Chương : 8
Trong phòng khách của tiểu trấn, ngọn đèn dầu vẫn đang lập lòe ánh sáng. Hoa Tinh mặt hiện ra nụ cười tà đang nhìn ba thiếu nữ. Ba thiếu nữ cũng đang nhìn hắn. Có Trầm Ngọc Thanh được gọi là thiên hạ đệ nhất tài nữ hỏi: "Chàng điều động Hoa Phúc ra, có gì muốn nói với bọn ta ư?"
Hoa Tinh cười nói: "Phu nhân quả là thông minh, ta đích thực có chuyện nói với bọn nàng. Bọn nàng muốn biết thân phận của Hoa Phúc không?"
Ba nữ tử nhìn hắn, lúc này Liễu Vô Song mở miệng: "Lão không phải là quản gia của chàng ư?"
Hoa Tinh nghe nói cười: "Lão đích xác là quản gia của ta, nhưng bọn nàng biết không, hôm nay ta cũng mới gặp lão, trước đây bọn ta chưa từng gặp qua."
Liễu Vô Song thắc mắc: "Vậy là thế nào, giữa bọn chàng rốt cục có chuyện gì bí mật à?"
Hoa Tinh cười nói: "Đã nói bọn nàng khả năng không tin tưởng, hôm nay sau khi ta gặp lão, không đến một giờ thì gặp bọn nàng. Kể ra cũng có hơi kỳ lạ, ta tại một sơn cốc trong sơn lâm phát hiện một thạch trận, trong lúc đang hứng thú, tiến đến xem thử, ai ngờ gặp được Hoa Phúc. Hỏi ra mới biết, lão đã bị khốn trong đó hơn năm mươi năm. Về sau ta dẫn lão ra ngoài, ban đầu ta muốn lão làm người hầu của ta, nhưng lão không nguyện ý, đối với ta có một chút không phục. Sau đó ta nói cùng lão động thủ thi tài lão đột nhiên lại đáp ứng, như vậy lão thành người hầu của ta."
Liễu Vô Song nói: "Tại sao lão được gọi là Hoa Phúc, có phải tên thật của lão không?"
Hoa Tinh cười: "Ta hỏi lão là ai, lão nói lão đã quên mất, lão cũng không nhớ được. Để thuận lợi, ta đặt tên cho lão là Hoa Phúc, thế nào, nghe thú vị không?"
Tỏ ý đã hiểu hắn, Liễu Vô Song không nói lời nào nữa. Dư Mộng Dao tiếp tục hỏi: "Nói như vậy, lão cũng không biết thân phận mình ư?"
Hoa Tinh cười: "Kỳ thực về sau lão cũng nói ra mình là ai, lão nói lão chỉ nhớ được hồi trẻ liệt danh đệ nhị trên Địa Bảng, từ điều này có thể phán đoán ra lão là ai rồi, có điều ta lại không có tâm tư quản xem lão là ai, dù sao lão hiện tại cũng là người hầu của ta, ta cứ gọi lão là Hoa Phúc."
Ba nữ nhân nghe xong lời nói của Hoa Tinh, trong mắt hết thảy lộ ra thần sắc chấn kinh. Bọn nàng thế nào cũng không tưởng tượng được, Hoa Phúc không ngờ là đỉnh đỉnh cao thủ liệt danh vị thứ hai trên Địa Bảng ở lần đầu. Đồng thời lão cam tâm làm người hầu của Hoa Tinh, cũng để ba nữ nhân cảm thấy bất khả tư nghị. Dùng thân phận tuyệt đỉnh cao thủ rực rỡ của lão đi làm người hầu cho kẻ khác, khó trách lúc đầu lão không đồng ý, chỉ là nghĩ không hiểu, về sau tại sao lão lại nguyện ý. Nói không chừng là báo ơn.
Trầm Ngọc Thanh hỏi: "Thân phận của lão đích xác khiến bọn ta ngạc nhiên, vì sao chàng nói cho bọn ta cái này? Chắc là chàng còn muốn nói gì nữa phải không?"
Nhẹ nhàng thu lại nụ cười quái dị, lúc này Hoa Tinh tỏ ra có phần lặng lẽ, toàn thân gây cho người khác cảm giác biến đổi. Trước đây giả ngây giả dại, Hoa Tinh hiếu sắc tà khí đã biến mất. Lúc này Hoa Tinh trở nên đứng đắn nghiêm túc, đường đường chính chính. Ba nữ tử đều chú ý đến sự chuyển biến của Hoa Tinh, tĩnh tĩnh nhìn hắn.
Hoa Tinh trầm giọng nói: "Ta muốn biết, bọn nàng tại sao chấp nhận ta làm phu quân của bọn nàng. Từ khoảnh khắc chúng ta bắt đầu gặp gỡ, mặc dù ta luôn mở miệng gọi các phu nhân của ta, nhưng bọn ta trong lòng đều hiểu rõ, đó chỉ là vì đang lúc ứng phó sự tình mà thôi, việc đó là không có thật. Nhưng sau khi về đến đây, kỳ thực trong thâm tâm ta đã coi bọn nàng là kiều thê của ta rồi, nhưng ta biết, bọn ta lần đầu gặp mặt, sự tình không thể thuận lợi như thế, thế nhưng cuối cùng bọn nàng cũng đáp ứng cùng nhau nhận ta làm phu quân của bọn nàng, ta mặc dù cao hứng vô bì, nhưng ta cũng có phần khó tin tưởng.
