Chương : 8
Người dịch: Yuto ~
_____________________________________________________________
Phòng học lớp 12A6 vẫn ầm ĩ như cũ, ai cũng nghe được câu nói của Hạ Chí, nhưng họ lại không nhìn thấy Hạ Chí khi nói câu này.
-"Im lặng một chút." Hạ Chí mở miệng lần nữa, âm thanh hơi nâng lên một chút, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh.
Nhưng kết quả không khác nhau, Hạ Chí lại không được để ý tới lần nữa.
-"Yên lặng!" Hạ Chí đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, giống như không thể nhịn được nữa và bộc phát ra, sắc mặt của cậu trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Lần này, phòng học rốt cục yên tĩnh lại, ai cũng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chí. Hai chữ kia rõ ràng là đang ra lệnh và dường như mọi người đều có cảm giác không dám chống lại mệnh lệnh.
Học sinh hàng thứ nhất tỉnh ngủ, mấy nam sinh bàn cuối đánh bài poker cũng ngừng. Cặp tình nhân hôn nhau công khai kia, mặc dù vẫn ôm nhau, nhưng không có ai chơi trò miệng đối miệng kia. Và nữ sinh xinh đẹp trong góc cũng bỏ xuống sách giáo khoa, đồng thời tháo tai nghe ra. Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, bên trong đôi mắt sinh đẹp lóe ra ánh sáng kì lạ.
Trong phòng học yên tĩnh trong ít nhất 10 giây, đối với lớp 12A6 mà nói, mười giây đồng hồ yên tĩnh cũng có thể xem như là kỳ tích.
Yên tĩnh bị phá rất nhanh, một âm thanh lười biếng vang lên: "Thầy ơi, hét lên sẽ hù dọa đến trẻ em..."
-"Ngậm miệng!" Hạ Chí quát lạnh một tiếng, ngắt lời âm thanh này. Sau đó, ánh mắt cậu rơi trên nam sinh có chút điển trai: "Cao Tuấn, bây giờ cậu đi ra ngoài cho tôi!"
Nam sinh đẹp trai tên Cao Tuấn ngạc nhiên, cậu ta như là đang nghe trò cười, cười lên ha hả: "Bảo tôi ra ngoài sao? Ha ha ha, tôi đau bụng chết mất, tôi hỏi ông hôm nay đã uống thuốc chưa? Tôi không đi ra thì sao, ông định làm gì tôi? Ha ha ha..."
Cao Tuấn cười to không chút kiêng nể và trong phòng học cũng cười ầm lên. Hiển nhiên những người khác cũng giống Cao Tuấn, không có đem lời Hạ Chí để ở trong lòng, đừng nói hiện tại thầy không thể phạt học sinh. Nếu như có thể, Hạ Chí cũng chưa chắc đã đánh thắng được Cao Tuấn, biết rằng Cao Tuấn thế mà lại là kiện tướng thể dục của lớp.
Ngược lại nữ sinh xinh đẹp ngồi nơi hẻo lánh lại không cười, nhưng cô lại đeo tai nghe lên một lần nữa, ánh mắt cũng nhìn vào sách giáo khoa toán học.
Đúng lúc này, Cao Tuấn tiếng cười lại im bặt, tiếng cười vang trong phòng học cũng đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt đột nhiên trở nên tĩnh mịch. Có hai nữ sinh cầm lấy mắt kính đeo lên theo bản năng, còn có hai tên nam sinh dụi dụi con mắt, bọn họ có chút hoài nghi rằng con mắt họ xảy ra vấn đề, bởi vì tình cảnh trước mắt này, đối bọn họ mà nói, hoàn toàn là khó có thể tưởng tượng.
Nhưng bọn họ cuối cùng đã xác định, ánh mắt của bọn họ không hề xảy ra vấn đề, tình cảnh không thể tưởng tượng kia xảy ra, người thầy vừa mới vào phòng học mà bọn họ còn không biết tên lại níu lấy cổ áo Cao Tuấn, kéo Cao Tuấn ra khỏi phòng học. ()
Cao Tuấn cường tráng trong mắt mọi người giờ phút này lại không thể phản kháng chút nào và bị Hạ Chí kéo đến cửa phòng học rất nhanh. Sau đó Hạ Chí dùng sức đẩy, thân thể Cao Tuấn liền đứng không vững rồi trực tiếp ngã xuống bên ngoài phòng học.
