Chương : 17
Tô Duy điều trị bệnh trầm cảm xong thì ra nước ngoài học tâm lý học, rất nhiều năm sau này Dương Thiếu Quân không gặp lại Tô Duy. Thế nhưng hình ảnh Tô Duy nhảy lầu vẫn in sâu trong lòng hắn, cơn ác mộng đeo đuổi hắn đến mãi về sau.
Cơn ác mộng đến và đi mà không có quy luật cố định nào, có khi một tháng mơ đến ba lần, có khi ba năm rưỡi cũng chỉ mơ thấy một lần. Dần dà, Dương Thiếu Quân nắm được một quy luật —— mỗi khi hắn tịch mịch nghĩ đến chuyện muốn tìm người khác để tiêu khiển, hình ảnh Tô Duy lặng lẽ như một con rối vô cảm sẽ hiện về trong mơ, hướng hắn xin giúp đỡ, nhưng hắn lại bất lực.
Tô Kiềm du học bốn năm ở nước ngoài xong về nước, lập tức kết hôn với Uông Văn, sau đó làm chủ quản công ty của cha, bắt đầu chính thức đảm đương công tác.
Dương Thiếu Quân tốt nghiệp trường cảnh sát xong vào đồn công an, làm từ thấp lên đến cao. Năm đầu tiên hắn được phân đến ga xe lửa, mỗi ngày phải hít thở không khí ô nhiễm, bắt mấy tên nhân cơ hội trộm đồ người ta, khuyên răn một vài câu, công việc khô khan buồn chán, tiền lương cũng chẳng được bao nhiêu, mỗi tháng đưa một nửa cho mẹ, còn dư thì mua đồ ăn vặt lúc làm việc, bánh bao thịt dưa muối, một tháng chỉ còn dư một nghìn tệ.
Tô Kiềm rất nhanh đã quen với những đối tác làm ăn thân thiết của cha, có rất nhiều chủ doanh nghiệp, ngày ngày phải tham gia các cuộc vui cùng những người ấy, về nhà lại có vợ xinh hầu bên cạnh. Một năm sau, cha anh hoàn toàn giao công ty bất động sản của mình cho anh xử lý.
Năm ấy, Dương Thiếu Quân phải trực ban đúng đêm 30, gác ở ga xe lửa. Đêm nay ga tàu thưa khách, những ngày cao điểm đã qua đi, mọi người đều tụ tập bên gia đình ăn bữa cơm tất niên. Cứ vài phút là Dương Thiếu Quân lại dậm chân một cái cho bớt lạnh, móc từ trong túi ra một bọc bánh quy vụn để ăn khuya; cùng lúc này, Tô Kiềm và mấy ông chú kia đang ngồi trong khách sạn sang trọng nhất của thành phố, nâng ly cạn chén, ký hợp đồng làm ăn có lợi nhuận cao.
Tiếng pháo hoa bên ngoài vang lên, điện thoại trong túi khẽ rung, Dương Thiếu Quân móc điện thoại ra nhìn, có bảy tám tin nhắn gửi đến, một là của Tề Vĩnh Húc, còn lại là mấy đồng nghiệp, đều là tin nhắn chúc mừng năm mới. Hắn lấy tin nhắn của đồng nghiệp A gửi cho đồng nghiệp B, cứ như vậy, đến khi còn lại mình tin nhắn của Tề Vĩnh Húc, hắn tự tay soạn tin, bốn chữ năm mới vui vẻ, rồi gửi đi.
Trước buổi tiệc, Tô Kiềm đã đưa sim đối ngoại của mình giao cho thư ký, để cô ấy xử lý những tin nhắn chúc phúc khách sáo, sau đó lắp sim dùng với người thân vào, gửi tin nhắn chúc mừng cho các chị và hai em. Người trả lời nhanh nhất là Tô Tạ Tích, anh vừa gửi tin đã được trả lời luôn, hiển nhiên chị cũng gửi qua một tin chúc mừng ngắn; còn Tô Tạ Nguyên đã gửi trước từ tối qua, bây giờ sẽ không trả lời; tin nhắn anh gửi cho Tô Di nửa giờ sau mới có hồi âm, Tô Duy ở đại dương bên kia căn bản không trả lời. Tô Kiềm đợi đến một giờ sáng, rốt cuộc nhịn không được mà gọi điện thoại tới, đáp lại anh là tiếng máy bận.
