Chương 53: Thanh minh
Lâm Kỳ Thần cầm lấy tờ ngân phiếu mở ra mà bàng hoàng sửng sốt, vội dập đầu xuống thật mạnh và nói:
“Phụ hoàng minh xét con nào dám có gan như thế ạ, tấm ngân phiếu này là lần trước con cứu nạn ở Thiên Châu có đưa cho quan phụ mẫu ở dưới đó mua gạo trợ cấp cứu giúp mọi người, không biết là ai đã lấy nó để hãm hại con ạ!”.
Nghe lời Lâm Kỳ Thần nói tuy có lý nhưng với tính tình đa nghi của hoàng thượng thì tứ hoàng tử đã lọt vào diện tình nghi.
Hoàng thượng sai Thương Quan Vũ tra xét việc này và đi truy tìm nguồn gốc tờ ngân phiếu kia xem có đúng như lời tứ hoàng tử nói không.
Tứ hoàng tử vì bị mất máu lại đập đầu xuống đất phân trần nên trán đã bầm tím được thị vệ đỡ về lều nghỉ ngơi, trước khi sự việc chưa được làm rõ thì không được tự ý đi lung tung.
Hắn về đến phòng thì vô cùng tức giận, hắn không biết là mình đã sai ở đâu, sai ở bước nào.
Nếu như những gì hăn thấy trước mắt thì Lư Đại Hải đã phản bội hắn, là người nào người nào đã lừa hắn để hắn rơi vào hố lửa này.
Lần này kế hoạch thất bại, hắn mất đi một đội tử sĩ, phụ hoàng lại càng nghi ngờ phòng bị hắn hơn.
Trước mắt thời gian này hắn phải án binh bất động nếu không sẽ càng bị nghi ngờ hơn, hắn lẩm nhẩm trong bụng:
"Lư Đại Hải ta mà gặp lại ngươi, ta sẽ xé xác ngươi ra uổng công ta đã cứu ngươi thoát khỏi bọn côn đồ, ai ngờ ngươi ăn cháo đá bát phút cuối lại phản bội và chơi ta một vố như thế ".
Lúc này tên Lư Đại Hải đã được người của Phi Yến đưa đi, trước khi rời khỏi Thục quốc hắn đã được Lâu Ngọc Phong đưa cho thuốc giải và một xấp ngân phiếu rất có giá trị.
Lâu Ngọc Phong nói:
"Ngươi hãy cầm lấy ngân phiếu này và rời khỏi Thục Quốc đi, nếu ngươi còn ở lại đây mà bị Lâm Kỳ Thần bắt được thì không ai cứu được ngươi đâu ngay cả tiểu thư cũng thế ".
Lư Đại Hải ôm một đống ngân phiếu rồi cúi đầu cảm tạ, hắn đâu có ngu mà quay lại, hắn biết Lâm Kỳ Thần là người như thế nào mà, nếu bị bắt lại e rằng hắn sẽ bị tra tấn đến chết, hắn phải trốn đo thật xa.
Đối với người như hắn chẳng có thân thích chẳng có thê tử thì ở đâu cũng như vậy thôi, giờ có một đống ngân phiếu trong tay hắn tha hồ mà làm chủ.
Khi nghe ngóng được tin tức từ phụ thân Phi Yến mỉm cười lạnh lùng, nàng biết là hắn sẽ không vì việc này mà sụp đổ mà.
Hắn là một người vô cùng khôn khéo và cẩn thận chỉ trong một tích tắc mà hắn đã có thể chống đỡ được cục diện không biết nàng nên khen hay chê cười hắn đây.
Nhìn vẻ mặt của nữ nhi mà Thượng Quan Vũ suy tư, ông nhẹ nhàng hỏi:
“Yến nhi con giấu phụ thân điều gì phải không?”.
Phi Yến nhìn phụ thân mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
"Chuyện gì là chuyện gì ạ!, người đừng có suy nghĩ lung tung nữa ".
Nhìn sau vào mắt nữ nhi Thượng Quan Vũ nói:
“Vậy chuyện sáng nay hoàng thượng bị thích khách bì sao mà con biết để bảo ta đến nơi xem, con biết chuyện gì sao?”.
Phi Yến nhìn phụ thân một lúc rồi thở dài nói:.
