Chương 47: Ơn cứu mạng
Hoàng hậu vui mừng cho Dương Vương, tuy nói là hoàng đệ nhưng bà lại coi đệ ấy như nhi tử của mình vì từ nhỏ bà đã nuôi dậy đệ ấy.
Lâm Kỳ Thiên và Lâm Thiên Dương tuy cách nhau một vai vế nhưng lại ngang ngang tuổi nhau, từ nhỏ đã rất thân thiết và chơi với nhau.
Từ nhỏ Lâm Thiên Dương đã rất thông minh và hoạt bát. Tiên hoàng cao tuổi rồi mà vẫn có nhi tử nên hết mực yêu thương và cưng chiều đệ ấy.
Trong khi đó đấu đá trong cung đình vô cùng khốc liệt, ai cũng vì vị trí trữ quân mà tranh đấu lẫn nhau, người nọ đấu đá với người kia mà quên mất sự tồn tại của hoàng tử nhỏ nhất này.
Ai ngờ quyết định của tiên hoàng lại khiến văn võ bá quan và các vị hoàng tử đều bất ngờ, ông giao trọng trách và ngôi vị của mình cho hoàng tử nhỏ nhất chính là Thiên Dương.
Vì việc này mà thái hậu và hoàng thượng bây giờ vô cùng bất mãn, bọn họ đã lập biết bao nhiêu mưu tính cuối cùng người được lợi lại là Thiên Dương, tuy đệ ấy cũng là huynh đệ ruột thịt nhưng bọn họ vẫn chấp nhận được.
Thiên Dương đã vì chuyện này mà suy sụp biết bao nhiêu, đệ ấy đã quỳ một đêm trước long sàn của tiên hoàng để xin người thu hồi thánh chỉ.
Mãi về sau tiên hoàng vì thương xót nhi tử bị chính người thân của mình xa cách nên mới thu hồi thánh chỉ lập hoàng thượng bây giờ lên làm vua.
Tuy nhiên tiên hoàng đã bí mật giao cho Thiên Dương một đội quân ám vệ của hoàng gia chỉ duy nhất Thiên Dương có thể điều động được và kèm theo một mật chỉ mà không ai biết nội dung bên trong.
Cuối cùng tiên hoàng cũng tạ thế, hoàng thượng danh chính ngôn thuận lên ngôi, Thiên Dương trước sự gặng hỏi và nghi kỵ của chính mẫu thân và hoàng huynh của mình mà chán chường.
Đệ ấy đã rời hoàng cung một thời gian khá lâu mãi sau này vì thái hậu có chuyện nên đệ ấy mới trở lại.
Tuy nhiên tình cảm của bọn họ đã không còn như ban đầu nữa, bây giờ bọn họ có thể tháo gỡ bà cũng yên lòng phần nào.
Từ trong rừng tiếng ngựa hí vang lên tam hoàng tử và ngũ hoàng tử đang đua nhau để xem ai về trước.
Khi nhìn thấy một đám người phía trước hai người thầm chán nản, họ nghĩ bọn họ phải là người về đầu tiên chứ ai ngờ.
Phía sau bọn họ thị vệ đang tha lôi một đống chiến lợi phẩm, ai cũng muốn mình có thể ghi điểm trước mặt phụ hoàng nên ai cũng muốn cố hết sức.
Dần dần các vị công tử và tiểu thư nhà quan lại cũng đã tụ tập đầy đủ, lúc này mọi người mới bắt đầu phân chia để xem ai là người săn được nhiều thú nhất.
Cuối cùng sau khi đếm hết tất cả thì nhị hoàng tử và tứ hoàng tử có con số bằng nhau, tiếp đến là thái tử Hiên Viên Thác rồi đến các vị công tử khác.
Tam hoàng tử và ngũ hoàng tử tuy săn bắn được nhiều nhưng phần lớn đều là mũi tên của thị vệ nên không được tính, khiến cho hai người họ buồn bã không thôi.
Sau một ngày vất vả, hoàng thượng cho mọi người lui xuống để nghỉ ngơi đến tối sẽ có một buổi yến tiệc ngoài trời để xử lý toàn bộ chiến lộ phẩm thu được ngày hôm nay.
Mọi người lần lượt ra về, Phi Yến thong dong về phía lều của mình, vì An Bình không đi được nên nàng cũng không hợp được với ai.
Chưa kịp bước vào lều của mình thì đã có tiếng gọi nàng lại hóa ra không ai khác chính là thái tử Hiên Viên Thác.
