Chương 16: An Lăng Hoa thất bại
Tiếng đàn vang lên trầm bổng du dương khiến cho người nghe vô cùng thoải mái, mắt tam hoàng tiết sáng rỡ như nhìn thấy báu vật.
An Lăng Hoa mỉm cười đắc thắng, nàng biết con cá của mình đã cắn câu vậy là nhiệm vụ của chủ nhân nàng đã hoàn thành được một nửa rồi.
Tuy nhiên tiếng đàn chợt khựng lại, An Lăng Hoa giật mình lo sợ, không hiểu vì sao đôi tay nàng lại cứng đờ không thể đàn được nữa.
Nàng cố gắng vận công dùng hết sức để đánh tiếp, tuy nhiên chỉ càng làm cho kết quả càng xấu hơn, tiếng đàn nghe thật kinh khủng.
Hoàng thượng đạp tay xuống bàn và quát:
"Có biết đàn hay không vậy?, người đâu lôi xuống dưới cho ta thật là đâu đầu, người nhà An gia muốn khắc ta hay sao không biết ".
Lúc này khi An Chính Tông nghe xong thì ngất xỉu tại chỗ, được nô tài đưa ra khỏi hoàng cung, có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ông cảm thấy xấu hổ đến như vậy.
Không biết sau ngày hôm nay Thượng Thư phủ bị đồn ra cái dạng gì nữa không biết. Bây giờ ông chỉ còn biết giả vờ ngất xỉu thôi chứ ông không dám đối mặt với hoàng thượng lúc này.
Tam hoàng tử Lâm Kỳ Thần thì tức giận hiện lên trên khuôn mặt, hắn đã bỏ ra bao nhiêu công sức làm giả thân phận cho nàng ta vậy mà nàng ta làm cho hắn thật thất vọng.
Quân cờ như thế chỉ bỏ đi chứ dùng lại làm sao, hắn phải tìm cách khác thôi.
Phi Yến mỉm cười đắc thắng, nàng theo dõi từng cử chỉ hành động của hắn ta mà cảm thấy thật sảng khoái.
Nhưng Phi Yến lại không biết rằng mọi cử chỉ và sắc mặt nàng đều bị thu vào tầm mắt của một người đó chính là Dương Vương Lâm Thiên Dương.
Lần này ả An Lăng Hoa sẽ có kết quả thê thảm vô cùng âu cũng là báo ứng của ả ta.
Phi Yến đã điều chế ra loại độc vô cùng hung hiểm nếu phát hiện sớm còn có thể chữa được, đằng này qua mấy canh giờ e rằng bàn tay của nàng ta sẽ bị phế không bao giờ đàn lại được nữa.
Ánh mắt vui sướng hiện lên nàng lẩm bẩm nói:
"Giờ mới chỉ là bắt đầu Lâm Kỳ Thần ta sẽ chờ xem đến lúc ngươi thân bại danh liệt,đừng trách ta độc ác những gì các ngươi nợ ta ta sẽ đòi lại từng thứ, từng thứ một ".
Buổi yến tiệc kết thúc trong sự không vui vẻ, tam hoàng tử có tiếc nhưng chỉ tiếc qua thôi chứ không có cảm xúc lắm.
Phi Yến và An Bình chia tay nhau khỏi cổng, hai người đi hai hướng khác nhau.
Lúc Phi Yến đang đợi phụ thân và xe ngựa thì Dương Vương chầm chậm đi đến, chàng nhẹ nhàng nói:
"Để ta đưa muội về nhà nhé?, có vẻ như hôm nay muội rất vui, tuy nhiên ta lại cảm thấy không đúng cho lắm nhưng không lý giải được ".
Phi Yến cười nói:
"Muội đang đợi phụ thân, như vậy có phiền huynh không?".
Dương Vương gõ nhẹ vào đầu nàng rồi nói:
" Giữa ta và muội đừng nói đến phiền, ta đưa muội về cả đời cũng tình nguyện ".
Phi Yến tưởng là Dương Vương nói đùa liền đáp lại:
"Đấy là huynh nói đấy nhé, cấm không được nuốt lời,muội sẽ luôn luôn làm phiền đến huynh ".
Lúc này gia nhân chạy đến báo phụ thân do có việc gấp đã đi quân doanh trước rồi nên bảo nàng về trước.
