Chương : 19
Editor: Búnn.
Vân Lãnh Ca nhìn bóng vội vội vàng vàng đi ra của Vận Nhi, cười nhạt.
Nàng nhìn về phía Ngâm Cầm vẫn đứng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy một thỏi bạc từ chiếc hòm trong ngăn kéo đưa cho Ngâm Cầm: "Lần trước nhờ ngươi mua Thất huyền cầm cho ta, ta lại quên đưa bạc cho ngươi rồi." Bạc hàng tháng của các nàng vốn đã không nhiều, mặc dù thanh cầm này không phải là hàng thượng phẩm, nhưng cũng không phải là vật thường.
Ngầm Cầm lắc đầu, lắc cả những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, mở miệng nói: "Tiểu thư, thời điểm nô tỳ đến Hữu Tướng phủ, tướng gia có giao chô nô tỳ rất nhiều bạc, còn nói vạn nhất tiểu thư cần dùng đến bạc thì có thể lấy ở chỗ nô tỳ." Giọng của Ngâm Cầm có chút vo ve.
Tướng gia trong miệng Ngâm Cầm chính là ngoại tổ phụ của nàng, dù là Hữu Tướng hay Tả Tướng, bình thường mọi người đều gọi chung là tướng gia. Ngoại trừ trong triều, lúc cả hai vị Thừa tướng đều ở đó thì mới phân chia tả hữu.
Có điều bây giờ nàng thật sự vô cùng thiếu bạc, phân bạc hàng tháng của tiểu thư cũng chỉ có mười hai lượng bạc. Với nhà nghèo ở đây thì mười hai lượng coi như là rất nhiều, cũng đủ để gia đình bình thường chi tiêu trong vòng một năm. Nhưng đặt trên người khía cạnh nào cũng cần dùng bạc như nàng thì còn khuya mới đủ.
Cho nên phía trước nàng bây giờ dường như chính là ánh sáng mặt trăng. Trong ngăn kéo của nàng tổng cộng chỉ có ba mươi mấy lượng bạc, ngoại tổ phụ biết nàng thiếu bạc, nàng cũng không khách khí thu bạc lại, trong mắt Vân Lãnh Ca mang theo ý cười, mở miệng nói: "Vậy về sau ngươi và Ngâm Thư thiếu tiền thì có thể trực tiếp lấy ở đây, bây giờ tiểu thư ta thật sự, vô cùng viêm màng túi." Vân Lãnh Ca cố ý thè lưỡi.
Trước kia Vân Lãnh Ca luôn có vẻ lạnh lùng, không dễ tiếp cận. Quá mức trưởng thành khiến người ta xem nhẹ nàng là đứa nhỏ biết chừng mực, hành động nghịch ngợm như bây giờ khiến Ngâm Cầm cảm thấy giống như có pháo hoa bắn trong lòng, vô cùng vui vẻ, nhưng lời nói ra miệng lại giống như oán giận: "Tiểu thư, vậy thì sau bạc của chúng ta do ai phát đây."
Vân Lãnh Ca ho khan một tiếng, giả vờ nghiêm trang nói: "Đương nhiên là ngoại tổ phụ rồi, bây giờ tiểu thư ta còn không nuôi nổi thân mình nữa là."
Khóe miệng Ngâm Cầm run rẩy, mặt cứng lại, không phản bác được.
Vân Lãnh Ca cười thầm, đắc ý nhướng nhướng lông mày, mở miệng nói: "Đúng rồi, đêm nay ngươi đến chỗ Lâm ma ma thì tiện thể đến chỗ ngoại tổ phụ lấy phi châm lần trước giúp ta luôn nhé, phải làm cho tốt, đúng rồi, lấy cho ta một vài khối sắt về nhé, càng nặng càng tốt, nhưng mặt ngoài nhất định phải được mài bóng loáng."
Đôi khi Ngâm Cầm thật sự không rõ tiểu thư có ý tưởng gì, nhưng vẫn trả lời: "Vâng, tiểu thư."
Sau khi Vân Lãnh Ca phân phó Ngâm Cầm xong, thì nằm xuống tìm một quyển sách, thong thả vênh váo đọc, chờ Vận Nhi mang điểm trở lại.
***
Tê Nhạc uyển của Tam di nương.
Tam di nương Lý thị và Vân Thu Ca ngồi trên giường trong nội thất, sắc mặt hai người đều nặng nề, trong phòng không có hạ nhân hầu hạ, xem ra đã cho lui hết rồi.
