Chương 9
"Thần linh toàn trí toàn năng, bọn họ sẽ không trách lầm bất cứ một người tốt nào, cũng sẽ không bỏ qua bất kì kẻ có tội nào."
Sau khi lên hòn đảo này, vốn dĩ Olly đã nảy sinh hoài nghi đối với câu nói này. Nhưng trái tim đang dao động của hắn lại đột nhiên kiên định hẳn lên khi chứng kiến hành động của Lâm Ân hôm nay. Lúc hắn nhìn thấy người này cầm con dao bằng đá trên tay khua tay múa chân trên người vua lợn rừng, đột nhiên hắn quỳ gối.
Hắn nhắm mắt lại chắp tay trước ngực, cầu nguyện các thần linh trên trời cao, hi vọng bọn họ có thể khoan dung cho sự bất kính của mình trong khoảng thời gian trước, hi vọng bọn họ phù hộ mình.
Một vạn điểm cũng không đủ để đánh giá sự thành kính của hắn, chỉ thiếu nước dùng cả một đời người tôn thờ bọn họ.
Đến khi Lâm Ân kiểm tra xong con lợn, quay đầu lại thì đã thấy Olly trong bộ dạng khấn Phật, tò mò mới buột miệng hỏi:
"Anh đang làm gì thế? Siêu độ cho con lợn này à?"
Không, là ta đang siêu độ cho chính ta.
Olly mở to mắt, ánh mắt nhìn Lâm Ân hết sức phức tạp, hắn đang định hỏi không cắt tiết có được không. Tốt xấu gì thì vua lợn rừng cũng là hào kiệt một đời, chẳng bằng để nó đến thế nào thì đi thế ấy, giữ lại cho người ta một chút uy nghiêm.
Nhưng vào thời điểm này, Lâm Ân lại cười tươi hết sức, vui vẻ nói:
"Cũng may nó ngã chết, nó mà còn sống thì hai người chúng ta không giữ được nó đâu."
Ăn Tết ở nông thôn, trước lúc mổ lợn là cả một công cuộc vất vả, có con lợn trên người cắm một con dao còn có thể giãy dụa chạy lung tung, mấy thanh niên trai tráng lên sàn cũng chưa chắc có thể giữ chặt một con lợn, chứ đừng nói đây còn là một con lợn rừng chạy bộ trên đảo hoang. Chỉ cần bị nó đạp một chân thôi, khả năng cả thôn có cỗ ăn, nhưng có nhà thiếu mất một miệng ăn.
"Anh mau tới cắt tiết, đợi lát nữa máu ngấm vào thịt thì không ăn được đâu." Lâm Ân ra sức vẫy tay với Olly, giục hắn mau tới.
Mặc dù Lâm Ân từng ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy, nhưng chưa từng xắn tay vào làm thịt, chỉ biết lý thuyết trên giấy, nên người cầm dao thực chiến vẫn phải là Olly.
Đại ca ngay cả sói còn có thể giết rồi lột da, một con lợn rừng cỏn con chẳng phải chỉ là cái hỉ mũi sao.
Olly muốn nói lại thôi, đi tới bên cạnh Lâm Ân đang nhìn hắn với đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn ra được sự chờ mong của cậu, Olly chỉ thấy lòng thấp thỏm không biết bây giờ mình nên nói gì mới có thể ngăn cản được hành động ma quỷ của cậu.
"Lâm Ân, nhất định phải cắt tiết à? Không cắt không được à?"
Olly chờ mong có thể đánh thức được một sợi lương tâm trong cậu.
"Thịt không cắt tiết thì không ăn được." Lâm Ân còn tưởng Olly chưa từng chứng kiến phương pháp mổ lợn này nên không tin mình, vội vàng vỗ ngực cam đoan:
"Anh yên tâm, ở chỗ bọn em đều mổ lợn như thế này, lợn giết thế này ăn mới ngon."
Olly: "Chỗ các ngươi đều..."
Rốt cuộc ngươi đến từ đâu?
"Hơn nữa, chế biến nó thành món thịt lợn ngon mới là sự tôn trọng dành cho nó."
