Chương 1: Buổi sáng
Tại một sân bay trong thành phố bà Hà đang đẩy một chiếc xe đầy ắp vali đi bên cạnh ông Hoàng chồng của mình. Đến cổng sân bay bà ấy dừng lại đưa chiếc vali ấy cho chồng vì đây là cổng an ninh người không phận sự sẽ không được phép đi vào
Bà quay sang mỉm cười va chồng ân cần dặn dò ông ấy
- Anh qua bên đấy nhớ điện về cho em luôn nhé! Thuốc em để ở một cái túi nhỏ bên trong vali rồi anh nhớ lấy uống nhé bệnh của anh không thiếu thuốc được đâu
Ông Hoàng nhìn bà âu yếm nói
- Anh biết rồi em ráng ở nhà với các con nhé có gì thì cứ điện cho anh
Nói ông cũng đẩy chiếc xe ấy vào trong bà Hà chờ cho bóng chồng mình đi khuất mới ra về
Lúc này tại một căn biệt thự xa hoa trong thành phố. Bà Năm người giúp việc trong gia đình của. ông bà Hoàng Hà bưng lên cho cô con gái thứ 2 một bát phở nóng hổi
Ánh Nguyệt thấy thế thì mỉm cười rồi lễ phép nói
- Con cảm ơn dì Năm
Lúc này Minh Ngọc mới từ trên lầu uể oải đi xuống cô ta vừa ngái ngủ vừa đi xuống cầu thang nói với giọng gắt gỏng
- Bà Năm lấy đồ ăn sáng ra cho tôi coi
Bà Năm vâng dạ rồi cũng nhanh chóng mang thức ăn lên cho cô ta. Lúc này Ánh Nguyệt mới để ý trên cổ tay của cô ta đeo một chiếc vòng bằng cẩm thạch cô thấy thế thì vội nói
- Minh Ngọc cái vòng này em lấy ở đâu ra?
Cô ta vừa ăn vừa đáp lại lời của cô
- Thì ở trên bàn học trong phòng chị á
Lúc này cô giận dữ hét lên
- Minh Ngọc sao em lại tự ý vào phòng chị còn tự ý lấy vòng của chị đeo nữa em có biết vậy là bất lịch sự lắm không?
- Có cái vòng thôi mà chị làm gì mà ghê vậy?
- Nhưng đây là cái vòng mà mẹ chị tặng nó là kỉ vật của chị giờ em biết rồi thì em trả cho chị đi
- Tôi không thích trả đấy chị làm hì được tôi đây là nhà của mẹ con tôi thì tất nhiên những gì trong nhà này đều là của tôi rồi
- Minh Ngọc mày đừng có mà quá đáng
Ánh Nguyệt không còn giữ được bình tĩnh nữa liền lao vào để giằng lại cái vòng. Lúc này từ ngoài cửa vang lên một giọng nói
- Ánh Nguyệt cô đang làm gì con gái của tôi đấy
Minh Ngọc nghe thấy tiếng của mẹ liền chạy lại nấp ra sau lưng bà ta rồi sụt sùi nói
- Mẹ ơi cứu con chị ta muốn giết con đấy
Bà Hà an ủi con gái vài câu thì quay ra quát cô. Xi? ủ?g hộ chú?g tôi tại [ ?RuM?R ?Y??.V? ]
- Ánh Nguyệt con gái tôi làm gì mà cô nổi sùng lên đòi chém đòi giết nó
- Con không hề muốn giết em ấy là do con gái dì tự ý vào phòng con rồi tự ý lấy vòng tay mẹ con tặng đeo con đòi lại còn không chịu trả con chỉ muốn giằng lại thôi
- Nè cô không thấy mình đang chuyện bé xé ra to à chỉ là một chiếc vòng cũ rích lỗi thời ai mà thèm lấy của cô chứ
Nói rồi bà ấy quay sang tháo chiếc vòng trên tay của Minh Ngọc ra rồi ném về phía cô. Mặc dù cô đã nhanh chóng chạy lại để đỡ lấy nhưng vẫn không kịp chiếc vòng rơi xuống đất vỡ tan tành
Hai mẹ con bà ta thấy thế cũng không lấy gì làm tội lỗi mà cứ thế dắt nhau lên trên phòng
Ánh Nguyệt ngồi thụp xuống đất nhìn từng mảnh vỡ của chiếc vòng trên mặt đất mà nước mắt rơi lã chã. Vậy là hết rồi! Kỉ vật duy nhất mà mẹ đểlại cho cô cứ thế bị mẹ con bà ta làm vỡ
Lúc này dì Năm từ dưới bếp chạy lên vội đỡ cô ngồi lên ghế rồi dùng bàn tay nhanh nheo của mình lau nước mắt cho cô vừa lau bà vừa an ủi
- Thôi con đừng khóc nữa! Mẹ con ở trên trời thấy con như vậy không vui đâu! Việc mình nhớ đến một người nào đó không nhất thiết phải giữ khư khư những món đồ của người đó quan trong ở trong lòng đấy con ạ