Vân Thu Ca nhíu mày, mở miệng nói: "Nương, người nói xem liệu Vân Lãnh Ca đó đồng ý liên thủ với chúng ta không?"
Lý Thị khép hờ mắt suy nghĩ một lát: "Sẽ, dù sao Lâm thị cũng là mẫu thân thân sinh ra nàng, hơn nữa Nhị di nương vốn có thù với nàng, cùng nhau đẩy ngã Nhị di nương đối với nàng không phải không có lợi."
Trong mắt Vân Thu Ca thoáng hiện chút hoài nghi, giọng nàng bỗng nhiên thấp xuống: "Nương, Vân Lãnh Ca có năng lực đối phó Nhị di nương sao, không phải chúng ta không biết dáng vẻ trước kia của nàng, đừng làm sai rồi lại lôi cả chúng ta vào, đến lúc đó chúng ta hối hận cũng không kịp nữa rồi."
Nghe xong nữ nhi nói, Tam di nương ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vân Thu Ca, vô cùng bình tĩnh, thản nhiên mở miệng: "Thu Ca, con cho Nhị di nương kia là người ngu xuẩn sao? Nàng còn tưởng sau lưng Vân Lãnh Ca có người dạy dỗ, ngay cả điều cơ bản nhất không rõ thì làm sao có thể sống nhiều năm như thế chứ." Giờ phút này dáng vẻ có chút mảnh mai, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam di nương có chút vặn vẹo, lúc nhắc tới Nhị di nương trong mắt đều là hận ý.
Trong lòng Vân Thu Ca vẫn có chút hoài nghi, dù sao Nhị di nương đã chưởng gia nhiều năm như vậy, nếu không có chút thủ đoạn hơn người thì sẽ không có chuyện ngồi vững nhiều năm không ngã như vậy. Nếu nương nàng lợi hại hơn Nhị di nương thì sao nhiều năm nay luôn bị đè đầu đến mức không ngóc dậy được. Tam di nương nhìn ra sự hoài nghi của Vân Thu Ca, không để tâm mở miệng: "Không phải là do Nhị di nương có nhà mẹ đẻ tốt sao? Phải biết rằng trong hậu viện này, nếu như ngươi không có người duy trì sau lưng thì rất khó để đảm bảo ngươi sẽ thuận buồm xuôi gió cả đời."
Vân Thu Ca hiểu rõ. Đúng vậy, nương là trẻ mồ côi, nương không giúp đỡ được gì có tướng phủ, cũng không mang lại lợi ích gì. Còn Nhị di nương là dòng chính nữ của Vạn Thị Lang, nếu không phải lúc giả tới đây Vạn phủ còn chưa leo đến vị trí hiện tại thì nàng ta cũng không ủy khuất bản thân mà đi làm di nương. Mà mấy năm nay, thế lực nhà mẹ đẻ của Nhị di nương càng ngày càng lớn, Nhị di nương cũng càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh. Không phải là cô mẫu quả nữ như các nàng có thể đối phó, cho nên các nàng phải dè dặt cẩn trọng sinh hoạt dưới mí mắt của Nhị di nương, không dám một bước vượt qua lôi trì. Mặc dù lão gia có chút thương tiếc nương, nhưng hắn còn sủng ái Nhị di nương hơn. Cộng với thế lực nhà mẹ đẻ của Nhị di nương, trong hậu viện ngoại trừ lão phu nhân có thể áp chế Nhị di nương một chút thì những nơi khác đều là vùng trời của nàng ta, cho nên đây là cơ hội mà bản thân nhất định phải nắm chắc.
Tam di nương nhìn thần sắc của nữ nhi, cũng biết nàng đã sáng tỏ. Thu Ca thật thông minh, chuyện gì cũng chỉ cần nói một chút là sẽ tự hiểu rõ. Việc này chính là điểm duy nhất khiến nàng vui mừng, bởi vì có Nhị di nương áp chế nên Thu Ca cũng không thể quá mức xuất sắc, khiến nàng cảm thấy vô cùng đau lòng và cảm thấy vô cùng có lỗi với nữ nhi.
