Chương 45: Gặp gỡ và dặn dò Lư Đại Hải
Lúc này nàng đã toàn tâm toàn ý rồi làm gì mà nghe lọt lời phụ thân nói chứ, chính vì việc này mà nàng và phụ thân đã giận nhau một thời gian dài.
Đúng gần tết do tứ hoàng tử lập được công lớn nên trước đại điện đã quỳ xuống thỉnh cầu hoàng thượng ban hôn nàng cho hắn.
Lúc đầu hoàng thượng không đồng ý nhưng không hiểu vì sao ngay trong buổi thiết triều hoàng thượng đã đưa ra thánh chỉ ban hôn khiến cho toàn văn võ bá quan đều giật mình.
Tuy nhiên đến bay giờ nàng mới hiểu, nguyên nhân hoàng thượng đổi ý là bởi vì bên cạnh hoàng thượng có Lư Đại Hải là tai mắt của Lâm Kỳ Thần.
Cuối cùng phụ thân cũng phải nhượng bộ nàng nên vì thế nàng mới danh chính ngôn thuận trở thành hoàng tử phi của hắn.
Mà thời gian này Thần Yến đường của nàng đã hoạt động được một thời gian, trải qua bao khó khăn vất vả cuối cùng cũng đứng vững được trong kinh thành.
Dòng kí ức của nàng như thủy triều mãi đến khi Lư Đại Hải bước vào nàng mới giật mình.
Hắn cúi đầu hành lễ với nàng, hắn không biết nàng là ai vì nàng đã dùng một vách ngăn để ngăn ra, nàng phải che giấu thân phận không thể để hắn biết được.
Nàng lạnh lùng nói:
“Tứ hoàng tử đã chỉ thị cho ngươi việc gì chưa?”.
Lư Đại Hải vội vàng nói:
"Tiểu thư tứ hoàng tử đã chỉ thị rồi, hoàng tử có nói ngày mai thuộc hạ sẽ đóng giả là một đạo gia và đi ngang qua khu vực rừng thông.Lúc này người của tứ hoàng tử sẽ đóng giả là thích khách để hành thích hoàng thượng lúc này nô tài chỉ vờ ra tay giải cứu mấy tên thích khách đó sẽ bỏ chạy và để lại vật chứng là ngọc bội của nhị hoàng tử để cho hoàng thượng nghi ngờ ".
Phi Yến gật đầu ngẫm nghĩ, thật đúng như kế hoạch của đời trước không sai một chút nào.
Lần này có sự phá vỡ của nàng để xem kế hoạch này có thành hiện thực không, nàng phải để cho hòng thượng biết được bộ mặt thật của hắn ta.
Nàng điềm tĩnh nói:
“Ngươi cứ làm theo kế hoạch tuy nhiên ngươi phải làm sao để hoàng thượng nghi ngờ sang tứ hoàng tử chứ không phải nhị hoàng tử”.
Lư Đại Hải không hiểu cho lắm vội hỏi lại:
“Tiểu thư thuộc hạ phải làm cách nào mới có thể khiến hoàng thượng nghi ngờ chứ ạ!”.
Phi Yến từ từ nói:
“Ngươi quên tấm ngân phiếu có bút tích của tứ hoàng tử đã ban cho ngươi à, ngươi chỉ cần tìm cơ hội nhét vào ngườ thích khách, trong lúc giao đấu sẽ rơi ra đến lúc đó cho dù có thanh minh thế nào thì cũng đã muộn, hoàng thượng là người đã nghi sẽ không trọng dụng tứ hoàng tử đâu”.
" Đến lúc đó ngươi đừng theo hoàng thượng về cung ta sẽ để người của ta đưa ngươi đi lúc đó có tiền, có ngân lượng ngươi muốn đi đâu mà chẳng được, ở lại kinh thành nguy hiểm này để làm gì ".
Lư Đại Hải nghe xong thì gật gù tuy nhiên hắn như nhớ ra điều gì vội vàng hỏi:
“Tiểu thư nếu tứ hoàng tử biết ta phản bội điên tiết lên tìm người giết ta thì sao chứ?”.
Phi Yến lắc đầu cười nói:
"Ngươi không phải lo, lúc này tứ hoàng tử lo cho bản thân mình còn chưa xong thì làm gì nhớ đến ngươi nữa chứ, mà đến lúc nhớ đến thì ngươi đã cao chạy xa bay rồi thì tìm ai tính sổ đây ".
