Chương 22: Học Chơi Cổ Cầm
Trung tâm nhạc cổ thành phố, nơi lưu giữ rất nhiều nhạc cụ từ cổ truyền đến hiện đại. Khưu Dĩ Đình đi dọc từ hành lang đến phòng chơi nhạc, xung quanh phòng có rất nhiều nhạc cụ, nào là tí, gáy, không hầu, ... Thu hút Khưu Dĩ Đình nhất chính là cây cổ cầm từ thời nhà Thanh đang được đặt trang trọng đằng xa.Cô tiến tới đưa tay chạm vào từng đường nét chạm trổ tinh xảo, màu gỗ theo năm tháng sáng dần.- Cô Tưởng, đã chọn được nhạc cụ sẽ học rồi sao?Người vừa lên tiếng chính là hội trưởng nhạc dân tộc ở đây.- Cô thật có mắt nhìn, cây cổ cầm này được truyền từ thời nhà Thanh đến nay, thật sự rất khó chơi. Nếu cô muốn học tôi có thể giới thiệu cho cô Vương Tuyết là sự phụ về loại này.Hội trưởng Nhạc rất niềm nở. Hiếm khi mới được thiên hậu ghé thăm làm do danh tiếng nơi này nhiều người biết đến đương nhiên phải để tâm một chút. Còn nữa Khưu Dĩ Đình là người giàu có không chừng sẽ lại đầu tư cho họ một khoảng kha khá không biết chừng.Khưu Dĩ Đình nhẹ mỉm cười, gật đầu.Hội trưởng Nhạc nắm tay một người phụ nữ tiến đến. Người phụ nữ có khuông mặt hình trái xoan, mặc dù tuổi trên bốn mươi nhưng làn da vẫn tươi trẻ, mái tóc dài màu hạt dẻ càng tôn lên sự sắc sảo, mặn mà.- Cô Tưởng, đây là Vương Tuyết, cô ấy ở chổ chúng tôi chính là bậc thầy về các loại cổ cầm.Sau đó hội trưởng Nhạc quay sang giới thiệu cho Vương Tuyết.- Đây là cô Tưởng, danh tiếng chắc cô cũng nghe qua rồi. Cô ấy còn là vợ của vua cờ bạc Tưởng Thiên a.Khưu Dĩ Đình xua tay ngắt lời bà ấy:- Hội trưởng Nhạc quá lời rồi. Cứ gọi tôi là Violet được rồi. Từ hôm nay phải nhờ cô Vương Tuyết đây chỉ dạy.Vương Tuyết không nóng, không lạnh đáp lại: - Gọi tôi chị Vương như mọi người đi.- Hai người từ từ trò chuyện, tôi có chút việc phải đi trước đây. - Hội trưởng Nhạc chào một câu rồi rời đi.Mặc Tử ở phía sau Khưu Dĩ Đình, dùng ánh mắt băng lạnh đánh giá Vương Tuyết.Vương Tuyết dường như cũng cảm thấy hắn đang nhìn mình, hơi rụt rè hỏi:- Đây là?Khưu Dĩ Đình nhìn thấy Mặc Tử vẫn đứng bên cạnh cô cảm giác cũng không được tự nhiên: - Anh cứ sang bên kia ngồi chờ, tôi xong việc sẽ đến tìm anh.Mặc Tử rất biết điều tìm một chổ có thể quan sát được mọi thứ xung quanh ngồi ở đó chờ.- Không sao, anh ấy chỉ là vệ sĩ của tôi thôi.Vương Tuyết xoa tay với nhau, nở một nụ cười thân thiện nhưng ánh mắt có chút bất đồng.- Violet, cô nổi tiếng như vậy tại sao không tìm một người về nhà dạy, lại tự mình chạy đến mấy nơi này.Khưu Dĩ Đình cười nói.- Tôi ra ngoài thư giãn gân cốt, chỉ ở nhà không biết sẽ sinh bệnh.- Phải rồi, tại sao cô lại có hứng thú chơi đàn vậy?