Chương 3: Dòng kí ức của Thượng Quan Phi Tuyết
Phi Yến lạnh lùng nói:
"Muốn quỳ thì để nàng ta quỳ đi, không lâu đâu nàng ta sẽ bỏ cuộc thôi mà ".
Chợt như nhớ ra chuyện gì nàng liền hỏi:
"Ta nhớ là ta không biết bơi vậy rơi xuống hồ nước là ai đã cứu ta ".
A Phù vội nhanh nhảu nói:
"Là Dương Vương điện hạ, người ấy không quản lạnh giá lao xuống cứu người lên lúc đó nô tỳ sợ chết khiếp nên theo người về luôn ".
Phi Yến nheo mày ngẫm nghĩ,Dương Vương không phải là hoàng đệ nhỏ tuổi nhất của hoàng thượng bây giờ hay sao, người này văn võ song toàn từ nhỏ đã thông minh là người có chí hướng bay xa là người tiên hoàng ưng ý nhất muốn lập làm hoàng đế nhưng Y không chịu.
Y nói y chỉ muốn ngao du khắp nơi chứ không muốn phải gò bó trong hoàng cung nên cuối cùng tiên hoàng đành phải truyền ngôi cho huynh trưởng ruột cùng mẫu thân của Y,vì thế nên trong triều đình Y rất có tiếng nói.
Tiên hoàng thương yêu người con nhỏ nhất này nên đã ban cho một đội quân riêng có thể tùy ý hàng sự.
Nên lúc trước Y là một trong những người mà Lâm Kỳ Thần e sợ nhất nhưng tận đến khi đăng cơ vị hoàng thúc này không thèm ngó ngàng gì đến ngôi vị lúc này Lâm Kỳ Thần mới bỏ xuống lo sợ.
Người này vân du tứ hải vì sao lần này lại ở kinh thành còn cứu mạng nàng thật sự sau khi trọng sinh có nhiều chuyện không giống như kiếp trước có lẽ nàng phải tính toán lại mọi chuyện thôi.
Nàng và Lâm Kỳ Thần có duyên gặp gỡ hai năm trước, Y đã cứu được nàng trong một lần đi săn cùng hoàng gia, từ đó nàng đã thầm thích tứ hoàng tử là một trong những được mệnh danh là tài hoa kiệt xuất.
Nhưng tuy nhiên xuất thân của mẫu tộc tứ hoàng tử không cao nên không được coi trọng bằng các hoàng tử khác.
Ai ngờ đâu lần gặp gỡ tưởng như vô tình đó lại là một sự sắp xếp có kế hoạch từ trước bởi vì nàng là con mồi mà hắn đã ngắm đến.
Nàng Thượng Quan Phi Yến là nữ nhi được Trấn quốc đại tướng quân thương yêu và bảo vệ nhất, có được nàng khác nào được sự ủng hộ và binh quyền của đại tướng quân.
Phụ thân đã từng nói với nàng:
"Tứ hoàng tử là người tâm cơ và lạnh lùng thâm trầm hắn đang lợi dụng con, ta muốn cả đời nữ nhi của ta phải thật hạnh phúc chứ không phải tranh đấu giữa chốn hậu cung đầy những tính toán và vụ lợi kia ".
Lúc đó nàng đã bị tình yêu của hắn làm cho mù quáng làm gì nghe lọt vào tai được lời nói của phụ thân chứ vì thế nàng đã giận dỗi phụ thân một thời gian dài.
Cuối cùng phụ thân vì thương yêu nàng nên đã đồng ý trợ giúp tứ hoàng tử lên ngôi ai ngờ đâu cuối cùng khi đăng cơ hắn liền qua cầu rút ván hạ độc thủ với phụ thân.
Trước khi chết phụ thân không cam lòng và lo lắng cho an nguy của nàng có lẽ người biết chuyện gì đó nên đã cho thuộc hạ thân tín đến để tìm nàng nhắn nhủ.
Nhưng ai ngờ đâu lúc nàng đến nơi thì phụ thân đã chết, cả người rất nhiều vết thương chồng chất, vẻ mặt thật là dữ tợn, nàng đã thương tâm và khóc rất thê lương.
Lúc đó hắn đã an ủi động viên nàng rất nhiều nàng đã rất cảm động ai ngờ đó chỉ là mèo khóc chuột thôi.