Dương Thiếu Quân ở ga tàu ngăn một người đàn ông trung niên, hắn xoa xoa cái mũi đỏ, ồm ồm nói: “Đưa túi ra kiểm tra”. Đáp lại hắn là một lưỡi dao nhỏ lạnh lẽo.
Hơn một giờ đêm, cuối cùng Tô Kiềm cũng thoát khỏi tiệc rượu, anh ngồi trên xe lão Mạnh, không có tâm trạng nhìn cảnh đêm bên ngoài. Lão Mạnh mỉm cười nói: “Tiên sinh, năm mới vui vẻ”, Tô Kiềm nhàn nhạt đáp: “Chú Mạnh, năm mới vui vẻ.”
Một chiếc xe cứu thương còi kêu inh ỏi lái qua chỗ bọn họ, lão Mạnh nhìn chiếc xe phóng nhanh qua gương chiếu hậu, nhíu mày nói: “Mới đầu năm đã xảy ra chuyện, thật đáng thương.”
Tô Kiềm ngáp một cái, lấy tay che đầu, đã buồn ngủ rồi. Anh đáp: “Để ý chuyện người khác làm gì, đi thôi, chúng ta về nhà.”
– x –
Đêm xuống, Dương Thiếu Quân cứ nghĩ mình có thể ngủ an ổn, thế nhưng không ngờ lại mất ngủ. Hắn biết trở mình liên tục sẽ không vào giấc được, vì vậy duy trì tư thế tiêu chuẩn, hai chân duỗi thẳng, hai tay đặt bên sườn, nằm thẳng người. Lúc nằm hắn không cho phép mình được nghĩ, đảm bảo đầu óc trống rỗng, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngủ.
Đến rạng sáng, có người rón rén mở cửa ra.
Dương Thiếu Quân đột nhiên bật dậy, từ trên giường đi xuống, nóng nảy bật đèn lên. Cái người lén lút kia bị dọa sợ, vội vã quay về bên tường, co tròn người lại.
Bởi vì đèn phòng đột nhiên sáng mà mắt hai người mờ đi, thế nhưng rất nhanh Dương Thiếu Quân khôi phục được, đi lên kéo tay anh ném lên giường: “Không ngủ được đúng không! Nửa đêm chơi trò đánh lén đúng không! Anh buồn chán đúng không! Nói đi em sẽ an ủi anh!” Nói rồi Dương Thiếu Quân cũng mạnh mẽ nằm xuống giường.
Tô Kiềm bị dọa sợ, vẻ mặt lúng túng đầy sợ hãi, như một con thỏ con vô tội, lại cũng như người đêm qua vào phòng muốn bóp chết Dương Thiếu Quân là một người khác.
Dương Thiếu Quân trông thấy bộ dạng này của anh, giận không có chỗ phát hỏa, liền đè người mình lên Tô Kiềm, sắc mặt Tô Kiềm cuối cùng cũng thay đổi, bị hắn đè đến bực mình. Dương Thiếu Quân nắm cằm anh giận dữ nói: “Nói! Rốt cuộc anh muốn thế nào!”
Tô Kiềm cắn răng, không nói một lời nào.
Một lúc sau, Dương Thiếu Quân như khinh khí cầu bị xì hơi, từ trên người anh ngồi dậy, ngồi xuống bên giường chán nản nói: “Xin lỗi, em hơi kích động.”
Hắn đưa lưng về phía Tô Kiềm, cảm nhận Tô Kiềm đang dịch sát đến bên mình, vừa quay đầu lại đã thấy cả người Tô Kiềm run lên, một ánh sáng bạc lóe lên, từ tay áo anh rơi xuống giường —— là một con dao gọt hoa quả.
Dương Thiếu Quân sợ ngây người, Tô Kiềm cũng ngẩn người ra, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không khí trong căn phòng dường như đông cứng lại.
Mấy giây sau, vẫn là Dương Thiếu Quân khôi phục tinh thần trước tiên, hắn ném con dao gọt hoa quả xuống giường, kéo Tô Kiềm đến trước mặt mình, hai tay nhanh chóng sờ khắp người anh, xác định không còn bất kỳ vũ khí nào nữa. Hắn mò lấy tay Tô Kiềm, cảm giác lòng bàn tay anh ẩm ướt, chắc chắn không có gì mới kéo tay anh qua, chỉ thấy chiếc áo sơ mi trắng nhiễm sắc đỏ, lúc Tô Kiềm giấu con dao gọt hoa quả vào tay áo, không may tự làm thương chính mình.