Không nhìn Cao Tuấn ngã trên mặt đất, Hạ Chí quay người rồi đi đến bục giảng: "Tôi là chủ nhiệm lớp mới của các bạn. Và tôi tin rằng các bạn cũng đã nghe nói rồi, tôi cũng là chủ nhiệm lớp 12A1..."
-"Hóa ra là ăn cơm chùa." Một âm thanh không lớn cũng không nhỏ truyền đến, giống như là nói một mình, nhưng hiển nhiên lại cố ý để mọi người đều có thể nghe được.
Hạ Chí nhìn vào một nam sinh đen gầy, giọng điệu lạnh lẽo: "Thiệu Phong, loại vô dụng không biết làm gì ngoại trừ việc tiêu xài tiền trong nhà như cậu có tư cách gì xem thường người ăn bám? Ăn bám còn tính là dựa vào năng lực chính mình và cậu thì sao? Cậu thì có gì? Bài kiểm tra lúc nào cũng không điểm! Nếu tôi bắt con chó hoang vào đây và để nó đi thi, nó cũng sẽ không đến không điểm!"
Nhìn những học sinh khác một chút, trong giọng nói Hạ Chí vẫn tràn ngập giễu cợt: "Những người khác cũng giống vậy! Lớp các bạn hơn 30 người, thì 29 người đều vô dụng. Các bạn mỗi một lần kiểm tra, bình quân ở riêng chưa tới mười phần, và trong đó còn có một bạn học sinh kiểm tra đều đạt điểm tối đa. Cô ấy đóng góp một nửa điểm số cho các bạn. Còn các bạn kiểm tra còn không qua một con chó vô dụng thế mà có ý tốt xem thường người ta ăn bám sao? Nói các bạn là mọt gạo, đối với các bạn đơn giản là ca ngợi!"
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, Hạ Chí trực tiếp mắng chửi, khiến mỗi người bọn họ hầu như đều bối rối. Mặc dù trong lòng đều rất tức giận, nhưng lúc này bọn họ dường như quên đánh trả, bởi vì trước đó bọn họ chưa hề gặp tình huống này. ()
Chỉ có nữ sinh xinh đẹp dị thường trong nơi hẻo lánh vẫn bình tĩnh, cô vẫn ở nơi đó chăm chú nhìn sách giáo khoa.
-"Bây giờ, Thiệu Phong, cậu cũng ra khỏi phòng học đi!" Hạ Chí mắng những học sinh khác xong, một lần nữa chú ý nam sinh Thiệu Phong đen gầy.
Trong phòng học rốt cục có rất nhỏ **, những người khác theo bản năng nhìn về phía Thiệu Phong, trong lòng hầu như đều đang nói thầm. Nếu là Thiệu Phong không đi ra, có thể giống Cao Tuấn hay không, cũng bị chủ nhiệm lớp mới tới Hạ Chí lôi ra ngoài?
-"Họ Hạ, ông không phải chỉ là một giáo viên thôi sao? Ở trước mặt tôi mà chảnh cái gì chứ? Bố mày sẽ dạy dỗ mày..." Âm thanh tức giận vang lên rõ ràng và thu hút sự chú ý của mọi người. Sau đó mọi người nhìn thấy Cao Tuấn từ dưới đất bò dậy phóng tới bục giảng, vừa kêu la vừa vung một quyền về hướng Hạ Chí.
Cao Tuấn lúc này hết sức tức giận. Từ khi vào Cao Trung Minh Nhật, hắn chưa hề bị oan ức, dáng dấp đẹp trai lại có tiền, ở trường học cũng coi là nhân vật nổi tiếng. Mỗi thầy cô đều khách khí với hắn, chỉ mong hắn không gây chuyện. Nhưng bây giờ, đột nhiên một ông thầy bắt hắn cút đi rồi còn trực tiếp đem hắn lôi ra phòng học và ném xuống đất, Cao Tuấn làm sao có thể nhịn được cơn giận này? ()
Trong phòng học, không ít người tỏ ra phấn khích. Biết rằng mặc dù bọn họ thường xuyên khinh thường thầy cô, nhưng nếu đánh thầy cô thì trước đó đúng là không ai làm qua, lúc này Cao Tuấn lại muốn sáng tạo truyền kỳ mới cho Cao Trung Minh Nhật.