“Tiểu thư có thể dừng chân được không, ta vó chuyện muốn nói?”.
Phi Yến quay lại nhìn Y quan sát rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Không biết thái tử cần gặp ta có việc gì?”.
Hiên Viên Thác trầm tĩnh nói:
"Công ơn cứu mạng của tiểu thư ta thật sự không biết lấy gì đền đáp, tiểu thư đi không để lại tên tuổi khiến cho ta tìm tiểu thư rất lâu rồi ".
Phi Yến mỉm cười nói:
" Thật ra là một chút duyên phận, thương thế của thái tử cũng may không hung hiểm gì nên ta mới cứu chữa được, thái tử không cần phải trả ơn ".
Hiên Viên Thác vội vàng nói:
"Không được, nếu không có tiểu thư làm sao ta có thể vượt qua được nguy hiểm chứ, thời gian ta ở kinh thành cũng lâu nếu tiểu thư có chuyện gì cần tương trợ ta sẽ hết lòng giúp sức ".
Phi Yến mỉm cười nói:
"Ta đã rõ, nếu không có việc gì ta xin về trước ".
Hiên Viên Thác gật đầu và ra hiệu xin mời, Phi Yến nhã nhặn quay lưng và bước vào lều.
Hiên Viên Thác đứng nhìn bóng giai nhân mà một chút rung động dâng lên, Y thầm cười nói thầm:
"Thật là một cô nương thú vị, lần đầu tiên có người không bị địa vị và dung nhan của ta mê hoặc ".
Phi Yến vừa bước chân vào lều thì bất giác rơi vào vòng tay của một người, nàng định xuất chiêu đánh trả thì nghe thấy giọng nói trầm ấm:
"Yến nhi là ta ".
Lúc này Phi Yến mới nhận ra đó là Thiên Dương, lúc này nàng mới buông tay xuống giọng trách móc:
"Huynh thật là tự nhiên lén lút vào đây làm gì không biết, nếu để mọi người biết được thì sao chứ ".
Thiên Dương cười nói:
"Yên tâm sẽ không ai biết đâu, mà biết thì sao chứ, ta sẽ đến phủ hỏi cưới muội luôn ".
Phi Yến nhìn vẻ mặt của Thiên Dương không giống nói dối liền cúi đầu xuống không nói gì, thật ra lúc này lòng dạ nàng đang như lửa đốt.
Lâm Kỳ Thiên và Lâm Thiên Dương tuy cách nhau một vai vế nhưng lại ngang ngang tuổi nhau, từ nhỏ đã rất thân thiết và chơi với nhau.
Từ nhỏ Lâm Thiên Dương đã rất thông minh và hoạt bát. Tiên hoàng cao tuổi rồi mà vẫn có nhi tử nên hết mực yêu thương và cưng chiều đệ ấy.
Trong khi đó đấu đá trong cung đình vô cùng khốc liệt, ai cũng vì vị trí trữ quân mà tranh đấu lẫn nhau, người nọ đấu đá với người kia mà quên mất sự tồn tại của hoàng tử nhỏ nhất này.
Ai ngờ quyết định của tiên hoàng lại khiến văn võ bá quan và các vị hoàng tử đều bất ngờ, ông giao trọng trách và ngôi vị của mình cho hoàng tử nhỏ nhất chính là Thiên Dương.
Vì việc này mà thái hậu và hoàng thượng bây giờ vô cùng bất mãn, bọn họ đã lập biết bao nhiêu mưu tính cuối cùng người được lợi lại là Thiên Dương, tuy đệ ấy cũng là huynh đệ ruột thịt nhưng bọn họ vẫn chấp nhận được.
Thiên Dương đã vì chuyện này mà suy sụp biết bao nhiêu, đệ ấy đã quỳ một đêm trước long sàn của tiên hoàng để xin người thu hồi thánh chỉ.
Mãi về sau tiên hoàng vì thương xót nhi tử bị chính người thân của mình xa cách nên mới thu hồi thánh chỉ lập hoàng thượng bây giờ lên làm vua.
Tuy nhiên tiên hoàng đã bí mật giao cho Thiên Dương một đội quân ám vệ của hoàng gia chỉ duy nhất Thiên Dương có thể điều động được và kèm theo một mật chỉ mà không ai biết nội dung bên trong.
Cuối cùng tiên hoàng cũng tạ thế, hoàng thượng danh chính ngôn thuận lên ngôi, Thiên Dương trước sự gặng hỏi và nghi kỵ của chính mẫu thân và hoàng huynh của mình mà chán chường.