Dương Thiếu Quân nắm cổ tay anh trầm mặc thật lâu, sau đó mới kéo anh ra ngoài. Tô Kiềm tựa như biết mình đã sai, ngoan ngoãn đi theo sau, không giãy dụa chút nào, theo Dương Thiếu Quân xuống lầu dưới.
Dương Thiếu Quân tìm hộp thuốc, đầu tiên băng bó vết thương trên cổ tay anh lại, sau đó pha cho anh một cốc sữa nóng —— trong cốc có thuốc mà Lư tiên sinh đưa cho hắn —— hắn đưa cốc sữa ra cho Tô Kiềm: “Uống đi, sau đó về phòng ngủ.”
Tô Kiềm nhận lấy cốc sữa, anh yên lặng hồi lâu. Ban nãy lúc con dao gọt hoa quả xoẹt qua cổ tay, anh giống như bị điện giật mà tỉnh lại, lúc Dương Thiếu Quân cầm lấy tay anh, cảm giác ấm áp kia vô cùng quen thuộc, anh không đành lòng chống cự. Anh không biết mình thế nào, nhưng nội tâm anh bây giờ đã bị áy náy chiếm lĩnh toàn bộ.
Uống xong cốc sữa, Dương Thiếu Quân lại kéo anh lên lầu, anh nhìn chằm chằm nơi tay hai người giao nhau, nhẹ giọng nói một câu: “Xin lỗi.”
Dương Thiếu Quân ngưng bước, quay đầu trợn mắt nhìn: “Anh nói cái gì cơ?”
Ánh mắt Tô Kiềm rất trấn tĩnh, nhưng lại không chịu lặp lại lời kia.
Dương Thiếu Quân thở dài, xoay người ôm lấy anh. Hai người đứng ôm nhau trên cầu thang. Dương Thiếu Quân cảm thấy tim mình đập rất nhanh, lúc nhìn thấy con dao gọt hoa quả kia, hắn không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng mình, thậm chí khi ấy hắn muốn trói Tô Kiềm lại rồi gọi điện cho viện tâm thần, thế nhưng hắn tự nhắc bản thân không được nghĩ như vậy, sau đó đi rót cho anh một cốc sữa.
Hắn run giọng nói: “Tô Kiềm, anh đừng làm em sợ nữa.”
Tô Kiềm để yên cho hắn ôm, ánh mắt dần mờ tối.
Dương Thiếu Quân đưa anh trở về phòng, đặt anh nằm xuống giường, không biết mình nên làm gì, liền nắm lấy tay anh: “Anh ngủ đi, em đợi anh ngủ rồi sẽ đi.”
Tô Kiềm ngẩng đầu nhìn hắn.
Dương Thiếu Quân vươn tay ra che đi ánh mắt anh, thanh âm cương quyết: “Ngủ!”
Cảm giác lông mi Tô Kiềm khẽ rung động dưới lòng bàn tay, hắn đè tay chặt xuống, giọng cũng cất cao hơn: “Ngủ!”
Nửa giờ sau, nhịp thở Tô Kiềm dần bình ổn.
Dương Thiếu Quân đứng lên, chân tê tê. Hắn chưa từng gặp phải loại chuyện này, nếu như đêm hôm qua hắn còn ôm một tia hy vọng, thì đến đêm nay hắn không thể trốn tránh sự thật kia —— có lẽ Tô Kiềm điên thật rồi!
Cố nén vô số ý nghĩ đang ùn ùn kéo đến như đại hồng thủy, hắn đưa mắt nhìn Tô Kiềm đang ngủ say, tim như bị ai véo mà đau nhức. Nên làm gì tiếp theo?
Đưa anh ấy đến bệnh viện tâm thần? ——Không được!
Gọi lão Mạnh dậy, để vệ sĩ thay phiên nhau trông anh ấy?—— Nhưng nhỡ đâu anh ấy đả thương người khác thì làm sao?
Dương Thiếu Quân run rẩy lấy điện thoại ra, tìm đến số của Lư tiên sinh, nhìn giờ trên điện thoại —— 1:03, cuối cùng hắn đành buông máy xuống.
