Chương : 8
“Tôi mang cho cô một lon Coca dành cho người ăn kiêng nữa nhé?” người phục vụ ăn mặc theo phong cách nhiệt đới hỏi khi anh ta khẽ khàng đi tới cạnh chiếc ghế nằm của Brooke, che lấp ánh mặt trời của cô. Cô thấy khá ấm áp dưới ánh mặt trời trực diện, và mặc dù cô cho rằng hai mươi mốt độ là hơi quá lạnh để mặc bikini, nhưng những người đang ở bể bơi với cô dường như không cùng chung ý kiến này.
Cô liếc nhìn khoảng nửa tá người đang nhâm nhi những ly cocktail trông rất ngon lành xung quanh bể bơi, và tự nhủ rằng dù mới là giữa buổi chiều ngày thứ Ba nhưng đây vẫn gần như một kỳ nghỉ, cô bèn nói, “Xin cho tôi một ly Bloody Mary. Nhiều gia vị hơn và hai nhánh cần tây nhé.”
Một cô gái cao và uyển chuyển, nhìn thân hình ấn tượng cũng đoán ra ngay chắc chắn cô ta là một người mẫu, yểu điệu trườn mình xuống bể bơi. Brooke quan sát cô ta duyên dáng khua nước theo kiểu bơi chó tới bờ bên kia, rất khó nhọc giữ cho mớ tóc không bị ướt, và gọi người bạn nam đi cùng bằng tiếng Tây Ban Nha. Không rời mắt khỏi chiếc laptop, người đàn ông đáp lời cô ta bằng tiếng Pháp. Cô gái bĩu môi hờn dỗi,đàn ông càu nhàu, và chưa đầy ba mươi giây sau anh ta tiến lại phía bể bơi với đôi kính râm Chanel to bự của cô ta trên tay. Khi cô gái cảm ơn anh ta, Brooke đoán chắc rằng cô ta đã nói bằng tiếng Nga.
Điện thoại của cô đổ chuông. “A lô?” cô nói khẽ mặc dù dường như chẳng ai để ý.
“Rookie à? Đằng đó thế nào rồi?”
“Chào bố. Con không nói xạo đâu nhé, mọi thứ thật hết sảy.”
“Thế Julian đã biểu diễn chưa?”
“Anh ấy và Leo vừa mới đi và con đoán là họ sắp tới Burbank (4) rồi. Chắc đến năm giờ năm rưỡi gì đó mới chính thức ghi hình. Nghe có vẻ sẽ là một buổi chiều khá dài đấy, vậy nên con chờ họ ở khách sạn.”
(4) Burbank: một hạt ở Los Angeles, nơi đặt trường quay của đài NBC.
Người phục vụ mang đồ uống đến cho cô, một cocktail Blood Mary trong chiếc ly vừa cao vừa mảnh y hệt những phụ nữ mà cô đã lén quan sát ở Los Angeles này. Anh ta đặt ly cocktail xuống chiếc bàn cạnh cô, cùng với một khay ba ngăn nho nhỏ đựng đồ nhắm: ô liu dầm, các loại hạt hỗn hợp và rau củ sấy. Brooke những muốn hôn anh ta.
“Chỗ đó trông thế nào? Chắc là sang lắm, bố cá là thế.”
Brooke nhấp thử một chút, rồi uống một hơi dài. Chết thật, ngon quá đi mất. “Vâng, chính xác đấy ạ. Bố phải thấy đám người ngồi bên cạnh bể bơi này mới biết. Người này lại lộng lẫy hơn người trước.”
“Con có biết Jim Morrison định nhảy lầu ở đó không? Và các thành viên trong ban nhạc Led Zeppelin đã phi xe máy xuyên qua hành lang khách sạn? Qua những gì bố biết thì đó là cái nơi dành cho bọn nghệ sĩ phát rồ phát dại.”
“Bố lấy thông tin từ đâu đấy? Từ Google à?” Brooke cười to.
“Brooke, đừng có xúc phạm bố bằng những lời phỏng đoán…”
“Từ Wikipedia?”
Một khoảng lặng. “Cũng có thể.”
Họ chuyện gẫu ít phút nữa trong lúc Brooke quan sát cái sinh vật đẹp đẽ trong bể bơi kia thét inh tai như một đứa trẻ khi bạn trai cô ta nhảy xuống và cố tạt nước vào cô ta. Bố cô muốn kể với cô về bữa tiệc sinh nhật bí mật nhưng chẳng còn gì để bật mí nữa về việc mà Cynthia đang chuẩn bị cho ông từ vài tháng nay, về việc chị quyết tâm đến mức nào để kỷ niệm sinh nhật thứ sáu mươi lăm của ông vì đó cũng là năm ông về hưu, nhưng Brooke khó lòng tập trung nổi vào câu chuyện. Cuối cùng, người-phụ-nữ-trẻ-con kia vừa trèo ra khỏi bể bơi, và rõ ràng Brooke chẳng phải người duy nhất nhận thấy bộ bikini màu trắng của cô ta hoàn toàn trong suốt khi ướt. Cô liếc nhìn xuống chiếc áo choàng tắm bằng vải khăn mặt của mình và băn khoăn không biết mình phải làm gì để trông đẹp như thế trong bộ bikini, dù chỉ một giờ đồng hồ thôi cũng được. Cô uống một hơi vào bụng và tiếp tục quan sát.
Ly Bloody Mary thứ hai trôi xuống êm dịu như ly thứ nhất, và cô nhanh chóng cảm thấy lâng lâng chếnh choáng đến nỗi suýt nữa đã không nhận ra tài tử Benicio Del Toro khi anh ta xuất hiện từ một căn bungalow nhìn ra bể bơi và ngả phịch xuống chiếc ghế nằm ngay trước mặt cô. Tiếc là anh không cởi quần jean hay áo phông ra, nhưng Brooke vẫn hài lòng được nhìn anh chằm chặp qua cặp kính râm. Khu vực bể bơi chả có gì đặc sắc – cô đã từng thấy vô số bể bơi lớn hơn thế nhiều ở những ngôi nhà ngoại ô bình thường - nhưng nó có cái vẻ gợi tình rất mơ hồ khó tả thành lời. Mặc dù cách đại lộ Sunset chưa đầy trăm mét nhưng mọi thứ có vẻ ẩn khuất, cứ như được tạc vào cái búi rậm rì của những cây cao ngất, tứ bề vây phủ bởi những cây trồng trong vại gốm lớn và những chiếc ô sọc đen trắng.
Cô tưởng như mình có thể ngồi bên cạnh bể bơi đó uống cạn những ly Bloody suốt cả buổi chiều, nhưng khi mặt trời xuống dần và không khí mỗi lúc một lạnh hơn, cô cất cuốn sách và chiếc iPod của mình vào túi rồi quay trở về buồng khách sạn. Lướt nhanh qua sảnh trên đường đến thang máy, cô phát hiện ra ca sĩ LeAnn Rimes mặc đồ jean đang uống với một người phụ nữ lớn tuổi hơn ăn mặc rất lịch sự, và Brooke phải cố gắng lắm mới kìm được việc lấy máy BlackBerry của mình ra để chộp một tấm ảnh gửi cho Nola.
Khi về đến phòng khách sạn của hai vợ chồng - một phòng suite sang trọng ở tòa nhà chính, nhìn ra phía đồi rất đẹp - cô vui mừng phát hiện ra một giỏ quà tặng với mẩu giấy nhắn có ghi, “Chào mừng Julian! Từ các bạn cậu ở Sony.” Bên trong giỏ là Veuve Clicquot và Patrón mỗi thứ một chai; một hộp đựng những viên sô cô la mềm xinh xinh thơm ngon; một túi các loại thanh ngũ cốc và bim bim; nước uống giàu vitamin đủ để dự trữ cho một cửa hàng tạp phẩm và một tá bánh nướng nhỏ của hiệu Sprinkles. Cô chụp ảnh toàn bộ mọi thứ bày la liệt trên bàn trà và gửi cho Julian với ghi chú, “Họ yêu mến anh,” và sau đó cô bắt đầu tấn công chúng, tiêu diệt một chiếc bánh nướng nhỏ màu đỏ nhung sau chưa đầy mười giây.
Rốt cuộc chính tiếng chuông điện thoại cố định trong phòng đã đánh thức cô dậy.
“Brooke à? Em còn sống đấy chứ?” Giọng Julian vang lên qua máy con không dây.
“Em vẫn sống nguyên,” cô vừa gắng nói vừa nhìn xung quanh để định vị xem mình đang ở đâu, ngạc nhiên khi phát hiện ra cô đang nằm trong chăn, mặc mỗi đồ lót, và cả căn phòng tối om. Những mẩu vụn bánh nướng rơi rắc quanh gối cô.
