Chương : 26
Edit: Huong August
Mai Hương có phần không rõ chân tướng, nên cúi đầu cung kính nói, "Lão phu nhân, không biết lão phu nhân cho gọi nô tì là có chuyện gì phân phó?” Hiển nhiên vân ma ma cũng không nói cho nàng biết chuyện đã xảy ra.
"Quỳ xuống." Lão phu nhân trầm giọng quát.
Sắc mặt Mai Hương tái đi, bị dọa quỳ mạnh xuống đất.", không biết mình đã chuyện gì đụng chạm tới chủ tử.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm vẻ mặt Mai Hương, nét kinh hoảng của nàng ta vào mắt lão phu nhân lại là có tật giật mình: “Mai Hương, trước khi ta tới, có phải ngươi đã tự mình nấu cho ta một chén canh an thần, ngươi xem bên trong bỏ cái gì đây?” Trong câu nói đã tỏ ý khẳng định chính là Mai Hương gây nên. Dienndanlequyydon
Giọng nói lạnh lẽo của Lão phu nhân khiến Mai Hương không rét mà run, nội dung lại khiến nàng mặt mũi thất sắc: “Lão phu nhân, nô tì không dám, không phải nô tỳ đâu." Mai Hương bên kinh hoảng dập đầu, bên lên tiếng giải thích.
"Không phải ngươi, còn có thể là ai, chẳng lẽ có ai còn chạm qua chén canh an thần kia sao?" Lão phu nhân nói.
Mai Hương càng hốt hoảng, trong đầu ra sức hồi tưởng quá trình nàng nấu chén thuốc kia và quãng đường mang đến, nhưng càng nghĩ, đầu óc lại càng loạn, nhất thời một mảnh hồn độn.
Lão phu nhân thấy biểu hiện này của Mai Hương, nhận định nàng là đang diễn trò cho bà nhìn, càng cảm thấy Mai Hương bị người thu mua, nghĩ đến đây, trong mắt lão phu nhân lóe lên ánh sáng lạnh, mở lời sai hạ nhân dùng trượng đánh Mai Hương, ép nàng ta khai ra chủ tử phía sau màn. Dienndanlequyydon
Tất nhiên Vân Lãnh Ca không bỏ lỡ nét âm độc lóe lên trong mắt Lão phu nhân, khẽ cau mày, xử trí Mai Hương cũng không giải quyết được việc, đây cũng không phải là ý định ban đầu của nàng, huống chi, vừa rồi nàng tinh tế quan sát nhất cử nhất động của Mai Hương, hẳn là oan uổng, để người bị hãm hại uổng mạng gánh hậu quả thay cho Nhị di nương, nàng quả thật có phần không đành lòng.
"Tổ mẫu, Mai Hương là Đại Nha hoàn của ngài, nhiều năm qua vẫn luôn trung thành và tận tâm với ngài, thường ngày coi như luôn chiếu cố cẩn thận, nàng cứ cho nàng ta thêm chút thời gian, để nàng ta nghĩ lại xem, cũng để những hạ nhân khác được tâm phục khẩu phục.”Vân Lãnh Ca mở lời.
Lão phu nhân thấy người mở miệng là Vân Lãnh Ca, khẽ trì hoãn sắc mặt, gật đầu.
Mai Hương vốn cho rằng lần này mình chết chắc, vốn đang rơi vào tuyệt vọng, thấy Nhị tiểu thư mở lời giúp nàng, không khỏi hướng ánh mắt cảm kích với Lãnh Ca.
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca nhìn Mai Hương, trong sáng nói: “Mai Hương, ngươi cẩn thận suy nghĩ xem, lúc ngươi nấu canh an thần có rời đi hay không, hoặc là trong quá trình có người cũng đi tới phòng bếp nhỏ cố gắng nói rõ ràng chút, không được bỏ sót điều gì.”
Mai Hương thấy sắc mặt Vân Lãnh Ca ấm áp, giọng nói nhu hòa, trong bụng cảm kích, thoáng trấn định lại, nỗ lực tiếp tục hồi tưởng sự tình.