Có lẽ bọn nàng giống nhau, đều không hy vọng ta chỉ là mưu cầu vẻ mỹ lệ mà yêu thích bọn nàng, bởi vì đó không phải điều bọn nàng muốn. Ta cũng không hy vọng, bọn nàng chỉ vì ta có võ công cao cường mà tiếp nhận ta, ta muốn không chỉ là con người của bọn nàng, càng coi trọng trái tim của bọn nàng hơn. Ta hy vọng là bọn nàng từ sâu trong tim đón nhận ta, hiểu ta, yêu ta, suốt đời suốt kiếp đi theo ta. Nhưng không phải vì ta có sức mạnh cường hoành mới phó thân cho ta. Cho nên ta muốn biết nguyên nhân bọn nàng chấp nhận ta. "
Đây là một vấn đề rất mẫn cảm, phần đông người sẽ không hỏi. Đặc biệt là trong tình hình hiện tại của Hoa Tinh càng không nên hỏi. Đổi là người khác, sau khi được ba vị tuyệt thế mỹ nữ có một không hai trên đời đáp ứng nhận hắn làm phu quân của mình, tuyệt không ngu xuẩn đi hỏi vấn đề nhạy cảm này. Bởi vì nếu không xử lý tốt, tuyệt sắc mỹ nhân khốn khổ kiếm được có thể không còn. Bất kỳ ai cũng không mong muốn như vậy, người bình thường càng hao phí tâm tư nhiều hơn để mỹ nhân mở lòng, để bọn họ vĩnh viễn thuộc về mình.
Ba nữ tử nhìn Hoa Tinh, đây là lần đầu tiên từ khi gặp nhau hắn nghiêm chỉnh như vậy. Trầm Ngọc Thanh trong mắt lóe qua một đạo thần thái đẹp đẽ, đang nhìn Hoa Tinh. Trong ba nữ nhân Liễu Vô Song mở miệng nói: "Về nguyên nhân, nói đến áng chừng có ba điểm. Thứ nhất, bọn ta ba người từ mấy ngàn dặm ở Nam kinh bí mật đuổi đến đây, là vì một cuốn sách, sách đó là Huyền Âm Quỷ Lục, đáng tiếc lúc bọn ta tìm thấy thì bị Thiên Nhất Giáo chủ đoạt mất. Đồng thời khi đến cướp đoạt còn có Tuyệt Thiên Môn chủ, Phi Ưng Giáo chủ, và Thông Thiên Môn chủ ba lộ nhân mã.
Nhưng trước khi bọn ta tìm thấy sách, Ngọc Thanh từng bói một quẻ. Mà quẻ nói rằng, bọn ta tuy có thể tìm được, nhưng sau cùng cũng sẽ rơi vào tay người khác, kết quả cuối cùng quả nhiên bị Thiên Nhất Giáo chủ cướp mất. Bọn ta thấy hình thức bất thường cũng rời khỏi. Lúc đó Ngọc Thanh lại bói một quẻ, vì quẻ cho biết, bọn ta sẽ có hung hiểm. Có điều lại có quý nhân tương trợ, mà giữa người tương trợ đó với bọn ta, sẽ có quan hệ dây dưa cả đời. Y rất quan trọng đối với cuộc đời bọn ta.
Sau đó bọn ta rời khỏi không xa thì bị Tuyệt Thiên Môn chủ chặn đường. Kỳ thực cái gọi là Tuyệt Thiên Môn chủ, Thông Thiên Môn chủ và Phi Ưng Giáo chủ toàn bộ chỉ là thế thân, đều không phải môn chủ chân chính, nếu không sách đó cũng sẽ không dễ dàng bị Thiên Nhất Giáo chủ cướp đi. Sau đó chàng xuất hiện, chàng vừa gặp mặt đã mở miệng gọi phu nhân của ta, bọn ta kỳ thực đều không nguyện ý. Nhưng nghĩ lại một quẻ của Ngọc Thanh, hiểu rằng chàng là người mà quẻ đó hiển thị, bởi vậy bọn ta đều không phủ nhận, để mặc chàng tiếp tục diễn. Đây là nguyên nhân thứ nhất.
Sau khi rời khỏi, chàng một mực kéo tay bọn ta, ôi chao cái bộ dạng cười cợt. Khiến người ta vừa tức vừa hận, đáng tiếc không có cách nào bắt chẹt chàng, cũng đành theo chàng. Nhưng sau này bọn ta cũng phát hiện chàng và những người khác bất đồng, mặc dù chàng trông có vẻ tà khí không sao nói hết, nhưng nhiều lần lại gây cười cho bọn ta, đây là việc rất ít có. Thêm vào võ công của chàng cũng cao đến mức khiến bọn ta kinh ngạc, đối với thư viện cũng có sự trợ giúp to lớn, nên bọn ta cũng tạm thời chấp nhận. Đây là nguyên nhân thứ hai.
Về nguyên nhân thứ ba là vì con người chàng. Tuy rằng chàng có vẻ rất tà, bộ dạng sắc lang, nhưng bọn ta phát hiện chàng tịnh không phải tà ác chân chính, đó là chàng cố ý thể hiện ra ngoài. Hơn nữa một số câu nói của chàng, cũng đích xác khiến bọn ta rất vui vẻ, cộng những điều này lại, mới làm cho bọn ta cùng chấp thuận chàng làm phu quân của bọn ta, đồng thời vì hiểu rõ chàng nhiều hơn, bọn ta mới tính toán cuộc sống sau này với chàng, chung sống một đoạn thời gian. Đợi sau khi bọn ta chân chính hiểu rõ chàng, cảm thấy chàng có thể phó thác cuộc đời, bọn ta đem cả người giao phó cho chàng."
Hoa Tinh tĩnh tĩnh nghe xong, yên lặng nhìn ba nữ nhân. Trầm Ngọc Thanh mềm giọng nói: "Bọn ta đều không còn ở tuổi mười bảy, của những thiếu nữ yêu lãng mạn kia nữa. Sẽ không dễ dàng tin theo những lời điềm ngôn mật ngữ kia, bọn ta muốn yêu là chân thực và quan tâm, có thể nhiều nam nhân trân ái cuộc sống của bọn ta. Trước kia nhận định chàng làm phu quân của bọn ta, giống như lời của Vô Song, chủ yếu là bởi vì, nguyên nhân thứ nhất tin vào quẻ; thứ hai Hồng Tuyến Xà trên người chàng là một nguyên nhân rất khó nói rõ; thứ ba, nhiều năm nay người có thể để bọn ta vui vẻ cười nhiều nhất chính là chàng, có lẽ chàng chính là phu quân do ông trời chọn lựa cho bọn ta.