Cao Tuấn nén cơn giận tung quyền đập ầm ầm về phía hai gò má Hạ Chí. Lúc này, hắn nóng lòng muốn đem gương mặt Hạ Chí nện cho nát nhừ, bởi vì hắn cảm thấy Hạ Chí làm hắn mất hết mặt mũi!
-"Ách, đau nhức..." Cao Tuấn cảm giác nắm đấm của mình đánh lên một tấm thép, đau đến nhe răng toét miệng. Sau đó muốn thu hồi nắm đấm theo bản năng, nhưng vào lúc này, hắn lại phát hiện rằng mình không có cách nào thu hồi quả đấm.
Cao Tuấn không hề đấm vào tấm thép, hắn chỉ đấm vào lòng bàn tay Hạ Chí. Chỉ có điều, lòng bàn tay Hạ Chí cứng rắn tựa như là một tấm thép và giờ khắc này, Hạ Chí trực tiếp bắt lấy nắm đấm Cao Tuấn, tựa như là bị sắt ép, làm Cao Tuấn không thể cựa quậy chút nào!
-"Ây... Thả, thả tôi ra..." Cao Tuấn lộ ra vẻ thống khổ, hắn cảm giác năm ngón tay của Hạ Chí tựa như là năm thanh thép không ngừng nắm chặt. Nỗi đau từ nắm đấm kịch liệt truyền tới. Cao Tuấn cảm thấy nắm đấm mình bể nát, hắn thậm chí nghe được tiếng xương ngón tay vỡ vụn.
-"Tôi quên nói cho các bạn biết, tôi cũng là giáo viên thể dục của các bạn." Hạ Chí nhìn Cao Tuấn, trong giọng nói có chút khinh thường: "Thân là chủ nhiệm lớp của các bạn, tôi phải nói cho các bạn biết một điều. Đó chính là đừng nên thử đánh nhau với giáo viên thể dục."
Vừa dứt lời, Hạ Chí tùy ý dùng sức đưa tới, cả người Cao Tuấn lại trực tiếp bay ngược đi. ()
Ách!
Cao Tuấn bay thẳng ra phòng học, ngã mạnh xuống đất, đồng thời phát ra một tiếng rên.
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, mỗi ánh mắt học sinh nhìn Hạ Chí không như lúc trước. Lúc đầu bọn họ tưởng là có thể nhìn thấy Cao Tuấn đánh thầy giáo một cách ngoạn mục. nhưng họ không hề nghĩ đến, kết quả thì ngược lại, là vị giáo viên đã đánh Cao Tuấn!
Hạ Chí lại nhìn về phía Thiệu Phong, giọng điệu lạnh lùng: "Thiệu Phong, cậu cũng muốn bay ra khỏi phòng học hay sao?"
Thiệu Phong ngẩn ngơ, sau đó lập tức phản ứng: "Ách, ông, tôi... tôi sẽ tự đi ra!"
Thiệu Phong vội vàng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi và nhanh chóng ra phòng học. Ngay khi hắn muốn đi ra, Hạ Chí nói: "Đứng tại cổng, không được rời đi trước khi tan học."
Thiệu Phong buồn rầu, nhưng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở nơi đó và lẩm bẩm "nam tử không chịu thua thiệt thòi trước mắt", hắn cũng không muốn có kết cục giống như Cao Tuấn.
Theo bản năng nhìn Cao Tuấn một chút, Thiệu Phong phát hiện Cao Tuấn vẫn còn nằm trên mặt đất chưa tỉnh dậy. Cho dù Cao Tuấn rất muốn đứng lên, nhưng khi hắn khẽ động đậy liền đau đến nhe răng toét miệng.
-"Ơ kìa Cao Tuấn, thế này là sao đây?" Thiệu Phong nhỏ giọng hỏi một câu.
Cao Tuấn cắn răng, đột nhiên từ dưới đất ngồi dậy, hắn không để ý đến Thiệu phong, mà là đang tức rồi trách móc Hạ Chí trong phòng học: "Tên họ Hạ, ông hãy chờ đó. Tôi muốn khiếu nại ông rằng ông thể phạt học sinh!"