Tam di nương từ ái nhìn nữ nhi, vuốt ve mặt nàng, thần sắc lộ vẻ xúc động: "Thu Ca, là nương có lỗi với con, nếu không phải là nương không có nơi nương tựa thì sẽ không liên lụy đến con, khiến con làm chuyện gì cũng bị người khác kiểm soát." Nàng cũng là nữ nhi trong gia đình giàu có, chỉ tiếc gia cảnh sa sút, mới có thể đến tướng phủ làm một di nương nho nhỏ.
Vân Thu Ca lắc đầu, yên lặng tựa đầu lên vai của Tam di nương: "Nương, mấy năm nay người luôn che chở cho nữ nhi, nữ nhi biết hết, nữ nhi tin tưởng nếu chúng ta tiếp tục nỗ lực thì chắc chắn sẽ có ngày xuất đầu lọ diện, không phải người có cho rằng Vân Lãnh Ca chắc chắn sẽ đáp ứng chúng ta sao? Chỉ cần đạp đổ Nhị di nương thì ngày lành của chúng ta đến rồi." Kéo cánh tay Tam di nương, nhẹ giọng khuyên giải, an ủi nói.
Tam di nương vui mừng vỗ vỗ tay Vân Thu Ca, với sự thân thiết của nữ nhi cảm động không thôi, trong mắt thoáng hiện vẻ âm độc: "Thu Ca, con yên tâm, nhất định nương sẽ khiến con trở thành người cao hơn người khác." Chờ đạp đổ Nhị di nương, sau đó loại trừ Vân Lãnh Ca, thì Thu Ca nhất định sẽ trở thành dòng chính nữ Tướng phủ.
Vân Thu Ca không nghe ra được ý khác trong lời nói của Tam di nương, nàng nắm mắt lại, cọ xát cổ Tam di nương, tham luyến ấm áp trên người nương.
Động tác của đứa nhỏ này cũng khiến vẻ mặt của Tam di nương thêm nhu hòa.
Trong viện Tam di nương có sự lo lắng nồng đậm, còn không khí trong Tích Phượng uyển của Nhị di nương lại lạnh đến thấu xương.
Nhị di nương nắm chặt tay thành quyền, cau mày, giọng nói đè nén sự tức giận vĩ đại: "Những điều con nói đều là thật sao?"
"Hôm nay nữ nhi đều ở đây, chẳng lẽ nữ nhi còn có thể nói láo sao?" Người nói là Vân Xuân Ca, giọng điệu có chút bất mãn.
Nhị di nương cũng biết câu hỏi của bản thân có chút thái quá, nữ nhi của mình sẽ không nói dối việc ấy, xem ra những điều Xuân Ca nói đều là thật: "Làm sao Vân Lãnh Ca có thể biết làm thơ? Mấy năm nay ta không hề mời phu tử tới dạy nàng ta, ngay cả tên của mình nàng ta cũng không viết được, bây giờ lại có thể làm ra một bài thơ tinh diệu như thế." Dừng một chút, Nhị di nương thì thào đoạn thơ mà Vân Lãnh Ca làm, sau khi đọc xong thì trong mắt xuất hiện vẻ tàn nhẫn. "Không có khả năng, bài thơ đó không thể do nàng ta làm, nhất định là sau lưng có người dạy nàng ta." Bài thơ này bản thân chưa từng nghe qua, nàng ta cũng là tiểu thư quan gia, tự nhiên có thể làm ra những bài thơ có ý nghĩa tuyệt vời này, nhưng ngay cả nàng ta cũng nhận là không thể làm ra được.
Ánh mắt Vân Xuân Ca ẩn chứa suy tư, cẩn thận mở miệng: "Con cũng không dám khẳng định có phải do nàng ta làm hay không, nhưng nếu sau lưng có người dạy cho nàng ta hoặc do nàng ta trở nên thông minh thì sau này thanh danh của nàng ta sẽ chậm rãi khôi phục, điều này bất lợi với chúng ta."
Nhị di nương thầm đồng ý, một khi nàng tiếp tục phát triển, dựa vào thân phận dòng chính nữ của Hữu Tướng phủ và thân phận ngoại tôn nữ của Tả tướng thì sau này sẽ được gả vào nhà cao cửa rộng, mà nàng ta và mình đã đến tình trạng nước lửa không thể hòa hợp, về sau Vân Lãnh Ca sẽ bỏ qua sao? Đáp án sẽ là không, xem ra mình phải làm chút gì, nếu không sau này sẽ không có ngày lành.
