Chương 17: Con Trai Hắn Xuất Hiên
- Tưởng phu nhân, tôi là cục trưởng Huỳnh đây. Chúng tôi được tin báo Tưởng Lỗ của cô bị người ta đột nhập. Có thể mời cô trở về xem qua một chuyến không?Đầu dây bên kia hơi do dự một chút cuối cùng cũng đồng ý đáp lại.- Được, tôi đến ngay. Cám ơn cục trưởng Huỳnh.Ba mươi phút sau.Hai chiếc xe vừa chạy vào sân vườn Tưởng Lỗ. Bước xuống xe là Khưu Dĩ Đình, xe bên cạnh là Hoắc Tuấn cùng Lâm Lỗi.Vừa xuống xe đã thấy một đám cảnh sát bên trong. Khưu Dĩ Đình nhìn vào nhà cảnh vật vẫn như cũ không mấy thay đổi. Lại nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia như đang len lỏi, luồn lách sâu vào tâm can của cô....Bây giờ là buổi chiều, từng rặng mây đỏ chồng chất ở chân trời, trải dài ra muôn phương. Dường như đang nhắc nhở cô về quá khứ, từng câu chuyện đều phát sinh sống động chân thật. Lần đầu tiên cô đặt chân về đây sau ngần ấy năm, từng đấy chuyện đã qua, trái tim vẫn đau nhói như mới ngày hôm qua.Khóe mắt Khưu Dĩ Đình có chút ươn ướt.Bảy năm trôi qua rồi, miệng vết thương sớm đã không còn rỉ máu, cô cũng cơ hồ sắp quên mất ban đầu đã cẩn thận như thế nào, lại lo âu bất an ra sao. Nhưng mà lỗ thủng trong lòng bị đào ra ấy vẫn trống rỗng. Gió thổi, mưa rơi, ánh mặt trời đều chiếu không tới.Khư Dĩ Đình khoác chiếc áo len màu xám, cô vừa mới cắt tóc, mái tóc dài gợn sóng trước kia bị cắt phăng, đuôi tóc hiện thời chỉ vừa chấm vai, bị khuấy động lung tung theo chiều gió, bực bội cực kỳ.Khư Dĩ Đình tiếp tục đi về trước, đôi chân giẫm đạp trên đôi giày cao gót 5-6 phân, xuyên qua đám đông huyên náo bước vào nhà.Cục trưởng Huỳnh nhìn thấy ba người liền chào hỏi vài câu rồi tiếp tục làm việc:- Tưởng phu nhân, Hoắc Thiếu, Lâm Thiếu trong nhà bị bọn chúng lật tung lên. Ba người xem qua có mất thứ gì không, tôi đi hỏi một số cư dân xung quanh xem có phát hiện gì mới.- Cám ơn anh.Lâm Lỗi quan sát phòng khách, sau đó phân tích lại sự việc:- Hai người nghĩ xem bọn trộm này muốn gì, ở đây căn bản không có tiền chỉ có một số gia nhân ở, đồ cổ trong nhà cũng không bị lấy đi, chúng chỉ lục tung căn nhà lên… Nếu là trả thù tại sao trước kia không làm, Tưởng Thiên đã chết lâu như vậy rồi mới làm.- Trên đời này có rất nhiều chuyện khó nói, từ từ tìm hiểu không chừng còn có bất ngờ ở phía sau. - Hoắc Tuấn không quan tâm lắm đến chuyện của Tưởng Thiên, chỉ lạnh nhạt trả lời.- Hai người vào đây nhìn cái này.Giọng của Khưu Dĩ Đình vọng ra từ phòng sách, Hoắc Tuấn cùng Lâm Lỗi lập tức chạy vào, nhìn thấy trên tay cô cầm một sắp hình. Cô đem số ảnh đưa cho Hoắc Tuấn.Trên từng tấm ảnh đều có chữ "Con trai 1 tuổi","Con trai 3 tuổi". "Con trai 5 tuổi", "Con trai 10 tuổi"......- Ai~ Tuấn ca đúng là có bất ngờ. – Lâm Lỗi mở to mắt không thể tin được bất ngờ ngay trước mặt.