“Anh đã gọi vào di động của em cả nửa tiếng đồng hồ rồi. Em đang ở đâu vậy? Mọi việc ổn không em?”
Cô ngay dậy nhìn đồng hồ. Bảy giờ ba mươi. Cô đã ngủ gần ba tiếng đồng hồ. “Chắc là do ly Bloody Mary thứ hai đây,” cô lẩm bẩm tự nhủ, nhưng Julian bật cười to.
“Anh mới để em một mình có mỗi buổi chiều mà em đã say sưa thế ư?”
“Không phải thế đâu! Nhưng thôi kệ, việc ghi hình sao rồi? Diễn tiến thế nào hả anh?”
Trong khoảnh khắc ngưng lặng sau đó, Brooke đã lóe lên trong đầu tất cả những việc có thể không suôn sẻ, nhưng một lần nữa Julian cười. Còn hơn cả cười nữa, nghe như anh đang rất huếnh.
“Rook à, thật không thể tin được! Anh đã thành công tốt đẹp, tuyệt đối thành công, và ban nhạc đệm khá hơn anh trông đợi nhiều mặc dù tập ghép với nhau rất ngắn.” Brooke nghe thấy những giọng nói khác trong xe ô tô và Julian hạ giọng xuống thầm thì. “Lúc hát xong thì Jay đến chỗ anh, khoác vai anh, chỉ cho anh nhìn vào máy quay, và nói tiết mục của anh hay đến kinh ngạc, và ông ấy muốn anh tối nào cũng quay lại biểu diễn.”
“Không phải thế chứ!”
“Ông ấy nói thế đấy! Khán giả vỗ tay như điên, rồi lúc buổi ghi hình đã xong xuôi đâu đấy và bọn anh tụ tập ở hậu trường, Jay còn cảm ơn anh nữa, nói rằng ông ấy rất nóng lòng muốn nghe cả album kia!”
“Julian ơi, điều đó cứ như trong mơ ấy. Chúc mừng anh nhé! Chuyện này là đại sựđây!”
“Anh biết, anh thấy thật nhẹ cả người. Nghe này em, khoảng hai mươi phút nữa bọn anh về đến khách sạn. Gặp anh ở sân trong để cùng uống một ly nhé?”
Mới chỉ nghĩ đến rượu đầu cô đã đau búa bổ rồi - không hiểu lần cuối cô say váng vất trong bữa tối là khi nào nhỉ? - nhưng cô ngồi bật ngay dậy. “Emy đồ. Em sẽ gặp anh ở đó ngay khi sửa soạn xong anh nhé,” cô trả lời, nhưng đường dây đã cúp rồi.
Không dễ gì ra khỏi đống chăn gối mềm mại ấm áp, nhưng ba viên giảm đau Advil và một chầu tắm vòi hoa sen xối xả đã vực được cô dậy. Cô nhanh chóng mặc chiếc quần jean dạng legging ôm khít cùng với áo lụa ba lỗ và áo vest kiểu, nhưng nhìn gần mới thấy cái quần jean làm mông cô trông khiếp quá. Cũng khó y như lúc mặc nó vào người, phải vật vã lắm mới cởi được nó ra, và Brooke gần như gập mặt vào đầu gối trong lúc cố gắng kéo giật nó ra khỏi chân mình, vất vả từng chút từng chút một. Bụng cô cuộn lên và chân cô quẫy đạp nhưng vẫn chẳng nhúc nhích được là mấy. Cô gái Bikini Trắng có bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế này không nhỉ? Cô quẳng vèo chiếc quần jean qua phòng với thái độ ghê tởm. Thứ còn lại duy nhất trong va li của cô là một chiếc đầm không tay mặc mùa hè. Trời quá lạnh để mặc thứ đó, nhưng ghép với chiếc áo vest kiểu, một chiếc khăn quàng sợi cotton và đôi bốt trệt thì cô cũng đành lòng vậy.
Không quá tệ, cô nghĩ trong lúc ngắm mình lần cuối. Tóc cô gần như đã khô và - đến Brooke cũng phải thừa nhận là - trông rất khá khẩm mà chẳng cần phải cố gắng tẹo nào. Cô chuốt một chút mascara lên mi và châm một chút má hồng bằng hộp nhũ hồng nước mà Nola đã dúi vào tay cô vài tuần trước và lịch sự nài nỉ cô dùng. Cô chộp lấy điện thoại di động và túi rồi chạy vội. Tiếp tục tô lớp son bóng phủ môi trong thang máy. Hai ống tay chiếc áo vest kiểu được xắn lên trong lúc đi qua sảnh. Cô lắc lắc lần cuối làm tóc bông xù lên, và lúc nhìn thấy Julian đang thu hút một đám đông ở một bàn trang trọng ngoài sân, cô cảm thấy mình thật tươi tắn và xinh đẹp.
“Brooke!” Anh đứng dậy vẫy tay.
Cách xa đến hơn chục mét cô cũng thấy rõ nụ cười của anh, và tất cả vẻ lúng túng bồn chồn tan biến đi hết khi cô chạy về phía anh. “Chúc mừng anh!” cô vừa nói vừa choàng tay qua cổ anh.
“Cảm ơn em, em yêu,” anh thì thầm vào tai cô. Và rồi anh nói to lên, “Tới đây chào hỏi đi. Anh chắc là em chưa gặp hết mọi người ở
“Xin chào,” cô cất giọng thánh thót và vẫy tay về phía cả bàn. “Tôi là Brooke.”
Nhóm người đó tụ tập xung quanh chiếc bàn gỗ trơn ẩn giữa những cây hoa như tấm bình phong riêng. Những khu ngồi riêng biệt được đặt rải rác khắp nơi trong cái sân cây cối xum xuê đó, và hầu hết mọi khu riêng đều đầy ắp những người có làn da rám nắng đang vui cười, nhưng toàn bộ không gian vẫn có vẻ tĩnh lặng và thư thái. Những ngọn đuốc nhỏ bập bùng trong bóng tối. Những ngọn nến nhỏ làm tôn thêm đường nét khuôn mặt mọi người. Những chiếc ly tròn chân cao cụng lanh canh và tiếng nhạc thoảng đưa từ những chiếc loa ẩn trong lùm cây. Và nếu căng tai lắng nghe ta sẽ thấy tiếng chuyện trò rì rầm ở đâu đó ngoài đại lộ Sunset vọng tới. Dù Brooke chưa bao giờ tới Tuscany, cô vẫn có thể hình dung đó chính xác là hình ảnh của một nhà hàng giữa miền quê Chianti (5).
(5) Chianti: một vùng thuộc Tuscany, Italia, nổi tiếng về phong cảnh đẹp và rượu vang đỏ rất ngon.
Brooke cảm thấy bàn tay Julian đặt hờ trên eo lưng cô, đẩy nhẹ cô về phía chiếc ghế anh vừa kéo ra. Mê mẩn với cảnh tượng huyền ảo nơi sân trong được thắp sáng về đêm, cô gần như quên mất tại sao mình có mặt tại đó. Liếc nhanh xung quanh cô thấy Leo đang nhìn cô chằm chằm với vẻ hằm hè kỳ cục; một phụ nữ chừng ba mươi - hoặc bốn mươi gì đó nhờ tác dụng kỳ diệu của Botox? - với làn da màu ô liu lộng lẫy và tóc đen như mun, ắt hẳn là Samara, người phụ trách PR mới của Julian; và một người đàn ông trông quen quen mà cô không thể nhớ ra là ai... Ôi Chúa ơi, có phải là, có thể nào là...
“Em đã biết Leo rồi,” Julian nói trong khi Leo nhếch mép. “Còn đây là Samara đáng mến. Ai cũng bảo anh rằng chị ấy là số một đấy, và giờ đây anh có thể khẳng định điều đó không một mảy may
Samara cười và chìa tay qua bàn bắt tay Brooke. “Hân hạnh,” chị ta nói cộc lốc mặc dù nụ cười khá là nồng ấm.
“Tôi đã được nghe rất nhiều về chị,” Brooke nói trong lúc bắt tay chị, cố gắng tập trung vào Samara và làm ngơ người thứ tư cùng bàn. “Thật đấy ạ, khi Julian biết rằng chị sẽ đại diện cho anh ấy thì anh ấy về nhà lòng đầy rất háo hức mà nói, ‘Mọi người đều bảo chị ấy là số một đấy’.”
“Ôi, cô thật tử tế,” Samara vừa nói vừa phẩy tay gạt đi. “Nhưng cậu ấy làm việc này thành ngon ơ. Hôm nay cậu ấy thật là chuyên nghiệp.”