Hắn tự nhủ, để theo dõi thêm một chút nữa, cho.. cho Tô Kiềm thêm một cơ hội đi.
Cơn ác mộng đến và đi mà không có quy luật cố định nào, có khi một tháng mơ đến ba lần, có khi ba năm rưỡi cũng chỉ mơ thấy một lần. Dần dà, Dương Thiếu Quân nắm được một quy luật —— mỗi khi hắn tịch mịch nghĩ đến chuyện muốn tìm người khác để tiêu khiển, hình ảnh Tô Duy lặng lẽ như một con rối vô cảm sẽ hiện về trong mơ, hướng hắn xin giúp đỡ, nhưng hắn lại bất lực.
Tô Kiềm du học bốn năm ở nước ngoài xong về nước, lập tức kết hôn với Uông Văn, sau đó làm chủ quản công ty của cha, bắt đầu chính thức đảm đương công tác.
Dương Thiếu Quân tốt nghiệp trường cảnh sát xong vào đồn công an, làm từ thấp lên đến cao. Năm đầu tiên hắn được phân đến ga xe lửa, mỗi ngày phải hít thở không khí ô nhiễm, bắt mấy tên nhân cơ hội trộm đồ người ta, khuyên răn một vài câu, công việc khô khan buồn chán, tiền lương cũng chẳng được bao nhiêu, mỗi tháng đưa một nửa cho mẹ, còn dư thì mua đồ ăn vặt lúc làm việc, bánh bao thịt dưa muối, một tháng chỉ còn dư một nghìn tệ.
Tô Kiềm rất nhanh đã quen với những đối tác làm ăn thân thiết của cha, có rất nhiều chủ doanh nghiệp, ngày ngày phải tham gia các cuộc vui cùng những người ấy, về nhà lại có vợ xinh hầu bên cạnh. Một năm sau, cha anh hoàn toàn giao công ty bất động sản của mình cho anh xử lý.
Năm ấy, Dương Thiếu Quân phải trực ban đúng đêm 30, gác ở ga xe lửa. Đêm nay ga tàu thưa khách, những ngày cao điểm đã qua đi, mọi người đều tụ tập bên gia đình ăn bữa cơm tất niên. Cứ vài phút là Dương Thiếu Quân lại dậm chân một cái cho bớt lạnh, móc từ trong túi ra một bọc bánh quy vụn để ăn khuya; cùng lúc này, Tô Kiềm và mấy ông chú kia đang ngồi trong khách sạn sang trọng nhất của thành phố, nâng ly cạn chén, ký hợp đồng làm ăn có lợi nhuận cao.
Tiếng pháo hoa bên ngoài vang lên, điện thoại trong túi khẽ rung, Dương Thiếu Quân móc điện thoại ra nhìn, có bảy tám tin nhắn gửi đến, một là của Tề Vĩnh Húc, còn lại là mấy đồng nghiệp, đều là tin nhắn chúc mừng năm mới. Hắn lấy tin nhắn của đồng nghiệp A gửi cho đồng nghiệp B, cứ như vậy, đến khi còn lại mình tin nhắn của Tề Vĩnh Húc, hắn tự tay soạn tin, bốn chữ năm mới vui vẻ, rồi gửi đi.
Trước buổi tiệc, Tô Kiềm đã đưa sim đối ngoại của mình giao cho thư ký, để cô ấy xử lý những tin nhắn chúc phúc khách sáo, sau đó lắp sim dùng với người thân vào, gửi tin nhắn chúc mừng cho các chị và hai em. Người trả lời nhanh nhất là Tô Tạ Tích, anh vừa gửi tin đã được trả lời luôn, hiển nhiên chị cũng gửi qua một tin chúc mừng ngắn; còn Tô Tạ Nguyên đã gửi trước từ tối qua, bây giờ sẽ không trả lời; tin nhắn anh gửi cho Tô Di nửa giờ sau mới có hồi âm, Tô Duy ở đại dương bên kia căn bản không trả lời. Tô Kiềm đợi đến một giờ sáng, rốt cuộc nhịn không được mà gọi điện thoại tới, đáp lại anh là tiếng máy bận.
