về đến đây, nhưng anh ấy còn phải gặp thợ may để kiểm tra lại vị trí của cái ve áo xem đã ổn chưa.”
Brooke tươi cười ngọt ngào với cô gái bị quấy nhiễu đó và quyết định dùng một chiến thuật khác. “Hẳn là cô phải rất mong ngày hôm nay qua đi cho suôn sẻ. Cứ nhìn là biết ngay cô không ngừng hoạt động lấy một giây.”
“Có phải đấy là cái cách chị nói rằng trông tôi như cứt ấy không?” Natalya phản pháo, tay cô ta đưa lên tóc một cách vô thức. “Vì nếu đúng thì chị cứ nói thẳng tuột cho xo
Brooke thở dài. Sao mà phát biểu một câu đúng đắn với cái đám người này lại khó thế kia chứ? Mới mười lăm phút trước khi cô mạo hiểm hỏi Leo xem khách sạn Beverly Hills mà họ đang ở có phải chính là nơi người ta đã quay phim Pretty Women hay không, gã đã sủa lại rằng cô hãy dùng thời gian của mình mà tự xem lấy.
“Tôi đâu có định nói thế. Chỉ là vì tôi biết hôm nay là một ngày vất vả khủng khiếp, và tôi nghĩ rằng cô đang xử lý mọi việc một cách tuyệt vời.”
“Ừ thì cũng phải có ai đó làm chứ,” Natalya nói rồi bỏ đi.
Brooke thèm được gọi cô ta quay lại nói chuyện xã giao một chút, nhưng rồi cô nghĩ lại khi nhớ ra rằng một phóng viên cách đó có mấy bước chân đang quan sát tất cả mọi việc. Rủi thay, phóng viên này lại được phép theo họ trong những giờ trước thềm lễ trao giải Grammy để phục vụ cho bài báo tiêu điểm mà tạp chí đó đang làm về Julian. Leo đã thương lượng một vụ trong đó cho phép tiếp cận Julian thoải mái trong một tuần nếu tạp chíNew York đảm bảo dành cho anh trang bìa, và vì thế giờ đây đã bốn ngày ròng rã trong tuần này cả ê kíp làm việc củaJulian phải rất nhọc nhằn để luôn giữ cái vẻ tươi cười nhưmuốn nói “chúng tôi rất yêu công việc của chúng tôi” - và thất bại một cách thảm hại. Mỗi lần Brooke thoáng thấy bóng tay phóng viên - có vẻ là một gã khá dễ chịu - là cô lại mơ được giết gã.
Cô bị ấn tượng khi thấy một phóng viên giỏi có thể trà trộn vào đám đông mới khéo làm sao. Trước kia lúc cuộc sống còn bình lặng, cô luôn thấy việc một đôi vợ chồng cãi nhau hay khiển trách một nhân viên hoặc thậm chí là trả lời điện thoại trước mặt một phóng viên săn tin nóng thật là lố bịch; giờ đây cô chỉ thấy thông cảm với những người đó mà thôi. Phóng viên của tạp chí Nem York theo dõi họ đã bốn ngày nay, nhưng do giả bộ mù câm điếc, anh ta tạo cảm giác thật mờ nhạt. Cái trạng thái mà Brooke biết rằng chính là lúc anh ta nguy hiểm nhất.
Cô nghe thấy tiếng chuông cửa nhưng không thể quay lại mà không mạo hiểm làm hỏng kẹp uốn tóc nóng. “Liệu đó có thể là bữaỉ?” Brooke hỏi.
Một trong hai chuyên gia trang điểm khịt mũi. “Không thể nào. Có vẻ con mụ ác ôn sắp xếp chương trình kia chẳng coi ăn uống là việc được ưu tiên gì cả. Bây giờ thì đừng nói chuyện nữa trong lúc tôi đang che những nếp nhăn của cô đi nhé.”