“Cả hai người có thôi đi không,” Julian nói, và Brooke thấy ngay là anh rất hân hoan. “Brooke, anh cũng muốn giới thiệu em với Jon nữa. Jon, đây là Brooke, vợ tôi.”
Chúa lòng lành. Đúng là anh ta. Cô còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng ngồi cùng bàn với chồng cô chính là Jon Bon Jovi đang nâng cốc bia với dáng vẻ ung dung thư thái. Cô nên nói gì đây? Làm gì đây? Nola đang ở cái chỗ chết tiệt nào trong lúc Brooke cần cô đến thế? Brooke cố vắt óc ra. Đối với cô, miễn sao không phải nói những câu dễ sợ như “Tôi là người rất hâm mộ anh” hoặc “Tôi rất thích và trân trọng cách anh chung thủy với một người vợ từ trước đến nay,” là ổn, nhưng có phải ngày nào cô cũng được ngồi uống với một siêu sao đâu...
“Ô này,” Jon nói và hất đầu về phía Brooke. “Cô có mái tóc đẹp dễ sợ. Màu thật đấy chứ?”
Tay Brooke lập tức nhẹ lướt trên những lọn tóc bồng bềnh của mình, và không cần nhìn cô cũng biết rằng nước da cô rất hợp với mái tóc. Màu đỏ tóc cô rất thuần nhất, chất màu rực lửa làm người ta lập tức hoàn toàn mê mẩn nó hoặc cực kỳ căm ghét nó. Cô thích mái tóc mình. Julian cũng yêu thích nó. Và dường như Bon Jovi cũng rất thích nó nữa. Nola!Cô thầm kêu lên trong lòng. Tớ muốn cậu nghe thấy câu này ngay bây giờ!
“Vâng, thật đấy ạ,” cô vừa nói vừa đảo mắt làm ra vẻ chẳng ưa gì nó. “Nguồn gốc của cơ man nào là giễu cợt đầy ác ý thời còn nhỏ, nhưng tôi đã quen dần với chuyện đó.” Cô liếc thấy Julian tủm tỉm cười; mong là vừa rồi chỉ mình anh biết được sự khiêm tốn của cô giả dối thế nào.
“Ồ tôi nghĩ nó đẹp kinh dị,” Jon tuyên bố, và nâng ly bia cao loe miệng của anh ta lên. “Hãy nâng cốc mừngbướ... lửa.” Anh ta dừng một chút, vẻ mặt thoáng chút bẽn lẽn đáng yêu. Brooke muốn nói với anh ta rằng anh ta có thể gọi cô là “bướm lửa” lúc nào cũng được.
“Hãy nâng cốc mừng những nàng tóc đỏ nồng nàn và buổi trình diễn lần đầu trên chương trình Leno. Chúc mừng anh bạn. Thành công lớn đấy.” Jon nâng cao ly và mọi người đều cụng ly với anh ta. Ly sâm banh của Brooke là ly cuối cùng cụng với anh, và cô tự hỏi không biết có cách nào để cô lén trộm chiếc ly đó mang về không.
“Hoan hô!” mọi người hét lên. “Chúc mừng!”
“Thế buổi ghi hình ra sao hả anh?” Brooke hỏi Julian, hân hoan mở lời để anh tỏa sáng thêm lần nữa trước mặt đám người này. “Hãy kể cho em từ đầu đến cuối đi.”
“Cậu ấy tuyệt lắm,” Samara tuyên bố bằng cái giọng ngắn ngủn rất chuyên nghiệp của chị ta. “Tiết mục của cậu ấy tiếp ngay sau các vị khách mời rất nổi danh.” Chị ta ngừng nói và quay về phía Julian. “Tôi nghĩ Hugh Jackman rất hấp dẫn. Cậu có nghĩ thế không?”
“Ừ, anh ta cừ lắm. Và cả cô nàng bên Modern Family (6)cũng thế,” Julian gật đầu nói.
(6) Modern Family: một series phim hài truyền hìn>h trên kênh ABC.
“Tiết mục của chúng tôi xen kẽ giữa hai người ấy - hai khách mời rất nổi tiếng và thú vị chứ không phải tiết mục biểu diễn của thiếu nhi hoặc ảo thuật hay xiếc thú đâu nhé,” Samara kể. “Tin tôi đi, không gì tệ hơn là lên biểu diễn ở một trường quay đầy những con tinh tinh đâu.”
Mọi người cười ồ. Một người phục vụ tiến đến bàn của họ và Leo gọi đồ uống cho cả nhóm mà chẳng buồn hỏi ý kiến ai. Thường thì Brooke rất ghét ai làm thế, nhưng lúc này chính cô cũng không bàn cãi gì được với lựa chọn của gã: một chai sâm banh nữa, một chầu cocktail tequilla gimlet, và một loạt đồ ăn nhẹ, gồm tất cả mọi món từ bánh bruschetta phủ nấm porcini đến xa lát cải lông trộn pho mát mozzarella. Lúc món thứ nhất là món bánh nướng thịt cua xốt trái bơ được đưa đến, Brooke vui mừng tìm lại được cảm giác lâng lâng trước đó của cô và thấy sung sướng đến ngất ngây. Julian - Julian của cô, chính là người hằng đêm đi ngủ còn mang nguyên cả bít tất - vừa mới biểu diễn trong chương trình Tonight (7). Họ đang trọ trong một phòng suite lộng lẫy của khách sạn Chateau Marmont nổi tiếng, ăn nhậu đế vương như vua nhạc rock. Một trong những nhạc sĩ nổi tiếng nhất của thế kỷ hai mươi tuyên bố rằng anh ta thích mái tóc của cô. Tất nhiên ngày cưới là ngày vui nhất trong đời cô (chẳng phải là dù thế nào ta vẫn buộc phải nói thế sao?), nhưng thời khắc này nào có kém là bao.
(7) The Tonight Show:chương trình đàm đạo đêm khuya trên truyền hình NBC của Mỹ, hiện do Jay Leno dẫn.
Điện thoại di động của cô rít lên trong chiếc túi cô đặt dưới đất, tiếng chuông đanh như tiếng còi cứu hỏa mà cô đã chọn để đánh thức cho cô khỏi ngủ nướng.
“Sao em không nghe?” Julian hỏi trong lúc miệng nhồm nhoàm khi thấy Brooke nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Cô không muốn trả lời điện thoại, nhưng cô lo rằng có việc gì đó không ổn; ở nhà lúc này đã quá nửa
“Mẹ này,” cô hạ giọng khẽ hết mức có thể. “Bây giờ chúng con đang ăn tối. Mọi việc ổn cả chứ ạ?”
“Brooke! Julian đang lên hình đây này và nó thật hết sảy! Trông nó rất đáng yêu, và ban nhạc chơi rất tuyệt, và Chúa ơi, ta chỉ những muốn nghiến ngấu nó. Mẹ nghĩ là trông nó tuyệt hơn bao giờ hết.” Những lời của mẹ cô tuôn ra rối như canh hẹ, và đó là tất cả những gì mà Brooke cố gắng chắp nối lại được.
Cô liếc nhìn đồng hồ trên tay mình. Chín giờ hai mươi theo giờ California, có nghĩa làThe Tonight Show ngay lúc này đang được phát sóng ở toàn bộ vùng bờ Đông. “Thật ạ? Trông anh ấy ổn lắm ạ?” Brooke hỏi.
Câu đó đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Hiển nhiên là lúc này chương trình đang phát sóng ở bờ Đông,” Samara nói và rút chiếc điện thoại BlackBerry của mình ra. Quả nhiên, nó đang rung với cường độ của một chiếc máy giặt.
“Tuyệt cú mèo,” giọng mẹ cô từ điện thoại vọng ra. “Trông nó tuyệt cú mèo. Và Jay đã giới thiệu nó rất hay. Chờ nhé… nó vừa mới hát xong rồi.”
“Mẹ ơi, con sẽ gọi lại cho mẹ sau nhé? Chứ thế này thì con thật khiếm nhã.”
“Được rồi, con yêu. Ở đây bây giờ cũng muộn rồi, vậy sáng mai hãy gọi cho mẹ nhé. Và chúc mừng Julian hộ mẹ.”
Brooke nhấn nút tắt cuộc gọi, nhưng điện thoại của cô lại đổ chuông ngay. Nola. Cô liếc nhìn quanh bàn và thấy ngoại trừ Jon, người đang hướng ra ngoài chào hỏi một nhóm khác, tất cả những người khác đều đang nghe điện thoại.
“Này, tớ gọi lại cho cậu sau được không? Bọn tớ vừa mới bắt đầu ăn.”
“Anh ấy hay không thể tưởng được!” Nola kêu lên.
Brooke cười tủm tỉm. Trước đây Nola chưa bao giờ nhiệt tình với bất kỳ buổi biểu diễn nào của Julian như thế cả, thậm chí hơi hơi nhiệt tình cũng không. “Tớ biết.”