Ánh mắt nàng lóe lên vẻ hận thù, sống lại một đời nàng phải bảo vệ phụ thân, bảo vệ phủ trấn quốc và những người luôn yêu thương đã từng dùng tính mạng để bảo vệ nàng, nàng lẩm bẩm nói thầm:
"Lâm Kỳ Thần, Thượng Quan Lạc ta sẽ tận tay đưa các ngươi xuống địa ngục, những gì các ngươi làm với ta, ta sẽ dần dần tính toán với các ngươi, bảo bảo con yên tâm ta sẽ thay con trả thù kẻ vô nhân tính kia ".
Do nàng vừa mới bị rơi xuống nước lạnh nên cơ thể nàng có chút suy nhược mặc dù từ nhỏ nàng đã theo phụ thân luyện võ nhưng vẫn không chống đỡ được cái lạnh giá của mùa đông nên chỉ ngồi một lúc nàng đã cảm thấy mệt mỏi.
Phi Yến quay ra nói với A Phù:
"Ta nghỉ ngơi một lát có chuyện gì thì nhớ gọi ta dậy nhé ".
A Phù kính cẩn nói:
"Dạ đại tiểu thư cứ nghỉ ngơi đi A Phù sẽ ngồi đây canh trừng ".
Phi Yến mệt mỏi nhắm mắt lại, tiếng khóc nỉ non ở bên ngoài đã im bặt, đúng như lời nàng nói Thượng Quan Lạc chỉ giả vờ yếu đuối để lấy tiếng tăm tốt mà thôi.
Lúc trước nàng cũng bị ả ta lừa cho thê thảm, danh tiếng của nàng là một đại tiểu thư đanh đá chèn ép thứ muội còn ả ta thì danh tiếng hiền lương dịu dàng.
Nàng mệt mỏi khép nhẹ đôi mắt, bây giờ điều cần thiết là nàng phải lấy lại được sức khỏe đã, có sức khỏe nàng mới tính toán được trả thù.
Đối với Lâm Kỳ Thần nguyện vọng cả đời hắn là được ngồi lên hoàng vị vậy thì nàng sẽ làm cho nguyện vọng của hắn không bao giờ thành hiện thực dù có phải trả bất kỳ giá nào đi chăng nữa.
Bóng đêm u ám, từng tiếng sấm sét vang lên,mưa như trút nước như báo hiệu một giông tố mới sắp sảy ra.
"Muốn quỳ thì để nàng ta quỳ đi, không lâu đâu nàng ta sẽ bỏ cuộc thôi mà ".
Chợt như nhớ ra chuyện gì nàng liền hỏi:
"Ta nhớ là ta không biết bơi vậy rơi xuống hồ nước là ai đã cứu ta ".
A Phù vội nhanh nhảu nói:
"Là Dương Vương điện hạ, người ấy không quản lạnh giá lao xuống cứu người lên lúc đó nô tỳ sợ chết khiếp nên theo người về luôn ".
Phi Yến nheo mày ngẫm nghĩ,Dương Vương không phải là hoàng đệ nhỏ tuổi nhất của hoàng thượng bây giờ hay sao, người này văn võ song toàn từ nhỏ đã thông minh là người có chí hướng bay xa là người tiên hoàng ưng ý nhất muốn lập làm hoàng đế nhưng Y không chịu.
Y nói y chỉ muốn ngao du khắp nơi chứ không muốn phải gò bó trong hoàng cung nên cuối cùng tiên hoàng đành phải truyền ngôi cho huynh trưởng ruột cùng mẫu thân của Y,vì thế nên trong triều đình Y rất có tiếng nói.
Tiên hoàng thương yêu người con nhỏ nhất này nên đã ban cho một đội quân riêng có thể tùy ý hàng sự.
Nên lúc trước Y là một trong những người mà Lâm Kỳ Thần e sợ nhất nhưng tận đến khi đăng cơ vị hoàng thúc này không thèm ngó ngàng gì đến ngôi vị lúc này Lâm Kỳ Thần mới bỏ xuống lo sợ.
Người này vân du tứ hải vì sao lần này lại ở kinh thành còn cứu mạng nàng thật sự sau khi trọng sinh có nhiều chuyện không giống như kiếp trước có lẽ nàng phải tính toán lại mọi chuyện thôi.
Nàng và Lâm Kỳ Thần có duyên gặp gỡ hai năm trước, Y đã cứu được nàng trong một lần đi săn cùng hoàng gia, từ đó nàng đã thầm thích tứ hoàng tử là một trong những được mệnh danh là tài hoa kiệt xuất.
