Chương : 1
Đúng là một buổi sáng chết giẫm, Tô Kiềm bị tiếng mưa rơi ngoài hiên đánh thức. Đêm qua anh bị cái tên nằm cạnh lăn qua lặn lại tới gần sáng, bây giờ tỉnh lại rồi, cả người bải hoải rã rời, tuy mệt như vậy, nhưng lại chẳng thể ngủ tiếp.
Rào rào.. Ngoài trời mưa lớn quá...
Hiếm lắm mới có được một buổi sáng không phải nghe tiếng chuông báo thức kinh dị của Dương Thiếu Quân, Tô Kiềm ngẩn ngơ một lúc mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, làm cảnh sát bận rộn đến đâu thì cuối tuần cũng phải được nghỉ. Dương Thiếu Quân không phải dậy sớm, đáng lẽ ra buổi sáng hôm nay phải tốt đẹp hơn mới phải.
Tô Kiềm không hiểu nổi, sao lại có người đặt cái thể loại nhạc death metal làm chuông báo thức. Bài 《Bless are the sick》 của Morbid Angel, chỉ mới nghe khúc nhạc dạo thôi anh đã thấy rùng mình rồi, cảm giác đấy không phải tiếng người mà tựa tiếng gầm thét của một con dã thú. Đã bao nhiêu lần anh bị nhịp trống dồn dập kia làm giật mình rồi tỉnh dậy trong hoảng hốt, cảm giác khó chịu như bị kéo sâu vào cơn ác mộng dai dẳng, đã có lúc anh phải bật khóc.
Anh không hiểu, không hiểu một chút nào. Dương Thiếu Quân vốn đâu có hứng thú với âm nhạc, nhạc chuông gọi đến vẫn để nguyên mặc định là 《Für Elise》, tới bây giờ anh cũng chẳng thấy hắn nghe nhạc bao giờ, nhạc rock phân loại ra sao, có lẽ hắn cũng không rõ, thậm chí Morbid Angel là ban nhạc nước nào hắn còn chẳng biết, vậy sao lại có chấp niệm sâu như thế với một bản death metal. Mặc cho Tô Kiềm dịu giọng thương lượng hay bực mình rít gào, hắn cũng chẳng chịu đổi chuông báo thức.
Chỉ vì một bản nhạc chuông báo thức thôi mà Tô Kiềm với Dương Thiếu Quân đã cãi nhau đến mấy chục lần. Mà cũng chẳng thể coi là cãi nhau được, bởi hết lần này đến lần khác chỉ có một mình Tô Kiềm nổi cáu, còn Dương Thiếu Quân lúc nào cũng đáp qua loa lấy lệ, mặc anh mà làm theo ý mình. Tô Kiềm ghét các buổi sớm, vì suy nhược thần kinh nên khi ngủ anh đặc biệt mẫn cảm với các động tĩnh ở bên ngoài, huống hồ lại là tiếng chuông báo thức chói tai như vậy. Dương Thiếu Quân vốn ngủ rất sâu, từ đoạn nhạc dạo inh tai cho đến tiếng gào khàn khàn của ca sĩ, mặc kệ tiếng chuông kia có bao nhiêu điên cuồng, hắn vẫn chẳng tỉnh lại.
Mỗi lần anh hỏi vì sao không chịu đổi nhạc chuông, Dương Thiếu Quân chỉ nói một câu – quên mất. Tô Kiềm không tin là hắn thật sự quên. Sao có thể quên được? Anh đã từng thay cho hắn đến hai chiếc điện thoại, còn down rất nhiều bài hát vào trong máy của hắn, thay thế bản nhạc chuông kia, nhưng hết lần này đến lần khác, chuông báo thức đều bị Dương Thiếu Quân đổi lại.
Anh nghĩ, tên này đúng là cặn bã, đánh chết cái nết vẫn chẳng chừa, chẳng mảy may quan tâm đến chuyện người khác, cứ như vậy hành hạ anh.
Tên này đã cặn bã lại còn vô cùng ích kỷ.
Đương lúc Tô Kiềm đang lặng yên suy nghĩ, điện thoại Dương Thiếu Quân đặt dưới gối lại vang lên. “Boom.. boom boom..boom..” Vẫn là bài 《Bless are the sick》 ấy. Tô Kiềm giật mình, cả người anh run lên, tay nắm chặt lồng ngực, miệng không ngừng thở dốc.
Tuyệt vọng và sợ hãi đan vào nhau, như dòng thủy triều quấn lấy anh, khiến anh cảm thấy khó thở.. đã là lần thứ bao nhiêu rồi.. anh vì tiếng nhạc chuông này mà bật khóc.
Đến khi giọng ca nam kia gào lên, Dương Thiếu Quân mới mơ màng tỉnh dậy, hắn mò vào gối rút điện thoại ra, tắt tiếng chuông kia đi, rồi vươn tay tìm áo mình trong mớ lộn xộn dưới đất và mặc.