Nhị Di Nương vốn cúi thấp đầu, khi Mai Hương đi vào bèn ngẩng lên, giờ phút này trong mắt tràn đầy lửa giận, khi lão phu nhân quyết định phải xử trí Mai Hương, nàng ta lập tức buông xuống tảng đá lớn trong lòng, ai ngờ Vân Lãnh Ca lại thò một chân vào, còn nhiều chuyện cầu cạnh thay Mai Hương, tại sao chuyện gì Vân Lãnh Ca đều muốn nhúng tay đảo lộn hết, thật sự là một tiện nhân không hơn không kém, nàng ta đúng là ma quỷ của một mẫu thân Lâm thị đức hạnh.
Nhị Di Nương tức giận trong lòng, không để ý mình còn quỳ trên đất, giễu cợt mở miệng, "Tại sao Nhị tiểu thư muốn thay một đứa nha hoàn cầu tình, chẳng lẽ là bởi vì đang chột dạ? Bên cạnh nhị tiểu thư không phải là có một nha hoàn Ngâm Thư biết Mê mộng thảo đó sao? Chẳng lẽ không thể vừa ăn cướp vừa la làng?” Giọng nói phần nhiều là quái gở.
Ngâm Thư lập tức từ sau lưng Vân Lãnh Ca bước ra, quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói:
“Lão phu nhân, nô tì từ nhỏ có học một ít y thuật, đối với dược thảo càng có đam mê nghiên cứu, vì trước đó phải ngày nô tì ngẫu nhiên xem được trên một quyển sách cổ, trong đó có ghi lại đắc tính của Mê mộng thảo và mạch tượng sau khi uống nó vào, nên nô tì mới chắc mẩn chẩn đoán trong cơ thể lão phu nhân có chưa mê mộng thảo, nếu lão phu nhân không tin nô tì, nô tì có thể đưa bản sách cổ ra chứng minh trong sạch, thỉnh lão phu nhân minh giám.” Nói xong, dập đầu một cái, Ngâm Thư một phen mạch lạc rõ ràng, nói có lý có cứ. Dienndanlequyydon
"Tại sao Nhị Di Nương lại vu oan cho Lãnh Ca như thế?" Giọng nói có phần ủy khuất của Vân Lãnh Ca vang lên, "Tổ mẫu, tôn nữ chỉ là có chút đồng tình với Mai Hương, cũng sợ oan uổng nàng, còn nữa ta chỉ là đề nghị tổ mẫu cho Mai Hương thêm chút thời gian suy nghĩ kỹ một chút thôi, cũng không bao che bất luận kẻ nào, chẳng phải cho dù là phủ nha thẩm vấn phạm nhân tội ác tày trời cũng phải cho bọn họ một cơ hội kể lại mọi chuyện sao, nếu như ta thật sự ác độc hạ Mê mộng thảo với tổ mẫu, vậy vì sao ta phải bảo Ngâm Thư nói cặn kẽ như vậy, chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao, hay là trong lòng Nhị di nương, Lãnh Ca ngu xuẩn như vậy ư? Nếu thật sự là ta làm, vừa rồi cũng không cầu tình thay Mai Hương, trực tiếp cho người đánh chết Mai Hương, không phải là chết không đối chứng sao? Sao ta không biết đắc tội với Nhị di nương ở đâu, khiến Nhị di nương cứ nhằm vào ta khắp nơi thế? Trong long Lãnh Ca quả là rét lạnh.” Câu cuối cùng, giọng nói Vân Lãnh Ca đã mang theo nức nở nghẹn ngào.
Lão phu nhân trong bụng thoải mái, nghi ngờ biến mất, vừa rồi bà cũng có phần hoài nghi nha hoàn bên cạnh Vân Lãnh Ca tại sao có thể biết được dược thảo ngay cả đại phu cũng không biết, dù sao đại phu mặc dù không so sánh được với ngự y trong hoàng cung, nhưng trong dân gian, y thuật cũng coi như cự tốt. Tâm tư vừa chỉnh, lão phu nhân nghĩ tới ý tại ngoài lời của Nhị Di Nương vừa rồi, nàng rất vội vàng muốn bà đánh chết Mai Hương, liên tưởng đến những chuyện xảy ra liên tiếp hôm nay, lão phu nhân đã chắc chắn chính là Nhị Di Nương giở trò quỷ, Vạn thị này cậy vào nhà mẹ mình có chút quyền thế, càng ngày càng khiến người ta không bớt lo, nghĩ vậy, lão phu nhân càng không muốn gặp Nhị Di Nương.