“Trời đất quỷ thần ơi, Brooke, tớ cứ nhấp nhổm trên ghế. Khi anh ấy đắm mình vào nhạc và hát cái đoạn thơ ấy hoặc cậu muốn gọi là gì cũng được, mắt anh ấy nhắm lại và đầu ngả ra đằng sau như thế? Ôi trời, nó làm tớ lạnh cả người.”
“Thì tớ đã nói với cậu mà. Anh ấy thực sự tài năng đấy.”
Brooke nghe tiếng Julian cảm ơn ai đó với nụ cười hơi ngượng ngập nhưng lại rất tự hào. Leo đang gào lên gì đó rằng Julian “hay đếch chịu được”, còn Samara thì đang nói rằng chị ta sẽ kiểm tra lại thời gian rỗi của Julian và gọi lại vào buổi sáng. Điện thoại di động của Brooke muốn nổ tung vì tin nhắn và email đến tới tấp, thậm chí cả khi cô đang nói chuyện với Nola thì những thông báo vẫn hiện lên màn hình.
“Nghe này, tớ phải chạy thôi, mọi thứ quay cuồng hết cả lên. Cậu còn thức thêm một tiếng nữa không?” Cô hạ thấp giọng thì thào đến mức gần như không nghe thấy gì. “Tớ đang ăn tối ở Chateau với Jon Bon Jovi. Và có vẻ là anh ta thích những nàng tóc đỏ.”
“Im đi. Im. Cho. Tôi. Nhờ!” Nola rít vào điện thoại. “Thứ nhất là cô bạn quý của tôi trở nên hoa lệ như thế từ lúc quái nào vậy? ‘Ăn tối ở Chateau’? Cậu đùa tớ đấy à? Hai là… tớ phải cúp máy ngay bây giờ để có đủ thời gian đặt vé máy bay đi L. A. và rồi đi nhuộm tóc tớ thành màu đỏ.”
Brooke cười vang.
“Nói nghiêm túc đấy, Brooke, đừng ngạc nhiên nếu sáng sớm ngày mai tớ xuất hiện tại đó, tóc hoe hoe và vân vân, và ngã vật xuống sofa của cậu. Coi như cậu đã được báo trước rồi đấy nhé.”
“Tớ yêu cậu lắm, Nola à. Chút xíu nữa tớ sẽ gọi lại cho cậu.”
Cô cúp máy, nhưng không ăn thua. Chuông điện thoại của tất cả mọi người liên tục đổ, rung, và nổi nhạc, và ai ai cũng liên tục trả lời, ngong ngóng nhận những lời khen ngợi và ca tụng tiếp theo. Email đỉnh nhất của tối đó là từ mẹ Julian, gửi cho cả đôi, với vài lời sơ sài như sau: Cha con và mẹ xem con trên chương trình Leno tối nay. Mặc dù chúng ta không mấy ấn tượng với những khách mời mà ông ta phỏng vấn, nhưng chúng ta nghĩ rằng tiết mục biểu diễn của con khá hay. Tất nhiên, với những cơ hội và sự hỗ trợ mà con có được từ khi còn thơ bé, chúng ta biết rằng mọi chuyện đều có thể thành hiện thực. Chúc mừng con về thành tích đạt được! Brooke và Julian đọc email này trên hai điện thoại riêng và cười nôn ruột đến nỗi rất lâu không thể nói nên lời.
Một giờ sau mọi sự mới lắng xuống, và lúc đó thì Jon đã quay về chỗ họ, Samara đã đặt lịch cho Julian hai sô diễn khác, và Leo gọi chai sâm banh thứ ba cho cả hội - Julian ngồi tựa lưng vào ghế, trông anh vừa hân hoan vừa sững sờ.
“Cảm ơn các bạn thật nhiều,” cuối cùng anh thốt lên, giơ cao chiếc ly của mình và gật đầu với từng người trong bọn họ. “Tôi thậm chí không tìm được lời để diễn đạt, nhưng đây, đây là, ờ, thời điểm tuyệt vời nhất đời tôi.”
Leo hắng giọng và nâng ly của gã lên. “Xin lỗi, bạn ơi, nhưng tôi nghĩ cậu nhầm đó,” gã nói với một cái nháy mắt với mọi người. “Đêm nay mới chỉ là khởi đầu thôi.”
5
sẽ ngây ngất vì anh
Mới chưa đến mười giờ rưỡi buổi sáng cuối tháng Năm mà cái nóng ở Texas đã như nung. Mồ hôi Julian ướt đẫm chiếc áo phông còn Brooke tu ừng ực hàng lít nước, cô chắc chắn cả hai bọn họ đều đang mất nước trầm trọng. Sáng hôm đó cô đã cố gắng chạy thể dục nhưng sau mười phút đành phải đầu hàng khi cô cảm thấy cùng lúc vừa chóng mặt vừa đói vừa buồn nôn. Khi Julian, có lẽ là lần đầu tiên trong năm năm ròng từ khi lấy nhau, gợi ý rằng họ có thể dành vài giờ đồng hồ cùng nhau đi mua sắm, cô đã lập tức mau lẹ trèo lên chiếc xe thuê màu xanh xấu xí. Đi mua sắm tức là có điều hòa, và cô chộp lấy cơ hội ấy.
Họ lái xe đi qua khu dân cư lân cận khách sạn, tiếp tới một đoạn xa lộ dài, và rồi sau gần hai mươi phút, họ đi khoảng vài dặm trên con đường quanh co vùng nông thôn đoạn thì rải nhựa đoạn thì gần như trơ đất sỏi. Suốt dọc đường Brooke năn nỉ đòi biết họ đang đi đâu, nhưng lần nào Julian cũng chỉ cười và từ chối trả lời cô.
“Anh đã bao giờ đoán được rằng chỉ mươi phút lái xe ra khỏi Austin là cảnh vật trông sẽ như thế này chưa?” Brooke hỏi khi họ băng qua những cánh đồng hoa dại và, bên kia cánh đồng, là một nhà kho cũ nát.
“Chưa từng. Ta chỉ hình dung được một thị trấn thôn dã của những chủ điền trang ở Texas như trong phim, chứ không phải một vùng ngoại ô của một thành phố lớn tầm cỡ thế giới này. Nhưng anh cho rằng đó chính là lý do mà họ quay phim ở đây.”
“Đúng rồi, chẳng ai ở chỗ em làm tin rằng họ lại đi quay phim Friday Night Lights (1) ở đây cả.”
(1) Những ánh đèn đêm thứ Sáu: một phim truyền hình nhiều tập của Mỹ, nội dung là những sự kiện xảy ra trong một đội bóng bầu dục trường trung học ở địa điểm giả tưởng Dillon, Texas
Julian quay lại nhìn cô. “Mọi việc ở chỗ làm có ổn không em? Gần đây em chẳng chuyện trò gì mấy về công việc cả.”
“Hầu hết mọi việc đều tốt đẹp cả. Em có một bệnh nhân ở Huntley, một học sinh mới, cô bé này tự kỷ ám thị là mình bị bệnh béo phì mặc dù trông cô bé gần như hoàn toàn bình thường. Học sinh được học bổng đấy, lai lịch khác hẳn với những nữ sinh cùng trường. Chắc hẳn cô bé cảm thấy mình có cả triệu thứ không phù hợp với nơi đó, nhưng vấn đề căng thẳng nhất đối với cô bé là cân nặng.”
“Em có thể giúp gì cho cô bé ấy?”
Cô thở dài. “Anh biết đấy, chả giúp được nhiều nhặn gì. Ngoài việc lắng nghe và làm cho cô bé yên tâm, em còn phải để mắt đến cô bé và đảm bảo mọi việc không vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Em hoàn toàn chắc chắn rằng không phải em đang đối mặt với một ca rối loạn ăn uống nghiêm trọng, nhưng thật đáng sợ khi có người bị ám ảnh vì trọng lượng đến độ như thế, đặc biệt khi người đó lại là một cô bé vị thành niên. Em rất lo cho cô bé vì tháng sau trường học nghỉ hè rồi.”
“Thế mọi việc ở bệnh viện ra sao?”
“Ổn cả anh ạ. Margaret không thích thú gì với việc em nghỉ hai ngày này đâu, nhưng biết làm sao được?”
Anh quay sang nhìn cô. “Hai ngày mà cũng to chuyện thế cơ à?”
“Tính riêng hai ngày thì không thành vấn đề, nhưng em đã nghỉ ba ngày đi L.A. vì chương trình Leno, và nửa ngày nữa vì vòng phỏng vấn sau biểu diễn của anh ở New York, rồi còn một ngày đi chụp ảnh bìa album của anh nữa. Tất cả những ngày nghỉ này đều rơi vào sáu tuần vừa qua. Nhưng thôi mặc kệ. Từ bấy đến giờ hầu như em chẳng thấy mặt anh - em quyết không bỏ lỡ dịp này vì bất kỳ cái gì.”