Vân Xuân Ca thấy Nhị di nương đắm chìm trong suy nghĩ không nói chuyện thì cảm thấy có chút phiền chán, miệng nói ra đầy oán hận: "Không phải Vân Lãnh Ca ngu xuẩn trước kia luôn bị chúng ta quay vòng à, tại sao sau khi rơi xuống nước lại biến thành khác biệt như vậy, thật sự là gặp quỷ rồi."
Nhị di nương nghe được oán hận của Vân Xuân Ca, cảm thấy có gì đó xẹt qua, hai mắt nàng ta sáng ngời: "Ta có biện pháp đối phó với Vân Lãnh Ca, Xuân Ca, mau đưa tai lại đây, việc này cần con hỗ trợ."
Vân Xuân Ca nhìn dáng vẻ tự tin của Nhị di nương, có chút tò mò, đưa tai qua cẩn thận nghe, sau khi nghe xong cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng vẫn cảm thấy bất mãn vì Vân Hạ Ca cũng được tham dự, tên đần độn kia, nàng ta thật sự bị Vân Hạ Ca làm lộn xộn, mang theo ý tứ thăm dò mở miệng: "Tam muội còn đang bị giam cầm, sợ hành động không tốt, chẳng lẽ hai người chúng ta không làm được việc này sao?"
"Dù sao hai người chúng ta cũng không có sức thuyết phục, thêm một Hạ Ca sẽ chắc chắn hơn một chút. Nếu thêm cả lão thái thái thì chuyện này sẽ không có chút sơ hở nào nữa." Nhị di nương lắc đầu, âm trầm mở miệng.
"Làm sao tổ mẫu có thể giúp đỡ chúng ta được." Vân Xuân Ca nghi hoặc, cảm thấy ý nghĩ của Nhị di nương có chút kỳ lạ.
"Bà ấy sẽ. Con sẽ làm như vậy, như vậy, sau đó sẽ..." Nhị di nương chỉ điểm cho Vân Xuân Ca vào câu.
Vân Xuân Ca ngay lập tức hiểu rõ, gật gật đầu, sắc mặt của nàng ta dưới sự miêu tả của Nhị di nương trở nên ửng hồng, trong mắt vô cùng kích động, giống như đã đoán được kết cục bi thảm của Vân Lãnh Ca và tình cảnh tốt đẹp trong tương lai của mình.
Vân Lãnh Ca nhìn bóng vội vội vàng vàng đi ra của Vận Nhi, cười nhạt.
Nàng nhìn về phía Ngâm Cầm vẫn đứng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy một thỏi bạc từ chiếc hòm trong ngăn kéo đưa cho Ngâm Cầm: "Lần trước nhờ ngươi mua Thất huyền cầm cho ta, ta lại quên đưa bạc cho ngươi rồi." Bạc hàng tháng của các nàng vốn đã không nhiều, mặc dù thanh cầm này không phải là hàng thượng phẩm, nhưng cũng không phải là vật thường.
Ngầm Cầm lắc đầu, lắc cả những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, mở miệng nói: "Tiểu thư, thời điểm nô tỳ đến Hữu Tướng phủ, tướng gia có giao chô nô tỳ rất nhiều bạc, còn nói vạn nhất tiểu thư cần dùng đến bạc thì có thể lấy ở chỗ nô tỳ." Giọng của Ngâm Cầm có chút vo ve.
Tướng gia trong miệng Ngâm Cầm chính là ngoại tổ phụ của nàng, dù là Hữu Tướng hay Tả Tướng, bình thường mọi người đều gọi chung là tướng gia. Ngoại trừ trong triều, lúc cả hai vị Thừa tướng đều ở đó thì mới phân chia tả hữu.
Có điều bây giờ nàng thật sự vô cùng thiếu bạc, phân bạc hàng tháng của tiểu thư cũng chỉ có mười hai lượng bạc. Với nhà nghèo ở đây thì mười hai lượng coi như là rất nhiều, cũng đủ để gia đình bình thường chi tiêu trong vòng một năm. Nhưng đặt trên người khía cạnh nào cũng cần dùng bạc như nàng thì còn khuya mới đủ.
Cho nên phía trước nàng bây giờ dường như chính là ánh sáng mặt trăng. Trong ngăn kéo của nàng tổng cộng chỉ có ba mươi mấy lượng bạc, ngoại tổ phụ biết nàng thiếu bạc, nàng cũng không khách khí thu bạc lại, trong mắt Vân Lãnh Ca mang theo ý cười, mở miệng nói: "Vậy về sau ngươi và Ngâm Thư thiếu tiền thì có thể trực tiếp lấy ở đây, bây giờ tiểu thư ta thật sự, vô cùng viêm màng túi." Vân Lãnh Ca cố ý thè lưỡi.