“Thật ra chuyện cũng không có gì đâu, con vô tình phát hiện tứ hoàng tử có ý đồ không tốt con biết lần nàu phụ thận nhận trọng trách bảo vệ toàn bộ khu vực săn bắn, con sợ người bị trách phạt nên nố cho người để người biết thôi ạ!”.
Thượng Quan Vũ như không tin liền hỏi:
“Thế con có thể chọn cách nói sự thật cho ta biết mà vì sao lại giấu giếm chứ?”.
Phi Yến cười nói:
"Sự việc là do con đoán thôi nếu nhỡ không phải phun thân nói với hoàng thượng có phải lúc đó cả con và cả người đều phạm lỗi hay sao, người yên tâm lần sau có chuyện gì con sẽ bàn trước với người ".
Lúc này Thượng Quan Vũ mới tạm thôi không nghi ngờ, ngày hôm nay chứng kiến việc thích khách ông vô cùng lo sợ, sợ rằng nữ nhi mình cũng đóng một vai trò trong đấy, bây giờ làm rõ ông cũng tạm yên tâm phần nào.
Như sợ phụ thân tra hỏi thêm nàng vội giả vờ mệt mỏi rồi xin phép trở về.
Thượng Quan Vũ còn bận rộn điều tra nên ông cũng không giữ nàng lại chỉ kịp dặn nàng lần sau không được tự ý làm gì cái gì cũng phải hỏi qua ông một tiếng.
Phi Yến vâng vâng dạ dạ rồi đi nhanh về hướng lều của mình.
Bước về phòng chú cáo tuyết nhỏ đang giương đôi mắt to tròn nhìn nàng dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Phi Yến bế nhẹ nó lên lòng rồi mỉm cười, tâm trạng của nàng hôm nay vô cùng vui vẻ, cuối cùng sau bao nhiêu ngày tháng hôm nay hắn đã phải chịu cảnh gậy ông đập lưng ông.
Bước tiếp theo nàng sẽ khiến hắn muốn ngóc đầu dậy cũng không được nữa, bây giờ hắn đang vào thế yếu, chắc chắn bước tiếp theo của hắn là sẽ tìm người trợ giúp.
Mà mục tiêu của hắn đương nhiên chắc chắn sẽ là nàng rồi nhưng e rằng kế hoạch của hắn sẽ thất bại rồi.
“Phụ hoàng minh xét con nào dám có gan như thế ạ, tấm ngân phiếu này là lần trước con cứu nạn ở Thiên Châu có đưa cho quan phụ mẫu ở dưới đó mua gạo trợ cấp cứu giúp mọi người, không biết là ai đã lấy nó để hãm hại con ạ!”.
Nghe lời Lâm Kỳ Thần nói tuy có lý nhưng với tính tình đa nghi của hoàng thượng thì tứ hoàng tử đã lọt vào diện tình nghi.
Hoàng thượng sai Thương Quan Vũ tra xét việc này và đi truy tìm nguồn gốc tờ ngân phiếu kia xem có đúng như lời tứ hoàng tử nói không.
Tứ hoàng tử vì bị mất máu lại đập đầu xuống đất phân trần nên trán đã bầm tím được thị vệ đỡ về lều nghỉ ngơi, trước khi sự việc chưa được làm rõ thì không được tự ý đi lung tung.
Hắn về đến phòng thì vô cùng tức giận, hắn không biết là mình đã sai ở đâu, sai ở bước nào.
Nếu như những gì hăn thấy trước mắt thì Lư Đại Hải đã phản bội hắn, là người nào người nào đã lừa hắn để hắn rơi vào hố lửa này.
Lần này kế hoạch thất bại, hắn mất đi một đội tử sĩ, phụ hoàng lại càng nghi ngờ phòng bị hắn hơn.
Trước mắt thời gian này hắn phải án binh bất động nếu không sẽ càng bị nghi ngờ hơn, hắn lẩm nhẩm trong bụng:
"Lư Đại Hải ta mà gặp lại ngươi, ta sẽ xé xác ngươi ra uổng công ta đã cứu ngươi thoát khỏi bọn côn đồ, ai ngờ ngươi ăn cháo đá bát phút cuối lại phản bội và chơi ta một vố như thế ".
Lúc này tên Lư Đại Hải đã được người của Phi Yến đưa đi, trước khi rời khỏi Thục quốc hắn đã được Lâu Ngọc Phong đưa cho thuốc giải và một xấp ngân phiếu rất có giá trị.