Cô liếc nhìn khoảng nửa tá người đang nhâm nhi những ly cocktail trông rất ngon lành xung quanh bể bơi, và tự nhủ rằng dù mới là giữa buổi chiều ngày thứ Ba nhưng đây vẫn gần như một kỳ nghỉ, cô bèn nói, “Xin cho tôi một ly Bloody Mary. Nhiều gia vị hơn và hai nhánh cần tây nhé.”
Một cô gái cao và uyển chuyển, nhìn thân hình ấn tượng cũng đoán ra ngay chắc chắn cô ta là một người mẫu, yểu điệu trườn mình xuống bể bơi. Brooke quan sát cô ta duyên dáng khua nước theo kiểu bơi chó tới bờ bên kia, rất khó nhọc giữ cho mớ tóc không bị ướt, và gọi người bạn nam đi cùng bằng tiếng Tây Ban Nha. Không rời mắt khỏi chiếc laptop, người đàn ông đáp lời cô ta bằng tiếng Pháp. Cô gái bĩu môi hờn dỗi,đàn ông càu nhàu, và chưa đầy ba mươi giây sau anh ta tiến lại phía bể bơi với đôi kính râm Chanel to bự của cô ta trên tay. Khi cô gái cảm ơn anh ta, Brooke đoán chắc rằng cô ta đã nói bằng tiếng Nga.
Điện thoại của cô đổ chuông. “A lô?” cô nói khẽ mặc dù dường như chẳng ai để ý.
“Rookie à? Đằng đó thế nào rồi?”
“Chào bố. Con không nói xạo đâu nhé, mọi thứ thật hết sảy.”
“Thế Julian đã biểu diễn chưa?”
“Anh ấy và Leo vừa mới đi và con đoán là họ sắp tới Burbank (4) rồi. Chắc đến năm giờ năm rưỡi gì đó mới chính thức ghi hình. Nghe có vẻ sẽ là một buổi chiều khá dài đấy, vậy nên con chờ họ ở khách sạn.”
(4) Burbank: một hạt ở Los Angeles, nơi đặt trường quay của đài NBC.
Người phục vụ mang đồ uống đến cho cô, một cocktail Blood Mary trong chiếc ly vừa cao vừa mảnh y hệt những phụ nữ mà cô đã lén quan sát ở Los Angeles này. Anh ta đặt ly cocktail xuống chiếc bàn cạnh cô, cùng với một khay ba ngăn nho nhỏ đựng đồ nhắm: ô liu dầm, các loại hạt hỗn hợp và rau củ sấy. Brooke những muốn hôn anh ta.
“Chỗ đó trông thế nào? Chắc là sang lắm, bố cá là thế.”
Brooke nhấp thử một chút, rồi uống một hơi dài. Chết thật, ngon quá đi mất. “Vâng, chính xác đấy ạ. Bố phải thấy đám người ngồi bên cạnh bể bơi này mới biết. Người này lại lộng lẫy hơn người trước.”
“Con có biết Jim Morrison định nhảy lầu ở đó không? Và các thành viên trong ban nhạc Led Zeppelin đã phi xe máy xuyên qua hành lang khách sạn? Qua những gì bố biết thì đó là cái nơi dành cho bọn nghệ sĩ phát rồ phát dại.”
“Bố lấy thông tin từ đâu đấy? Từ Google à?” Brooke cười to.
“Brooke, đừng có xúc phạm bố bằng những lời phỏng đoán…”
“Từ Wikipedia?”
Một khoảng lặng. “Cũng có thể.”
Họ chuyện gẫu ít phút nữa trong lúc Brooke quan sát cái sinh vật đẹp đẽ trong bể bơi kia thét inh tai như một đứa trẻ khi bạn trai cô ta nhảy xuống và cố tạt nước vào cô ta. Bố cô muốn kể với cô về bữa tiệc sinh nhật bí mật nhưng chẳng còn gì để bật mí nữa về việc mà Cynthia đang chuẩn bị cho ông từ vài tháng nay, về việc chị quyết tâm đến mức nào để kỷ niệm sinh nhật thứ sáu mươi lăm của ông vì đó cũng là năm ông về hưu, nhưng Brooke khó lòng tập trung nổi vào câu chuyện. Cuối cùng, người-phụ-nữ-trẻ-con kia vừa trèo ra khỏi bể bơi, và rõ ràng Brooke chẳng phải người duy nhất nhận thấy bộ bikini màu trắng của cô ta hoàn toàn trong suốt khi ướt. Cô liếc nhìn xuống chiếc áo choàng tắm bằng vải khăn mặt của mình và băn khoăn không biết mình phải làm gì để trông đẹp như thế trong bộ bikini, dù chỉ một giờ đồng hồ thôi cũng được. Cô uống một hơi vào bụng và tiếp tục quan sát.
Ly Bloody Mary thứ hai trôi xuống êm dịu như ly thứ nhất, và cô nhanh chóng cảm thấy lâng lâng chếnh choáng đến nỗi suýt nữa đã không nhận ra tài tử Benicio Del Toro khi anh ta xuất hiện từ một căn bungalow nhìn ra bể bơi và ngả phịch xuống chiếc ghế nằm ngay trước mặt cô. Tiếc là anh không cởi quần jean hay áo phông ra, nhưng Brooke vẫn hài lòng được nhìn anh chằm chặp qua cặp kính râm. Khu vực bể bơi chả có gì đặc sắc – cô đã từng thấy vô số bể bơi lớn hơn thế nhiều ở những ngôi nhà ngoại ô bình thường - nhưng nó có cái vẻ gợi tình rất mơ hồ khó tả thành lời. Mặc dù cách đại lộ Sunset chưa đầy trăm mét nhưng mọi thứ có vẻ ẩn khuất, cứ như được tạc vào cái búi rậm rì của những cây cao ngất, tứ bề vây phủ bởi những cây trồng trong vại gốm lớn và những chiếc ô sọc đen trắng.
Cô tưởng như mình có thể ngồi bên cạnh bể bơi đó uống cạn những ly Bloody suốt cả buổi chiều, nhưng khi mặt trời xuống dần và không khí mỗi lúc một lạnh hơn, cô cất cuốn sách và chiếc iPod của mình vào túi rồi quay trở về buồng khách sạn. Lướt nhanh qua sảnh trên đường đến thang máy, cô phát hiện ra ca sĩ LeAnn Rimes mặc đồ jean đang uống với một người phụ nữ lớn tuổi hơn ăn mặc rất lịch sự, và Brooke phải cố gắng lắm mới kìm được việc lấy máy BlackBerry của mình ra để chộp một tấm ảnh gửi cho Nola.
Khi về đến phòng khách sạn của hai vợ chồng - một phòng suite sang trọng ở tòa nhà chính, nhìn ra phía đồi rất đẹp - cô vui mừng phát hiện ra một giỏ quà tặng với mẩu giấy nhắn có ghi, “Chào mừng Julian! Từ các bạn cậu ở Sony.” Bên trong giỏ là Veuve Clicquot và Patrón mỗi thứ một chai; một hộp đựng những viên sô cô la mềm xinh xinh thơm ngon; một túi các loại thanh ngũ cốc và bim bim; nước uống giàu vitamin đủ để dự trữ cho một cửa hàng tạp phẩm và một tá bánh nướng nhỏ của hiệu Sprinkles. Cô chụp ảnh toàn bộ mọi thứ bày la liệt trên bàn trà và gửi cho Julian với ghi chú, “Họ yêu mến anh,” và sau đó cô bắt đầu tấn công chúng, tiêu diệt một chiếc bánh nướng nhỏ màu đỏ nhung sau chưa đầy mười giây.
Rốt cuộc chính tiếng chuông điện thoại cố định trong phòng đã đánh thức cô dậy.
“Brooke à? Em còn sống đấy chứ?” Giọng Julian vang lên qua máy con không dây.
“Em vẫn sống nguyên,” cô vừa gắng nói vừa nhìn xung quanh để định vị xem mình đang ở đâu, ngạc nhiên khi phát hiện ra cô đang nằm trong chăn, mặc mỗi đồ lót, và cả căn phòng tối om. Những mẩu vụn bánh nướng rơi rắc quanh gối cô.
“Anh đã gọi vào di động của em cả nửa tiếng đồng hồ rồi. Em đang ở đâu vậy? Mọi việc ổn không em?”