Nhưng dẫu sao bọn ta gặp mặt ngày đầu tiên, rất nhiều chuyện đều không hiểu rõ, vì thế nên lúc đầu bọn ta nói, chỉ là tạm thời chấp nhận chàng, tất cả đều phải chờ biểu hiện của chàng khiến cho bọn ta mãn ý, bọn ta mới chân chính đem cả cuộc đời giao cho chàng, kể cả con người và trái tim của bọn ta. Nhưng hiện tại chàng hỏi vấn đề này, khiến ta rất vui sướng, từ đây ta có thể thấy được, chàng tịnh không phải tà khí như bề ngoài, chàng cũng không phải là loại người chỉ ham muốn mỹ sắc. Theo lời nói của chàng có thể nghe ra, chàng đích xác cũng có tình cảm đối với bọn ta, không chỉ vì vẻ mỹ lệ của bọn ta. Điều này làm ta rất an ủi.
Như quả hôm nay chàng không hỏi vấn đề này, vậy ta nói cho chàng biết, chàng muốn chân chính có được bọn ta, điều đó cũng là rất khó. Chàng nhất định phải dùng vô số sự thật để chứng minh chàng yêu bọn ta, dùng thâm tình vô hạn để cảm động bọn ta, như vậy sau khi bọn ta hoàn toàn tin chàng, mới đem cả đời giao cho chàng. Nhưng bây giờ chàng đã hỏi, ta rất sung sướng, mặc dù bọn ta tương thức mới vài giờ, nhưng lúc này ta đã tin tưởng chàng rồi, đó là một loại trực giác. Giây lát này ta có thể nói với chàng, cuộc đời này ta đã nhận định chàng là phu quân duy nhất của đời ta. Bởi vì ta cảm nhận được trái tim chân thành của chàng, ta sẽ dùng cả cuộc đời của ta để yêu chàng, phu quân duy nhất của đời ta."
Hoa Tinh tâm trung kích động nói không nên lời, ở giây phút này hắn mới chân chính chiếm được tim ba nữ nhân. Mặc dù mới mấy giờ, nhưng đối với hắn lại nói, giống như là vài tháng, là lâu dài và quen thuộc như thế. Một khắc này Hoa Tinh không còn là thiếu niên tà khí nữa rồi, mà là một nam nhân chính trực chân thành.
Nhìn ba nữ tử, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Cảm ơn bọn nàng, hãy để ta dùng cả đời để chứng minh ta yêu bọn nàng, dùng hết cuộc đời để yêu quý bọn nàng." Ba nữ nhân đều nhìn hắn, trong mắt hàm chứa thâm tình.
Ánh lửa nhàn nhạt lóe lên, tựa hồ vì bọn hắn mà cao hứng. Trên mặt Hoa Tinh lại khôi phục nụ cười, có điều lại không có chút tà khí nào, mà là nụ cười thân thương vô bì. Hoa Tinh nhìn ba nữ tử nói: "Làm phu quân của bọn nàng, ta nhất định trọn đời hết lòng che chở bọn nàng. Nhưng thân tại võ lâm, khó tránh phân khai một lúc nửa thời, vì an toàn của bọn nàng, bây giờ ta muốn dạy bọn nàng hai loại võ công, để bọn nàng hộ thân. Ai bảo ba vị kiều thê của ta đều là đại mỹ nhân thiên hạ vô song chứ, thiên hạ nhất định có không ít người có ý với bọn nàng, đương nhiên ta phải hết sức thủ hộ bọn nàng."
Dư Mộng Dao hỏi: "Hiện tại dạy bọn ta võ công chàng không biết là quá nóng vội, không hiểu được ư?"
Hoa Tinh nói: "Sở dĩ ta chỉ chia tách Hoa Phúc, chính là hy vọng không có người khác biết, đối với bọn nàng lại nói, người khác càng biết ít về bọn nàng, bọn nàng càng an toàn. Trước tiên bọn nàng cứ học công phu với ta rồi nói." Ba nữ nhân nghe nói nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếp theo Hoa Tinh dạy ba nữ tử hai loại võ công, mất hết nửa giờ, ba nữ nhân mới nhớ kỹ. Trong ba nữ tử Liễu Vô Song công lực thâm hậu nhất, điều này có liên quan tới việc nàng là Y Thánh. Kế tiếp là Dư Mộng Dao, xếp thứ tám trên Phượng Bảng, còn vị được gọi là đệ nhất tài nữ võ công kém nhất, khả năng là do nàng dành phần lớn tinh lực hao phí cho phương diện văn tài.
Nhìn ba nữ tử, Hoa Tinh cười nói: "Hai loại võ công này, đều là chút công phu tiểu xảo. Loại thứ nhất Di Kinh Thác Mạch có thể bọn nàng dưới tình huống bị người ta phong trụ yếu huyệt toàn thân, tự động xung mở huyệt bị đóng kín; mà thường thì khi gặp cường địch, trước đó có thể di chuyển huyệt vị trên người lệch đi một tấc, cuối cùng tặng kẻ địch một sự bất ngờ thú vị. Võ công thứ hai là loại võ công vô cùng bá đạo, tên gọi là Ảo ảnh Trảm, luyện đến đại thành có thể chặt nát hết thảy trong vòng năm trượng, chỗ lợi hại nhất của công phu này là lúc xuất chiêu vô thanh vô tức, không người nào có thể chú ý được, có thể thu được hiệu quả kỳ binh đột xuất, đem hai loại võ công phối hợp cùng nhau thi triển, thường thường có thể giết chết kẻ địch đông hơn gấp mấy lần. Bọn nàng nhớ cần phải giữ kín, người biết càng ít, bọn nàng càng an toàn."
Trầm Ngọc Thanh cười khẽ nói: "Thực là võ công tốt, đáng tiếc chờ ta luyện thành, không biết đã là khi nào rồi."
Hoa Tinh nói: "Kỳ thực ta dạy bọn nàng võ công, không hề hy vọng bọn nàng dùng đến. Cả đời bọn nàng không sử dụng, đó mới là hy vọng của ta, bởi vì điều đó biểu thị suốt đời bọn nàng không gặp phải nguy hiểm."
Nhẹ nhàng đứng dậy, Hoa Tinh đi đến bên cạnh ba nữ tử. Hoa Tinh nói: "Ba vị kiều thê hiện tại bằng lòng bỏ khăn che mặt xuống, để vi phu trông thấy phương dung chưa? "
Nhìn hắn một cái, Trầm Ngọc Thanh nói: "Có phải lại nghĩ ra ý xấu không?"