Phi Yến vui vẻ liền để Dương Vương đưa mình về, tuy nhiên nàng lại ngồi xe ngựa của mình để tránh thanh danh mình bị ảnh hưởng.
Từ xa khuôn mặt của Lâm Kỳ Thần tức giận,vì sao lại ngang nhiên từ chối quà của hắn mà lại để cho Dương Vương tiễn về hắn nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
Vị hoàng thúc này của hắn là người lạnh lùng, không màng thế sự nay tự nhiên lại quan tâm đến nữ nhi của Đại Tướng quân không biết có mưu đồ gì không hắn thật sự rất lo sợ.
Từ bé tâm niệm đối với ngôi vị nó như ma chú khắc vào trong đầu hắn khiến hắn không thể thoát ra được.
Kế hoạch tìm người giám sát hoàng tử đã bị thất bại,bây giờ hắn lại phải tiến hành bước tiếp theo đi thôi, hắn không thể chờ đợi được nữa rồi.
Càng ngày thế lực của nhị hoàng tử càng to lớn, ngôi vị trữ quân dần đến gần,hắn phải thật cố gắng có lẽ hắn phải dùng đến chiêu cuối cùng thôi.
Hoàng thượng rất tin vào đạo pháp và đan dược, hắn phải mất bao nhiêu ngân lượng mới mua chuộc được thái giám tổng quản cho nên những gì liên quan đến phụ hoàng hắn đều biết hết.
Bây giờ cái thứ nhất là phải dâng vị đạo sĩ này lên để thu phục thánh tâm, dần dần mới có thể khống chế phụ hoàng bằng thuốc được.
Phụ hoàng là ngườ hay nghi có lẽ đạo sĩ phải mấy thời gian dài mới thu phục được người hoàn toàn.
Việc thứ hai hắn ta phải cố gắng lấy được lòng tin và tình yêu của đích nữ phủ Trấn quốc nếu không sẽ khó mà thu phục được đại tướng quân về bên phe mình.
Như thế hắn sẽ không lo lắng một nửa giang sơn còn lại hắn dư sức có thể chèo chống được.
Hắn nhìn Phi Yến như một con mồi đã được sẵn trong tầm ngắm, hắn không thể để nàng thoát khỏi tay hắn được.
An Lăng Hoa mỉm cười đắc thắng, nàng biết con cá của mình đã cắn câu vậy là nhiệm vụ của chủ nhân nàng đã hoàn thành được một nửa rồi.
Tuy nhiên tiếng đàn chợt khựng lại, An Lăng Hoa giật mình lo sợ, không hiểu vì sao đôi tay nàng lại cứng đờ không thể đàn được nữa.
Nàng cố gắng vận công dùng hết sức để đánh tiếp, tuy nhiên chỉ càng làm cho kết quả càng xấu hơn, tiếng đàn nghe thật kinh khủng.
Hoàng thượng đạp tay xuống bàn và quát:
"Có biết đàn hay không vậy?, người đâu lôi xuống dưới cho ta thật là đâu đầu, người nhà An gia muốn khắc ta hay sao không biết ".
Lúc này khi An Chính Tông nghe xong thì ngất xỉu tại chỗ, được nô tài đưa ra khỏi hoàng cung, có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ông cảm thấy xấu hổ đến như vậy.
Không biết sau ngày hôm nay Thượng Thư phủ bị đồn ra cái dạng gì nữa không biết. Bây giờ ông chỉ còn biết giả vờ ngất xỉu thôi chứ ông không dám đối mặt với hoàng thượng lúc này.
Tam hoàng tử Lâm Kỳ Thần thì tức giận hiện lên trên khuôn mặt, hắn đã bỏ ra bao nhiêu công sức làm giả thân phận cho nàng ta vậy mà nàng ta làm cho hắn thật thất vọng.
Quân cờ như thế chỉ bỏ đi chứ dùng lại làm sao, hắn phải tìm cách khác thôi.
Phi Yến mỉm cười đắc thắng, nàng theo dõi từng cử chỉ hành động của hắn ta mà cảm thấy thật sảng khoái.
Nhưng Phi Yến lại không biết rằng mọi cử chỉ và sắc mặt nàng đều bị thu vào tầm mắt của một người đó chính là Dương Vương Lâm Thiên Dương.