Lâu Ngọc Phong nói:
"Ngươi hãy cầm lấy ngân phiếu này và rời khỏi Thục Quốc đi, nếu ngươi còn ở lại đây mà bị Lâm Kỳ Thần bắt được thì không ai cứu được ngươi đâu ngay cả tiểu thư cũng thế ".
Lư Đại Hải ôm một đống ngân phiếu rồi cúi đầu cảm tạ, hắn đâu có ngu mà quay lại, hắn biết Lâm Kỳ Thần là người như thế nào mà, nếu bị bắt lại e rằng hắn sẽ bị tra tấn đến chết, hắn phải trốn đo thật xa.
Đối với người như hắn chẳng có thân thích chẳng có thê tử thì ở đâu cũng như vậy thôi, giờ có một đống ngân phiếu trong tay hắn tha hồ mà làm chủ.
Khi nghe ngóng được tin tức từ phụ thân Phi Yến mỉm cười lạnh lùng, nàng biết là hắn sẽ không vì việc này mà sụp đổ mà.
Hắn là một người vô cùng khôn khéo và cẩn thận chỉ trong một tích tắc mà hắn đã có thể chống đỡ được cục diện không biết nàng nên khen hay chê cười hắn đây.
Nhìn vẻ mặt của nữ nhi mà Thượng Quan Vũ suy tư, ông nhẹ nhàng hỏi:
“Yến nhi con giấu phụ thân điều gì phải không?”.
Phi Yến nhìn phụ thân mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
"Chuyện gì là chuyện gì ạ!, người đừng có suy nghĩ lung tung nữa ".
Nhìn sau vào mắt nữ nhi Thượng Quan Vũ nói:
“Vậy chuyện sáng nay hoàng thượng bị thích khách bì sao mà con biết để bảo ta đến nơi xem, con biết chuyện gì sao?”.
Phi Yến nhìn phụ thân một lúc rồi thở dài nói:.
“Thật ra chuyện cũng không có gì đâu, con vô tình phát hiện tứ hoàng tử có ý đồ không tốt con biết lần nàu phụ thận nhận trọng trách bảo vệ toàn bộ khu vực săn bắn, con sợ người bị trách phạt nên nố cho người để người biết thôi ạ!”.
Thượng Quan Vũ như không tin liền hỏi:
“Thế con có thể chọn cách nói sự thật cho ta biết mà vì sao lại giấu giếm chứ?”.
Phi Yến cười nói:
"Sự việc là do con đoán thôi nếu nhỡ không phải phun thân nói với hoàng thượng có phải lúc đó cả con và cả người đều phạm lỗi hay sao, người yên tâm lần sau có chuyện gì con sẽ bàn trước với người ".
Lúc này Thượng Quan Vũ mới tạm thôi không nghi ngờ, ngày hôm nay chứng kiến việc thích khách ông vô cùng lo sợ, sợ rằng nữ nhi mình cũng đóng một vai trò trong đấy, bây giờ làm rõ ông cũng tạm yên tâm phần nào.
Như sợ phụ thân tra hỏi thêm nàng vội giả vờ mệt mỏi rồi xin phép trở về.
Thượng Quan Vũ còn bận rộn điều tra nên ông cũng không giữ nàng lại chỉ kịp dặn nàng lần sau không được tự ý làm gì cái gì cũng phải hỏi qua ông một tiếng.
Phi Yến vâng vâng dạ dạ rồi đi nhanh về hướng lều của mình.
Bước về phòng chú cáo tuyết nhỏ đang giương đôi mắt to tròn nhìn nàng dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Phi Yến bế nhẹ nó lên lòng rồi mỉm cười, tâm trạng của nàng hôm nay vô cùng vui vẻ, cuối cùng sau bao nhiêu ngày tháng hôm nay hắn đã phải chịu cảnh gậy ông đập lưng ông.
Bước tiếp theo nàng sẽ khiến hắn muốn ngóc đầu dậy cũng không được nữa, bây giờ hắn đang vào thế yếu, chắc chắn bước tiếp theo của hắn là sẽ tìm người trợ giúp.
Mà mục tiêu của hắn đương nhiên chắc chắn sẽ là nàng rồi nhưng e rằng kế hoạch của hắn sẽ thất bại rồi.