Nhưng tuy nhiên xuất thân của mẫu tộc tứ hoàng tử không cao nên không được coi trọng bằng các hoàng tử khác.
Ai ngờ đâu lần gặp gỡ tưởng như vô tình đó lại là một sự sắp xếp có kế hoạch từ trước bởi vì nàng là con mồi mà hắn đã ngắm đến.
Nàng Thượng Quan Phi Yến là nữ nhi được Trấn quốc đại tướng quân thương yêu và bảo vệ nhất, có được nàng khác nào được sự ủng hộ và binh quyền của đại tướng quân.
Phụ thân đã từng nói với nàng:
"Tứ hoàng tử là người tâm cơ và lạnh lùng thâm trầm hắn đang lợi dụng con, ta muốn cả đời nữ nhi của ta phải thật hạnh phúc chứ không phải tranh đấu giữa chốn hậu cung đầy những tính toán và vụ lợi kia ".
Lúc đó nàng đã bị tình yêu của hắn làm cho mù quáng làm gì nghe lọt vào tai được lời nói của phụ thân chứ vì thế nàng đã giận dỗi phụ thân một thời gian dài.
Cuối cùng phụ thân vì thương yêu nàng nên đã đồng ý trợ giúp tứ hoàng tử lên ngôi ai ngờ đâu cuối cùng khi đăng cơ hắn liền qua cầu rút ván hạ độc thủ với phụ thân.
Trước khi chết phụ thân không cam lòng và lo lắng cho an nguy của nàng có lẽ người biết chuyện gì đó nên đã cho thuộc hạ thân tín đến để tìm nàng nhắn nhủ.
Nhưng ai ngờ đâu lúc nàng đến nơi thì phụ thân đã chết, cả người rất nhiều vết thương chồng chất, vẻ mặt thật là dữ tợn, nàng đã thương tâm và khóc rất thê lương.
Lúc đó hắn đã an ủi động viên nàng rất nhiều nàng đã rất cảm động ai ngờ đó chỉ là mèo khóc chuột thôi.
Ánh mắt nàng lóe lên vẻ hận thù, sống lại một đời nàng phải bảo vệ phụ thân, bảo vệ phủ trấn quốc và những người luôn yêu thương đã từng dùng tính mạng để bảo vệ nàng, nàng lẩm bẩm nói thầm:
"Lâm Kỳ Thần, Thượng Quan Lạc ta sẽ tận tay đưa các ngươi xuống địa ngục, những gì các ngươi làm với ta, ta sẽ dần dần tính toán với các ngươi, bảo bảo con yên tâm ta sẽ thay con trả thù kẻ vô nhân tính kia ".
Do nàng vừa mới bị rơi xuống nước lạnh nên cơ thể nàng có chút suy nhược mặc dù từ nhỏ nàng đã theo phụ thân luyện võ nhưng vẫn không chống đỡ được cái lạnh giá của mùa đông nên chỉ ngồi một lúc nàng đã cảm thấy mệt mỏi.
Phi Yến quay ra nói với A Phù:
"Ta nghỉ ngơi một lát có chuyện gì thì nhớ gọi ta dậy nhé ".
A Phù kính cẩn nói:
"Dạ đại tiểu thư cứ nghỉ ngơi đi A Phù sẽ ngồi đây canh trừng ".
Phi Yến mệt mỏi nhắm mắt lại, tiếng khóc nỉ non ở bên ngoài đã im bặt, đúng như lời nàng nói Thượng Quan Lạc chỉ giả vờ yếu đuối để lấy tiếng tăm tốt mà thôi.
Lúc trước nàng cũng bị ả ta lừa cho thê thảm, danh tiếng của nàng là một đại tiểu thư đanh đá chèn ép thứ muội còn ả ta thì danh tiếng hiền lương dịu dàng.
Nàng mệt mỏi khép nhẹ đôi mắt, bây giờ điều cần thiết là nàng phải lấy lại được sức khỏe đã, có sức khỏe nàng mới tính toán được trả thù.
Đối với Lâm Kỳ Thần nguyện vọng cả đời hắn là được ngồi lên hoàng vị vậy thì nàng sẽ làm cho nguyện vọng của hắn không bao giờ thành hiện thực dù có phải trả bất kỳ giá nào đi chăng nữa.
Bóng đêm u ám, từng tiếng sấm sét vang lên,mưa như trút nước như báo hiệu một giông tố mới sắp sảy ra.