Những nhận xét kiểu đó thậm chí còn chẳng được để ý nữa; Brooke mừng vì cô gái kia không hỏi xem cô có nghĩ đến liệu pháp làm trắng da để xóa những vết tàn nhang đi không, một việc mà hiện thời dường như đã thành chủ đề thường xuyên được thảo luận. Cô cố gắng lái sự chú ý của mình sang tờ Los Angeles Times, nhưng cô không thể tập trung đầu óc khi xung quanh mình náo nhiệt như vậy. Brooke quan sát dãy phòng áp mái sang trọng trên tầng thượng rộng gần hai trăm mét vuông và nhận ra hai chuyên gia trang điểm, hai nhà tạo mẫu tóc, một nghệ nhân làm móng, một nhà tạo mẫu, mộtngười phụ trách PR, một người đại diện, một nhà quản lý, tay phóng viên của tạp chíNew York, một nhân viên thử quần áo từ hiệu Valentino, và một số kha khá trợ lý đủ để cung cấp cho cả Nhà Trắng.
Dù quang cảnh đó hiển nhiên là tức cười, nhưng Brooke không thể kiềm chế nỗi háo hức với tất tật mọi thứ. Cô đang có mặt tại lễ trao giải Grammy - Grammy cơ đấy! - và sắp sửa cùng chồng đi trên thảm đỏ trước mắt cả thế giới. Nói rằng điều này nghe có vẻ phi thực tế còn là nhẹ; một sự kiện tầm cỡ này có bao giờ cho ta cảm giác có thực hay không? Từ lần đầu tiên cô nghe Julian hát tại quán bar Rue B gần chín năm trước đây, cô đã bảo với tất cả những ai chịu nghe rằng anh sẽ là một ngôi sao. Điều mà cô chưa bao giờ mường tượng ra được là hiện thực của cái từ đó - “ngôi sao”. Ngôi sao nhạc rock. Siêu sao. Chồng cô, chính cái người vẫn mua thuần một loại quần đùi Hanes mỗi hộp ba chiếc và thích bánh mì dài ở tiệm Olive Garden và cậy gỉ mũi mỗi khi anh nghĩ cô không nhìn thấy, lại là một ngôi sao nhạc rock lừng danh quốc tế với hàng triệu người hâm mộ nhiệt tình, tung hô, tôn thờ anh. Cô chẳng thể tưởng tượng ra cái lúc đầu óc cô dung nạp được sự thật ấy, dù là bây giờ hay mãi về sau.
Chuông cửa reo vang đến hồi thứ hai thì một trợ lý trẻ đến mức khó tin mới nhảy bổ ra mở cửa - và ngay lập tức kêu rú lên.
“Ai thế?” Brooke hỏi mà không thể mở mắt ra trong khi đang kẻ viền mí mắt.
“Nhân viên bảo vệ của hiệu Nail Lane,” cô nghe thấy Natalya đáp. “Ông ấy mang đồ trang sức của chị đến.”
“Đồ trang sức của tôi á?” Brooke hỏi lại. Cô sợ rằng mình cũng sẽ kêu rú lên như thế, vì vậy cô mím chặt miệng lại và cố nín cười.
Rốt cuộc cũng đến lúc mặc váy xống, Brooke tưởng mình có thể ngất lịm vì háo hức (và thiếu dinh dưỡng nữa, nhưng dù có cả đội quân trợ giúp trong phòng khách sạn này, dường như chẳng một ai lo đến chuyện ăn uống cả). Hai người trợ lý nâng chiếc đầm Valentino lộng lẫy mở sẵn và một trợ lý khác đỡ tay cô trong lúc cô bước vào trong lòng nó. Phéc mơ tuya sau lưng kéo lên trơn tru và ôm lấy đôi hông gần đây đã trở nên thon nhỏ của cô và nâng bộ ngực của cô lên vừa khéo cứ như nó được thửa riêng cho cô vậy - mà, hiển nhiên là thế. Cái dáng tiên cá của bộ đầm làm nổi bật eo lưng thon nhỏ đồng thời che bớt “cặp đèn hậu” căng tròn của cô, vai trần khoét rãnh ngực kiểu vỏ sò úp làm nổi bật khe ngực cô vừa khéo. Ngoài màu sắc ra (màu vàng sậm, không ánh kim mà giống như cô mang một nước da rám nắng óng ánh tuyệt hảo vậy) thì nó còn là bài học rằng lụa là lộng lẫy và kiểu dáng hoàn mỹ có thể vượt xa những thứ bèo xếp, cườm đính, tay váy, ruy băng, kim sa, vải canh hay hạt pha lê khi đưa một chiếc đầm chỉ từ đẹp đến độ hút hồn. Cả nhân viên thử đồ từ Valentino lẫn nhà tạo mẫu của Brooke đều gật đầu tán thưởng, và Brooke sung sướng vì vài tháng qua cô đã tăng cường tập luyện gấp đôi. Rốt cuộc cũng đã được bù đắp.