Lần này ả An Lăng Hoa sẽ có kết quả thê thảm vô cùng âu cũng là báo ứng của ả ta.
Phi Yến đã điều chế ra loại độc vô cùng hung hiểm nếu phát hiện sớm còn có thể chữa được, đằng này qua mấy canh giờ e rằng bàn tay của nàng ta sẽ bị phế không bao giờ đàn lại được nữa.
Ánh mắt vui sướng hiện lên nàng lẩm bẩm nói:
"Giờ mới chỉ là bắt đầu Lâm Kỳ Thần ta sẽ chờ xem đến lúc ngươi thân bại danh liệt,đừng trách ta độc ác những gì các ngươi nợ ta ta sẽ đòi lại từng thứ, từng thứ một ".
Buổi yến tiệc kết thúc trong sự không vui vẻ, tam hoàng tử có tiếc nhưng chỉ tiếc qua thôi chứ không có cảm xúc lắm.
Phi Yến và An Bình chia tay nhau khỏi cổng, hai người đi hai hướng khác nhau.
Lúc Phi Yến đang đợi phụ thân và xe ngựa thì Dương Vương chầm chậm đi đến, chàng nhẹ nhàng nói:
"Để ta đưa muội về nhà nhé?, có vẻ như hôm nay muội rất vui, tuy nhiên ta lại cảm thấy không đúng cho lắm nhưng không lý giải được ".
Phi Yến cười nói:
"Muội đang đợi phụ thân, như vậy có phiền huynh không?".
Dương Vương gõ nhẹ vào đầu nàng rồi nói:
" Giữa ta và muội đừng nói đến phiền, ta đưa muội về cả đời cũng tình nguyện ".
Phi Yến tưởng là Dương Vương nói đùa liền đáp lại:
"Đấy là huynh nói đấy nhé, cấm không được nuốt lời,muội sẽ luôn luôn làm phiền đến huynh ".
Lúc này gia nhân chạy đến báo phụ thân do có việc gấp đã đi quân doanh trước rồi nên bảo nàng về trước.
Phi Yến vui vẻ liền để Dương Vương đưa mình về, tuy nhiên nàng lại ngồi xe ngựa của mình để tránh thanh danh mình bị ảnh hưởng.
Từ xa khuôn mặt của Lâm Kỳ Thần tức giận,vì sao lại ngang nhiên từ chối quà của hắn mà lại để cho Dương Vương tiễn về hắn nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
Vị hoàng thúc này của hắn là người lạnh lùng, không màng thế sự nay tự nhiên lại quan tâm đến nữ nhi của Đại Tướng quân không biết có mưu đồ gì không hắn thật sự rất lo sợ.
Từ bé tâm niệm đối với ngôi vị nó như ma chú khắc vào trong đầu hắn khiến hắn không thể thoát ra được.
Kế hoạch tìm người giám sát hoàng tử đã bị thất bại,bây giờ hắn lại phải tiến hành bước tiếp theo đi thôi, hắn không thể chờ đợi được nữa rồi.
Càng ngày thế lực của nhị hoàng tử càng to lớn, ngôi vị trữ quân dần đến gần,hắn phải thật cố gắng có lẽ hắn phải dùng đến chiêu cuối cùng thôi.
Hoàng thượng rất tin vào đạo pháp và đan dược, hắn phải mất bao nhiêu ngân lượng mới mua chuộc được thái giám tổng quản cho nên những gì liên quan đến phụ hoàng hắn đều biết hết.
Bây giờ cái thứ nhất là phải dâng vị đạo sĩ này lên để thu phục thánh tâm, dần dần mới có thể khống chế phụ hoàng bằng thuốc được.
Phụ hoàng là ngườ hay nghi có lẽ đạo sĩ phải mấy thời gian dài mới thu phục được người hoàn toàn.
Việc thứ hai hắn ta phải cố gắng lấy được lòng tin và tình yêu của đích nữ phủ Trấn quốc nếu không sẽ khó mà thu phục được đại tướng quân về bên phe mình.
Như thế hắn sẽ không lo lắng một nửa giang sơn còn lại hắn dư sức có thể chèo chống được.
Hắn nhìn Phi Yến như một con mồi đã được sẵn trong tầm ngắm, hắn không thể để nàng thoát khỏi tay hắn được.