Hoa Tinh cười nói: "Không có, tuyệt đối không có, vi phu chỉ muốn ngắm xem kiều dung của các kiều thê, nào có chủ ý xấu xa chứ." Ba nữ tử nghe nói nhìn hắn, kỳ thực dù cho hắn có chủ ý bại hoại cũng tùy theo hắn thôi. Bởi vì ba nữ tử thực sự đã coi hắn là phu quân của mình rồi.
Trong ba nữ tử, trước tiên lấy khăn che mặt xuống vẫn là Dư Mộng Dao. Nhãn quang Hoa Tinh nhìn dán vào mặt ngọc phô ra vẻ tuyệt mỹ đó, thực là kiệt tác trên trời vậy! Tiếp theo Liễu Vô Song và Trầm Ngọc Thanh cũng lấy khăn che mặt xuống. Tĩnh tĩnh nhìn ba khuôn mặt trứng ngỗng thiên hạ vô song đang phô diễn, Hoa Tinh trong đầu một khối trống rỗng. Cũng không biết là rất cao hứng, hay là rất chấn kinh. Trong tâm trí hắn chỉ còn lại một chữ - Đẹp!
Nhìn dáng vẻ kinh ngốc đó của hắn, ba nữ tử không nhịn được che miệng cười khẽ. Thanh âm trong trẻo vui tai rung động tâm đầu Hoa Tinh, thanh âm tuyệt đẹp. Hồi phục tinh thần, trên mặt Hoa Tinh hiện ra nụ cười kích động vô bì, nhìn ba nữ tử nói: "Ba vị phu nhân rất đẹp, ta thực là vì vẻ đẹp của bọn nàng cảm thấy chấn động, đồng thời cũng cảm thấy tự hào vô tỷ. Vì ta là người hạnh phúc nhất thiên hạ, ta có được cái đẹp nhất thiên hạ."
Tĩnh lặng nhìn ba nữ tử, Hoa Tinh không thể nói rõ vẻ đẹp của ba người đạt đến trình độ nào. Mỗi người có sự khác nhau, nhưng muốn nói ra sự khác nhau lại rất khó. Hoa Tinh chỉ thấy được, Dư Mộng Dao nhìn vào trên dưới hai mươi tuổi, trên mặt luôn mang nét cười nhạt nhưng không kém phần tự tin. Khóe miệng khẽ giương, phù hiện nụ cười khẽ, hai lúm đồng tiền tròn tròn đẹp đẽ khiến người hận không thể cắn vào một cái.
Liễu Vô Song trông chừng hai lăm hai sáu, vẻ đẹp của nàng Hoa Tinh không biết phải hình dung thế nào. Trong cảm giác của Hoa Tinh, nàng gây cho người ta một thứ ấn tượng vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Duyên cớ có lẽ bởi vì nàng là Y Thánh, khiến cho người khác cảm nhận được sự tốt bụng và nhu mỹ của một y giả. Giữa hai hàng lông mày lộ ra sự thánh khiết nhàn nhạt, khiến người khó quên. Nhìn nàng, trong lòng Hoa Tinh đột nhiên thoáng qua khoảng thời gian lúc chiều tối, mỹ cảm giữ hai tòa ngọc nhũ của nàng trong tay mà dày vò xoa nắn, thực là việc kỳ diệu nhất thiên hạ. Hoa Tinh không ngăn được mục quang lại chuyển đến hai tòa nhũ phòng hình dạng kiều mỹ đó, lẳng lặng nhớ lại hương vị mỹ diệu cảm thụ trong tay.
Nhìn đến Trầm Ngọc Thanh, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mười năm trước, trong lòng Hoa Tinh kích động khôn nguôi. Nghĩ đến nàng là kiều thê của mình, trong tim tự hào vô tỷ. Vẻ đẹp của nàng đích xác trội hơn hai nữ tử kia một chút, không phải về phương diện dung mạo, mà là khí chất bất đồng. Dư Mộng Dao nhìn vào tràn đầy tự tin, như một đóa liên hoa trong trắng; Liễu Vô Song cấp cho người khác một thứ mỹ cảm ôn nhu, khiến người không khỏi nghĩ đến thương tiếc nàng. Nhưng Trầm Ngọc Thanh là thiên hạ đệ nhất tài nữ, trên vẻ mặt mỹ lệ luôn mang theo ba phần tài khí, giữa hai đầu lông mày có ba phần anh khí, khóe miệng khẽ giương đem theo ba phần kiều mị, còn lại nơi khóe mắt có một phần ngạo khí. Toàn bộ phối hợp cùng nhau, hình thành nên khí chất chỉ mình nàng có, không người nào có thể bì được.
Tĩnh tĩnh nhìn ba nữ tử, ba nữ tử cũng tĩnh tĩnh nhìn hắn. Giữa bốn người có sự ngầm ước vô thanh trao đổi với nhau, bốn trái tim chầm chậm tiến sát lại gần. Một khắc này, cõi lòng bốn người cùng nối liền thần kỳ như thế, không một kẽ hở. Hoa Tinh đi đến bên cạnh ba nữ tử, nhìn ba nàng, trước là nhẹ nhàng ôm Trầm Ngọc Thanh vào lòng. Cái đó gọi là cầm tặc tiên cầm vương, Hoa Tinh biết trong ba nữ tử kỳ thực lấy Trầm Ngọc Thanh làm chủ, bởi vậy trước tiên ôm Trầm Ngọc Thanh vào lòng.
"Keng", một tiếng báo giờ nhẹ nhàng truyền lại. Hiện tại đã là canh một rồi, thời gian qua thực nhanh a! Hoa Tinh đang làm gì trong phòng nhỉ? Hắn đang ôm ấp kiều thê yêu quý Trầm Ngọc Thanh, trong lòng có chủ ý bại hoại. Lần này lại sẽ lại xảy ra chuyện gì? Hắn có thể như ý không? Có thể như nguyện không?
Gió bắt đầu hiu hiu thổi bên ngoài, tựa hồ vì Hoa Tinh trong phòng châm thêm dầu nổi thêm khí. Để hắn yêu quý tốt hơn mỹ nhân nhi trong lòng, vẫn còn có hai kiều thê bên cạnh nữa.