Dương Thiếu Quân ở ga tàu ngăn một người đàn ông trung niên, hắn xoa xoa cái mũi đỏ, ồm ồm nói: “Đưa túi ra kiểm tra”. Đáp lại hắn là một lưỡi dao nhỏ lạnh lẽo.
Hơn một giờ đêm, cuối cùng Tô Kiềm cũng thoát khỏi tiệc rượu, anh ngồi trên xe lão Mạnh, không có tâm trạng nhìn cảnh đêm bên ngoài. Lão Mạnh mỉm cười nói: “Tiên sinh, năm mới vui vẻ”, Tô Kiềm nhàn nhạt đáp: “Chú Mạnh, năm mới vui vẻ.”
Một chiếc xe cứu thương còi kêu inh ỏi lái qua chỗ bọn họ, lão Mạnh nhìn chiếc xe phóng nhanh qua gương chiếu hậu, nhíu mày nói: “Mới đầu năm đã xảy ra chuyện, thật đáng thương.”
Tô Kiềm ngáp một cái, lấy tay che đầu, đã buồn ngủ rồi. Anh đáp: “Để ý chuyện người khác làm gì, đi thôi, chúng ta về nhà.”
– x –
Đêm xuống, Dương Thiếu Quân cứ nghĩ mình có thể ngủ an ổn, thế nhưng không ngờ lại mất ngủ. Hắn biết trở mình liên tục sẽ không vào giấc được, vì vậy duy trì tư thế tiêu chuẩn, hai chân duỗi thẳng, hai tay đặt bên sườn, nằm thẳng người. Lúc nằm hắn không cho phép mình được nghĩ, đảm bảo đầu óc trống rỗng, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngủ.
Đến rạng sáng, có người rón rén mở cửa ra.
Dương Thiếu Quân đột nhiên bật dậy, từ trên giường đi xuống, nóng nảy bật đèn lên. Cái người lén lút kia bị dọa sợ, vội vã quay về bên tường, co tròn người lại.
Bởi vì đèn phòng đột nhiên sáng mà mắt hai người mờ đi, thế nhưng rất nhanh Dương Thiếu Quân khôi phục được, đi lên kéo tay anh ném lên giường: “Không ngủ được đúng không! Nửa đêm chơi trò đánh lén đúng không! Anh buồn chán đúng không! Nói đi em sẽ an ủi anh!” Nói rồi Dương Thiếu Quân cũng mạnh mẽ nằm xuống giường.
Tô Kiềm bị dọa sợ, vẻ mặt lúng túng đầy sợ hãi, như một con thỏ con vô tội, lại cũng như người đêm qua vào phòng muốn bóp chết Dương Thiếu Quân là một người khác.
Dương Thiếu Quân trông thấy bộ dạng này của anh, giận không có chỗ phát hỏa, liền đè người mình lên Tô Kiềm, sắc mặt Tô Kiềm cuối cùng cũng thay đổi, bị hắn đè đến bực mình. Dương Thiếu Quân nắm cằm anh giận dữ nói: “Nói! Rốt cuộc anh muốn thế nào!”
Tô Kiềm cắn răng, không nói một lời nào.
Một lúc sau, Dương Thiếu Quân như khinh khí cầu bị xì hơi, từ trên người anh ngồi dậy, ngồi xuống bên giường chán nản nói: “Xin lỗi, em hơi kích động.”
Hắn đưa lưng về phía Tô Kiềm, cảm nhận Tô Kiềm đang dịch sát đến bên mình, vừa quay đầu lại đã thấy cả người Tô Kiềm run lên, một ánh sáng bạc lóe lên, từ tay áo anh rơi xuống giường —— là một con dao gọt hoa quả.
Dương Thiếu Quân sợ ngây người, Tô Kiềm cũng ngẩn người ra, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không khí trong căn phòng dường như đông cứng lại.
Mấy giây sau, vẫn là Dương Thiếu Quân khôi phục tinh thần trước tiên, hắn ném con dao gọt hoa quả xuống giường, kéo Tô Kiềm đến trước mặt mình, hai tay nhanh chóng sờ khắp người anh, xác định không còn bất kỳ vũ khí nào nữa. Hắn mò lấy tay Tô Kiềm, cảm giác lòng bàn tay anh ẩm ướt, chắc chắn không có gì mới kéo tay anh qua, chỉ thấy chiếc áo sơ mi trắng nhiễm sắc đỏ, lúc Tô Kiềm giấu con dao gọt hoa quả vào tay áo, không may tự làm thương chính mình.