Cô ngay dậy nhìn đồng hồ. Bảy giờ ba mươi. Cô đã ngủ gần ba tiếng đồng hồ. “Chắc là do ly Bloody Mary thứ hai đây,” cô lẩm bẩm tự nhủ, nhưng Julian bật cười to.
“Anh mới để em một mình có mỗi buổi chiều mà em đã say sưa thế ư?”
“Không phải thế đâu! Nhưng thôi kệ, việc ghi hình sao rồi? Diễn tiến thế nào hả anh?”
Trong khoảnh khắc ngưng lặng sau đó, Brooke đã lóe lên trong đầu tất cả những việc có thể không suôn sẻ, nhưng một lần nữa Julian cười. Còn hơn cả cười nữa, nghe như anh đang rất huếnh.
“Rook à, thật không thể tin được! Anh đã thành công tốt đẹp, tuyệt đối thành công, và ban nhạc đệm khá hơn anh trông đợi nhiều mặc dù tập ghép với nhau rất ngắn.” Brooke nghe thấy những giọng nói khác trong xe ô tô và Julian hạ giọng xuống thầm thì. “Lúc hát xong thì Jay đến chỗ anh, khoác vai anh, chỉ cho anh nhìn vào máy quay, và nói tiết mục của anh hay đến kinh ngạc, và ông ấy muốn anh tối nào cũng quay lại biểu diễn.”
“Không phải thế chứ!”
“Ông ấy nói thế đấy! Khán giả vỗ tay như điên, rồi lúc buổi ghi hình đã xong xuôi đâu đấy và bọn anh tụ tập ở hậu trường, Jay còn cảm ơn anh nữa, nói rằng ông ấy rất nóng lòng muốn nghe cả album kia!”
“Julian ơi, điều đó cứ như trong mơ ấy. Chúc mừng anh nhé! Chuyện này là đại sựđây!”
“Anh biết, anh thấy thật nhẹ cả người. Nghe này em, khoảng hai mươi phút nữa bọn anh về đến khách sạn. Gặp anh ở sân trong để cùng uống một ly nhé?”
Mới chỉ nghĩ đến rượu đầu cô đã đau búa bổ rồi - không hiểu lần cuối cô say váng vất trong bữa tối là khi nào nhỉ? - nhưng cô ngồi bật ngay dậy. “Emy đồ. Em sẽ gặp anh ở đó ngay khi sửa soạn xong anh nhé,” cô trả lời, nhưng đường dây đã cúp rồi.
Không dễ gì ra khỏi đống chăn gối mềm mại ấm áp, nhưng ba viên giảm đau Advil và một chầu tắm vòi hoa sen xối xả đã vực được cô dậy. Cô nhanh chóng mặc chiếc quần jean dạng legging ôm khít cùng với áo lụa ba lỗ và áo vest kiểu, nhưng nhìn gần mới thấy cái quần jean làm mông cô trông khiếp quá. Cũng khó y như lúc mặc nó vào người, phải vật vã lắm mới cởi được nó ra, và Brooke gần như gập mặt vào đầu gối trong lúc cố gắng kéo giật nó ra khỏi chân mình, vất vả từng chút từng chút một. Bụng cô cuộn lên và chân cô quẫy đạp nhưng vẫn chẳng nhúc nhích được là mấy. Cô gái Bikini Trắng có bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế này không nhỉ? Cô quẳng vèo chiếc quần jean qua phòng với thái độ ghê tởm. Thứ còn lại duy nhất trong va li của cô là một chiếc đầm không tay mặc mùa hè. Trời quá lạnh để mặc thứ đó, nhưng ghép với chiếc áo vest kiểu, một chiếc khăn quàng sợi cotton và đôi bốt trệt thì cô cũng đành lòng vậy.
Không quá tệ, cô nghĩ trong lúc ngắm mình lần cuối. Tóc cô gần như đã khô và - đến Brooke cũng phải thừa nhận là - trông rất khá khẩm mà chẳng cần phải cố gắng tẹo nào. Cô chuốt một chút mascara lên mi và châm một chút má hồng bằng hộp nhũ hồng nước mà Nola đã dúi vào tay cô vài tuần trước và lịch sự nài nỉ cô dùng. Cô chộp lấy điện thoại di động và túi rồi chạy vội. Tiếp tục tô lớp son bóng phủ môi trong thang máy. Hai ống tay chiếc áo vest kiểu được xắn lên trong lúc đi qua sảnh. Cô lắc lắc lần cuối làm tóc bông xù lên, và lúc nhìn thấy Julian đang thu hút một đám đông ở một bàn trang trọng ngoài sân, cô cảm thấy mình thật tươi tắn và xinh đẹp.
“Brooke!” Anh đứng dậy vẫy tay.
Cách xa đến hơn chục mét cô cũng thấy rõ nụ cười của anh, và tất cả vẻ lúng túng bồn chồn tan biến đi hết khi cô chạy về phía anh. “Chúc mừng anh!” cô vừa nói vừa choàng tay qua cổ anh.
“Cảm ơn em, em yêu,” anh thì thầm vào tai cô. Và rồi anh nói to lên, “Tới đây chào hỏi đi. Anh chắc là em chưa gặp hết mọi người ở
“Xin chào,” cô cất giọng thánh thót và vẫy tay về phía cả bàn. “Tôi là Brooke.”
Nhóm người đó tụ tập xung quanh chiếc bàn gỗ trơn ẩn giữa những cây hoa như tấm bình phong riêng. Những khu ngồi riêng biệt được đặt rải rác khắp nơi trong cái sân cây cối xum xuê đó, và hầu hết mọi khu riêng đều đầy ắp những người có làn da rám nắng đang vui cười, nhưng toàn bộ không gian vẫn có vẻ tĩnh lặng và thư thái. Những ngọn đuốc nhỏ bập bùng trong bóng tối. Những ngọn nến nhỏ làm tôn thêm đường nét khuôn mặt mọi người. Những chiếc ly tròn chân cao cụng lanh canh và tiếng nhạc thoảng đưa từ những chiếc loa ẩn trong lùm cây. Và nếu căng tai lắng nghe ta sẽ thấy tiếng chuyện trò rì rầm ở đâu đó ngoài đại lộ Sunset vọng tới. Dù Brooke chưa bao giờ tới Tuscany, cô vẫn có thể hình dung đó chính xác là hình ảnh của một nhà hàng giữa miền quê Chianti (5).
(5) Chianti: một vùng thuộc Tuscany, Italia, nổi tiếng về phong cảnh đẹp và rượu vang đỏ rất ngon.
Brooke cảm thấy bàn tay Julian đặt hờ trên eo lưng cô, đẩy nhẹ cô về phía chiếc ghế anh vừa kéo ra. Mê mẩn với cảnh tượng huyền ảo nơi sân trong được thắp sáng về đêm, cô gần như quên mất tại sao mình có mặt tại đó. Liếc nhanh xung quanh cô thấy Leo đang nhìn cô chằm chằm với vẻ hằm hè kỳ cục; một phụ nữ chừng ba mươi - hoặc bốn mươi gì đó nhờ tác dụng kỳ diệu của Botox? - với làn da màu ô liu lộng lẫy và tóc đen như mun, ắt hẳn là Samara, người phụ trách PR mới của Julian; và một người đàn ông trông quen quen mà cô không thể nhớ ra là ai... Ôi Chúa ơi, có phải là, có thể nào là...
“Em đã biết Leo rồi,” Julian nói trong khi Leo nhếch mép. “Còn đây là Samara đáng mến. Ai cũng bảo anh rằng chị ấy là số một đấy, và giờ đây anh có thể khẳng định điều đó không một mảy may
Samara cười và chìa tay qua bàn bắt tay Brooke. “Hân hạnh,” chị ta nói cộc lốc mặc dù nụ cười khá là nồng ấm.
“Tôi đã được nghe rất nhiều về chị,” Brooke nói trong lúc bắt tay chị, cố gắng tập trung vào Samara và làm ngơ người thứ tư cùng bàn. “Thật đấy ạ, khi Julian biết rằng chị sẽ đại diện cho anh ấy thì anh ấy về nhà lòng đầy rất háo hức mà nói, ‘Mọi người đều bảo chị ấy là số một đấy’.”
“Ôi, cô thật tử tế,” Samara vừa nói vừa phẩy tay gạt đi. “Nhưng cậu ấy làm việc này thành ngon ơ. Hôm nay cậu ấy thật là chuyên nghiệp.”
“Cả hai người có thôi đi không,” Julian nói, và Brooke thấy ngay là anh rất hân hoan. “Brooke, anh cũng muốn giới thiệu em với Jon nữa. Jon, đây là Brooke, vợ tôi.”
