Chương 36: Chùa Phúc Vinh, tai nạn bất ngờ
Nàng ngồi lặng im quan sát mọi hoạt động của trà quán, chỉ trong thời gian ngắn nàng gần như không nhận được ra Như Ý Phường nữa, nó hoàn toàn khác với lúc ban đầu.
Thời gian đầu cũng có một số kẻ đến gây sự, cản trở công việc kinh doanh nhưng nhờ có Lâu Ngọc Phong nhanh trí nên bịn chúng không phá được.
Tuy nhiên mãi thời gian sau Lâu Ngọc Phong mới nói, thật ra có một thế lực ngầm nào đó đã ra tay giúp đỡ Như Ý phường trong âm thầm, Ngọc Phong chỉ thuận nước đẩy thuyền xử lý thôi.
Phi Yến ngờ ngợ người giúp mình là ai nhưng vì nàng chưa có chứng cứ cụ thể nên không thể tra ra được.
Ngồi một lúc nàng liền chuẩn bị ra về, thời gian này cung nhờ có Như Ý phường nên nàng cũng có thể nắm được những danh sách phe cánh của tứ hoàng tử rồi.
Nàng đã nhờ Lâu Ngọc Phong lập nguyên một danh sách, nàng sẽ tiêu diệt dần phe cánh của hắn để hắn yếu dần đi và cuối cùng nàng sẽ tận tay bẻ gãy đôi cánh của hắn.
Càng những thứ hắn tâm niệm nàng sẽ đập bỏ tất cả để hắn phải chịu nỗi đau bị mất hết tất cả là như thế nào.
Phi Yến không về phủ ngay mà nàng bảo A Hoa đưa nàng lên chùa Phúc Vinh, ngày trước nàng không bao giờ tin vào thần phật tuy nhiên từ sau khi nàng sống lại nhờ cầu nguyện nàng càng tin tưởng hơn.
Lúc nàng trọng sinh trở lại nàng đã từng thề cho dù bị hứng chịu bao nhiêu quả báo thì nàng cũng nhất định phải trả thù, nàng không thể để bảo bảo của mình chết oan được.
Chùa Phúc Vinh là một ngôi chùa nằm tọa lạc trên núi xe ngựa không thể đi lên đến tận nơi được vì thế nàng và A Hoa xuống ngựa đi bộ.
Cả quãng đường nàng đi không hề mệt mỏi một chút nào cả, có lẽ từ nhỏ nàng đã theo phụ thân học võ nên thể lực nàng tương đối tốt.
Chỉ một lúc sau chùa Phúc Vinh đã hiện ra trước mắt nàng, một ngôi chùa có lối kiến trúc hài hòa.
Nhìn thấy người đến là nữ giới, một ni cô đi ra tiếp đón, khi biết mục đích của nàng đến đây thì ni cô liền đưa nàng vào thiền định.
Nàng ngôi rất lâu trong phật đường, A Hoa ngồi phía sau nàng, có lẽ vì quá nhập tâm nên Phi Yến quên luôn cả thời gian và không gian.
A Hoa thì thấp thỏm không yên vì thấy sắc trời cũng dần tối sợ rằng không kịp xuống chân núi thi trời đã tối mất rồi.
A Hoa đành phải hối thúc tiểu thư nhà mình, lúc này Phi Yến mới bị tiếng gọi của A Hoa đánh thức.
Nàng nhẹ nhàng đứng lên liền ra hiệu cho A Hoa để lại một chút ngân phiếu để đóng góp cho chùa rồi hướng nhà chùa cáo biệt nàng sợ nếu phụ thân về không thấy nàng thì sẽ lo lắng.
Với lại nàng chưa xuất giá ở lại một đêm trên núi thanh danh nàng sẽ bị ảnh hưởng, nàng không muốn phụ thân mất mặt vì nàng.
Lúc lên thì chậm vì vừa đi hai người vừa ngắm cảnh, ngó nghiêng xung quanh còn lúc về thì đi một mạch xuống thì sợ tối không kịp về mà đường đi lại quá nguy hiểm.
Lần này hai người giả trang đi nên không mang theo bất kỳ một hộ vệ nào cả.
Cũng may xuống đến chân núi thì trời vân còn mờ sáng hai người lên xe ngựa rồi nhanh chóng trở về phủ.