Lâm Ân đột nhiên bày ra vẻ mặt thành thật, dùng ánh mắt kiên định nhất nhìn Olly và nói:
"Nó sẽ biết ơn anh."
Cậu dùng giọng nói gần như mê hoặc để hỏi:
"Lẽ nào anh không muốn ăn thịt lợn ngon à? Chúng ta có thể tìm một phiến đá to, nướng cho thật nóng, sao đó làm thịt nướng đá ăn."
Kèm thêm ít rau dại ăn được, còn có ít ớt dại mình vừa tìm được, hoặc quết thêm mứt quả mà Olly tự chế, Lâm Ân không dám nghĩ đến lúc ấy thịt sẽ ngon đến mức nào nữa.
Mặc dù Olly nhìn Lâm Ân không nói gì, cổ họng lại giật giật, nuốt một ngụm nước bọt.
"Mau ra tay đi, thịt càng tươi càng ngon." Lâm Ân nói như dụ hoặc.
Đợi đến khi Olly hoàn hồn, hắn đã cắt tiết xong vua lợn rừng, đang mổ phanh ngực và bụng, móc nội tạng ra đặt bên bãi cỏ rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn nhìn đôi tay đầy máu của mình lại bắt đầu mê mang.
Ta ở đâu? Ta đang làm gì? Vì sao lại biến thành bộ dạng này rồi?
Mà bộ dạng mê mang không biểu cảm của Olly ở trong mắt Lâm Ân lại biến thành sự trấn định và vững vàng như núi, làm địa vị của hắn trong lòng Lâm Ân lại cao thêm một bậc nữa.
Kĩ năng dùng dao mổ lợn gọn gàng thoăn thoắt như thái rau, Lâm Ân nhìn đôi tay Olly, không nhịn được mà thầm cảnh cáo mình một lần nữa, cái đùi to này cậu phải ôm thật chặt, càng chặt càng tốt!
Có dao của Olly cộng thêm sự chỉ đạo về lý thuyết mổ lợn của Lâm Ân, một con lợn rừng to đã bị phân chia gọn gàng sạch sẽ, thịt trên người đều được chia theo bộ phận, từng tảng thịt nặng trĩu được bỏ vào giỏ trúc.
Hiện giờ, trên mặt đất chỉ còn lại một đống nội tạng, Lâm Ân nhìn chúng, cực kì không muốn bỏ lại đây cho lãng phí, nhưng trước mắt trên hòn đảo này còn không tìm thấy hành, gừng, tỏi và hoa hồi, căn bản không xử lý được.
"Đáng tiếc, nếu mà có hoa hồi thì tốt."
Lâm Ân chống cằm nhìn đống tràng lợn lẩm bẩm: "Thèm tràng lợn hầm dưa chua quá."
Olly đang lau dao đột nhiên khựng lại, cố gắng áp chế nỗi chấn động đang dâng lên trong lòng lần nữa, mím môi một cái rồi nói:
"Chúng ta đã có nhiều thịt như vậy rồi, đừng ăn mấy thứ này."
Giữa lúc Lâm Ân đang nhìn đăm đăm vào chỗ nội tạng này một cách đầy tiếc rẻ, đột nhiên có cảm giác gì là lạ, chợt ngẩng đầu thì phát hiện trong bóng râm dưới tán cây có mấy con khỉ đang nhìn bọn họ chằm chằm, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Lâm Ân:...
Vốn dĩ lũ khỉ chỉ nghe lệnh Sheeper đi theo Lâm Ân, vô tình gặp được loại thảm án thế này, hiện trường toàn cảnh quá trình mổ heo trực tiếp, cảnh tượng máu me đầm đìa đã khắc sâu vào trong đầu bọn nó.
Quan sát đến biểu cảm của lũ khỉ, Lâm Ân không khỏi nghĩ tới người khác chỉ là giết gà dọa khỉ, bọn họ trực tiếp mổ heo cho khỉ xem, liệu có dọa chúng nó sợ quá rồi không?