- Sắp tới tôi muốn ra một album, trong đó sẽ phổ một khúc cổ nhạc tôi muốn tự tay mình đánh.Vương Tuyết nhìn qua Khưu Dĩ Đình khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:- Hay là tôi đánh một khúc cho cô hát có được không? Tôi rất ngưỡng mộ giọng hát của cô.Khưu Dĩ Đình không muốn làm cô ấy mất hứng nên gật đầu trên môi là nụ cười ngọt ngào.Vương Tuyết đánh một khúc Mai Hoa Tam Lộng tiếng đàn thanh thoát hòa quyện với giọng hát nhẹ nhàng, trong veo tạo nên một thanh âm cực kỳ dễ chịu.Hôm nay Khưu Dĩ Đình ra ngoài tập nhạc, Susan không cần phải đi theo. Cô ở công ty thay Khưu Dĩ Đình giải quyết một núi công việc, hết giờ làm còn mang hồ sơ về nhà giải quyết.Susan bê một chồng hồ sơ vào nhà đặt lên bàn, căn hộ cô ở khá nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, cũng nằm ở mặt đường lớn cho nên đi lại rất thuận tiện.Susan mệt mỏi day trán trong lòng có chút bực bội. Nghĩ đến mối quan hệ vừa kết thúc trong lòng ê ẩm khó tả.Đột nhiên Susan nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong phòng ngủ, lẽ nào là ăn trộm. Cô nhẹ nhàng cầm cái kéo nhỏ tiếng về phòng mình, trong lòng có chút hồi hộp, lo sợ.Gầm…Cửa phòng mở ra, một bàn tay mạnh mẽ kéo cô vào trong, Susan định la lên nhưng tay của người đàn ông đã chắn ở miệng cô, làm cho cô không thể phát ra âm thanh.Sau một hồi vùng vẫy bất thành Susan mới thanh tĩnh nhìn rõ người kia là ai.Thấy cô không động nữa Tưởng Thần Hy mới buông tay ra. Trong phòng không mở đèn chiếu sáng, người đàn ông đứng im để Susan đấm một phát. Susan không biết cô đấm vào chỗ nào trên người Tưởng Thần Hy, chỉ cảm thấy bàn tay mình đau buốt. Vừa tung ra cú đấm thứ hai, tay cô bị bàn tay Tưởng Thần Hy bắt gọn. Hắn dùng sức kéo Susan vào lòng: - Đủ rồi.Đủ gì mà đủ? Hắn mang cô ra lợi dụng, đánh chết hắn cũng còn chưa đủ. Susan ra sức giãy giụa, tay cô vẫn bị Tưởng Thần Hy giữ chặt. Susan cứng người.Tưởng Thần Hy một bàn tay giữ chặt hai tay Susan đưa lên quá đỉnh đầu, tay còn lại ôm phía sau lưng cô. Để đề phòng cô giơ chân đạp hắn, một chân Tưởng Thần Hy kẹp vào giữa hai đùi Susan.Cô nhớ lại khoảng thời gian trước đây, mấy lần tiếp xúc thân thể. Mùi vị quen thuộc của Tưởng Thần Hy bao trùm lên Susan đầy mờ ám.Tim Susan đập mạnh, cô thở hổn hển cố gắng hết sức để thoát khỏi bàn tay của hắn nhưng càng bị giữ chặt hơn. Thân thể hắn ép sát vào người khiến cô có cảm giác tức thở. Với sức mạnh của Tưởng Thần Hy, Susan biết mình không thể thoát thân, cô lên tiếng: - Âu Thần Hy, rốt cuộc anh muốn gì? Không... phải gọi anh là Tưởng Thần Hy mới đúng.Tưởng Thần Hy bất động trong bóng tối không trả lời câu hỏi của cô.Một lúc sau hắn mới mở miệng: - Em hãy tha lỗi cho anh.