Chùa Phúc Vinh cách kinh thành không xa, cả đoạn đường đi chỉ mất một đoạn khu rừng là hẻo lánh còn lại không đáng lo.
Nhưng số hai người thật là đen đủi nghĩ điều gì thì điều ấy lại đến thật nhanh.
Tiếng đánh nhau, tiến va chạm vũ khí kêu leng keng ngày gần xát khu bìa rừng.
Lúc Phi Yến phát hiện thì đã quá muộn, xe ngựa của nàng đã trong tầm ngắm của một đám người.
Hai bên giao đấu với nhau, hình như có một bên bị thương rất nặng người chết gần hết, Phi Yến toan quay đầu xe để trở lại chứ nàng không muốn đi tiếp.
Ai ngờ đâu nàng chưa kịp sai A Hoa quay đầu xe thì đám người kia đã chạy đến rút kiếm vừa dụ dỗ vừa đe dọa nàng.
Bọn họ đang đỡ một nam tử toàn thân đầy máu, ngươi đi đầu nói giọng vội vàng:
" Làm phiền tiểu thư cho chủ tử của bọn ta đi nhờ một đoạn đến kinh thành bọn ta sẽ hậu tạ ".
Phi Yến quan sát một lúc với tình huống này dù nàng không cho bọn chúng đi nhờ thì bọn chúng cũng cướp xe ngựa thôi.
Thà làm người tốt trở bọn chúng đi một đoạn đường còn hơn, nhìn trang phục của bọn chúng Phi Yến có thể đoán ra được thân phận của những người này.
Trang phục này không phải là của Thục quốc các nàng mà là của Tùy quốc.
Không phải phụ thân nói thái tử của Tùy quốc sắp đến đây hay sao như thế này là đã chứng tỏ rõ rồi.
Thấy Phi Yến mãi không nói gì bọn chúng liền thúc giục vẻ mặt vô cùng lo lắng bởi vì người nam tử kia cả người đầy máu, mũi tên ở trên bả vai đã chuyển sang màu đen, khả năng trúng độc chiếm chín mươi phần trăm.
Phi Yến liền nhẹ nhàng nói:
"Ta cũng đang trên đường về kinh thành,nếu các người không ngại thì đỡ chủ tử của các ngươi lên đây ta sẽ hộ tống đến nơi cần đến ".
Thời gian đầu cũng có một số kẻ đến gây sự, cản trở công việc kinh doanh nhưng nhờ có Lâu Ngọc Phong nhanh trí nên bịn chúng không phá được.
Tuy nhiên mãi thời gian sau Lâu Ngọc Phong mới nói, thật ra có một thế lực ngầm nào đó đã ra tay giúp đỡ Như Ý phường trong âm thầm, Ngọc Phong chỉ thuận nước đẩy thuyền xử lý thôi.
Phi Yến ngờ ngợ người giúp mình là ai nhưng vì nàng chưa có chứng cứ cụ thể nên không thể tra ra được.
Ngồi một lúc nàng liền chuẩn bị ra về, thời gian này cung nhờ có Như Ý phường nên nàng cũng có thể nắm được những danh sách phe cánh của tứ hoàng tử rồi.
Nàng đã nhờ Lâu Ngọc Phong lập nguyên một danh sách, nàng sẽ tiêu diệt dần phe cánh của hắn để hắn yếu dần đi và cuối cùng nàng sẽ tận tay bẻ gãy đôi cánh của hắn.
Càng những thứ hắn tâm niệm nàng sẽ đập bỏ tất cả để hắn phải chịu nỗi đau bị mất hết tất cả là như thế nào.
Phi Yến không về phủ ngay mà nàng bảo A Hoa đưa nàng lên chùa Phúc Vinh, ngày trước nàng không bao giờ tin vào thần phật tuy nhiên từ sau khi nàng sống lại nhờ cầu nguyện nàng càng tin tưởng hơn.
Lúc nàng trọng sinh trở lại nàng đã từng thề cho dù bị hứng chịu bao nhiêu quả báo thì nàng cũng nhất định phải trả thù, nàng không thể để bảo bảo của mình chết oan được.
Chùa Phúc Vinh là một ngôi chùa nằm tọa lạc trên núi xe ngựa không thể đi lên đến tận nơi được vì thế nàng và A Hoa xuống ngựa đi bộ.