Chúa lòng lành. Đúng là anh ta. Cô còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng ngồi cùng bàn với chồng cô chính là Jon Bon Jovi đang nâng cốc bia với dáng vẻ ung dung thư thái. Cô nên nói gì đây? Làm gì đây? Nola đang ở cái chỗ chết tiệt nào trong lúc Brooke cần cô đến thế? Brooke cố vắt óc ra. Đối với cô, miễn sao không phải nói những câu dễ sợ như “Tôi là người rất hâm mộ anh” hoặc “Tôi rất thích và trân trọng cách anh chung thủy với một người vợ từ trước đến nay,” là ổn, nhưng có phải ngày nào cô cũng được ngồi uống với một siêu sao đâu...
“Ô này,” Jon nói và hất đầu về phía Brooke. “Cô có mái tóc đẹp dễ sợ. Màu thật đấy chứ?”
Tay Brooke lập tức nhẹ lướt trên những lọn tóc bồng bềnh của mình, và không cần nhìn cô cũng biết rằng nước da cô rất hợp với mái tóc. Màu đỏ tóc cô rất thuần nhất, chất màu rực lửa làm người ta lập tức hoàn toàn mê mẩn nó hoặc cực kỳ căm ghét nó. Cô thích mái tóc mình. Julian cũng yêu thích nó. Và dường như Bon Jovi cũng rất thích nó nữa. Nola!Cô thầm kêu lên trong lòng. Tớ muốn cậu nghe thấy câu này ngay bây giờ!
“Vâng, thật đấy ạ,” cô vừa nói vừa đảo mắt làm ra vẻ chẳng ưa gì nó. “Nguồn gốc của cơ man nào là giễu cợt đầy ác ý thời còn nhỏ, nhưng tôi đã quen dần với chuyện đó.” Cô liếc thấy Julian tủm tỉm cười; mong là vừa rồi chỉ mình anh biết được sự khiêm tốn của cô giả dối thế nào.
“Ồ tôi nghĩ nó đẹp kinh dị,” Jon tuyên bố, và nâng ly bia cao loe miệng của anh ta lên. “Hãy nâng cốc mừngbướ... lửa.” Anh ta dừng một chút, vẻ mặt thoáng chút bẽn lẽn đáng yêu. Brooke muốn nói với anh ta rằng anh ta có thể gọi cô là “bướm lửa” lúc nào cũng được.
“Hãy nâng cốc mừng những nàng tóc đỏ nồng nàn và buổi trình diễn lần đầu trên chương trình Leno. Chúc mừng anh bạn. Thành công lớn đấy.” Jon nâng cao ly và mọi người đều cụng ly với anh ta. Ly sâm banh của Brooke là ly cuối cùng cụng với anh, và cô tự hỏi không biết có cách nào để cô lén trộm chiếc ly đó mang về không.
“Hoan hô!” mọi người hét lên. “Chúc mừng!”
“Thế buổi ghi hình ra sao hả anh?” Brooke hỏi Julian, hân hoan mở lời để anh tỏa sáng thêm lần nữa trước mặt đám người này. “Hãy kể cho em từ đầu đến cuối đi.”
“Cậu ấy tuyệt lắm,” Samara tuyên bố bằng cái giọng ngắn ngủn rất chuyên nghiệp của chị ta. “Tiết mục của cậu ấy tiếp ngay sau các vị khách mời rất nổi danh.” Chị ta ngừng nói và quay về phía Julian. “Tôi nghĩ Hugh Jackman rất hấp dẫn. Cậu có nghĩ thế không?”
“Ừ, anh ta cừ lắm. Và cả cô nàng bên Modern Family (6)cũng thế,” Julian gật đầu nói.
(6) Modern Family: một series phim hài truyền hìn>h trên kênh ABC.
“Tiết mục của chúng tôi xen kẽ giữa hai người ấy - hai khách mời rất nổi tiếng và thú vị chứ không phải tiết mục biểu diễn của thiếu nhi hoặc ảo thuật hay xiếc thú đâu nhé,” Samara kể. “Tin tôi đi, không gì tệ hơn là lên biểu diễn ở một trường quay đầy những con tinh tinh đâu.”
Mọi người cười ồ. Một người phục vụ tiến đến bàn của họ và Leo gọi đồ uống cho cả nhóm mà chẳng buồn hỏi ý kiến ai. Thường thì Brooke rất ghét ai làm thế, nhưng lúc này chính cô cũng không bàn cãi gì được với lựa chọn của gã: một chai sâm banh nữa, một chầu cocktail tequilla gimlet, và một loạt đồ ăn nhẹ, gồm tất cả mọi món từ bánh bruschetta phủ nấm porcini đến xa lát cải lông trộn pho mát mozzarella. Lúc món thứ nhất là món bánh nướng thịt cua xốt trái bơ được đưa đến, Brooke vui mừng tìm lại được cảm giác lâng lâng trước đó của cô và thấy sung sướng đến ngất ngây. Julian - Julian của cô, chính là người hằng đêm đi ngủ còn mang nguyên cả bít tất - vừa mới biểu diễn trong chương trình Tonight (7). Họ đang trọ trong một phòng suite lộng lẫy của khách sạn Chateau Marmont nổi tiếng, ăn nhậu đế vương như vua nhạc rock. Một trong những nhạc sĩ nổi tiếng nhất của thế kỷ hai mươi tuyên bố rằng anh ta thích mái tóc của cô. Tất nhiên ngày cưới là ngày vui nhất trong đời cô (chẳng phải là dù thế nào ta vẫn buộc phải nói thế sao?), nhưng thời khắc này nào có kém là bao.
(7) The Tonight Show:chương trình đàm đạo đêm khuya trên truyền hình NBC của Mỹ, hiện do Jay Leno dẫn.
Điện thoại di động của cô rít lên trong chiếc túi cô đặt dưới đất, tiếng chuông đanh như tiếng còi cứu hỏa mà cô đã chọn để đánh thức cho cô khỏi ngủ nướng.
“Sao em không nghe?” Julian hỏi trong lúc miệng nhồm nhoàm khi thấy Brooke nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Cô không muốn trả lời điện thoại, nhưng cô lo rằng có việc gì đó không ổn; ở nhà lúc này đã quá nửa
“Mẹ này,” cô hạ giọng khẽ hết mức có thể. “Bây giờ chúng con đang ăn tối. Mọi việc ổn cả chứ ạ?”
“Brooke! Julian đang lên hình đây này và nó thật hết sảy! Trông nó rất đáng yêu, và ban nhạc chơi rất tuyệt, và Chúa ơi, ta chỉ những muốn nghiến ngấu nó. Mẹ nghĩ là trông nó tuyệt hơn bao giờ hết.” Những lời của mẹ cô tuôn ra rối như canh hẹ, và đó là tất cả những gì mà Brooke cố gắng chắp nối lại được.
Cô liếc nhìn đồng hồ trên tay mình. Chín giờ hai mươi theo giờ California, có nghĩa làThe Tonight Show ngay lúc này đang được phát sóng ở toàn bộ vùng bờ Đông. “Thật ạ? Trông anh ấy ổn lắm ạ?” Brooke hỏi.
Câu đó đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Hiển nhiên là lúc này chương trình đang phát sóng ở bờ Đông,” Samara nói và rút chiếc điện thoại BlackBerry của mình ra. Quả nhiên, nó đang rung với cường độ của một chiếc máy giặt.
“Tuyệt cú mèo,” giọng mẹ cô từ điện thoại vọng ra. “Trông nó tuyệt cú mèo. Và Jay đã giới thiệu nó rất hay. Chờ nhé… nó vừa mới hát xong rồi.”
“Mẹ ơi, con sẽ gọi lại cho mẹ sau nhé? Chứ thế này thì con thật khiếm nhã.”
“Được rồi, con yêu. Ở đây bây giờ cũng muộn rồi, vậy sáng mai hãy gọi cho mẹ nhé. Và chúc mừng Julian hộ mẹ.”
Brooke nhấn nút tắt cuộc gọi, nhưng điện thoại của cô lại đổ chuông ngay. Nola. Cô liếc nhìn quanh bàn và thấy ngoại trừ Jon, người đang hướng ra ngoài chào hỏi một nhóm khác, tất cả những người khác đều đang nghe điện thoại.
“Này, tớ gọi lại cho cậu sau được không? Bọn tớ vừa mới bắt đầu ăn.”
“Anh ấy hay không thể tưởng được!” Nola kêu lên.
Brooke cười tủm tỉm. Trước đây Nola chưa bao giờ nhiệt tình với bất kỳ buổi biểu diễn nào của Julian như thế cả, thậm chí hơi hơi nhiệt tình cũng không. “Tớ biết.”