- Đối với anh, tôi chỉ là con cờ để anh lợi dụng câu con cá to là Violet và Hoắc thiếu.Susan cười lạnh lùng, cố gạt bỏ sự ảnh hưởng của Tưởng Thần Hy đối với cô.- Tưởng Thần Hy bây giờ thì anh vui rồi. Anh đã đạt được mục địch, anh lợi dụng tôi để lừa Violet đi thắp hương, mượn lời của tôi để chị ấy tin rằng Mạc Trọng Huy là bị Tưởng Thiên nhập xác. Anh suýt chút nữa hại chị ấy bị thương, anh có biết chị ấy đối với tôi không chỉ là ân nhân mà còn như chị em ruột.Khóe mắt Susan bắt đầu ướt, cô uất ức mà nói tiếp:- Anh hy sinh cuộc sống yên bình của tôi để đổi lấy sự trả thù của anh. Anh đã thành công rồi. Anh đắc ý lắm phải không?...Lời nói của Susan bị nụ hôn của Tưởng Thần Hy nuốt trọn. Trong lòng cô vẫn hết sức phẫn nộ nên ra sức cự tuyết sự động chạm của hắn. Còn Tưởng Thần Hy kiên trì xóa bỏ mọi bất mãn của cô.Trong bóng tối họ không nhìn rõ mặt nhau, chỉ nghe thấy hơi thở gấp gáp của đối phương. Môi hắn chà xát môi cô, dần dần làm tan chảy ý chí phản kháng của cô. Không giống những lần trước, lần này Tưởng Thần Hy xuất hiện tiến sát gần cô, tiếp xúc ám muội, lại mang một nỗi đau đến cho Susan. Nỗi đau này như dao nhọn dần dần khắc sâu vào lòng cô, đến mức máu tươi tuôn trào. Thế nhưng Susn không thể cự tuyệt hắn. Trái tim cô luôn muốn tìm cách bào chữa cho hắn. Phát hiện này khiến Susan vừa phiền não vừa phẫn nộ. Có phải Tưởng Thần Hy cũng nhìn ra tình cảm của Susan dành cho mình quá mãnh liệt, nên hết lần này đến lần khác mới lợi dụng cô, chưa từng nghĩ đến cảm xúc của cô.Bàn tay của Tưởng Thần Hy đang ôm lưng Susan dịch chuyển lên phía trên đặt lên má cô. Hắn lau đi những giọt nước mắt rồi dùng sức bóp hơi mạnh, Susan đau quá đành mở miệng. Tưởng Thần Hy liền tấn công vào trong khoang miệng của Susan. Mùi hương của cô khiến hắn mê mẩn. Tưởng Thần Hy vương vấn đầu lưỡi mềm mại của cô, thưởng thức mùi vị của riêng cô, thứ mùi vị ngọt ngào quyến rũ, đầy nhớ nhung. Susan tức giận cắn mạnh một phát, cô lập tức cảm thấy vị tanh của máu trong miệng mình. Tưởng Thần Hy chỉ hừm một tiếng mà không thả cô ra. Nụ hôn của hắn ngược lại càng cuồng nhiệt hơn, như bắt cô phải nuốt trọn thứ ngọt ngọt tanh tanh kia. Hắn càng gấp gáp, đầu lưỡi càng tấn công mạnh mẽ, không bỏ qua bất cứ nơi nào của Susan.Tưởng Thần Hy lợi dụng cô nhưng hắn cũng yêu cô, chính hắn cũng không biết bản thân từ lúc nào lại xem trọng cô như vậy. Hắn áy náy, đau lòng nhưng hắn bất đắc dĩ phải làm như vậy, thù của cha hắn không thể không báo. Từ lúc Susan cắt đứt liên lạc với Tưởng Thần Hy, hắn mới cảm giác sự trống trải mà cô để lại.Susan dần cảm thấy toàn thân bất lực, cơ thể mềm nhũn. Cô