Nhưng nhớ lại bộ dạng lúc mình bị khỉ cưỡng chế lôi đi, cậu lại nhìn về phía bầy khỉ trên cây này, lộ ra một nụ cười đầy khiêu khích.
Chúng mày cũng có ngày hôm nay!
"Chúng nó tới đây lúc nào vậy?"
Olly cũng nhìn thấy bầy khỉ này, hắn giết lợn quá nghiêm túc, hoàn toàn không phát hiện chúng nó tới đây lúc nào.
Lâm Ân ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
"Hẳn là đã theo chúng ta ngay từ đầu, chưa từng rời đi, vẫn luôn ở trên cây nhìn."
"Kệ chúng nó, giỏ trúc đầy rồi, chúng ta mang chỗ thịt này về trước đã, rồi đi kiểm tra mấy cái bẫy khác."
Hiện tại Olly chỉ muốn đưa Lâm Ân mau chóng rời khỏi cái đống nội tạng này thôi.
Lâm Ân gật đầu, xách bốn cái móng giò và một ít thịt bỏ vào giỏ trúc mình đang cõng trên lưng, cận thận theo chân Olly đi về phía nhà gỗ.
"Vậy chỗ nội tạng trên mặt đất kia làm sao bây giờ?"
Olly: "Sẽ có động vật khác tới xử lý."
Dường như hắn nghĩ tới điều gì, quay đầu lớn tiếng nói với bầy khỉ kia: "Mấy thứ kia bọn ta bỏ lại, có thể gọi bầy sói kia tới ăn."
Thủ lĩnh bầy khỉ nghe hắn nói thế thì hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại thì gật đầu như con người, rồi vin cành tản ra, hiển nhiên là đi truyền tin tức cho đồng bọn của mình.
Đến bây giờ Lâm Ân mới yên tâm, đi theo Olly - tay trái một tảng thịt, tay phải một móng giò trở về căn nhà gỗ nhỏ, trước tiên là treo chỗ thịt này lên một cái cây thật cao gần đó.
Để phòng ngừa việc có chim đến rỉa, Olly còn hái mấy đóa hoa có mùi kì lạ treo bên cạnh xâu thịt.
Nhân lúc Olly xử lý chỗ thịt kia, Lâm Ân lấy ít mầm cây ớt dại trong sọt ra, cẩn thận trồng ở bên cạnh nhà gỗ, lại gieo một ít hạt ớt, cuối cùng dùng nhánh cây và dây thừng bện bằng cỏ quây bốn phía lại thành một cái vườn rau.
Cậu bắt chước Olly buộc mấy đóa hoa kia lên trên dây thừng bằng cỏ, ngăn chim đến mổ mất mấy mầm cây này.
Olly đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát hành động của cậu, không quấy rầy, đến khi Lâm Ân đứng dậy phủi tay mới lên tiếng:
"Chúng ta phải tranh thủ thời gian, còn nhiều cạm bẫy chưa xử lý."
"Vậy chúng ta đi luôn thôi." Lâm Ân quay đầu nhìn thịt treo bằng dây thừng trên cây một cái, vẫn hơi không an tâm hỏi lại:
"Sẽ không có những động vật khác tới trộm thịt đấy chứ?"
Olly hừ một tiếng, nói bằng giọng rất khẳng định: "Không có động vật nào dám tới đây."
Xét đến biểu hiện của Olly trong vòng mười năm trở lại đây ở trên đảo, đối với những loài động vật khác mà nói, mảnh đất trống có căn nhà gỗ này của hắn tương đương với nhà máy chế biến thịt, tới đây chính là đi một chuyến du lịch có đi mà không có về.
Ngược lại, nếu có con nào không muốn sống nữa thì có thể tới đây thử xem.
"Thế thì tốt." Lâm Ân cõng giỏ trúc lên, một lần nữa xuất phát cùng với Olly.
Sau khi trải qua trận mạo hiểm kích thích với vua lợn rừng, công việc xử lý những cạm bẫy sau trở nên bình thản hơn nhiều. Khổng phải tất cả cạm bẫy mà Olly đào đều sâu như cái hố mà vua lợn rừng ngã xuống, có cái sâu có cái nông, thay đổi tùy thuộc vào loại động vật sống gần đó.