"Đứa bé ngoan, tổ mẫu biết con sẽ không, tổ mẫu tin tưởng con." Lão phu nhân dịu dàng khuyên lơn với Vân Lãnh Ca, ngược lại trợn mắt nhìn Nhị Di Nương, "Ta còn chưa có trừng phạt ngươi tội danh hãm hại dòng chính nữ đâu? Nơi này còn có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?" Lão phu nhân lạnh giọng khiên Vân Bá Nghị vốn trầm mặc quan sát phải nhíu mày, xem ra mẫu thân đã tức giận Nhị di nương rồi.
Nhị Di Nương bắt đầu lo lắng, lập tức cúi đầu không dám lên tiếng, Vân Xuân Ca vẫn đàng hoàng cúi đầu quỳ gối bên cạnh Nhị Di Nương không nói, thoạt nhìn là tính trầm mặc tới cùng rồi.
"Ngâm Thư, ngươi cấp tốc về Thương lãnh uyển đi lấy sách cổ." Dưới ánh mắt không đồng ý của lão phu nhân, Vân Lãnh Ca quật cường nói, "Tổ mẫu, tôn nữ không muốn luôn là người bị người hiểu lầm có ý đồ bất chính,tấm lòng tôn nữ đối với tổ mẫu có minh nguyệt soi sáng."
Ngâm Thư cáo lui, bước nhanh ra ngoài.
Lão phu nhân khẽ thở dài một hơi, mới vừa mở miệng muốn nói gì, đột nhiên Mai Hương vốn đang một mực suy tư hô "A" một tiếng, khuôn mặt hiện nét vui mừng, "Lão phu nhân, nô tỳ nhớ ra rồi, nô tì nhớ ra rồi." Thấy có hi vọng thoát khỏi hiềm nghi, giọng nói Mai Hương hết sức sung sướng.
Mai Hương có phần không rõ chân tướng, nên cúi đầu cung kính nói, "Lão phu nhân, không biết lão phu nhân cho gọi nô tì là có chuyện gì phân phó?” Hiển nhiên vân ma ma cũng không nói cho nàng biết chuyện đã xảy ra.
"Quỳ xuống." Lão phu nhân trầm giọng quát.
Sắc mặt Mai Hương tái đi, bị dọa quỳ mạnh xuống đất.", không biết mình đã chuyện gì đụng chạm tới chủ tử.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm vẻ mặt Mai Hương, nét kinh hoảng của nàng ta vào mắt lão phu nhân lại là có tật giật mình: “Mai Hương, trước khi ta tới, có phải ngươi đã tự mình nấu cho ta một chén canh an thần, ngươi xem bên trong bỏ cái gì đây?” Trong câu nói đã tỏ ý khẳng định chính là Mai Hương gây nên. Dienndanlequyydon
Giọng nói lạnh lẽo của Lão phu nhân khiến Mai Hương không rét mà run, nội dung lại khiến nàng mặt mũi thất sắc: “Lão phu nhân, nô tì không dám, không phải nô tỳ đâu." Mai Hương bên kinh hoảng dập đầu, bên lên tiếng giải thích.
"Không phải ngươi, còn có thể là ai, chẳng lẽ có ai còn chạm qua chén canh an thần kia sao?" Lão phu nhân nói.
Mai Hương càng hốt hoảng, trong đầu ra sức hồi tưởng quá trình nàng nấu chén thuốc kia và quãng đường mang đến, nhưng càng nghĩ, đầu óc lại càng loạn, nhất thời một mảnh hồn độn.