Trước kia Vân Lãnh Ca luôn có vẻ lạnh lùng, không dễ tiếp cận. Quá mức trưởng thành khiến người ta xem nhẹ nàng là đứa nhỏ biết chừng mực, hành động nghịch ngợm như bây giờ khiến Ngâm Cầm cảm thấy giống như có pháo hoa bắn trong lòng, vô cùng vui vẻ, nhưng lời nói ra miệng lại giống như oán giận: "Tiểu thư, vậy thì sau bạc của chúng ta do ai phát đây."
Vân Lãnh Ca ho khan một tiếng, giả vờ nghiêm trang nói: "Đương nhiên là ngoại tổ phụ rồi, bây giờ tiểu thư ta còn không nuôi nổi thân mình nữa là."
Khóe miệng Ngâm Cầm run rẩy, mặt cứng lại, không phản bác được.
Vân Lãnh Ca cười thầm, đắc ý nhướng nhướng lông mày, mở miệng nói: "Đúng rồi, đêm nay ngươi đến chỗ Lâm ma ma thì tiện thể đến chỗ ngoại tổ phụ lấy phi châm lần trước giúp ta luôn nhé, phải làm cho tốt, đúng rồi, lấy cho ta một vài khối sắt về nhé, càng nặng càng tốt, nhưng mặt ngoài nhất định phải được mài bóng loáng."
Đôi khi Ngâm Cầm thật sự không rõ tiểu thư có ý tưởng gì, nhưng vẫn trả lời: "Vâng, tiểu thư."
Sau khi Vân Lãnh Ca phân phó Ngâm Cầm xong, thì nằm xuống tìm một quyển sách, thong thả vênh váo đọc, chờ Vận Nhi mang điểm trở lại.
***
Tê Nhạc uyển của Tam di nương.
Tam di nương Lý thị và Vân Thu Ca ngồi trên giường trong nội thất, sắc mặt hai người đều nặng nề, trong phòng không có hạ nhân hầu hạ, xem ra đã cho lui hết rồi.
Vân Thu Ca nhíu mày, mở miệng nói: "Nương, người nói xem liệu Vân Lãnh Ca đó đồng ý liên thủ với chúng ta không?"
Lý Thị khép hờ mắt suy nghĩ một lát: "Sẽ, dù sao Lâm thị cũng là mẫu thân thân sinh ra nàng, hơn nữa Nhị di nương vốn có thù với nàng, cùng nhau đẩy ngã Nhị di nương đối với nàng không phải không có lợi."
Trong mắt Vân Thu Ca thoáng hiện chút hoài nghi, giọng nàng bỗng nhiên thấp xuống: "Nương, Vân Lãnh Ca có năng lực đối phó Nhị di nương sao, không phải chúng ta không biết dáng vẻ trước kia của nàng, đừng làm sai rồi lại lôi cả chúng ta vào, đến lúc đó chúng ta hối hận cũng không kịp nữa rồi."
Nghe xong nữ nhi nói, Tam di nương ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vân Thu Ca, vô cùng bình tĩnh, thản nhiên mở miệng: "Thu Ca, con cho Nhị di nương kia là người ngu xuẩn sao? Nàng còn tưởng sau lưng Vân Lãnh Ca có người dạy dỗ, ngay cả điều cơ bản nhất không rõ thì làm sao có thể sống nhiều năm như thế chứ." Giờ phút này dáng vẻ có chút mảnh mai, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam di nương có chút vặn vẹo, lúc nhắc tới Nhị di nương trong mắt đều là hận ý.
Trong lòng Vân Thu Ca vẫn có chút hoài nghi, dù sao Nhị di nương đã chưởng gia nhiều năm như vậy, nếu không có chút thủ đoạn hơn người thì sẽ không có chuyện ngồi vững nhiều năm không ngã như vậy. Nếu nương nàng lợi hại hơn Nhị di nương thì sao nhiều năm nay luôn bị đè đầu đến mức không ngóc dậy được. Tam di nương nhìn ra sự hoài nghi của Vân Thu Ca, không để tâm mở miệng: "Không phải là do Nhị di nương có nhà mẹ đẻ tốt sao? Phải biết rằng trong hậu viện này, nếu như ngươi không có người duy trì sau lưng thì rất khó để đảm bảo ngươi sẽ thuận buồm xuôi gió cả đời."