trượt người xuống ngồi lên đùi rắn chắc của Tưởng Thần Hy đang đặt giữa hai chân cô. Sự tiếp xúc mờ ám này khiến tâm tư của cô dội lên một cảm giác bất thường. Tưởng Thần Hy buông tay xuống lưng Susan, xốc người cô đứng thẳng dậy. Susan rung mình nín thở khi người đàn ông cúi xuống ngậm lấy đầu ngực cô. Sự tiếp xúc của hắn khiến nơi nhạy cảm được giải phóng. Một dòng máu nóng tràn lên đại não rồi lại đột ngột rút đi khiến đầu óc Susan quay cuồng, cô chỉ biết bám chặt vào vai Tưởng Thần Hy, cảm thấy làn da dưới đầu ngón tay cô căng cứng.Cúc áo Susan bung ra từ lúc nào, để lộ bộ ngực với làn da trớn láng mát rượi dụ dỗ đôi môi của Tưởng Thần Hy. Chiếc áo con bằng vải ren cọ xát trên mặt của Tưởng Thần Hy, tạo cảm giác thô ráp hoàn toàn trái ngược với làn da của cô. Sự tiếp xúc này khiến hắn càng điên cuồng. Nơi nhạy cảm trên ngực Susan hơi ươn ướt, in dấu nụ hôn của Tưởng Thần Hy. Sự xâm chiếm cuồng nhiệt của hắn khiến cô cảm thấy hơi đau nhưng không thể kháng cự, cũng không muốn rời khỏi vòng tay hắn. Mọi tế bào trong cơ thể của Tưởng Thần Hy đều ham muốn có Susan nhưng không phải vào lúc này.Ý nghĩ đó khiến Tưởng Thần Hy dần bình tĩnh trở lại. Susan cũng bắt đầu tỉnh táo khi cảm nhận được cơ thể hắn đang hạ nhiệt. Tưởng Thần Hy vẫn ôm chặt Susan thở gấp gáp. Hắn cố đè nén bản thân: - Susan… Em không về bên cạnh anh cũng tốt. Ở Macao rất nguy hiểm, ở đây em là người của Khưu Dĩ Đình sẽ không có ai dám tổn hại em.Giọng nói Tưởng Thần Hy trầm đặc, tràn ngập dục tình không hề che giấu. Susan đỏ bừng mặt không thể đáp lời hắn. Ngón tay hắn vuốt ve trên làn da cô, dịch chuyển từ eo lên phía trước. Khi chạm vào ngực Susan, hắn dừng lại nắm chặt bàn tay buông thổng xuống:- Sau này có bất cứ chuyện gì cũng đừng đến tìm anh. Hy vọng có ngày em sẽ hiểu cho anh.Hắn nói vậy là có ý gì? Susan đột nhiên tỉnh hẳn khỏi cơn mê loạn. Cô cắn chặt môi cố không run rẩy nói lãnh đạm:- Sao nào? Anh không muốn tôi tìm anh bởi vì tôi đã hết giá trị lợi dụng phải không?Tưởng Thần Hy buông tay khỏi người Susan đặt lên bức tường lạnh lẽo phía sau, hắn không còn chạm vào người cô nữa. Hơi thở của hắn thổi nhẹ bên tai cô:- Sao em biết em không còn giá trị lợi dụng.Susan ngây người. Trong bóng tối, hương vị của Tưởng Thần Hy dần rời xa. Cô nghe tiếng cạch, cửa phòng mở ra. Tưởng Thần Hy dừng lại ở cửa phòng một lát, không hề quay đầu.- Susan. Từ giờ anh sẽ trả lại cho em sự bình yên.Hắn ngừng nói một vài giây: - Nhưng nếu em trở lại, anh cả đời này cũng sẽ không lừa gạt em một lần nào nữa.Susan đứng lặng yên trong bóng tối một lúc mới thờ thẫn lấy lại bình tĩnh ra ngoài chuẩn bị bữa tối.