Hắn biết không? Chắc là biết nhỉ. Bởi vì hắn là Hoa Tinh.
Hoa Tinh cười nói: "Phu nhân quả là thông minh, ta đích thực có chuyện nói với bọn nàng. Bọn nàng muốn biết thân phận của Hoa Phúc không?"
Ba nữ tử nhìn hắn, lúc này Liễu Vô Song mở miệng: "Lão không phải là quản gia của chàng ư?"
Hoa Tinh nghe nói cười: "Lão đích xác là quản gia của ta, nhưng bọn nàng biết không, hôm nay ta cũng mới gặp lão, trước đây bọn ta chưa từng gặp qua."
Liễu Vô Song thắc mắc: "Vậy là thế nào, giữa bọn chàng rốt cục có chuyện gì bí mật à?"
Hoa Tinh cười nói: "Đã nói bọn nàng khả năng không tin tưởng, hôm nay sau khi ta gặp lão, không đến một giờ thì gặp bọn nàng. Kể ra cũng có hơi kỳ lạ, ta tại một sơn cốc trong sơn lâm phát hiện một thạch trận, trong lúc đang hứng thú, tiến đến xem thử, ai ngờ gặp được Hoa Phúc. Hỏi ra mới biết, lão đã bị khốn trong đó hơn năm mươi năm. Về sau ta dẫn lão ra ngoài, ban đầu ta muốn lão làm người hầu của ta, nhưng lão không nguyện ý, đối với ta có một chút không phục. Sau đó ta nói cùng lão động thủ thi tài lão đột nhiên lại đáp ứng, như vậy lão thành người hầu của ta."
Liễu Vô Song nói: "Tại sao lão được gọi là Hoa Phúc, có phải tên thật của lão không?"
Hoa Tinh cười: "Ta hỏi lão là ai, lão nói lão đã quên mất, lão cũng không nhớ được. Để thuận lợi, ta đặt tên cho lão là Hoa Phúc, thế nào, nghe thú vị không?"
Tỏ ý đã hiểu hắn, Liễu Vô Song không nói lời nào nữa. Dư Mộng Dao tiếp tục hỏi: "Nói như vậy, lão cũng không biết thân phận mình ư?"
Hoa Tinh cười: "Kỳ thực về sau lão cũng nói ra mình là ai, lão nói lão chỉ nhớ được hồi trẻ liệt danh đệ nhị trên Địa Bảng, từ điều này có thể phán đoán ra lão là ai rồi, có điều ta lại không có tâm tư quản xem lão là ai, dù sao lão hiện tại cũng là người hầu của ta, ta cứ gọi lão là Hoa Phúc."
Ba nữ nhân nghe xong lời nói của Hoa Tinh, trong mắt hết thảy lộ ra thần sắc chấn kinh. Bọn nàng thế nào cũng không tưởng tượng được, Hoa Phúc không ngờ là đỉnh đỉnh cao thủ liệt danh vị thứ hai trên Địa Bảng ở lần đầu. Đồng thời lão cam tâm làm người hầu của Hoa Tinh, cũng để ba nữ nhân cảm thấy bất khả tư nghị. Dùng thân phận tuyệt đỉnh cao thủ rực rỡ của lão đi làm người hầu cho kẻ khác, khó trách lúc đầu lão không đồng ý, chỉ là nghĩ không hiểu, về sau tại sao lão lại nguyện ý. Nói không chừng là báo ơn.
Trầm Ngọc Thanh hỏi: "Thân phận của lão đích xác khiến bọn ta ngạc nhiên, vì sao chàng nói cho bọn ta cái này? Chắc là chàng còn muốn nói gì nữa phải không?"
Nhẹ nhàng thu lại nụ cười quái dị, lúc này Hoa Tinh tỏ ra có phần lặng lẽ, toàn thân gây cho người khác cảm giác biến đổi. Trước đây giả ngây giả dại, Hoa Tinh hiếu sắc tà khí đã biến mất. Lúc này Hoa Tinh trở nên đứng đắn nghiêm túc, đường đường chính chính. Ba nữ tử đều chú ý đến sự chuyển biến của Hoa Tinh, tĩnh tĩnh nhìn hắn.
Hoa Tinh trầm giọng nói: "Ta muốn biết, bọn nàng tại sao chấp nhận ta làm phu quân của bọn nàng. Từ khoảnh khắc chúng ta bắt đầu gặp gỡ, mặc dù ta luôn mở miệng gọi các phu nhân của ta, nhưng bọn ta trong lòng đều hiểu rõ, đó chỉ là vì đang lúc ứng phó sự tình mà thôi, việc đó là không có thật. Nhưng sau khi về đến đây, kỳ thực trong thâm tâm ta đã coi bọn nàng là kiều thê của ta rồi, nhưng ta biết, bọn ta lần đầu gặp mặt, sự tình không thể thuận lợi như thế, thế nhưng cuối cùng bọn nàng cũng đáp ứng cùng nhau nhận ta làm phu quân của bọn nàng, ta mặc dù cao hứng vô bì, nhưng ta cũng có phần khó tin tưởng.
Có lẽ bọn nàng giống nhau, đều không hy vọng ta chỉ là mưu cầu vẻ mỹ lệ mà yêu thích bọn nàng, bởi vì đó không phải điều bọn nàng muốn. Ta cũng không hy vọng, bọn nàng chỉ vì ta có võ công cao cường mà tiếp nhận ta, ta muốn không chỉ là con người của bọn nàng, càng coi trọng trái tim của bọn nàng hơn. Ta hy vọng là bọn nàng từ sâu trong tim đón nhận ta, hiểu ta, yêu ta, suốt đời suốt kiếp đi theo ta. Nhưng không phải vì ta có sức mạnh cường hoành mới phó thân cho ta. Cho nên ta muốn biết nguyên nhân bọn nàng chấp nhận ta. "
Đây là một vấn đề rất mẫn cảm, phần đông người sẽ không hỏi. Đặc biệt là trong tình hình hiện tại của Hoa Tinh càng không nên hỏi. Đổi là người khác, sau khi được ba vị tuyệt thế mỹ nữ có một không hai trên đời đáp ứng nhận hắn làm phu quân của mình, tuyệt không ngu xuẩn đi hỏi vấn đề nhạy cảm này. Bởi vì nếu không xử lý tốt, tuyệt sắc mỹ nhân khốn khổ kiếm được có thể không còn. Bất kỳ ai cũng không mong muốn như vậy, người bình thường càng hao phí tâm tư nhiều hơn để mỹ nhân mở lòng, để bọn họ vĩnh viễn thuộc về mình.