-"Cậu phải đến chỗ hiệu trưởng mà khiếu nại tôi chứ nhỉ?" Hạ Chí chậm rãi đi về phía Cao Tuấn, vẻ mặt giễu cợt.
-"Chẳng phải ông đang ỷ lại vào bạn gái hiệu trưởng của ông sao?" Cao Tuấn giận dữ nhìn Hạ Chí: "Tôi cho ông biết, tôi sẽ đến bộ giáo dục khiếu nại ông, tôi sẽ làm cho ông không trở thành giáo viên!"
-"Ồ, bộ giáo dục sao? Vậy thì mau đi đi, bây giờ đang là giờ làm việc của họ." Hạ Chí dáng vẻ hời hợt: "Đúng rồi, lúc khiếu nại tôi, nhớ kỹ và nói cho bọn hắn, tôi không chỉ thể phạt cậu đâu mà còn đuổi học cậu nữa cơ."
A?
Trong phòng học vang lên vài tiếng kinh ngạc, đuổi học sao? Vị chủ nhiệm lớp này muốn đuổi học Cao Tuấn sao? Cái gì vậy, đang đùa hả?
-"Cái gì?" Cao Tuấn cũng nghĩ mình nghe lầm: "Ông nói cái gì? Ông muốn đuổi học tôi?"
-"Không, tôi đã đuổi cậu rồi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Từ giờ trở đi, cậu sẽ không còn là học sinh Cao Trung Minh Nhật."
-"Không, ông không thể làm như vậy!" Cao Tuấn trông có chút nóng nảy: "Cao Trung Minh Nhật chưa bao giờ đuổi học sinh!"
-"Chúc mừng cậu, cậu sẽ được ghi danh vào sử sách." Hạ Chí cười nhạt: "Cậu đã trở thành học sinh bị đuổi đầu tiên trong lịch sử Cao Trung Minh Nhật."
Cao Tuấn trông càng nóng nảy hơn, đến mức hắn quên mất đau đớn, đột nhiên từ dưới đất đứng lên, sau đó hướng về phía Hạ Chí rống lên: "Tên họ Hạ, ông dựa vào cái gì mà đuổi học tôi?"
_____________________________________________________________
Phòng học lớp 12A6 vẫn ầm ĩ như cũ, ai cũng nghe được câu nói của Hạ Chí, nhưng họ lại không nhìn thấy Hạ Chí khi nói câu này.
-"Im lặng một chút." Hạ Chí mở miệng lần nữa, âm thanh hơi nâng lên một chút, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh.
Nhưng kết quả không khác nhau, Hạ Chí lại không được để ý tới lần nữa.
-"Yên lặng!" Hạ Chí đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, giống như không thể nhịn được nữa và bộc phát ra, sắc mặt của cậu trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Lần này, phòng học rốt cục yên tĩnh lại, ai cũng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chí. Hai chữ kia rõ ràng là đang ra lệnh và dường như mọi người đều có cảm giác không dám chống lại mệnh lệnh.
Học sinh hàng thứ nhất tỉnh ngủ, mấy nam sinh bàn cuối đánh bài poker cũng ngừng. Cặp tình nhân hôn nhau công khai kia, mặc dù vẫn ôm nhau, nhưng không có ai chơi trò miệng đối miệng kia. Và nữ sinh xinh đẹp trong góc cũng bỏ xuống sách giáo khoa, đồng thời tháo tai nghe ra. Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, bên trong đôi mắt sinh đẹp lóe ra ánh sáng kì lạ.
Trong phòng học yên tĩnh trong ít nhất 10 giây, đối với lớp 12A6 mà nói, mười giây đồng hồ yên tĩnh cũng có thể xem như là kỳ tích.
Yên tĩnh bị phá rất nhanh, một âm thanh lười biếng vang lên: "Thầy ơi, hét lên sẽ hù dọa đến trẻ em..."
-"Ngậm miệng!" Hạ Chí quát lạnh một tiếng, ngắt lời âm thanh này. Sau đó, ánh mắt cậu rơi trên nam sinh có chút điển trai: "Cao Tuấn, bây giờ cậu đi ra ngoài cho tôi!"