Lâm Ân nhìn Olly lôi từ trong bẫy ra hai con gà rừng vừa mới tắt thở, bưng cái bát gỗ mà mình cố ý cầm từ nhà theo, vừa giục hắn mau chóng cắt tiết gà, vừa nhìn bộ lông ngũ sắc sặc sỡ trên người gà rừng mà cảm thán:
"Lông gà óng quá, có vẻ có thể dùng làm đồ trang trí."
Olly xách gà lên nhìn, sau đó nhổ xuống mấy cái lông gà màu sắc tươi đẹp nhất đưa cho Lâm Ân:
"Tùy ngươi, loại gà này ở trên đảo rất nhiều, trong mấy cái bẫy còn lại hẳn là sẽ còn vài con."
"Thịt bọn nó ngon không? Biết đẻ trứng không?" Lâm Ân hỏi.
"Không khác so với gà bình thường là mấy, đương nhiên là biết đẻ trứng."
Olly ném gà vào trong giỏ của mình, xoay người thả xuống một miếng thịt cá khác, bố trí lại cái bẫy, chờ đợi con mồi tiếp theo.
Lâm Ân: "Có thể bắt gà sống không? Chúng ta có thể nuôi bọn nó lấy trứng ăn."
"Giống gà này rất khôn, chung quanh mà có người chúng nó sẽ không xuất hiện, về cơ bản là không bắt được gà sống." Olly chậm rãi đáp:
"Hơn nữa giống gà này ăn thịt, không ăn cỏ, rất khó nuôi."
Gà này khác với gà ở bên ngoài, Lâm Ân lập tức ghi nhớ trong lòng, xách một con gà đã cắt tiết bỏ vào cái giỏ trên lưng, cùng Olly tiến về phía trước.
Không biết có phải trong người có gien động vật hay không mà trong cái rừng cây Lâm Ân nhìn chỗ nào cũng giống nhau này, Olly lại có thể phân rõ Đông Tây Nam Bắc, hơn nữa có thể tìm kiếm chuẩn xác vị trí cái bẫy, xách con mồi trong bẫy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, trong giỏ của Olly đã có thêm ba con gà, cùng với hai sinh vật lông xám trông tựa tựa con thỏ nhưng to hơn nhiều.
Lâm Ân nhìn Olly xách một con mồi đã chết lên khua tay múa chân với mình, buột miệng hỏi:
"Làm sao thế? Chuẩn bị lột da nó làm quần áo cho em à?"
Olly gật đầu: "Trên đảo này, khi mùa Đông tới, quần áo mà ngươi đang mặc chắc chắn sẽ không đủ ấm."
Lâm Ân chỉ nghĩ thôi đã thấy ấm áp, không nhịn được mà đưa tay vuốt ve lông con thỏ xám to kia mấy cái.
Mặt trời dần ngả về Tây, tất cả cạm bẫy đều đã kiểm tra xong, nhưng Lâm Ân còn muốn đi dạo một vòng trong rừng, tìm thử tung tích cái cây thần mà Sheeper nói, vì vậy hai người lại đi sâu vào trong rừng một chút.
Olly không ngăn cản, sóng vai cùng cậu tiến lên, nhưng sau khi đi được một đoạn thì hắn đột nhiên dừng bước, còn đưa tay ra giữ chặt Lâm Ân.
"Làm sao thế?" Lâm Ân hỏi.
Olly ra hiệu cho cậu nhìn cái cây cực kỳ to trước mặt, trên thân cây phải mười người ôm mới hết kia tràn đầy vết cắt, như là có người dùng đao kiếm chém vào.
"Không được tiến lên nữa, phía trước là lãnh địa của người khổng lồ trong truyền thuyết."
Lời tác giả:
Khỉ mở mắt: Buồn ngủ quá.
Khỉ nhắm mắt: Olly mổ lợn.