Tiếp theo đó là đồ trang sức, và thật quá sức tưởng tượng. Nhân viên bảo vệ, một người đàn ông thấp lùn có đôi vai như vai một hậu vệ đội bóng bầu dục, giao ba hộp bọc nhung cho nhà tạo mẫu, cô này mở chúng ra ngay.
“Tuyệt hảo,” cô ta nói trong lúc rút những món trang sức ra khỏi hộp nhung.
“Ôi Chúa ơi,” Brooke thốt lên khi vừa nhìn thấy đôi hoa tai. Đó là đôi hoa tai giọt lệ mặt kim cương hình trái lê được viền bằng những viên kim cương nhỏ tinh tế và có cái vẻ huyền hoặc của Hollywood thời x
“Cô quay lại đi,” nhà tạo mẫu ra lệnh. Cô ta đeo đôi hoa tai vào dái tai Brooke một cạch điệu nghệ và lồng chiếc vòng tay cùng kiểu vào cổ tay phải của cô.
“Chúng lộng lẫy quá,” Brooke vừa hào hển vừa nhìn chằm chằm vào đống kim cương lấp lánh trên cườm tay. Cô quay sang nhân viên bảo vệ. “Tối nay anh nên theo tôi vào nhà vệ sinh thì hơn. Tôi có cái thói lúc nào cũng ‘đánh mất’ đồ trang sức đấy!” Cô cười to tỏ ra mình đang đùa nhưng nhân viên bảo vệ chẳng buồn nhếch mép.
“Tay trái,” nhà tạo mẫu quát.
Brooke chìa tay trái của mình ra, và trước khi cô kịp hiểu điều gì đang xảy ra thì cô ta đã tháo chiếc nhẫn cưới bằng vàng trơn của cô ra, chiếc nhẫn mà Julian đã khắc ngày cưới của họ lên đó, và thay nó bằng một chiếc nhẫn kim cương cỡ bằng chiếc bánh hạnh nhân.
Brooke rụt phắt tay lại ngay khi nhận ra. “Không, thế không được đâu, vì cô biết đây, ờ, thế là, ừm...”
“Julian sẽ thông cảm thôi,” cô ta bảo, và nhấn mạnh quyết định của mình bằng cách đóng sập nắp hộp nhẫn lại. “Tôi sẽ đi lấy máy chụp ảnh lấy ngay để chụp thử vài kiểu cho chắc rằng mọi thứ lên hình sẽ đẹp. Đứng yên đây nhé.”
Cuối cùng cũng được một mình, Brooke quay một vòng trước tấm gương soi toàn thân được đưa đến phòng dành riêng cho dịp này. Trong suốt đời mình, cô không thể nhớ được là đã bao giờ thấy mình xinh đẹp dù chỉ gần bằng lúc này chưa. Lớp trang điểm tôn cô lên nhưng vẫn rất thật mặt, và làn da cô ánh lên sắc tươi nhuận. Kim cương lóng lánh đầy mình, tóc cô trông rất mốt nhưng vẫn được túm lại thật tự nhiên và búi trễ sau gáy, và trang phục của cô còn trên cả tuyệt vời. Cô cười tươi với bóng mình trong gương và chộp lấy máy điện thoại trên bàn đầu giường với niềm háo hức chia sẻ giây phút này.