Nam sinh đẹp trai tên Cao Tuấn ngạc nhiên, cậu ta như là đang nghe trò cười, cười lên ha hả: "Bảo tôi ra ngoài sao? Ha ha ha, tôi đau bụng chết mất, tôi hỏi ông hôm nay đã uống thuốc chưa? Tôi không đi ra thì sao, ông định làm gì tôi? Ha ha ha..."
Cao Tuấn cười to không chút kiêng nể và trong phòng học cũng cười ầm lên. Hiển nhiên những người khác cũng giống Cao Tuấn, không có đem lời Hạ Chí để ở trong lòng, đừng nói hiện tại thầy không thể phạt học sinh. Nếu như có thể, Hạ Chí cũng chưa chắc đã đánh thắng được Cao Tuấn, biết rằng Cao Tuấn thế mà lại là kiện tướng thể dục của lớp.
Ngược lại nữ sinh xinh đẹp ngồi nơi hẻo lánh lại không cười, nhưng cô lại đeo tai nghe lên một lần nữa, ánh mắt cũng nhìn vào sách giáo khoa toán học.
Đúng lúc này, Cao Tuấn tiếng cười lại im bặt, tiếng cười vang trong phòng học cũng đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt đột nhiên trở nên tĩnh mịch. Có hai nữ sinh cầm lấy mắt kính đeo lên theo bản năng, còn có hai tên nam sinh dụi dụi con mắt, bọn họ có chút hoài nghi rằng con mắt họ xảy ra vấn đề, bởi vì tình cảnh trước mắt này, đối bọn họ mà nói, hoàn toàn là khó có thể tưởng tượng.
Nhưng bọn họ cuối cùng đã xác định, ánh mắt của bọn họ không hề xảy ra vấn đề, tình cảnh không thể tưởng tượng kia xảy ra, người thầy vừa mới vào phòng học mà bọn họ còn không biết tên lại níu lấy cổ áo Cao Tuấn, kéo Cao Tuấn ra khỏi phòng học. ()
Cao Tuấn cường tráng trong mắt mọi người giờ phút này lại không thể phản kháng chút nào và bị Hạ Chí kéo đến cửa phòng học rất nhanh. Sau đó Hạ Chí dùng sức đẩy, thân thể Cao Tuấn liền đứng không vững rồi trực tiếp ngã xuống bên ngoài phòng học.
Không nhìn Cao Tuấn ngã trên mặt đất, Hạ Chí quay người rồi đi đến bục giảng: "Tôi là chủ nhiệm lớp mới của các bạn. Và tôi tin rằng các bạn cũng đã nghe nói rồi, tôi cũng là chủ nhiệm lớp 12A1..."
-"Hóa ra là ăn cơm chùa." Một âm thanh không lớn cũng không nhỏ truyền đến, giống như là nói một mình, nhưng hiển nhiên lại cố ý để mọi người đều có thể nghe được.
Hạ Chí nhìn vào một nam sinh đen gầy, giọng điệu lạnh lẽo: "Thiệu Phong, loại vô dụng không biết làm gì ngoại trừ việc tiêu xài tiền trong nhà như cậu có tư cách gì xem thường người ăn bám? Ăn bám còn tính là dựa vào năng lực chính mình và cậu thì sao? Cậu thì có gì? Bài kiểm tra lúc nào cũng không điểm! Nếu tôi bắt con chó hoang vào đây và để nó đi thi, nó cũng sẽ không đến không điểm!"
Nhìn những học sinh khác một chút, trong giọng nói Hạ Chí vẫn tràn ngập giễu cợt: "Những người khác cũng giống vậy! Lớp các bạn hơn 30 người, thì 29 người đều vô dụng. Các bạn mỗi một lần kiểm tra, bình quân ở riêng chưa tới mười phần, và trong đó còn có một bạn học sinh kiểm tra đều đạt điểm tối đa. Cô ấy đóng góp một nửa điểm số cho các bạn. Còn các bạn kiểm tra còn không qua một con chó vô dụng thế mà có ý tốt xem thường người ta ăn bám sao? Nói các bạn là mọt gạo, đối với các bạn đơn giản là ca ngợi!"