Ba nữ tử nhìn Hoa Tinh, đây là lần đầu tiên từ khi gặp nhau hắn nghiêm chỉnh như vậy. Trầm Ngọc Thanh trong mắt lóe qua một đạo thần thái đẹp đẽ, đang nhìn Hoa Tinh. Trong ba nữ nhân Liễu Vô Song mở miệng nói: "Về nguyên nhân, nói đến áng chừng có ba điểm. Thứ nhất, bọn ta ba người từ mấy ngàn dặm ở Nam kinh bí mật đuổi đến đây, là vì một cuốn sách, sách đó là Huyền Âm Quỷ Lục, đáng tiếc lúc bọn ta tìm thấy thì bị Thiên Nhất Giáo chủ đoạt mất. Đồng thời khi đến cướp đoạt còn có Tuyệt Thiên Môn chủ, Phi Ưng Giáo chủ, và Thông Thiên Môn chủ ba lộ nhân mã.
Nhưng trước khi bọn ta tìm thấy sách, Ngọc Thanh từng bói một quẻ. Mà quẻ nói rằng, bọn ta tuy có thể tìm được, nhưng sau cùng cũng sẽ rơi vào tay người khác, kết quả cuối cùng quả nhiên bị Thiên Nhất Giáo chủ cướp mất. Bọn ta thấy hình thức bất thường cũng rời khỏi. Lúc đó Ngọc Thanh lại bói một quẻ, vì quẻ cho biết, bọn ta sẽ có hung hiểm. Có điều lại có quý nhân tương trợ, mà giữa người tương trợ đó với bọn ta, sẽ có quan hệ dây dưa cả đời. Y rất quan trọng đối với cuộc đời bọn ta.
Sau đó bọn ta rời khỏi không xa thì bị Tuyệt Thiên Môn chủ chặn đường. Kỳ thực cái gọi là Tuyệt Thiên Môn chủ, Thông Thiên Môn chủ và Phi Ưng Giáo chủ toàn bộ chỉ là thế thân, đều không phải môn chủ chân chính, nếu không sách đó cũng sẽ không dễ dàng bị Thiên Nhất Giáo chủ cướp đi. Sau đó chàng xuất hiện, chàng vừa gặp mặt đã mở miệng gọi phu nhân của ta, bọn ta kỳ thực đều không nguyện ý. Nhưng nghĩ lại một quẻ của Ngọc Thanh, hiểu rằng chàng là người mà quẻ đó hiển thị, bởi vậy bọn ta đều không phủ nhận, để mặc chàng tiếp tục diễn. Đây là nguyên nhân thứ nhất.
Sau khi rời khỏi, chàng một mực kéo tay bọn ta, ôi chao cái bộ dạng cười cợt. Khiến người ta vừa tức vừa hận, đáng tiếc không có cách nào bắt chẹt chàng, cũng đành theo chàng. Nhưng sau này bọn ta cũng phát hiện chàng và những người khác bất đồng, mặc dù chàng trông có vẻ tà khí không sao nói hết, nhưng nhiều lần lại gây cười cho bọn ta, đây là việc rất ít có. Thêm vào võ công của chàng cũng cao đến mức khiến bọn ta kinh ngạc, đối với thư viện cũng có sự trợ giúp to lớn, nên bọn ta cũng tạm thời chấp nhận. Đây là nguyên nhân thứ hai.
Về nguyên nhân thứ ba là vì con người chàng. Tuy rằng chàng có vẻ rất tà, bộ dạng sắc lang, nhưng bọn ta phát hiện chàng tịnh không phải tà ác chân chính, đó là chàng cố ý thể hiện ra ngoài. Hơn nữa một số câu nói của chàng, cũng đích xác khiến bọn ta rất vui vẻ, cộng những điều này lại, mới làm cho bọn ta cùng chấp thuận chàng làm phu quân của bọn ta, đồng thời vì hiểu rõ chàng nhiều hơn, bọn ta mới tính toán cuộc sống sau này với chàng, chung sống một đoạn thời gian. Đợi sau khi bọn ta chân chính hiểu rõ chàng, cảm thấy chàng có thể phó thác cuộc đời, bọn ta đem cả người giao phó cho chàng."
Hoa Tinh tĩnh tĩnh nghe xong, yên lặng nhìn ba nữ nhân. Trầm Ngọc Thanh mềm giọng nói: "Bọn ta đều không còn ở tuổi mười bảy, của những thiếu nữ yêu lãng mạn kia nữa. Sẽ không dễ dàng tin theo những lời điềm ngôn mật ngữ kia, bọn ta muốn yêu là chân thực và quan tâm, có thể nhiều nam nhân trân ái cuộc sống của bọn ta. Trước kia nhận định chàng làm phu quân của bọn ta, giống như lời của Vô Song, chủ yếu là bởi vì, nguyên nhân thứ nhất tin vào quẻ; thứ hai Hồng Tuyến Xà trên người chàng là một nguyên nhân rất khó nói rõ; thứ ba, nhiều năm nay người có thể để bọn ta vui vẻ cười nhiều nhất chính là chàng, có lẽ chàng chính là phu quân do ông trời chọn lựa cho bọn ta.
Nhưng dẫu sao bọn ta gặp mặt ngày đầu tiên, rất nhiều chuyện đều không hiểu rõ, vì thế nên lúc đầu bọn ta nói, chỉ là tạm thời chấp nhận chàng, tất cả đều phải chờ biểu hiện của chàng khiến cho bọn ta mãn ý, bọn ta mới chân chính đem cả cuộc đời giao cho chàng, kể cả con người và trái tim của bọn ta. Nhưng hiện tại chàng hỏi vấn đề này, khiến ta rất vui sướng, từ đây ta có thể thấy được, chàng tịnh không phải tà khí như bề ngoài, chàng cũng không phải là loại người chỉ ham muốn mỹ sắc. Theo lời nói của chàng có thể nghe ra, chàng đích xác cũng có tình cảm đối với bọn ta, không chỉ vì vẻ mỹ lệ của bọn ta. Điều này làm ta rất an ủi.