Lúc này Lư Đại Hải mới yên tâm và xin phép đi về vì sợ thị vệ sẽ nghi ngờ.
Phi Yến gật đầu rồi ra hiệu cho hắn lui xuống.
Lúc Lư Đại Hải vừa về thì Lâu Ngọc Phong đi vào và thắc mắc:
“Tiểu thư vì sao lại làm như vậy, sao không nhân cơ hội này để trừ khử tứ hoàng tử luôn chứ?”.
Phi Yến mỉm cười lắc đầu nói:
"Không thể, hắn sẽ không vì việc này mà trả giá đâu, hoàng thượng là người đa nghi nếu Lư Đại Hải mà nói thẳng ra như thế hoàng thượng sẽ không thật sự tjn cho lắm. Chắc chắn hoàng thượng sẽ nghĩ rằng hắn bị huynh đệ nào hại ".
Lúc này Lâu Ngọc Phong mới gật đầu tỏ ra đã hiểu, lúc này Phi Yến mới nói tiếp:
"Bây giờ ta bả Lư Đại Hải thả tấm ngân phiếu vào thích khách vô tình rơi ra và để lộ lúc này mầm mống nghi ngờ trong lòng hoàng thượng sẽ cao lêb và dần dần không tin tưởng hắn nữa lúc đấy chúng ta muốn bẻ đi đôi cánh của hắn thật quá dễ dàng ".
Lúc này thì Lâu Ngọc Phong đã phục sát đất tiểu thư rồi, hắn là người tài giỏi nhưng gặp tiểu thư hắn mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
Thật sự lần này đến kjnh thành hắn quá là may mắn, hắn đã học hỏi và đúc kết ra quá nhiều kinh nghiệm quý báu.
Phi Yến chỉ tranh thủ đi gặp hắn một lúc, bây giờ phải trở về trước khi khung giờ săn bắn kết thúc nếu không mọi người sẽ hỏi.
Phi Yến quay lại một cách nhẹ nhàng mà không ai biết gì cả, lúc này đoàn săn bắn đã đi được một canh giờ rồi có lẽ sắp trở về rồi, nàng thầm nghĩ không biết người chiến thắng trong lần săn bắn này là ai không biết, nàng thật là chờ mong.
Không phải chỉ riêng mình nàng mà toàn bộ những quý nữ ở đây đều hồi hộp và tò mò ai sẽ là người giành chiến thắng
Đúng gần tết do tứ hoàng tử lập được công lớn nên trước đại điện đã quỳ xuống thỉnh cầu hoàng thượng ban hôn nàng cho hắn.
Lúc đầu hoàng thượng không đồng ý nhưng không hiểu vì sao ngay trong buổi thiết triều hoàng thượng đã đưa ra thánh chỉ ban hôn khiến cho toàn văn võ bá quan đều giật mình.
Tuy nhiên đến bay giờ nàng mới hiểu, nguyên nhân hoàng thượng đổi ý là bởi vì bên cạnh hoàng thượng có Lư Đại Hải là tai mắt của Lâm Kỳ Thần.
Cuối cùng phụ thân cũng phải nhượng bộ nàng nên vì thế nàng mới danh chính ngôn thuận trở thành hoàng tử phi của hắn.
Mà thời gian này Thần Yến đường của nàng đã hoạt động được một thời gian, trải qua bao khó khăn vất vả cuối cùng cũng đứng vững được trong kinh thành.
Dòng kí ức của nàng như thủy triều mãi đến khi Lư Đại Hải bước vào nàng mới giật mình.
Hắn cúi đầu hành lễ với nàng, hắn không biết nàng là ai vì nàng đã dùng một vách ngăn để ngăn ra, nàng phải che giấu thân phận không thể để hắn biết được.
Nàng lạnh lùng nói:
“Tứ hoàng tử đã chỉ thị cho ngươi việc gì chưa?”.
Lư Đại Hải vội vàng nói:
"Tiểu thư tứ hoàng tử đã chỉ thị rồi, hoàng tử có nói ngày mai thuộc hạ sẽ đóng giả là một đạo gia và đi ngang qua khu vực rừng thông.Lúc này người của tứ hoàng tử sẽ đóng giả là thích khách để hành thích hoàng thượng lúc này nô tài chỉ vờ ra tay giải cứu mấy tên thích khách đó sẽ bỏ chạy và để lại vật chứng là ngọc bội của nhị hoàng tử để cho hoàng thượng nghi ngờ ".