Cài đến cái cúc áo thứ hai hắn mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, hắn quay đầu nhìn Tô Kiềm, lại thấy anh có vẻ không ổn.
Hắn ném chiếc điện thoại ra xa, đề phòng Tô Kiểm điên lên lại muốn đập điện thoại, sau đó nhẹ vỗ lên cái lưng đang run rẩy của anh, vẻ mặt chẳng có chút thành ý nào: “Xin lỗi, em quên mất hôm nay là cuối tuần.”
Ngoài dự liệu, Tô Kiềm cũng không phát hỏa, anh chỉ hơi run run. Hắn thấy thế thì bò lên giường lật người Tô Kiềm lại, vẻ mặt anh xanh xao, nước mắt cứ lăn dài. Không rõ là chê bai hay cười nhạo, Dương Thiếu Quân khẽ trách mấy câu, sau đó lau sạch nước mắt trên gương mặt Tô Kiềm, dỗ anh như dỗ một đứa trẻ. “Xin lỗi, xin lỗi, hay là anh ngủ thêm chút nữa đi?”
Tô Kiềm không trả lời hắn.
Dương Thiếu Quân ngáp dài, cảm thấy ngủ chưa đẫy giấc, vì vậy cởi cúc áo ra, một lần nữa chui vào trong chăn. “Em ngủ tiếp một lúc, có gì thì gọi em.”
Tô Kiềm vẫn không đáp lại lời hắn.
Dương Thiếu Quân nhắm mắt, đưa lưng về phía Tô Kiềm.
Qua thật lâu, hắn nghe thấy người sau lưng run giọng hỏi: “Cậu... là ai?”
Vì đang mơ màng ngủ, nên hắn không rõ câu kia có nghĩa gì, ậm ừ qua loa. “Sao?”
Thanh âm Tô Kiềm càng thêm run rẩy: “Cậu không phải là Dương Thiếu Quân. Rốt cuộc cậu là ai?”
—
Chú thích:
Death metal: Death metal là một nhánh của heavy metal. Nó đặc trưng bởi tiếng guitar bị bóp méo nặng, growl vocal thấp, trống blast beat, và cấu trúc ca khúc phức tạp với nhiều thay đổi về nhịp điệu.
Morbid Angel là một nhóm nhạc death metal của Mỹ, debut năm 1984, và hoạt động cho đến bây giờ.
Bless are the sick: là bài hát nằm trong album cùng tên của Morbid Angel, đây là album thứ 2 của nhóm, trong đó gồm 13 bài hát được sáng tác bởi 2 thành viên trong nhóm là Azagthoth, Vincent.
Rào rào.. Ngoài trời mưa lớn quá...
Hiếm lắm mới có được một buổi sáng không phải nghe tiếng chuông báo thức kinh dị của Dương Thiếu Quân, Tô Kiềm ngẩn ngơ một lúc mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, làm cảnh sát bận rộn đến đâu thì cuối tuần cũng phải được nghỉ. Dương Thiếu Quân không phải dậy sớm, đáng lẽ ra buổi sáng hôm nay phải tốt đẹp hơn mới phải.
Tô Kiềm không hiểu nổi, sao lại có người đặt cái thể loại nhạc death metal làm chuông báo thức. Bài 《Bless are the sick》 của Morbid Angel, chỉ mới nghe khúc nhạc dạo thôi anh đã thấy rùng mình rồi, cảm giác đấy không phải tiếng người mà tựa tiếng gầm thét của một con dã thú. Đã bao nhiêu lần anh bị nhịp trống dồn dập kia làm giật mình rồi tỉnh dậy trong hoảng hốt, cảm giác khó chịu như bị kéo sâu vào cơn ác mộng dai dẳng, đã có lúc anh phải bật khóc.
Anh không hiểu, không hiểu một chút nào. Dương Thiếu Quân vốn đâu có hứng thú với âm nhạc, nhạc chuông gọi đến vẫn để nguyên mặc định là 《Für Elise》, tới bây giờ anh cũng chẳng thấy hắn nghe nhạc bao giờ, nhạc rock phân loại ra sao, có lẽ hắn cũng không rõ, thậm chí Morbid Angel là ban nhạc nước nào hắn còn chẳng biết, vậy sao lại có chấp niệm sâu như thế với một bản death metal. Mặc cho Tô Kiềm dịu giọng thương lượng hay bực mình rít gào, hắn cũng chẳng chịu đổi chuông báo thức.