Như quả hôm nay chàng không hỏi vấn đề này, vậy ta nói cho chàng biết, chàng muốn chân chính có được bọn ta, điều đó cũng là rất khó. Chàng nhất định phải dùng vô số sự thật để chứng minh chàng yêu bọn ta, dùng thâm tình vô hạn để cảm động bọn ta, như vậy sau khi bọn ta hoàn toàn tin chàng, mới đem cả đời giao cho chàng. Nhưng bây giờ chàng đã hỏi, ta rất sung sướng, mặc dù bọn ta tương thức mới vài giờ, nhưng lúc này ta đã tin tưởng chàng rồi, đó là một loại trực giác. Giây lát này ta có thể nói với chàng, cuộc đời này ta đã nhận định chàng là phu quân duy nhất của đời ta. Bởi vì ta cảm nhận được trái tim chân thành của chàng, ta sẽ dùng cả cuộc đời của ta để yêu chàng, phu quân duy nhất của đời ta."
Hoa Tinh tâm trung kích động nói không nên lời, ở giây phút này hắn mới chân chính chiếm được tim ba nữ nhân. Mặc dù mới mấy giờ, nhưng đối với hắn lại nói, giống như là vài tháng, là lâu dài và quen thuộc như thế. Một khắc này Hoa Tinh không còn là thiếu niên tà khí nữa rồi, mà là một nam nhân chính trực chân thành.
Nhìn ba nữ tử, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Cảm ơn bọn nàng, hãy để ta dùng cả đời để chứng minh ta yêu bọn nàng, dùng hết cuộc đời để yêu quý bọn nàng." Ba nữ nhân đều nhìn hắn, trong mắt hàm chứa thâm tình.
Ánh lửa nhàn nhạt lóe lên, tựa hồ vì bọn hắn mà cao hứng. Trên mặt Hoa Tinh lại khôi phục nụ cười, có điều lại không có chút tà khí nào, mà là nụ cười thân thương vô bì. Hoa Tinh nhìn ba nữ tử nói: "Làm phu quân của bọn nàng, ta nhất định trọn đời hết lòng che chở bọn nàng. Nhưng thân tại võ lâm, khó tránh phân khai một lúc nửa thời, vì an toàn của bọn nàng, bây giờ ta muốn dạy bọn nàng hai loại võ công, để bọn nàng hộ thân. Ai bảo ba vị kiều thê của ta đều là đại mỹ nhân thiên hạ vô song chứ, thiên hạ nhất định có không ít người có ý với bọn nàng, đương nhiên ta phải hết sức thủ hộ bọn nàng."
Dư Mộng Dao hỏi: "Hiện tại dạy bọn ta võ công chàng không biết là quá nóng vội, không hiểu được ư?"
Hoa Tinh nói: "Sở dĩ ta chỉ chia tách Hoa Phúc, chính là hy vọng không có người khác biết, đối với bọn nàng lại nói, người khác càng biết ít về bọn nàng, bọn nàng càng an toàn. Trước tiên bọn nàng cứ học công phu với ta rồi nói." Ba nữ nhân nghe nói nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếp theo Hoa Tinh dạy ba nữ tử hai loại võ công, mất hết nửa giờ, ba nữ nhân mới nhớ kỹ. Trong ba nữ tử Liễu Vô Song công lực thâm hậu nhất, điều này có liên quan tới việc nàng là Y Thánh. Kế tiếp là Dư Mộng Dao, xếp thứ tám trên Phượng Bảng, còn vị được gọi là đệ nhất tài nữ võ công kém nhất, khả năng là do nàng dành phần lớn tinh lực hao phí cho phương diện văn tài.
Nhìn ba nữ tử, Hoa Tinh cười nói: "Hai loại võ công này, đều là chút công phu tiểu xảo. Loại thứ nhất Di Kinh Thác Mạch có thể bọn nàng dưới tình huống bị người ta phong trụ yếu huyệt toàn thân, tự động xung mở huyệt bị đóng kín; mà thường thì khi gặp cường địch, trước đó có thể di chuyển huyệt vị trên người lệch đi một tấc, cuối cùng tặng kẻ địch một sự bất ngờ thú vị. Võ công thứ hai là loại võ công vô cùng bá đạo, tên gọi là Ảo ảnh Trảm, luyện đến đại thành có thể chặt nát hết thảy trong vòng năm trượng, chỗ lợi hại nhất của công phu này là lúc xuất chiêu vô thanh vô tức, không người nào có thể chú ý được, có thể thu được hiệu quả kỳ binh đột xuất, đem hai loại võ công phối hợp cùng nhau thi triển, thường thường có thể giết chết kẻ địch đông hơn gấp mấy lần. Bọn nàng nhớ cần phải giữ kín, người biết càng ít, bọn nàng càng an toàn."
Trầm Ngọc Thanh cười khẽ nói: "Thực là võ công tốt, đáng tiếc chờ ta luyện thành, không biết đã là khi nào rồi."
Hoa Tinh nói: "Kỳ thực ta dạy bọn nàng võ công, không hề hy vọng bọn nàng dùng đến. Cả đời bọn nàng không sử dụng, đó mới là hy vọng của ta, bởi vì điều đó biểu thị suốt đời bọn nàng không gặp phải nguy hiểm."
Nhẹ nhàng đứng dậy, Hoa Tinh đi đến bên cạnh ba nữ tử. Hoa Tinh nói: "Ba vị kiều thê hiện tại bằng lòng bỏ khăn che mặt xuống, để vi phu trông thấy phương dung chưa? "
Nhìn hắn một cái, Trầm Ngọc Thanh nói: "Có phải lại nghĩ ra ý xấu không?"