Phi Yến gật đầu ngẫm nghĩ, thật đúng như kế hoạch của đời trước không sai một chút nào.
Lần này có sự phá vỡ của nàng để xem kế hoạch này có thành hiện thực không, nàng phải để cho hòng thượng biết được bộ mặt thật của hắn ta.
Nàng điềm tĩnh nói:
“Ngươi cứ làm theo kế hoạch tuy nhiên ngươi phải làm sao để hoàng thượng nghi ngờ sang tứ hoàng tử chứ không phải nhị hoàng tử”.
Lư Đại Hải không hiểu cho lắm vội hỏi lại:
“Tiểu thư thuộc hạ phải làm cách nào mới có thể khiến hoàng thượng nghi ngờ chứ ạ!”.
Phi Yến từ từ nói:
“Ngươi quên tấm ngân phiếu có bút tích của tứ hoàng tử đã ban cho ngươi à, ngươi chỉ cần tìm cơ hội nhét vào ngườ thích khách, trong lúc giao đấu sẽ rơi ra đến lúc đó cho dù có thanh minh thế nào thì cũng đã muộn, hoàng thượng là người đã nghi sẽ không trọng dụng tứ hoàng tử đâu”.
" Đến lúc đó ngươi đừng theo hoàng thượng về cung ta sẽ để người của ta đưa ngươi đi lúc đó có tiền, có ngân lượng ngươi muốn đi đâu mà chẳng được, ở lại kinh thành nguy hiểm này để làm gì ".
Lư Đại Hải nghe xong thì gật gù tuy nhiên hắn như nhớ ra điều gì vội vàng hỏi:
“Tiểu thư nếu tứ hoàng tử biết ta phản bội điên tiết lên tìm người giết ta thì sao chứ?”.
Phi Yến lắc đầu cười nói:
"Ngươi không phải lo, lúc này tứ hoàng tử lo cho bản thân mình còn chưa xong thì làm gì nhớ đến ngươi nữa chứ, mà đến lúc nhớ đến thì ngươi đã cao chạy xa bay rồi thì tìm ai tính sổ đây ".
Lúc này Lư Đại Hải mới yên tâm và xin phép đi về vì sợ thị vệ sẽ nghi ngờ.
Phi Yến gật đầu rồi ra hiệu cho hắn lui xuống.
Lúc Lư Đại Hải vừa về thì Lâu Ngọc Phong đi vào và thắc mắc:
“Tiểu thư vì sao lại làm như vậy, sao không nhân cơ hội này để trừ khử tứ hoàng tử luôn chứ?”.
Phi Yến mỉm cười lắc đầu nói:
"Không thể, hắn sẽ không vì việc này mà trả giá đâu, hoàng thượng là người đa nghi nếu Lư Đại Hải mà nói thẳng ra như thế hoàng thượng sẽ không thật sự tjn cho lắm. Chắc chắn hoàng thượng sẽ nghĩ rằng hắn bị huynh đệ nào hại ".
Lúc này Lâu Ngọc Phong mới gật đầu tỏ ra đã hiểu, lúc này Phi Yến mới nói tiếp:
"Bây giờ ta bả Lư Đại Hải thả tấm ngân phiếu vào thích khách vô tình rơi ra và để lộ lúc này mầm mống nghi ngờ trong lòng hoàng thượng sẽ cao lêb và dần dần không tin tưởng hắn nữa lúc đấy chúng ta muốn bẻ đi đôi cánh của hắn thật quá dễ dàng ".
Lúc này thì Lâu Ngọc Phong đã phục sát đất tiểu thư rồi, hắn là người tài giỏi nhưng gặp tiểu thư hắn mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
Thật sự lần này đến kjnh thành hắn quá là may mắn, hắn đã học hỏi và đúc kết ra quá nhiều kinh nghiệm quý báu.
Phi Yến chỉ tranh thủ đi gặp hắn một lúc, bây giờ phải trở về trước khi khung giờ săn bắn kết thúc nếu không mọi người sẽ hỏi.
Phi Yến quay lại một cách nhẹ nhàng mà không ai biết gì cả, lúc này đoàn săn bắn đã đi được một canh giờ rồi có lẽ sắp trở về rồi, nàng thầm nghĩ không biết người chiến thắng trong lần săn bắn này là ai không biết, nàng thật là chờ mong.
Không phải chỉ riêng mình nàng mà toàn bộ những quý nữ ở đây đều hồi hộp và tò mò ai sẽ là người giành chiến thắng