Vân Thu Ca hiểu rõ. Đúng vậy, nương là trẻ mồ côi, nương không giúp đỡ được gì có tướng phủ, cũng không mang lại lợi ích gì. Còn Nhị di nương là dòng chính nữ của Vạn Thị Lang, nếu không phải lúc giả tới đây Vạn phủ còn chưa leo đến vị trí hiện tại thì nàng ta cũng không ủy khuất bản thân mà đi làm di nương. Mà mấy năm nay, thế lực nhà mẹ đẻ của Nhị di nương càng ngày càng lớn, Nhị di nương cũng càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh. Không phải là cô mẫu quả nữ như các nàng có thể đối phó, cho nên các nàng phải dè dặt cẩn trọng sinh hoạt dưới mí mắt của Nhị di nương, không dám một bước vượt qua lôi trì. Mặc dù lão gia có chút thương tiếc nương, nhưng hắn còn sủng ái Nhị di nương hơn. Cộng với thế lực nhà mẹ đẻ của Nhị di nương, trong hậu viện ngoại trừ lão phu nhân có thể áp chế Nhị di nương một chút thì những nơi khác đều là vùng trời của nàng ta, cho nên đây là cơ hội mà bản thân nhất định phải nắm chắc.
Tam di nương nhìn thần sắc của nữ nhi, cũng biết nàng đã sáng tỏ. Thu Ca thật thông minh, chuyện gì cũng chỉ cần nói một chút là sẽ tự hiểu rõ. Việc này chính là điểm duy nhất khiến nàng vui mừng, bởi vì có Nhị di nương áp chế nên Thu Ca cũng không thể quá mức xuất sắc, khiến nàng cảm thấy vô cùng đau lòng và cảm thấy vô cùng có lỗi với nữ nhi.
Tam di nương từ ái nhìn nữ nhi, vuốt ve mặt nàng, thần sắc lộ vẻ xúc động: "Thu Ca, là nương có lỗi với con, nếu không phải là nương không có nơi nương tựa thì sẽ không liên lụy đến con, khiến con làm chuyện gì cũng bị người khác kiểm soát." Nàng cũng là nữ nhi trong gia đình giàu có, chỉ tiếc gia cảnh sa sút, mới có thể đến tướng phủ làm một di nương nho nhỏ.
Vân Thu Ca lắc đầu, yên lặng tựa đầu lên vai của Tam di nương: "Nương, mấy năm nay người luôn che chở cho nữ nhi, nữ nhi biết hết, nữ nhi tin tưởng nếu chúng ta tiếp tục nỗ lực thì chắc chắn sẽ có ngày xuất đầu lọ diện, không phải người có cho rằng Vân Lãnh Ca chắc chắn sẽ đáp ứng chúng ta sao? Chỉ cần đạp đổ Nhị di nương thì ngày lành của chúng ta đến rồi." Kéo cánh tay Tam di nương, nhẹ giọng khuyên giải, an ủi nói.
Tam di nương vui mừng vỗ vỗ tay Vân Thu Ca, với sự thân thiết của nữ nhi cảm động không thôi, trong mắt thoáng hiện vẻ âm độc: "Thu Ca, con yên tâm, nhất định nương sẽ khiến con trở thành người cao hơn người khác." Chờ đạp đổ Nhị di nương, sau đó loại trừ Vân Lãnh Ca, thì Thu Ca nhất định sẽ trở thành dòng chính nữ Tướng phủ.
Vân Thu Ca không nghe ra được ý khác trong lời nói của Tam di nương, nàng nắm mắt lại, cọ xát cổ Tam di nương, tham luyến ấm áp trên người nương.
Động tác của đứa nhỏ này cũng khiến vẻ mặt của Tam di nương thêm nhu hòa.
Trong viện Tam di nương có sự lo lắng nồng đậm, còn không khí trong Tích Phượng uyển của Nhị di nương lại lạnh đến thấu xương.
Nhị di nương nắm chặt tay thành quyền, cau mày, giọng nói đè nén sự tức giận vĩ đại: "Những điều con nói đều là thật sao?"
"Hôm nay nữ nhi đều ở đây, chẳng lẽ nữ nhi còn có thể nói láo sao?" Người nói là Vân Xuân Ca, giọng điệu có chút bất mãn.