Olly (version thắc thỏm không yên): Hi vọng thần có thể tha thứ cho ta.
Lâm Ân: Bội thu! Bội thu!
Sau khi lên hòn đảo này, vốn dĩ Olly đã nảy sinh hoài nghi đối với câu nói này. Nhưng trái tim đang dao động của hắn lại đột nhiên kiên định hẳn lên khi chứng kiến hành động của Lâm Ân hôm nay. Lúc hắn nhìn thấy người này cầm con dao bằng đá trên tay khua tay múa chân trên người vua lợn rừng, đột nhiên hắn quỳ gối.
Hắn nhắm mắt lại chắp tay trước ngực, cầu nguyện các thần linh trên trời cao, hi vọng bọn họ có thể khoan dung cho sự bất kính của mình trong khoảng thời gian trước, hi vọng bọn họ phù hộ mình.
Một vạn điểm cũng không đủ để đánh giá sự thành kính của hắn, chỉ thiếu nước dùng cả một đời người tôn thờ bọn họ.
Đến khi Lâm Ân kiểm tra xong con lợn, quay đầu lại thì đã thấy Olly trong bộ dạng khấn Phật, tò mò mới buột miệng hỏi:
"Anh đang làm gì thế? Siêu độ cho con lợn này à?"
Không, là ta đang siêu độ cho chính ta.
Olly mở to mắt, ánh mắt nhìn Lâm Ân hết sức phức tạp, hắn đang định hỏi không cắt tiết có được không. Tốt xấu gì thì vua lợn rừng cũng là hào kiệt một đời, chẳng bằng để nó đến thế nào thì đi thế ấy, giữ lại cho người ta một chút uy nghiêm.
Nhưng vào thời điểm này, Lâm Ân lại cười tươi hết sức, vui vẻ nói:
"Cũng may nó ngã chết, nó mà còn sống thì hai người chúng ta không giữ được nó đâu."
Ăn Tết ở nông thôn, trước lúc mổ lợn là cả một công cuộc vất vả, có con lợn trên người cắm một con dao còn có thể giãy dụa chạy lung tung, mấy thanh niên trai tráng lên sàn cũng chưa chắc có thể giữ chặt một con lợn, chứ đừng nói đây còn là một con lợn rừng chạy bộ trên đảo hoang. Chỉ cần bị nó đạp một chân thôi, khả năng cả thôn có cỗ ăn, nhưng có nhà thiếu mất một miệng ăn.
"Anh mau tới cắt tiết, đợi lát nữa máu ngấm vào thịt thì không ăn được đâu." Lâm Ân ra sức vẫy tay với Olly, giục hắn mau tới.
Mặc dù Lâm Ân từng ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy, nhưng chưa từng xắn tay vào làm thịt, chỉ biết lý thuyết trên giấy, nên người cầm dao thực chiến vẫn phải là Olly.
Đại ca ngay cả sói còn có thể giết rồi lột da, một con lợn rừng cỏn con chẳng phải chỉ là cái hỉ mũi sao.
Olly muốn nói lại thôi, đi tới bên cạnh Lâm Ân đang nhìn hắn với đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn ra được sự chờ mong của cậu, Olly chỉ thấy lòng thấp thỏm không biết bây giờ mình nên nói gì mới có thể ngăn cản được hành động ma quỷ của cậu.
"Lâm Ân, nhất định phải cắt tiết à? Không cắt không được à?"
Olly chờ mong có thể đánh thức được một sợi lương tâm trong cậu.
"Thịt không cắt tiết thì không ăn được." Lâm Ân còn tưởng Olly chưa từng chứng kiến phương pháp mổ lợn này nên không tin mình, vội vàng vỗ ngực cam đoan:
"Anh yên tâm, ở chỗ bọn em đều mổ lợn như thế này, lợn giết thế này ăn mới ngon."
Olly: "Chỗ các ngươi đều..."
Rốt cuộc ngươi đến từ đâu?
"Hơn nữa, chế biến nó thành món thịt lợn ngon mới là sự tôn trọng dành cho nó."