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, Hạ Chí trực tiếp mắng chửi, khiến mỗi người bọn họ hầu như đều bối rối. Mặc dù trong lòng đều rất tức giận, nhưng lúc này bọn họ dường như quên đánh trả, bởi vì trước đó bọn họ chưa hề gặp tình huống này. ()
Chỉ có nữ sinh xinh đẹp dị thường trong nơi hẻo lánh vẫn bình tĩnh, cô vẫn ở nơi đó chăm chú nhìn sách giáo khoa.
-"Bây giờ, Thiệu Phong, cậu cũng ra khỏi phòng học đi!" Hạ Chí mắng những học sinh khác xong, một lần nữa chú ý nam sinh Thiệu Phong đen gầy.
Trong phòng học rốt cục có rất nhỏ **, những người khác theo bản năng nhìn về phía Thiệu Phong, trong lòng hầu như đều đang nói thầm. Nếu là Thiệu Phong không đi ra, có thể giống Cao Tuấn hay không, cũng bị chủ nhiệm lớp mới tới Hạ Chí lôi ra ngoài?
-"Họ Hạ, ông không phải chỉ là một giáo viên thôi sao? Ở trước mặt tôi mà chảnh cái gì chứ? Bố mày sẽ dạy dỗ mày..." Âm thanh tức giận vang lên rõ ràng và thu hút sự chú ý của mọi người. Sau đó mọi người nhìn thấy Cao Tuấn từ dưới đất bò dậy phóng tới bục giảng, vừa kêu la vừa vung một quyền về hướng Hạ Chí.
Cao Tuấn lúc này hết sức tức giận. Từ khi vào Cao Trung Minh Nhật, hắn chưa hề bị oan ức, dáng dấp đẹp trai lại có tiền, ở trường học cũng coi là nhân vật nổi tiếng. Mỗi thầy cô đều khách khí với hắn, chỉ mong hắn không gây chuyện. Nhưng bây giờ, đột nhiên một ông thầy bắt hắn cút đi rồi còn trực tiếp đem hắn lôi ra phòng học và ném xuống đất, Cao Tuấn làm sao có thể nhịn được cơn giận này? ()
Trong phòng học, không ít người tỏ ra phấn khích. Biết rằng mặc dù bọn họ thường xuyên khinh thường thầy cô, nhưng nếu đánh thầy cô thì trước đó đúng là không ai làm qua, lúc này Cao Tuấn lại muốn sáng tạo truyền kỳ mới cho Cao Trung Minh Nhật.
Cao Tuấn nén cơn giận tung quyền đập ầm ầm về phía hai gò má Hạ Chí. Lúc này, hắn nóng lòng muốn đem gương mặt Hạ Chí nện cho nát nhừ, bởi vì hắn cảm thấy Hạ Chí làm hắn mất hết mặt mũi!
-"Ách, đau nhức..." Cao Tuấn cảm giác nắm đấm của mình đánh lên một tấm thép, đau đến nhe răng toét miệng. Sau đó muốn thu hồi nắm đấm theo bản năng, nhưng vào lúc này, hắn lại phát hiện rằng mình không có cách nào thu hồi quả đấm.
Cao Tuấn không hề đấm vào tấm thép, hắn chỉ đấm vào lòng bàn tay Hạ Chí. Chỉ có điều, lòng bàn tay Hạ Chí cứng rắn tựa như là một tấm thép và giờ khắc này, Hạ Chí trực tiếp bắt lấy nắm đấm Cao Tuấn, tựa như là bị sắt ép, làm Cao Tuấn không thể cựa quậy chút nào!
-"Ây... Thả, thả tôi ra..." Cao Tuấn lộ ra vẻ thống khổ, hắn cảm giác năm ngón tay của Hạ Chí tựa như là năm thanh thép không ngừng nắm chặt. Nỗi đau từ nắm đấm kịch liệt truyền tới. Cao Tuấn cảm thấy nắm đấm mình bể nát, hắn thậm chí nghe được tiếng xương ngón tay vỡ vụn.
-"Tôi quên nói cho các bạn biết, tôi cũng là giáo viên thể dục của các bạn." Hạ Chí nhìn Cao Tuấn, trong giọng nói có chút khinh thường: "Thân là chủ nhiệm lớp của các bạn, tôi phải nói cho các bạn biết một điều. Đó chính là đừng nên thử đánh nhau với giáo viên thể dục."
Vừa dứt lời, Hạ Chí tùy ý dùng sức đưa tới, cả người Cao Tuấn lại trực tiếp bay ngược đi. ()
Ách!
