Chương 1: Ra Mắt Anh Em
Thành phố Macao năm 2006.- Tuấn, em đang ở sân bay. Anh đến đón em chưa?Khưu Dĩ Đình một tay kéo hành lí, một tay nghe điện thoại. Cô đang đứng giữa sân bay thành phố chờ bạn trai đến đón.Khưu Dĩ Đình diện một chiếc váy màu xanh nhạt trang nhã, mái tóc đen dài xoăn nhẹ, thân hình mảnh mai, khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt thế, khí chất thanh tao thuần khiết làm người ta nhìn thấy liền hận không thể vấy bẩn.- Tiểu thư, quay sang trái nhìn xem tài xế của cô đã đến rồi.Trước mặt Khưu Dĩ Đình là một nam nhân trẻ tuổi, vóc dáng cao lớn, mái tóc màu bạch kim. Khuôn mặt như tạc tượng, hắn vận một bộ vest trắng làm tôn lên mái tóc màu bạch kim. Hôm nay hắn đặc biệt ăn mặc trịnh trọng là muốn mang Khưu Dĩ Đình ra mắt vài vị huynh đệ.- Đáng ghét, người ta từ Hồng Kông sang đây thăm anh còn bắt người ta đợi.Khưu Dĩ Đình vẻ mặt nũng nịu ôm lấy thắt lưng hắn mà trách móc.Hoắc Tuấn cao hơn cô một cái đầu, chiều cao vừa thuận tiện để cô vùi vào lòng hắn, tham luyến mùi nước hoa trên người hắn.- Không phải em nhớ anh đến nỗi nhịn không được nữa rồi sao.Hoắc Tuấn cười khanh khách trêu đùa Khưu Dĩ Đình, vòng tay ôm lấy cô càng lúc càng chặc hơn. Ngược lại hắn mới chình là người nhớ cô đến nỗi không kiềm chế được thì đúng hơn.- Đã biết người ta nhớ anh còn bỏ đi lâu như vậy.Khưu Dĩ Đình đôi mắt bắt đầu long lanh như sắp khóc rồi a.- Tiểu bảo bối sắp không chịu được mà khóc rồi đi.- Đình Đình, anh hứa với em từ bây giờ không bỏ mặc em một mình nữa, để em ở bên cạnh anh cả đời, cho dù em có muốn chạy cũng chạy không thoát.- Không chạy. Chỉ cần được ở bên cạnh anh cho dù ở bất kỳ đâu em cũng là cam tâm tình nguyện.Khưu Dĩ Đình rất kiên định mà đáp hắn. Hoắc Tuấn ánh mắt cưng chiều nhìn cô. Trước đây để cô ở Hồng Kông là sợ cô đi theo hắn gặp nguy hiểm. Nhưng bây giờ hắn đã có địa vị trong xã hội, trong hắc đạo cũng có chút tiếng tăm. Cho nên muốn mang cô sang Macao cùng hưởng phúc, để cô ở bên cạnh hắn cũng yên tâm hơn.Khưu Dĩ Đình sinh ra trong một gia đình trung Lưu ở Hồng Kông. Từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt nhưng mà cha mẹ cô không mai qua đời sớm, cô phải nương tựa vào chú thím. Mấy năm trước chú qua đời, Khưu Dĩ Đình sống với thím và con trai bà ấy thời gian qua cũng không dễ dàng gì.- Được rồi anh đưa em về nhà cất hành lý, sau đó mang em ra mắt lão đại.Khưu Dĩ Đình ngoan ngoãn đưa hành lý cho Hoắc Tuấn rồi theo hắn lên xe. Từ bây giờ Hoắc Tuấn chính là ông trời của cô.______________Quán bar BASRKhông khí náo nhiệt, ánh đèn mờ ảo. Rượu, phụ nữ, mối quan hệ tất cả mọi thứ đều có thể tìm ở đây.Phía sau khu vực VIP có một nam nhân ngoài ba mươi đang lười biếng dựa vào ghế, hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay lắc nhẹ ly rượu, màu đỏ tươi của rượu làm hắn rất vừa ý.