Lâm Ân đột nhiên bày ra vẻ mặt thành thật, dùng ánh mắt kiên định nhất nhìn Olly và nói:
"Nó sẽ biết ơn anh."
Cậu dùng giọng nói gần như mê hoặc để hỏi:
"Lẽ nào anh không muốn ăn thịt lợn ngon à? Chúng ta có thể tìm một phiến đá to, nướng cho thật nóng, sao đó làm thịt nướng đá ăn."
Kèm thêm ít rau dại ăn được, còn có ít ớt dại mình vừa tìm được, hoặc quết thêm mứt quả mà Olly tự chế, Lâm Ân không dám nghĩ đến lúc ấy thịt sẽ ngon đến mức nào nữa.
Mặc dù Olly nhìn Lâm Ân không nói gì, cổ họng lại giật giật, nuốt một ngụm nước bọt.
"Mau ra tay đi, thịt càng tươi càng ngon." Lâm Ân nói như dụ hoặc.
Đợi đến khi Olly hoàn hồn, hắn đã cắt tiết xong vua lợn rừng, đang mổ phanh ngực và bụng, móc nội tạng ra đặt bên bãi cỏ rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn nhìn đôi tay đầy máu của mình lại bắt đầu mê mang.
Ta ở đâu? Ta đang làm gì? Vì sao lại biến thành bộ dạng này rồi?
Mà bộ dạng mê mang không biểu cảm của Olly ở trong mắt Lâm Ân lại biến thành sự trấn định và vững vàng như núi, làm địa vị của hắn trong lòng Lâm Ân lại cao thêm một bậc nữa.
Kĩ năng dùng dao mổ lợn gọn gàng thoăn thoắt như thái rau, Lâm Ân nhìn đôi tay Olly, không nhịn được mà thầm cảnh cáo mình một lần nữa, cái đùi to này cậu phải ôm thật chặt, càng chặt càng tốt!
Có dao của Olly cộng thêm sự chỉ đạo về lý thuyết mổ lợn của Lâm Ân, một con lợn rừng to đã bị phân chia gọn gàng sạch sẽ, thịt trên người đều được chia theo bộ phận, từng tảng thịt nặng trĩu được bỏ vào giỏ trúc.
Hiện giờ, trên mặt đất chỉ còn lại một đống nội tạng, Lâm Ân nhìn chúng, cực kì không muốn bỏ lại đây cho lãng phí, nhưng trước mắt trên hòn đảo này còn không tìm thấy hành, gừng, tỏi và hoa hồi, căn bản không xử lý được.
"Đáng tiếc, nếu mà có hoa hồi thì tốt."
Lâm Ân chống cằm nhìn đống tràng lợn lẩm bẩm: "Thèm tràng lợn hầm dưa chua quá."
Olly đang lau dao đột nhiên khựng lại, cố gắng áp chế nỗi chấn động đang dâng lên trong lòng lần nữa, mím môi một cái rồi nói:
"Chúng ta đã có nhiều thịt như vậy rồi, đừng ăn mấy thứ này."
Giữa lúc Lâm Ân đang nhìn đăm đăm vào chỗ nội tạng này một cách đầy tiếc rẻ, đột nhiên có cảm giác gì là lạ, chợt ngẩng đầu thì phát hiện trong bóng râm dưới tán cây có mấy con khỉ đang nhìn bọn họ chằm chằm, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Lâm Ân:...
Vốn dĩ lũ khỉ chỉ nghe lệnh Sheeper đi theo Lâm Ân, vô tình gặp được loại thảm án thế này, hiện trường toàn cảnh quá trình mổ heo trực tiếp, cảnh tượng máu me đầm đìa đã khắc sâu vào trong đầu bọn nó.
Quan sát đến biểu cảm của lũ khỉ, Lâm Ân không khỏi nghĩ tới người khác chỉ là giết gà dọa khỉ, bọn họ trực tiếp mổ heo cho khỉ xem, liệu có dọa chúng nó sợ quá rồi không?
Nhưng nhớ lại bộ dạng lúc mình bị khỉ cưỡng chế lôi đi, cậu lại nhìn về phía bầy khỉ trên cây này, lộ ra một nụ cười đầy khiêu khích.