“Trời đất quỷ thần ơi, Brooke, tớ cứ nhấp nhổm trên ghế. Khi anh ấy đắm mình vào nhạc và hát cái đoạn thơ ấy hoặc cậu muốn gọi là gì cũng được, mắt anh ấy nhắm lại và đầu ngả ra đằng sau như thế? Ôi trời, nó làm tớ lạnh cả người.”
“Thì tớ đã nói với cậu mà. Anh ấy thực sự tài năng đấy.”
Brooke nghe tiếng Julian cảm ơn ai đó với nụ cười hơi ngượng ngập nhưng lại rất tự hào. Leo đang gào lên gì đó rằng Julian “hay đếch chịu được”, còn Samara thì đang nói rằng chị ta sẽ kiểm tra lại thời gian rỗi của Julian và gọi lại vào buổi sáng. Điện thoại di động của Brooke muốn nổ tung vì tin nhắn và email đến tới tấp, thậm chí cả khi cô đang nói chuyện với Nola thì những thông báo vẫn hiện lên màn hình.
“Nghe này, tớ phải chạy thôi, mọi thứ quay cuồng hết cả lên. Cậu còn thức thêm một tiếng nữa không?” Cô hạ thấp giọng thì thào đến mức gần như không nghe thấy gì. “Tớ đang ăn tối ở Chateau với Jon Bon Jovi. Và có vẻ là anh ta thích những nàng tóc đỏ.”
“Im đi. Im. Cho. Tôi. Nhờ!” Nola rít vào điện thoại. “Thứ nhất là cô bạn quý của tôi trở nên hoa lệ như thế từ lúc quái nào vậy? ‘Ăn tối ở Chateau’? Cậu đùa tớ đấy à? Hai là… tớ phải cúp máy ngay bây giờ để có đủ thời gian đặt vé máy bay đi L. A. và rồi đi nhuộm tóc tớ thành màu đỏ.”
Brooke cười vang.
“Nói nghiêm túc đấy, Brooke, đừng ngạc nhiên nếu sáng sớm ngày mai tớ xuất hiện tại đó, tóc hoe hoe và vân vân, và ngã vật xuống sofa của cậu. Coi như cậu đã được báo trước rồi đấy nhé.”
“Tớ yêu cậu lắm, Nola à. Chút xíu nữa tớ sẽ gọi lại cho cậu.”
Cô cúp máy, nhưng không ăn thua. Chuông điện thoại của tất cả mọi người liên tục đổ, rung, và nổi nhạc, và ai ai cũng liên tục trả lời, ngong ngóng nhận những lời khen ngợi và ca tụng tiếp theo. Email đỉnh nhất của tối đó là từ mẹ Julian, gửi cho cả đôi, với vài lời sơ sài như sau: Cha con và mẹ xem con trên chương trình Leno tối nay. Mặc dù chúng ta không mấy ấn tượng với những khách mời mà ông ta phỏng vấn, nhưng chúng ta nghĩ rằng tiết mục biểu diễn của con khá hay. Tất nhiên, với những cơ hội và sự hỗ trợ mà con có được từ khi còn thơ bé, chúng ta biết rằng mọi chuyện đều có thể thành hiện thực. Chúc mừng con về thành tích đạt được! Brooke và Julian đọc email này trên hai điện thoại riêng và cười nôn ruột đến nỗi rất lâu không thể nói nên lời.
Một giờ sau mọi sự mới lắng xuống, và lúc đó thì Jon đã quay về chỗ họ, Samara đã đặt lịch cho Julian hai sô diễn khác, và Leo gọi chai sâm banh thứ ba cho cả hội - Julian ngồi tựa lưng vào ghế, trông anh vừa hân hoan vừa sững sờ.
“Cảm ơn các bạn thật nhiều,” cuối cùng anh thốt lên, giơ cao chiếc ly của mình và gật đầu với từng người trong bọn họ. “Tôi thậm chí không tìm được lời để diễn đạt, nhưng đây, đây là, ờ, thời điểm tuyệt vời nhất đời tôi.”
Leo hắng giọng và nâng ly của gã lên. “Xin lỗi, bạn ơi, nhưng tôi nghĩ cậu nhầm đó,” gã nói với một cái nháy mắt với mọi người. “Đêm nay mới chỉ là khởi đầu thôi.”
5
sẽ ngây ngất vì anh
Mới chưa đến mười giờ rưỡi buổi sáng cuối tháng Năm mà cái nóng ở Texas đã như nung. Mồ hôi Julian ướt đẫm chiếc áo phông còn Brooke tu ừng ực hàng lít nước, cô chắc chắn cả hai bọn họ đều đang mất nước trầm trọng. Sáng hôm đó cô đã cố gắng chạy thể dục nhưng sau mười phút đành phải đầu hàng khi cô cảm thấy cùng lúc vừa chóng mặt vừa đói vừa buồn nôn. Khi Julian, có lẽ là lần đầu tiên trong năm năm ròng từ khi lấy nhau, gợi ý rằng họ có thể dành vài giờ đồng hồ cùng nhau đi mua sắm, cô đã lập tức mau lẹ trèo lên chiếc xe thuê màu xanh xấu xí. Đi mua sắm tức là có điều hòa, và cô chộp lấy cơ hội ấy.
Họ lái xe đi qua khu dân cư lân cận khách sạn, tiếp tới một đoạn xa lộ dài, và rồi sau gần hai mươi phút, họ đi khoảng vài dặm trên con đường quanh co vùng nông thôn đoạn thì rải nhựa đoạn thì gần như trơ đất sỏi. Suốt dọc đường Brooke năn nỉ đòi biết họ đang đi đâu, nhưng lần nào Julian cũng chỉ cười và từ chối trả lời cô.
“Anh đã bao giờ đoán được rằng chỉ mươi phút lái xe ra khỏi Austin là cảnh vật trông sẽ như thế này chưa?” Brooke hỏi khi họ băng qua những cánh đồng hoa dại và, bên kia cánh đồng, là một nhà kho cũ nát.
“Chưa từng. Ta chỉ hình dung được một thị trấn thôn dã của những chủ điền trang ở Texas như trong phim, chứ không phải một vùng ngoại ô của một thành phố lớn tầm cỡ thế giới này. Nhưng anh cho rằng đó chính là lý do mà họ quay phim ở đây.”
“Đúng rồi, chẳng ai ở chỗ em làm tin rằng họ lại đi quay phim Friday Night Lights (1) ở đây cả.”
(1) Những ánh đèn đêm thứ Sáu: một phim truyền hình nhiều tập của Mỹ, nội dung là những sự kiện xảy ra trong một đội bóng bầu dục trường trung học ở địa điểm giả tưởng Dillon, Texas
Julian quay lại nhìn cô. “Mọi việc ở chỗ làm có ổn không em? Gần đây em chẳng chuyện trò gì mấy về công việc cả.”
“Hầu hết mọi việc đều tốt đẹp cả. Em có một bệnh nhân ở Huntley, một học sinh mới, cô bé này tự kỷ ám thị là mình bị bệnh béo phì mặc dù trông cô bé gần như hoàn toàn bình thường. Học sinh được học bổng đấy, lai lịch khác hẳn với những nữ sinh cùng trường. Chắc hẳn cô bé cảm thấy mình có cả triệu thứ không phù hợp với nơi đó, nhưng vấn đề căng thẳng nhất đối với cô bé là cân nặng.”
“Em có thể giúp gì cho cô bé ấy?”
Cô thở dài. “Anh biết đấy, chả giúp được nhiều nhặn gì. Ngoài việc lắng nghe và làm cho cô bé yên tâm, em còn phải để mắt đến cô bé và đảm bảo mọi việc không vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Em hoàn toàn chắc chắn rằng không phải em đang đối mặt với một ca rối loạn ăn uống nghiêm trọng, nhưng thật đáng sợ khi có người bị ám ảnh vì trọng lượng đến độ như thế, đặc biệt khi người đó lại là một cô bé vị thành niên. Em rất lo cho cô bé vì tháng sau trường học nghỉ hè rồi.”
“Thế mọi việc ở bệnh viện ra sao?”
“Ổn cả anh ạ. Margaret không thích thú gì với việc em nghỉ hai ngày này đâu, nhưng biết làm sao được?”
Anh quay sang nhìn cô. “Hai ngày mà cũng to chuyện thế cơ à?”
“Tính riêng hai ngày thì không thành vấn đề, nhưng em đã nghỉ ba ngày đi L.A. vì chương trình Leno, và nửa ngày nữa vì vòng phỏng vấn sau biểu diễn của anh ở New York, rồi còn một ngày đi chụp ảnh bìa album của anh nữa. Tất cả những ngày nghỉ này đều rơi vào sáu tuần vừa qua. Nhưng thôi mặc kệ. Từ bấy đến giờ hầu như em chẳng thấy mặt anh - em quyết không bỏ lỡ dịp này vì bất kỳ cái gì.”