Hoa Tinh cười nói: "Không có, tuyệt đối không có, vi phu chỉ muốn ngắm xem kiều dung của các kiều thê, nào có chủ ý xấu xa chứ." Ba nữ tử nghe nói nhìn hắn, kỳ thực dù cho hắn có chủ ý bại hoại cũng tùy theo hắn thôi. Bởi vì ba nữ tử thực sự đã coi hắn là phu quân của mình rồi.
Trong ba nữ tử, trước tiên lấy khăn che mặt xuống vẫn là Dư Mộng Dao. Nhãn quang Hoa Tinh nhìn dán vào mặt ngọc phô ra vẻ tuyệt mỹ đó, thực là kiệt tác trên trời vậy! Tiếp theo Liễu Vô Song và Trầm Ngọc Thanh cũng lấy khăn che mặt xuống. Tĩnh tĩnh nhìn ba khuôn mặt trứng ngỗng thiên hạ vô song đang phô diễn, Hoa Tinh trong đầu một khối trống rỗng. Cũng không biết là rất cao hứng, hay là rất chấn kinh. Trong tâm trí hắn chỉ còn lại một chữ - Đẹp!
Nhìn dáng vẻ kinh ngốc đó của hắn, ba nữ tử không nhịn được che miệng cười khẽ. Thanh âm trong trẻo vui tai rung động tâm đầu Hoa Tinh, thanh âm tuyệt đẹp. Hồi phục tinh thần, trên mặt Hoa Tinh hiện ra nụ cười kích động vô bì, nhìn ba nữ tử nói: "Ba vị phu nhân rất đẹp, ta thực là vì vẻ đẹp của bọn nàng cảm thấy chấn động, đồng thời cũng cảm thấy tự hào vô tỷ. Vì ta là người hạnh phúc nhất thiên hạ, ta có được cái đẹp nhất thiên hạ."
Tĩnh lặng nhìn ba nữ tử, Hoa Tinh không thể nói rõ vẻ đẹp của ba người đạt đến trình độ nào. Mỗi người có sự khác nhau, nhưng muốn nói ra sự khác nhau lại rất khó. Hoa Tinh chỉ thấy được, Dư Mộng Dao nhìn vào trên dưới hai mươi tuổi, trên mặt luôn mang nét cười nhạt nhưng không kém phần tự tin. Khóe miệng khẽ giương, phù hiện nụ cười khẽ, hai lúm đồng tiền tròn tròn đẹp đẽ khiến người hận không thể cắn vào một cái.
Liễu Vô Song trông chừng hai lăm hai sáu, vẻ đẹp của nàng Hoa Tinh không biết phải hình dung thế nào. Trong cảm giác của Hoa Tinh, nàng gây cho người ta một thứ ấn tượng vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Duyên cớ có lẽ bởi vì nàng là Y Thánh, khiến cho người khác cảm nhận được sự tốt bụng và nhu mỹ của một y giả. Giữa hai hàng lông mày lộ ra sự thánh khiết nhàn nhạt, khiến người khó quên. Nhìn nàng, trong lòng Hoa Tinh đột nhiên thoáng qua khoảng thời gian lúc chiều tối, mỹ cảm giữ hai tòa ngọc nhũ của nàng trong tay mà dày vò xoa nắn, thực là việc kỳ diệu nhất thiên hạ. Hoa Tinh không ngăn được mục quang lại chuyển đến hai tòa nhũ phòng hình dạng kiều mỹ đó, lẳng lặng nhớ lại hương vị mỹ diệu cảm thụ trong tay.
Nhìn đến Trầm Ngọc Thanh, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mười năm trước, trong lòng Hoa Tinh kích động khôn nguôi. Nghĩ đến nàng là kiều thê của mình, trong tim tự hào vô tỷ. Vẻ đẹp của nàng đích xác trội hơn hai nữ tử kia một chút, không phải về phương diện dung mạo, mà là khí chất bất đồng. Dư Mộng Dao nhìn vào tràn đầy tự tin, như một đóa liên hoa trong trắng; Liễu Vô Song cấp cho người khác một thứ mỹ cảm ôn nhu, khiến người không khỏi nghĩ đến thương tiếc nàng. Nhưng Trầm Ngọc Thanh là thiên hạ đệ nhất tài nữ, trên vẻ mặt mỹ lệ luôn mang theo ba phần tài khí, giữa hai đầu lông mày có ba phần anh khí, khóe miệng khẽ giương đem theo ba phần kiều mị, còn lại nơi khóe mắt có một phần ngạo khí. Toàn bộ phối hợp cùng nhau, hình thành nên khí chất chỉ mình nàng có, không người nào có thể bì được.
Tĩnh tĩnh nhìn ba nữ tử, ba nữ tử cũng tĩnh tĩnh nhìn hắn. Giữa bốn người có sự ngầm ước vô thanh trao đổi với nhau, bốn trái tim chầm chậm tiến sát lại gần. Một khắc này, cõi lòng bốn người cùng nối liền thần kỳ như thế, không một kẽ hở. Hoa Tinh đi đến bên cạnh ba nữ tử, nhìn ba nàng, trước là nhẹ nhàng ôm Trầm Ngọc Thanh vào lòng. Cái đó gọi là cầm tặc tiên cầm vương, Hoa Tinh biết trong ba nữ tử kỳ thực lấy Trầm Ngọc Thanh làm chủ, bởi vậy trước tiên ôm Trầm Ngọc Thanh vào lòng.
"Keng", một tiếng báo giờ nhẹ nhàng truyền lại. Hiện tại đã là canh một rồi, thời gian qua thực nhanh a! Hoa Tinh đang làm gì trong phòng nhỉ? Hắn đang ôm ấp kiều thê yêu quý Trầm Ngọc Thanh, trong lòng có chủ ý bại hoại. Lần này lại sẽ lại xảy ra chuyện gì? Hắn có thể như ý không? Có thể như nguyện không?
Gió bắt đầu hiu hiu thổi bên ngoài, tựa hồ vì Hoa Tinh trong phòng châm thêm dầu nổi thêm khí. Để hắn yêu quý tốt hơn mỹ nhân nhi trong lòng, vẫn còn có hai kiều thê bên cạnh nữa.
Hắn biết không? Chắc là biết nhỉ. Bởi vì hắn là Hoa Tinh.