Cao Tuấn bay thẳng ra phòng học, ngã mạnh xuống đất, đồng thời phát ra một tiếng rên.
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, mỗi ánh mắt học sinh nhìn Hạ Chí không như lúc trước. Lúc đầu bọn họ tưởng là có thể nhìn thấy Cao Tuấn đánh thầy giáo một cách ngoạn mục. nhưng họ không hề nghĩ đến, kết quả thì ngược lại, là vị giáo viên đã đánh Cao Tuấn!
Hạ Chí lại nhìn về phía Thiệu Phong, giọng điệu lạnh lùng: "Thiệu Phong, cậu cũng muốn bay ra khỏi phòng học hay sao?"
Thiệu Phong ngẩn ngơ, sau đó lập tức phản ứng: "Ách, ông, tôi... tôi sẽ tự đi ra!"
Thiệu Phong vội vàng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi và nhanh chóng ra phòng học. Ngay khi hắn muốn đi ra, Hạ Chí nói: "Đứng tại cổng, không được rời đi trước khi tan học."
Thiệu Phong buồn rầu, nhưng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở nơi đó và lẩm bẩm "nam tử không chịu thua thiệt thòi trước mắt", hắn cũng không muốn có kết cục giống như Cao Tuấn.
Theo bản năng nhìn Cao Tuấn một chút, Thiệu Phong phát hiện Cao Tuấn vẫn còn nằm trên mặt đất chưa tỉnh dậy. Cho dù Cao Tuấn rất muốn đứng lên, nhưng khi hắn khẽ động đậy liền đau đến nhe răng toét miệng.
-"Ơ kìa Cao Tuấn, thế này là sao đây?" Thiệu Phong nhỏ giọng hỏi một câu.
Cao Tuấn cắn răng, đột nhiên từ dưới đất ngồi dậy, hắn không để ý đến Thiệu phong, mà là đang tức rồi trách móc Hạ Chí trong phòng học: "Tên họ Hạ, ông hãy chờ đó. Tôi muốn khiếu nại ông rằng ông thể phạt học sinh!"
-"Cậu phải đến chỗ hiệu trưởng mà khiếu nại tôi chứ nhỉ?" Hạ Chí chậm rãi đi về phía Cao Tuấn, vẻ mặt giễu cợt.
-"Chẳng phải ông đang ỷ lại vào bạn gái hiệu trưởng của ông sao?" Cao Tuấn giận dữ nhìn Hạ Chí: "Tôi cho ông biết, tôi sẽ đến bộ giáo dục khiếu nại ông, tôi sẽ làm cho ông không trở thành giáo viên!"
-"Ồ, bộ giáo dục sao? Vậy thì mau đi đi, bây giờ đang là giờ làm việc của họ." Hạ Chí dáng vẻ hời hợt: "Đúng rồi, lúc khiếu nại tôi, nhớ kỹ và nói cho bọn hắn, tôi không chỉ thể phạt cậu đâu mà còn đuổi học cậu nữa cơ."
A?
Trong phòng học vang lên vài tiếng kinh ngạc, đuổi học sao? Vị chủ nhiệm lớp này muốn đuổi học Cao Tuấn sao? Cái gì vậy, đang đùa hả?
-"Cái gì?" Cao Tuấn cũng nghĩ mình nghe lầm: "Ông nói cái gì? Ông muốn đuổi học tôi?"
-"Không, tôi đã đuổi cậu rồi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Từ giờ trở đi, cậu sẽ không còn là học sinh Cao Trung Minh Nhật."
-"Không, ông không thể làm như vậy!" Cao Tuấn trông có chút nóng nảy: "Cao Trung Minh Nhật chưa bao giờ đuổi học sinh!"
-"Chúc mừng cậu, cậu sẽ được ghi danh vào sử sách." Hạ Chí cười nhạt: "Cậu đã trở thành học sinh bị đuổi đầu tiên trong lịch sử Cao Trung Minh Nhật."
Cao Tuấn trông càng nóng nảy hơn, đến mức hắn quên mất đau đớn, đột nhiên từ dưới đất đứng lên, sau đó hướng về phía Hạ Chí rống lên: "Tên họ Hạ, ông dựa vào cái gì mà đuổi học tôi?"