Cô nhìn bà Năm với đôi mắt đỏ hoe cô òa khóc ôm chặt lấy bà Năm. Từ ngày mẹ mất trong nhà người duy nhất thương cô chỉ có dì Năm mà thôi
Bà quay sang mỉm cười va chồng ân cần dặn dò ông ấy
- Anh qua bên đấy nhớ điện về cho em luôn nhé! Thuốc em để ở một cái túi nhỏ bên trong vali rồi anh nhớ lấy uống nhé bệnh của anh không thiếu thuốc được đâu
Ông Hoàng nhìn bà âu yếm nói
- Anh biết rồi em ráng ở nhà với các con nhé có gì thì cứ điện cho anh
Nói ông cũng đẩy chiếc xe ấy vào trong bà Hà chờ cho bóng chồng mình đi khuất mới ra về
Lúc này tại một căn biệt thự xa hoa trong thành phố. Bà Năm người giúp việc trong gia đình của. ông bà Hoàng Hà bưng lên cho cô con gái thứ 2 một bát phở nóng hổi
Ánh Nguyệt thấy thế thì mỉm cười rồi lễ phép nói
- Con cảm ơn dì Năm
Lúc này Minh Ngọc mới từ trên lầu uể oải đi xuống cô ta vừa ngái ngủ vừa đi xuống cầu thang nói với giọng gắt gỏng
- Bà Năm lấy đồ ăn sáng ra cho tôi coi
Bà Năm vâng dạ rồi cũng nhanh chóng mang thức ăn lên cho cô ta. Lúc này Ánh Nguyệt mới để ý trên cổ tay của cô ta đeo một chiếc vòng bằng cẩm thạch cô thấy thế thì vội nói
- Minh Ngọc cái vòng này em lấy ở đâu ra?
Cô ta vừa ăn vừa đáp lại lời của cô
- Thì ở trên bàn học trong phòng chị á
Lúc này cô giận dữ hét lên
- Minh Ngọc sao em lại tự ý vào phòng chị còn tự ý lấy vòng của chị đeo nữa em có biết vậy là bất lịch sự lắm không?
- Có cái vòng thôi mà chị làm gì mà ghê vậy?
- Nhưng đây là cái vòng mà mẹ chị tặng nó là kỉ vật của chị giờ em biết rồi thì em trả cho chị đi
- Tôi không thích trả đấy chị làm hì được tôi đây là nhà của mẹ con tôi thì tất nhiên những gì trong nhà này đều là của tôi rồi
- Minh Ngọc mày đừng có mà quá đáng
Ánh Nguyệt không còn giữ được bình tĩnh nữa liền lao vào để giằng lại cái vòng. Lúc này từ ngoài cửa vang lên một giọng nói
- Ánh Nguyệt cô đang làm gì con gái của tôi đấy
Minh Ngọc nghe thấy tiếng của mẹ liền chạy lại nấp ra sau lưng bà ta rồi sụt sùi nói
- Mẹ ơi cứu con chị ta muốn giết con đấy
Bà Hà an ủi con gái vài câu thì quay ra quát cô. Xi? ủ?g hộ chú?g tôi tại [ ?RuM?R ?Y??.V? ]
- Ánh Nguyệt con gái tôi làm gì mà cô nổi sùng lên đòi chém đòi giết nó
- Con không hề muốn giết em ấy là do con gái dì tự ý vào phòng con rồi tự ý lấy vòng tay mẹ con tặng đeo con đòi lại còn không chịu trả con chỉ muốn giằng lại thôi
- Nè cô không thấy mình đang chuyện bé xé ra to à chỉ là một chiếc vòng cũ rích lỗi thời ai mà thèm lấy của cô chứ
Nói rồi bà ấy quay sang tháo chiếc vòng trên tay của Minh Ngọc ra rồi ném về phía cô. Mặc dù cô đã nhanh chóng chạy lại để đỡ lấy nhưng vẫn không kịp chiếc vòng rơi xuống đất vỡ tan tành
Hai mẹ con bà ta thấy thế cũng không lấy gì làm tội lỗi mà cứ thế dắt nhau lên trên phòng
Ánh Nguyệt ngồi thụp xuống đất nhìn từng mảnh vỡ của chiếc vòng trên mặt đất mà nước mắt rơi lã chã. Vậy là hết rồi! Kỉ vật duy nhất mà mẹ đểlại cho cô cứ thế bị mẹ con bà ta làm vỡ
Lúc này dì Năm từ dưới bếp chạy lên vội đỡ cô ngồi lên ghế rồi dùng bàn tay nhanh nheo của mình lau nước mắt cho cô vừa lau bà vừa an ủi
- Thôi con đừng khóc nữa! Mẹ con ở trên trời thấy con như vậy không vui đâu! Việc mình nhớ đến một người nào đó không nhất thiết phải giữ khư khư những món đồ của người đó quan trong ở trong lòng đấy con ạ
Cô nhìn bà Năm với đôi mắt đỏ hoe cô òa khóc ôm chặt lấy bà Năm. Từ ngày mẹ mất trong nhà người duy nhất thương cô chỉ có dì Năm mà thôi