Lão phu nhân thấy biểu hiện này của Mai Hương, nhận định nàng là đang diễn trò cho bà nhìn, càng cảm thấy Mai Hương bị người thu mua, nghĩ đến đây, trong mắt lão phu nhân lóe lên ánh sáng lạnh, mở lời sai hạ nhân dùng trượng đánh Mai Hương, ép nàng ta khai ra chủ tử phía sau màn. Dienndanlequyydon
Tất nhiên Vân Lãnh Ca không bỏ lỡ nét âm độc lóe lên trong mắt Lão phu nhân, khẽ cau mày, xử trí Mai Hương cũng không giải quyết được việc, đây cũng không phải là ý định ban đầu của nàng, huống chi, vừa rồi nàng tinh tế quan sát nhất cử nhất động của Mai Hương, hẳn là oan uổng, để người bị hãm hại uổng mạng gánh hậu quả thay cho Nhị di nương, nàng quả thật có phần không đành lòng.
"Tổ mẫu, Mai Hương là Đại Nha hoàn của ngài, nhiều năm qua vẫn luôn trung thành và tận tâm với ngài, thường ngày coi như luôn chiếu cố cẩn thận, nàng cứ cho nàng ta thêm chút thời gian, để nàng ta nghĩ lại xem, cũng để những hạ nhân khác được tâm phục khẩu phục.”Vân Lãnh Ca mở lời.
Lão phu nhân thấy người mở miệng là Vân Lãnh Ca, khẽ trì hoãn sắc mặt, gật đầu.
Mai Hương vốn cho rằng lần này mình chết chắc, vốn đang rơi vào tuyệt vọng, thấy Nhị tiểu thư mở lời giúp nàng, không khỏi hướng ánh mắt cảm kích với Lãnh Ca.
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca nhìn Mai Hương, trong sáng nói: “Mai Hương, ngươi cẩn thận suy nghĩ xem, lúc ngươi nấu canh an thần có rời đi hay không, hoặc là trong quá trình có người cũng đi tới phòng bếp nhỏ cố gắng nói rõ ràng chút, không được bỏ sót điều gì.”
Mai Hương thấy sắc mặt Vân Lãnh Ca ấm áp, giọng nói nhu hòa, trong bụng cảm kích, thoáng trấn định lại, nỗ lực tiếp tục hồi tưởng sự tình.
Nhị Di Nương vốn cúi thấp đầu, khi Mai Hương đi vào bèn ngẩng lên, giờ phút này trong mắt tràn đầy lửa giận, khi lão phu nhân quyết định phải xử trí Mai Hương, nàng ta lập tức buông xuống tảng đá lớn trong lòng, ai ngờ Vân Lãnh Ca lại thò một chân vào, còn nhiều chuyện cầu cạnh thay Mai Hương, tại sao chuyện gì Vân Lãnh Ca đều muốn nhúng tay đảo lộn hết, thật sự là một tiện nhân không hơn không kém, nàng ta đúng là ma quỷ của một mẫu thân Lâm thị đức hạnh.
Nhị Di Nương tức giận trong lòng, không để ý mình còn quỳ trên đất, giễu cợt mở miệng, "Tại sao Nhị tiểu thư muốn thay một đứa nha hoàn cầu tình, chẳng lẽ là bởi vì đang chột dạ? Bên cạnh nhị tiểu thư không phải là có một nha hoàn Ngâm Thư biết Mê mộng thảo đó sao? Chẳng lẽ không thể vừa ăn cướp vừa la làng?” Giọng nói phần nhiều là quái gở.