Đây là rượu mà trợ lý thân cận của hắn đã mang về từ một hầm rượu lâu năm ở Pháp. Giá bán trên thị trường của loại rượu này là một trăm ngàn đô một chai, điều lợi hại là có tiền cũng chưa chắc mua được.Cũng phải là người như hắn mới có thể tuỳ tiện khui một chai rượu giá trị như vậy, nhưng với hắn thì đây cũng chỉ là nước uống giải khuây lúc rảnh rỗi.Nam nhân này chính là Tưởng Thiên, hắn mang một khuôn mặt tà mị đầy vẻ phong trần, đôi mắt hẹp dài như diều hâu. Khóe môi hay cười, ý cười tuy nồng đậm nhưng bên trong nụ cười là sự tàn bạo và chết chóc.Bên cạnh hắn còn có Lâm Lỗi, phía sau có vài thủ hạ luôn canh gác. Mặc dù quán bar này là địa bàn của hắn, là tài sản của Tưởng Thị nhưng cẩn trọng vẫn hơn. Những người như hắn ở bên ngoài không thiếu gì kẻ muốn lấy mạng.Lâm Lỗi trên đùi còn có một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm lòe loẹt, cô ả đang phục rượu cho hắn. Trong số ba người Lâm Lỗi chính là kẻ vô dụng nhất, sở thích của hắn là đàn bà. Người phụ nữ được hắn để mắt đến nhất định sẽ cưng chiều cô ấy đến tần trời nhưng mà một khi hắn đã thấy nhàm chán thì cũng trở mặt vô tình.Trong giới hắc đạo có câu: "Không nói tình yêu với Lâm Lỗi, không nói tình người với Tưởng Thiên."Bên ngoài cửa Hoắc Tuấn cùng Khưu Dĩ Đình đến, nhìn thấy họ đám vệ sĩ đã cung kính cúi đầu.Khưu Dĩ Đình trang điểm nhẹ nhàng cô mặc một bộ váy thanh lịch, mái tóc dài xoăn nhẹ vừa nhìn đã biết cô không thích hợp đến những nơi như thế này.Hoắc Tuấn ôm eo cô tiến về phía Tưởng Thiên, vừa ngồi xuống hắn đã hướng Tưởng Thiên giới thiệu: "Lão đại đây là Đình Đình, bạn gái em."- Chào anh Tưởng.Khưu Dĩ Đình rất biết chuyện liền chào Tưởng Thiên nhưng hắn không có đáp lại. Khưu Dĩ Đình liếc nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn nhìn cô làm cho cô sợ hãi cụp mắt xuống. Người đàn ông này khiến cô có cảm giác bất an, từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy chán ghét.Từ khi Khưu Dĩ Đình vừa bước vào ánh mắt Tưởng Thiên dán trên người cô không có rời đi, hắn như bị mất hồn Lâm Lỗi bên cạnh nhắc nhở hắn mới trầm tĩnh trở lại.- Đừng khách sáo như vậy, gọi là anh Thiên đi. Nào em dâu chúng ta uống một ly xem như là lễ ra mắt.Tưởng Thiên cười rạng rỡ, nâng ly rượu mời Khưu Dĩ Đình.- Chị Dâu à, lâu rồi không gặp, em cũng kính chị một ly.Lâm Lỗi ở bên cạnh cũng nâng ly mời cô.Khưu Dĩ Đình nâng ly uống cạn, cô cũng uống được một chút, rượu làm cho hai má của cô phớt hồng trông càng đáng yêu.- Hai người đừng có ức hiếp bảo bối của tôi đó.Hoắc Tuấn ở bên cạnh giải vây cho cô.- Lão đại, em thay mặt Đình Đình kính anh một ly.Tưởng Thiên cũng không khách khí uống cạn.- Tuấn à, cậu có được tiểu mỹ nhân đây thật làm cho người ta ganh tị, haha....Tưởng Thiên cười khoái trá, nụ cười làm cho Khưu Dĩ Đình sợ hãi, cô siết chặt cánh tay Hoắc Tuấn.Trong suốt buổi Tưởng Thiên luôn cười nói vui vẻ. Trái ngược với Hoắc Tuấn, hắn ngoài việc đối với Khưu Dĩ Đình sẽ có vẻ mặt tươi cười ra thì với những người khác hắn vẫn luôn giữ bộ mặt trầm tĩnh, lạnh lùng. Hoắc Tuấn chỉ cười với những người mà hắn quan tâm còn lại những kẻ khác đều là bộ mặt làm người ta rét run.- Phải rồi, việc mở rộng sòng bài ở Thượng Hải hai cậu làm đến đâu rồi.Tưởng Thiên trực tiếp nói đến công việc.- Lão đại, anh yên tâm chuyện làm ăn đã bàn xong rồi, sòng bài cũng sắp được đưa vào hoạt động.- Tuấn à, chỉ có cậu làm việc là khiến tôi an tâm nhất.Tâm tình của Tưởng Thiên trở nên cao hứng, hắn là người hiếu thắng cho nên mối làm ăn mà hắn để mắt đến cũng không muốn bị người ta cướp đi.Ba người bọn họ bàn công việc, bàn đến say mê Khưu Dĩ Đình ở bên cạnh chỉ có thể lắng nghe.