Đệ ấy đã rời hoàng cung một thời gian khá lâu mãi sau này vì thái hậu có chuyện nên đệ ấy mới trở lại.
Tuy nhiên tình cảm của bọn họ đã không còn như ban đầu nữa, bây giờ bọn họ có thể tháo gỡ bà cũng yên lòng phần nào.
Từ trong rừng tiếng ngựa hí vang lên tam hoàng tử và ngũ hoàng tử đang đua nhau để xem ai về trước.
Khi nhìn thấy một đám người phía trước hai người thầm chán nản, họ nghĩ bọn họ phải là người về đầu tiên chứ ai ngờ.
Phía sau bọn họ thị vệ đang tha lôi một đống chiến lợi phẩm, ai cũng muốn mình có thể ghi điểm trước mặt phụ hoàng nên ai cũng muốn cố hết sức.
Dần dần các vị công tử và tiểu thư nhà quan lại cũng đã tụ tập đầy đủ, lúc này mọi người mới bắt đầu phân chia để xem ai là người săn được nhiều thú nhất.
Cuối cùng sau khi đếm hết tất cả thì nhị hoàng tử và tứ hoàng tử có con số bằng nhau, tiếp đến là thái tử Hiên Viên Thác rồi đến các vị công tử khác.
Tam hoàng tử và ngũ hoàng tử tuy săn bắn được nhiều nhưng phần lớn đều là mũi tên của thị vệ nên không được tính, khiến cho hai người họ buồn bã không thôi.
Sau một ngày vất vả, hoàng thượng cho mọi người lui xuống để nghỉ ngơi đến tối sẽ có một buổi yến tiệc ngoài trời để xử lý toàn bộ chiến lộ phẩm thu được ngày hôm nay.
Mọi người lần lượt ra về, Phi Yến thong dong về phía lều của mình, vì An Bình không đi được nên nàng cũng không hợp được với ai.
Chưa kịp bước vào lều của mình thì đã có tiếng gọi nàng lại hóa ra không ai khác chính là thái tử Hiên Viên Thác.
“Tiểu thư có thể dừng chân được không, ta vó chuyện muốn nói?”.
Phi Yến quay lại nhìn Y quan sát rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Không biết thái tử cần gặp ta có việc gì?”.
Hiên Viên Thác trầm tĩnh nói:
"Công ơn cứu mạng của tiểu thư ta thật sự không biết lấy gì đền đáp, tiểu thư đi không để lại tên tuổi khiến cho ta tìm tiểu thư rất lâu rồi ".
Phi Yến mỉm cười nói:
" Thật ra là một chút duyên phận, thương thế của thái tử cũng may không hung hiểm gì nên ta mới cứu chữa được, thái tử không cần phải trả ơn ".
Hiên Viên Thác vội vàng nói:
"Không được, nếu không có tiểu thư làm sao ta có thể vượt qua được nguy hiểm chứ, thời gian ta ở kinh thành cũng lâu nếu tiểu thư có chuyện gì cần tương trợ ta sẽ hết lòng giúp sức ".
Phi Yến mỉm cười nói:
"Ta đã rõ, nếu không có việc gì ta xin về trước ".
Hiên Viên Thác gật đầu và ra hiệu xin mời, Phi Yến nhã nhặn quay lưng và bước vào lều.
Hiên Viên Thác đứng nhìn bóng giai nhân mà một chút rung động dâng lên, Y thầm cười nói thầm:
"Thật là một cô nương thú vị, lần đầu tiên có người không bị địa vị và dung nhan của ta mê hoặc ".
Phi Yến vừa bước chân vào lều thì bất giác rơi vào vòng tay của một người, nàng định xuất chiêu đánh trả thì nghe thấy giọng nói trầm ấm:
"Yến nhi là ta ".
Lúc này Phi Yến mới nhận ra đó là Thiên Dương, lúc này nàng mới buông tay xuống giọng trách móc:
"Huynh thật là tự nhiên lén lút vào đây làm gì không biết, nếu để mọi người biết được thì sao chứ ".
Thiên Dương cười nói:
"Yên tâm sẽ không ai biết đâu, mà biết thì sao chứ, ta sẽ đến phủ hỏi cưới muội luôn ".
Phi Yến nhìn vẻ mặt của Thiên Dương không giống nói dối liền cúi đầu xuống không nói gì, thật ra lúc này lòng dạ nàng đang như lửa đốt.