Cả quãng đường nàng đi không hề mệt mỏi một chút nào cả, có lẽ từ nhỏ nàng đã theo phụ thân học võ nên thể lực nàng tương đối tốt.
Chỉ một lúc sau chùa Phúc Vinh đã hiện ra trước mắt nàng, một ngôi chùa có lối kiến trúc hài hòa.
Nhìn thấy người đến là nữ giới, một ni cô đi ra tiếp đón, khi biết mục đích của nàng đến đây thì ni cô liền đưa nàng vào thiền định.
Nàng ngôi rất lâu trong phật đường, A Hoa ngồi phía sau nàng, có lẽ vì quá nhập tâm nên Phi Yến quên luôn cả thời gian và không gian.
A Hoa thì thấp thỏm không yên vì thấy sắc trời cũng dần tối sợ rằng không kịp xuống chân núi thi trời đã tối mất rồi.
A Hoa đành phải hối thúc tiểu thư nhà mình, lúc này Phi Yến mới bị tiếng gọi của A Hoa đánh thức.
Nàng nhẹ nhàng đứng lên liền ra hiệu cho A Hoa để lại một chút ngân phiếu để đóng góp cho chùa rồi hướng nhà chùa cáo biệt nàng sợ nếu phụ thân về không thấy nàng thì sẽ lo lắng.
Với lại nàng chưa xuất giá ở lại một đêm trên núi thanh danh nàng sẽ bị ảnh hưởng, nàng không muốn phụ thân mất mặt vì nàng.
Lúc lên thì chậm vì vừa đi hai người vừa ngắm cảnh, ngó nghiêng xung quanh còn lúc về thì đi một mạch xuống thì sợ tối không kịp về mà đường đi lại quá nguy hiểm.
Lần này hai người giả trang đi nên không mang theo bất kỳ một hộ vệ nào cả.
Cũng may xuống đến chân núi thì trời vân còn mờ sáng hai người lên xe ngựa rồi nhanh chóng trở về phủ.
Chùa Phúc Vinh cách kinh thành không xa, cả đoạn đường đi chỉ mất một đoạn khu rừng là hẻo lánh còn lại không đáng lo.
Nhưng số hai người thật là đen đủi nghĩ điều gì thì điều ấy lại đến thật nhanh.
Tiếng đánh nhau, tiến va chạm vũ khí kêu leng keng ngày gần xát khu bìa rừng.
Lúc Phi Yến phát hiện thì đã quá muộn, xe ngựa của nàng đã trong tầm ngắm của một đám người.
Hai bên giao đấu với nhau, hình như có một bên bị thương rất nặng người chết gần hết, Phi Yến toan quay đầu xe để trở lại chứ nàng không muốn đi tiếp.
Ai ngờ đâu nàng chưa kịp sai A Hoa quay đầu xe thì đám người kia đã chạy đến rút kiếm vừa dụ dỗ vừa đe dọa nàng.
Bọn họ đang đỡ một nam tử toàn thân đầy máu, ngươi đi đầu nói giọng vội vàng:
" Làm phiền tiểu thư cho chủ tử của bọn ta đi nhờ một đoạn đến kinh thành bọn ta sẽ hậu tạ ".
Phi Yến quan sát một lúc với tình huống này dù nàng không cho bọn chúng đi nhờ thì bọn chúng cũng cướp xe ngựa thôi.
Thà làm người tốt trở bọn chúng đi một đoạn đường còn hơn, nhìn trang phục của bọn chúng Phi Yến có thể đoán ra được thân phận của những người này.
Trang phục này không phải là của Thục quốc các nàng mà là của Tùy quốc.
Không phải phụ thân nói thái tử của Tùy quốc sắp đến đây hay sao như thế này là đã chứng tỏ rõ rồi.
Thấy Phi Yến mãi không nói gì bọn chúng liền thúc giục vẻ mặt vô cùng lo lắng bởi vì người nam tử kia cả người đầy máu, mũi tên ở trên bả vai đã chuyển sang màu đen, khả năng trúng độc chiếm chín mươi phần trăm.
Phi Yến liền nhẹ nhàng nói:
"Ta cũng đang trên đường về kinh thành,nếu các người không ngại thì đỡ chủ tử của các ngươi lên đây ta sẽ hộ tống đến nơi cần đến ".