Dương Thiếu Quân nắm cổ tay anh trầm mặc thật lâu, sau đó mới kéo anh ra ngoài. Tô Kiềm tựa như biết mình đã sai, ngoan ngoãn đi theo sau, không giãy dụa chút nào, theo Dương Thiếu Quân xuống lầu dưới.
Dương Thiếu Quân tìm hộp thuốc, đầu tiên băng bó vết thương trên cổ tay anh lại, sau đó pha cho anh một cốc sữa nóng —— trong cốc có thuốc mà Lư tiên sinh đưa cho hắn —— hắn đưa cốc sữa ra cho Tô Kiềm: “Uống đi, sau đó về phòng ngủ.”
Tô Kiềm nhận lấy cốc sữa, anh yên lặng hồi lâu. Ban nãy lúc con dao gọt hoa quả xoẹt qua cổ tay, anh giống như bị điện giật mà tỉnh lại, lúc Dương Thiếu Quân cầm lấy tay anh, cảm giác ấm áp kia vô cùng quen thuộc, anh không đành lòng chống cự. Anh không biết mình thế nào, nhưng nội tâm anh bây giờ đã bị áy náy chiếm lĩnh toàn bộ.
Uống xong cốc sữa, Dương Thiếu Quân lại kéo anh lên lầu, anh nhìn chằm chằm nơi tay hai người giao nhau, nhẹ giọng nói một câu: “Xin lỗi.”
Dương Thiếu Quân ngưng bước, quay đầu trợn mắt nhìn: “Anh nói cái gì cơ?”
Ánh mắt Tô Kiềm rất trấn tĩnh, nhưng lại không chịu lặp lại lời kia.
Dương Thiếu Quân thở dài, xoay người ôm lấy anh. Hai người đứng ôm nhau trên cầu thang. Dương Thiếu Quân cảm thấy tim mình đập rất nhanh, lúc nhìn thấy con dao gọt hoa quả kia, hắn không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng mình, thậm chí khi ấy hắn muốn trói Tô Kiềm lại rồi gọi điện cho viện tâm thần, thế nhưng hắn tự nhắc bản thân không được nghĩ như vậy, sau đó đi rót cho anh một cốc sữa.
Hắn run giọng nói: “Tô Kiềm, anh đừng làm em sợ nữa.”
Tô Kiềm để yên cho hắn ôm, ánh mắt dần mờ tối.
Dương Thiếu Quân đưa anh trở về phòng, đặt anh nằm xuống giường, không biết mình nên làm gì, liền nắm lấy tay anh: “Anh ngủ đi, em đợi anh ngủ rồi sẽ đi.”
Tô Kiềm ngẩng đầu nhìn hắn.
Dương Thiếu Quân vươn tay ra che đi ánh mắt anh, thanh âm cương quyết: “Ngủ!”
Cảm giác lông mi Tô Kiềm khẽ rung động dưới lòng bàn tay, hắn đè tay chặt xuống, giọng cũng cất cao hơn: “Ngủ!”
Nửa giờ sau, nhịp thở Tô Kiềm dần bình ổn.
Dương Thiếu Quân đứng lên, chân tê tê. Hắn chưa từng gặp phải loại chuyện này, nếu như đêm hôm qua hắn còn ôm một tia hy vọng, thì đến đêm nay hắn không thể trốn tránh sự thật kia —— có lẽ Tô Kiềm điên thật rồi!
Cố nén vô số ý nghĩ đang ùn ùn kéo đến như đại hồng thủy, hắn đưa mắt nhìn Tô Kiềm đang ngủ say, tim như bị ai véo mà đau nhức. Nên làm gì tiếp theo?
Đưa anh ấy đến bệnh viện tâm thần? ——Không được!
Gọi lão Mạnh dậy, để vệ sĩ thay phiên nhau trông anh ấy?—— Nhưng nhỡ đâu anh ấy đả thương người khác thì làm sao?
Dương Thiếu Quân run rẩy lấy điện thoại ra, tìm đến số của Lư tiên sinh, nhìn giờ trên điện thoại —— 1:03, cuối cùng hắn đành buông máy xuống.
Hắn tự nhủ, để theo dõi thêm một chút nữa, cho.. cho Tô Kiềm thêm một cơ hội đi.