Chúng mày cũng có ngày hôm nay!
"Chúng nó tới đây lúc nào vậy?"
Olly cũng nhìn thấy bầy khỉ này, hắn giết lợn quá nghiêm túc, hoàn toàn không phát hiện chúng nó tới đây lúc nào.
Lâm Ân ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
"Hẳn là đã theo chúng ta ngay từ đầu, chưa từng rời đi, vẫn luôn ở trên cây nhìn."
"Kệ chúng nó, giỏ trúc đầy rồi, chúng ta mang chỗ thịt này về trước đã, rồi đi kiểm tra mấy cái bẫy khác."
Hiện tại Olly chỉ muốn đưa Lâm Ân mau chóng rời khỏi cái đống nội tạng này thôi.
Lâm Ân gật đầu, xách bốn cái móng giò và một ít thịt bỏ vào giỏ trúc mình đang cõng trên lưng, cận thận theo chân Olly đi về phía nhà gỗ.
"Vậy chỗ nội tạng trên mặt đất kia làm sao bây giờ?"
Olly: "Sẽ có động vật khác tới xử lý."
Dường như hắn nghĩ tới điều gì, quay đầu lớn tiếng nói với bầy khỉ kia: "Mấy thứ kia bọn ta bỏ lại, có thể gọi bầy sói kia tới ăn."
Thủ lĩnh bầy khỉ nghe hắn nói thế thì hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại thì gật đầu như con người, rồi vin cành tản ra, hiển nhiên là đi truyền tin tức cho đồng bọn của mình.
Đến bây giờ Lâm Ân mới yên tâm, đi theo Olly - tay trái một tảng thịt, tay phải một móng giò trở về căn nhà gỗ nhỏ, trước tiên là treo chỗ thịt này lên một cái cây thật cao gần đó.
Để phòng ngừa việc có chim đến rỉa, Olly còn hái mấy đóa hoa có mùi kì lạ treo bên cạnh xâu thịt.
Nhân lúc Olly xử lý chỗ thịt kia, Lâm Ân lấy ít mầm cây ớt dại trong sọt ra, cẩn thận trồng ở bên cạnh nhà gỗ, lại gieo một ít hạt ớt, cuối cùng dùng nhánh cây và dây thừng bện bằng cỏ quây bốn phía lại thành một cái vườn rau.
Cậu bắt chước Olly buộc mấy đóa hoa kia lên trên dây thừng bằng cỏ, ngăn chim đến mổ mất mấy mầm cây này.
Olly đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát hành động của cậu, không quấy rầy, đến khi Lâm Ân đứng dậy phủi tay mới lên tiếng:
"Chúng ta phải tranh thủ thời gian, còn nhiều cạm bẫy chưa xử lý."
"Vậy chúng ta đi luôn thôi." Lâm Ân quay đầu nhìn thịt treo bằng dây thừng trên cây một cái, vẫn hơi không an tâm hỏi lại:
"Sẽ không có những động vật khác tới trộm thịt đấy chứ?"
Olly hừ một tiếng, nói bằng giọng rất khẳng định: "Không có động vật nào dám tới đây."
Xét đến biểu hiện của Olly trong vòng mười năm trở lại đây ở trên đảo, đối với những loài động vật khác mà nói, mảnh đất trống có căn nhà gỗ này của hắn tương đương với nhà máy chế biến thịt, tới đây chính là đi một chuyến du lịch có đi mà không có về.
Ngược lại, nếu có con nào không muốn sống nữa thì có thể tới đây thử xem.
"Thế thì tốt." Lâm Ân cõng giỏ trúc lên, một lần nữa xuất phát cùng với Olly.
Sau khi trải qua trận mạo hiểm kích thích với vua lợn rừng, công việc xử lý những cạm bẫy sau trở nên bình thản hơn nhiều. Khổng phải tất cả cạm bẫy mà Olly đào đều sâu như cái hố mà vua lợn rừng ngã xuống, có cái sâu có cái nông, thay đổi tùy thuộc vào loại động vật sống gần đó.