Ngâm Thư lập tức từ sau lưng Vân Lãnh Ca bước ra, quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói:
“Lão phu nhân, nô tì từ nhỏ có học một ít y thuật, đối với dược thảo càng có đam mê nghiên cứu, vì trước đó phải ngày nô tì ngẫu nhiên xem được trên một quyển sách cổ, trong đó có ghi lại đắc tính của Mê mộng thảo và mạch tượng sau khi uống nó vào, nên nô tì mới chắc mẩn chẩn đoán trong cơ thể lão phu nhân có chưa mê mộng thảo, nếu lão phu nhân không tin nô tì, nô tì có thể đưa bản sách cổ ra chứng minh trong sạch, thỉnh lão phu nhân minh giám.” Nói xong, dập đầu một cái, Ngâm Thư một phen mạch lạc rõ ràng, nói có lý có cứ. Dienndanlequyydon
"Tại sao Nhị Di Nương lại vu oan cho Lãnh Ca như thế?" Giọng nói có phần ủy khuất của Vân Lãnh Ca vang lên, "Tổ mẫu, tôn nữ chỉ là có chút đồng tình với Mai Hương, cũng sợ oan uổng nàng, còn nữa ta chỉ là đề nghị tổ mẫu cho Mai Hương thêm chút thời gian suy nghĩ kỹ một chút thôi, cũng không bao che bất luận kẻ nào, chẳng phải cho dù là phủ nha thẩm vấn phạm nhân tội ác tày trời cũng phải cho bọn họ một cơ hội kể lại mọi chuyện sao, nếu như ta thật sự ác độc hạ Mê mộng thảo với tổ mẫu, vậy vì sao ta phải bảo Ngâm Thư nói cặn kẽ như vậy, chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao, hay là trong lòng Nhị di nương, Lãnh Ca ngu xuẩn như vậy ư? Nếu thật sự là ta làm, vừa rồi cũng không cầu tình thay Mai Hương, trực tiếp cho người đánh chết Mai Hương, không phải là chết không đối chứng sao? Sao ta không biết đắc tội với Nhị di nương ở đâu, khiến Nhị di nương cứ nhằm vào ta khắp nơi thế? Trong long Lãnh Ca quả là rét lạnh.” Câu cuối cùng, giọng nói Vân Lãnh Ca đã mang theo nức nở nghẹn ngào.
Lão phu nhân trong bụng thoải mái, nghi ngờ biến mất, vừa rồi bà cũng có phần hoài nghi nha hoàn bên cạnh Vân Lãnh Ca tại sao có thể biết được dược thảo ngay cả đại phu cũng không biết, dù sao đại phu mặc dù không so sánh được với ngự y trong hoàng cung, nhưng trong dân gian, y thuật cũng coi như cự tốt. Tâm tư vừa chỉnh, lão phu nhân nghĩ tới ý tại ngoài lời của Nhị Di Nương vừa rồi, nàng rất vội vàng muốn bà đánh chết Mai Hương, liên tưởng đến những chuyện xảy ra liên tiếp hôm nay, lão phu nhân đã chắc chắn chính là Nhị Di Nương giở trò quỷ, Vạn thị này cậy vào nhà mẹ mình có chút quyền thế, càng ngày càng khiến người ta không bớt lo, nghĩ vậy, lão phu nhân càng không muốn gặp Nhị Di Nương.
"Đứa bé ngoan, tổ mẫu biết con sẽ không, tổ mẫu tin tưởng con." Lão phu nhân dịu dàng khuyên lơn với Vân Lãnh Ca, ngược lại trợn mắt nhìn Nhị Di Nương, "Ta còn chưa có trừng phạt ngươi tội danh hãm hại dòng chính nữ đâu? Nơi này còn có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?" Lão phu nhân lạnh giọng khiên Vân Bá Nghị vốn trầm mặc quan sát phải nhíu mày, xem ra mẫu thân đã tức giận Nhị di nương rồi.
Nhị Di Nương bắt đầu lo lắng, lập tức cúi đầu không dám lên tiếng, Vân Xuân Ca vẫn đàng hoàng cúi đầu quỳ gối bên cạnh Nhị Di Nương không nói, thoạt nhìn là tính trầm mặc tới cùng rồi.
"Ngâm Thư, ngươi cấp tốc về Thương lãnh uyển đi lấy sách cổ." Dưới ánh mắt không đồng ý của lão phu nhân, Vân Lãnh Ca quật cường nói, "Tổ mẫu, tôn nữ không muốn luôn là người bị người hiểu lầm có ý đồ bất chính,tấm lòng tôn nữ đối với tổ mẫu có minh nguyệt soi sáng."
Ngâm Thư cáo lui, bước nhanh ra ngoài.
Lão phu nhân khẽ thở dài một hơi, mới vừa mở miệng muốn nói gì, đột nhiên Mai Hương vốn đang một mực suy tư hô "A" một tiếng, khuôn mặt hiện nét vui mừng, "Lão phu nhân, nô tỳ nhớ ra rồi, nô tì nhớ ra rồi." Thấy có hi vọng thoát khỏi hiềm nghi, giọng nói Mai Hương hết sức sung sướng.