- Không lẽ Tưởng Thiên có con trai. Tuấn, anh mau giúp em tìm cho ra con trai của Tưởng Thiên, chúng ta phải bù đắp cho nó. - Khưu Dĩ Đình trở nên kích động.- Đình Đình, bình tĩnh lại đi! Theo trong hình con trai Tưởng Thiên bây giờ cũng tầm hai mươi lăm tuổi rồi, lần này nó quay về không biết là có mục đích gì. – Hoắc Tuấn nắm chặt hai tay Khưu Dĩ Đình giữ cho cô bình tĩnh lại.- Không cần biết là có mục địch gì, chúng ta đã nợ Tưởng Thiên cho nên bây giờ phải bù đắp lại cho con của anh ta. - Khưu Dĩ Đình có lẽ vẫn rất căng thẳng.Khuông mặt Hoắc Tuấn lúc này trở nên nghiêm nghị đáng sợ, hắn nắm bả vai Khưu Dĩ Đình: - Đình Đình, anh nói lại lần cuối. Chúng ta không có nợ Tưởng Thiên, là hắn tự làm tự chịu. Bây giờ biển trời mênh mông em nói anh đi đâu tìm con trai Tưởng Thiên cho em đây.- Em không cần biết anh làm thế nào nhưng em biết anh chắc chắn sẽ tìm được nó. - Nói rồi Khưu Dĩ Đình lui ra một chút thoát khỏi vòng tay của hắn.- Violet, đừng nói cô muốn mang toàn bộ tài sản giao lại cho thằng con riêng đó đi. - Lâm Lỗi rất quan tâm về vấn đề này, nhắc đến hắn liền rất sốt sắn.Khưu Dĩ Đình thở dài một hơi, cô nào có quan tâm đến những thư kia, cái cô quan tâm bây giờ là trúc được gánh nặng trong lòng: - Tất cả những thứ này chưa từng là của tôi, nên trả nhất định phải trả.- Cổ phần ở Tuấn Thăng là do cô và Tuấn ca cùng nhau gầy dựng sau có thể hai tay dâng tặng cho thằng con riêng đó được. - Lâm Lỗi vẫn một mực không chịu buông tha chủ đề này.- Đủ rồi! Tiền của cô ấy, cô ấy muốn cho ai thì mặc kệ đi.Hoắc Tuấn liếc nhìn Lâm Lỗi, ra hiệu hắn đừng nói nữa. Trước mắt phải trấn an Khưu Dĩ Đình trước, việc đem tài sản cùng cổ phần giao lại là ý nguyện của cô còn việc có tìm thấy con riêng của Tưởng Thiên hay không thì không phải do cô quyết định là được.______________- Dì Tưởng, tôi hôm nay xuất hiện không phải muốn lấy cái gì. Chỉ là muốn biết sự thật về cái chết của ba tôi.Người nam tuổi tầm hai mươi lăm ngồi đối diện với Khưu Dĩ Đình chính là Mạc Trọng Huy.- Cậu thật sự là con trai của Tưởng Thiên?Khư Dĩ Đình không thể tin được Tưởng Thiên lại có một đứa con trai đã lớn đến như vậy.Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh nói tiếp: - Cuối cùng anh ta cũng có người nối dõi. Nếu cậu đã quay về thì nên ở lại nhận tổ quy tông, thừa kế tài sản cha cậu để lại.Mạc Trọng Huy lạnh lùng chất vấn Khưu Dĩ Đình, lặp lại câu nói một lần nữa: - Lần này tôi về không phải vì những thứ đó. Tôi chỉ muốn biết cha của tôi vì sao mà chết.Khưu Dĩ Đình rơi vào thế bị động, cô đang không biết phải trả lời thế nào thì cửa đột nhiên mở ra, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên:- Cái chết của cha cậu chính là lỗi của tôi. Năm đó tai nạn xảy ra tôi là người ở gần anh ấy nhất nhưng lại không cứu được anh ấy, cậu muốn biết cái gì tôi sẽ giải đáp cho cậu.Hoắc Tuấn khí thế sãi bước về phía bàn, ngồi xuống bên cạnh Khưu Dĩ Đình, Lâm Lỗi cũng theo ngồi vào bàn.Tay ở dưới bàn của cô đang nắm chặt được thả lỏng từ từ nhưng vẫn run rẩy khác thường. Hoắc Tuấn cảm nhận được người bên cạnh đang cực kỳ lo lắng, bàn tay to lớn của hắn ở dưới bàn đưa qua nắm chặt tay Khưu Dĩ Đình truyền hơi ấm cho cô.Lâm Lỗi thở dài một hơi, nói: - Cái chết của cha cậu chẳng qua chỉ là một tai nạn. Chúng tôi cũng rất buồn vì mất đi người anh em thân thiết.- Bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn cho người tìm kiếm, hy vọng anh ấy vẫn còn sống dù là rất mong manh. - Giọng Khưu Dĩ Đình có thể nghe ra sự áy nái, nặng nề.Mạc Trọng Huy gật gật đầu, ra vẻ thông cảm: - Tôi cũng hy vọng người tốt sẽ gặp chuyện tốt.Hoắc Tuấn quan sát từng cử chỉ và ánh mắt của Mạc Trọng Huy, ý tứ dò xét khéo léo làm cho người đối diện không thể nắm bắt được.- Phải rồi mẹ cậu đâu. Tại sao bao nhiêu năm qua cậu và mẹ lại không xuất hiện.Mạc Trọng Huy rất bình tĩnh, khéo léo trả lời câu hỏi của Hoắc Tuấn:- Lúc hay tin cha tôi xảy ra chuyện mẹ tôi rất đau lòng, cho nên mang tôi về Hồng Kông tá túc nhà một người thân, hy vọng có thể quên đi chuyện cũ. Nhưng nỗi buồn không thể quên được, ba năm sau thì bà mang bệnh mà qua đời.- Bây giờ cậu đã về rồi thì cứ ở lại, xem chúng tôi là người thân. Mặc dù chúng tôi không lớn hơn cậu bao nhiêu nhưng đã đi theo cha cậu gọi một tiếng lão đại thì con của anh ấy cũng như con chúng tôi. - Lâm Lỗi nói.- Cậu nên dọn về Tưởng Lỗ sống. Tôi sẽ giao lại Tưởng Lỗ và mười phần trăm cổ phần ở Tuấn Thăng cho cậu xem như làm tròn trách nhiệm với cha cậu.Khưu Dĩ Đình đặt tay lên tay Mạc Trọng Huy, ánh mắt đầy chờ mong nhìn hắn. Tưởng Thiên có một người con trai thật tốt, cô có thể bù đắp cho hắn xem như chuộc một phần áy náy với Tưởng Thiên.Mạc Trọng Huy thẳng thừng từ chối, vẻ mặt rất chân thành:- Không cần đâu dì Tưởng, dì là vợ của ba tôi cho nên những thứ đó nên thuộc về dì. Hơn nữa bao nhiêu năm qua là công sức dì đã giữ gìn nó, bây giờ tôi đâu thể nói lấy là lấy.Khưu Dĩ Đình lắc đầu, mĩm cười nói: - Cậu là con của anh ấy, chỉ có cậu mới giúp nhà họ Tưởng thịnh vượng như trước kia, tôi chẳng qua chỉ là người ngoài.Lâm Lỗi ở bên cạnh sắc mặt tối sầm, hắn đá chân Hoắc Tuấn muốn ngăn cản Khưu Dĩ Đình. Nhưng lời Hoắc Tuấn sắp nói ra trực tiếp đánh gãy suy nghĩ của Lâm Lỗi.- Cô ấy nói phải đó! Cậu nên quay về Tuấn Thăng làm việc với thân phận cậu chủ, đừng ở ngoài làm tên lừa đảo nữa.Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ đồng ý: - Được, Hoắc thiếu và dì Tưởng nói như thế nào thì cứ làm như vậy đi.Khưu Dĩ Đình cũng thở nhẹ một cái, cảm thấy như vừa trút bỏ được một phần gánh nặng.Mạc Trọng Huy vào Tuấn Thăng làm việc với danh nghĩa con trai Tưởng Thiên, cùng lúc bắt đầu dọn về Tưởng Lỗ ở. Khưu Dĩ Đình mang toàn bộ tài sản giao lại với tên Mạc Trọng Huy, điều này làm cho Lâm Lỗi đứng ngồi không yên.