Lâm Ân nhìn Olly lôi từ trong bẫy ra hai con gà rừng vừa mới tắt thở, bưng cái bát gỗ mà mình cố ý cầm từ nhà theo, vừa giục hắn mau chóng cắt tiết gà, vừa nhìn bộ lông ngũ sắc sặc sỡ trên người gà rừng mà cảm thán:
"Lông gà óng quá, có vẻ có thể dùng làm đồ trang trí."
Olly xách gà lên nhìn, sau đó nhổ xuống mấy cái lông gà màu sắc tươi đẹp nhất đưa cho Lâm Ân:
"Tùy ngươi, loại gà này ở trên đảo rất nhiều, trong mấy cái bẫy còn lại hẳn là sẽ còn vài con."
"Thịt bọn nó ngon không? Biết đẻ trứng không?" Lâm Ân hỏi.
"Không khác so với gà bình thường là mấy, đương nhiên là biết đẻ trứng."
Olly ném gà vào trong giỏ của mình, xoay người thả xuống một miếng thịt cá khác, bố trí lại cái bẫy, chờ đợi con mồi tiếp theo.
Lâm Ân: "Có thể bắt gà sống không? Chúng ta có thể nuôi bọn nó lấy trứng ăn."
"Giống gà này rất khôn, chung quanh mà có người chúng nó sẽ không xuất hiện, về cơ bản là không bắt được gà sống." Olly chậm rãi đáp:
"Hơn nữa giống gà này ăn thịt, không ăn cỏ, rất khó nuôi."
Gà này khác với gà ở bên ngoài, Lâm Ân lập tức ghi nhớ trong lòng, xách một con gà đã cắt tiết bỏ vào cái giỏ trên lưng, cùng Olly tiến về phía trước.
Không biết có phải trong người có gien động vật hay không mà trong cái rừng cây Lâm Ân nhìn chỗ nào cũng giống nhau này, Olly lại có thể phân rõ Đông Tây Nam Bắc, hơn nữa có thể tìm kiếm chuẩn xác vị trí cái bẫy, xách con mồi trong bẫy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, trong giỏ của Olly đã có thêm ba con gà, cùng với hai sinh vật lông xám trông tựa tựa con thỏ nhưng to hơn nhiều.
Lâm Ân nhìn Olly xách một con mồi đã chết lên khua tay múa chân với mình, buột miệng hỏi:
"Làm sao thế? Chuẩn bị lột da nó làm quần áo cho em à?"
Olly gật đầu: "Trên đảo này, khi mùa Đông tới, quần áo mà ngươi đang mặc chắc chắn sẽ không đủ ấm."
Lâm Ân chỉ nghĩ thôi đã thấy ấm áp, không nhịn được mà đưa tay vuốt ve lông con thỏ xám to kia mấy cái.
Mặt trời dần ngả về Tây, tất cả cạm bẫy đều đã kiểm tra xong, nhưng Lâm Ân còn muốn đi dạo một vòng trong rừng, tìm thử tung tích cái cây thần mà Sheeper nói, vì vậy hai người lại đi sâu vào trong rừng một chút.
Olly không ngăn cản, sóng vai cùng cậu tiến lên, nhưng sau khi đi được một đoạn thì hắn đột nhiên dừng bước, còn đưa tay ra giữ chặt Lâm Ân.
"Làm sao thế?" Lâm Ân hỏi.
Olly ra hiệu cho cậu nhìn cái cây cực kỳ to trước mặt, trên thân cây phải mười người ôm mới hết kia tràn đầy vết cắt, như là có người dùng đao kiếm chém vào.
"Không được tiến lên nữa, phía trước là lãnh địa của người khổng lồ trong truyền thuyết."
Lời tác giả:
Khỉ mở mắt: Buồn ngủ quá.
Khỉ nhắm mắt: Olly mổ lợn.
Olly (version thắc thỏm không yên): Hi vọng thần có thể tha thứ cho ta.
Lâm Ân: Bội thu! Bội thu!