Chỉ vì một bản nhạc chuông báo thức thôi mà Tô Kiềm với Dương Thiếu Quân đã cãi nhau đến mấy chục lần. Mà cũng chẳng thể coi là cãi nhau được, bởi hết lần này đến lần khác chỉ có một mình Tô Kiềm nổi cáu, còn Dương Thiếu Quân lúc nào cũng đáp qua loa lấy lệ, mặc anh mà làm theo ý mình. Tô Kiềm ghét các buổi sớm, vì suy nhược thần kinh nên khi ngủ anh đặc biệt mẫn cảm với các động tĩnh ở bên ngoài, huống hồ lại là tiếng chuông báo thức chói tai như vậy. Dương Thiếu Quân vốn ngủ rất sâu, từ đoạn nhạc dạo inh tai cho đến tiếng gào khàn khàn của ca sĩ, mặc kệ tiếng chuông kia có bao nhiêu điên cuồng, hắn vẫn chẳng tỉnh lại.
Mỗi lần anh hỏi vì sao không chịu đổi nhạc chuông, Dương Thiếu Quân chỉ nói một câu – quên mất. Tô Kiềm không tin là hắn thật sự quên. Sao có thể quên được? Anh đã từng thay cho hắn đến hai chiếc điện thoại, còn down rất nhiều bài hát vào trong máy của hắn, thay thế bản nhạc chuông kia, nhưng hết lần này đến lần khác, chuông báo thức đều bị Dương Thiếu Quân đổi lại.
Anh nghĩ, tên này đúng là cặn bã, đánh chết cái nết vẫn chẳng chừa, chẳng mảy may quan tâm đến chuyện người khác, cứ như vậy hành hạ anh.
Tên này đã cặn bã lại còn vô cùng ích kỷ.
Đương lúc Tô Kiềm đang lặng yên suy nghĩ, điện thoại Dương Thiếu Quân đặt dưới gối lại vang lên. “Boom.. boom boom..boom..” Vẫn là bài 《Bless are the sick》 ấy. Tô Kiềm giật mình, cả người anh run lên, tay nắm chặt lồng ngực, miệng không ngừng thở dốc.
Tuyệt vọng và sợ hãi đan vào nhau, như dòng thủy triều quấn lấy anh, khiến anh cảm thấy khó thở.. đã là lần thứ bao nhiêu rồi.. anh vì tiếng nhạc chuông này mà bật khóc.
Đến khi giọng ca nam kia gào lên, Dương Thiếu Quân mới mơ màng tỉnh dậy, hắn mò vào gối rút điện thoại ra, tắt tiếng chuông kia đi, rồi vươn tay tìm áo mình trong mớ lộn xộn dưới đất và mặc.
Cài đến cái cúc áo thứ hai hắn mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, hắn quay đầu nhìn Tô Kiềm, lại thấy anh có vẻ không ổn.
Hắn ném chiếc điện thoại ra xa, đề phòng Tô Kiểm điên lên lại muốn đập điện thoại, sau đó nhẹ vỗ lên cái lưng đang run rẩy của anh, vẻ mặt chẳng có chút thành ý nào: “Xin lỗi, em quên mất hôm nay là cuối tuần.”
Ngoài dự liệu, Tô Kiềm cũng không phát hỏa, anh chỉ hơi run run. Hắn thấy thế thì bò lên giường lật người Tô Kiềm lại, vẻ mặt anh xanh xao, nước mắt cứ lăn dài. Không rõ là chê bai hay cười nhạo, Dương Thiếu Quân khẽ trách mấy câu, sau đó lau sạch nước mắt trên gương mặt Tô Kiềm, dỗ anh như dỗ một đứa trẻ. “Xin lỗi, xin lỗi, hay là anh ngủ thêm chút nữa đi?”
Tô Kiềm không trả lời hắn.
Dương Thiếu Quân ngáp dài, cảm thấy ngủ chưa đẫy giấc, vì vậy cởi cúc áo ra, một lần nữa chui vào trong chăn. “Em ngủ tiếp một lúc, có gì thì gọi em.”
Tô Kiềm vẫn không đáp lại lời hắn.
Dương Thiếu Quân nhắm mắt, đưa lưng về phía Tô Kiềm.
Qua thật lâu, hắn nghe thấy người sau lưng run giọng hỏi: “Cậu... là ai?”
Vì đang mơ màng ngủ, nên hắn không rõ câu kia có nghĩa gì, ậm ừ qua loa. “Sao?”
Thanh âm Tô Kiềm càng thêm run rẩy: “Cậu không phải là Dương Thiếu Quân. Rốt cuộc cậu là ai?”
—
Chú thích:
Death metal: Death metal là một nhánh của heavy metal. Nó đặc trưng bởi tiếng guitar bị bóp méo nặng, growl vocal thấp, trống blast beat, và cấu trúc ca khúc phức tạp với nhiều thay đổi về nhịp điệu.
Morbid Angel là một nhóm nhạc death metal của Mỹ, debut năm 1984, và hoạt động cho đến bây giờ.
Bless are the sick: là bài hát nằm trong album cùng tên của Morbid Angel, đây là album thứ 2 của nhóm, trong đó gồm 13 bài hát được sáng tác bởi 2 thành viên trong nhóm là Azagthoth, Vincent.