Nhị di nương cũng biết câu hỏi của bản thân có chút thái quá, nữ nhi của mình sẽ không nói dối việc ấy, xem ra những điều Xuân Ca nói đều là thật: "Làm sao Vân Lãnh Ca có thể biết làm thơ? Mấy năm nay ta không hề mời phu tử tới dạy nàng ta, ngay cả tên của mình nàng ta cũng không viết được, bây giờ lại có thể làm ra một bài thơ tinh diệu như thế." Dừng một chút, Nhị di nương thì thào đoạn thơ mà Vân Lãnh Ca làm, sau khi đọc xong thì trong mắt xuất hiện vẻ tàn nhẫn. "Không có khả năng, bài thơ đó không thể do nàng ta làm, nhất định là sau lưng có người dạy nàng ta." Bài thơ này bản thân chưa từng nghe qua, nàng ta cũng là tiểu thư quan gia, tự nhiên có thể làm ra những bài thơ có ý nghĩa tuyệt vời này, nhưng ngay cả nàng ta cũng nhận là không thể làm ra được.
Ánh mắt Vân Xuân Ca ẩn chứa suy tư, cẩn thận mở miệng: "Con cũng không dám khẳng định có phải do nàng ta làm hay không, nhưng nếu sau lưng có người dạy cho nàng ta hoặc do nàng ta trở nên thông minh thì sau này thanh danh của nàng ta sẽ chậm rãi khôi phục, điều này bất lợi với chúng ta."
Nhị di nương thầm đồng ý, một khi nàng tiếp tục phát triển, dựa vào thân phận dòng chính nữ của Hữu Tướng phủ và thân phận ngoại tôn nữ của Tả tướng thì sau này sẽ được gả vào nhà cao cửa rộng, mà nàng ta và mình đã đến tình trạng nước lửa không thể hòa hợp, về sau Vân Lãnh Ca sẽ bỏ qua sao? Đáp án sẽ là không, xem ra mình phải làm chút gì, nếu không sau này sẽ không có ngày lành.
Vân Xuân Ca thấy Nhị di nương đắm chìm trong suy nghĩ không nói chuyện thì cảm thấy có chút phiền chán, miệng nói ra đầy oán hận: "Không phải Vân Lãnh Ca ngu xuẩn trước kia luôn bị chúng ta quay vòng à, tại sao sau khi rơi xuống nước lại biến thành khác biệt như vậy, thật sự là gặp quỷ rồi."
Nhị di nương nghe được oán hận của Vân Xuân Ca, cảm thấy có gì đó xẹt qua, hai mắt nàng ta sáng ngời: "Ta có biện pháp đối phó với Vân Lãnh Ca, Xuân Ca, mau đưa tai lại đây, việc này cần con hỗ trợ."
Vân Xuân Ca nhìn dáng vẻ tự tin của Nhị di nương, có chút tò mò, đưa tai qua cẩn thận nghe, sau khi nghe xong cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng vẫn cảm thấy bất mãn vì Vân Hạ Ca cũng được tham dự, tên đần độn kia, nàng ta thật sự bị Vân Hạ Ca làm lộn xộn, mang theo ý tứ thăm dò mở miệng: "Tam muội còn đang bị giam cầm, sợ hành động không tốt, chẳng lẽ hai người chúng ta không làm được việc này sao?"
"Dù sao hai người chúng ta cũng không có sức thuyết phục, thêm một Hạ Ca sẽ chắc chắn hơn một chút. Nếu thêm cả lão thái thái thì chuyện này sẽ không có chút sơ hở nào nữa." Nhị di nương lắc đầu, âm trầm mở miệng.
"Làm sao tổ mẫu có thể giúp đỡ chúng ta được." Vân Xuân Ca nghi hoặc, cảm thấy ý nghĩ của Nhị di nương có chút kỳ lạ.
"Bà ấy sẽ. Con sẽ làm như vậy, như vậy, sau đó sẽ..." Nhị di nương chỉ điểm cho Vân Xuân Ca vào câu.
Vân Xuân Ca ngay lập tức hiểu rõ, gật gật đầu, sắc mặt của nàng ta dưới sự miêu tả của Nhị di nương trở nên ửng hồng, trong mắt vô cùng kích động, giống như đã đoán được kết cục bi thảm của Vân Lãnh Ca và tình cảnh tốt đẹp trong tương lai của mình.