Chương 33: Chương 33
Phó Gia Du ngẩng mặt nhìn Lý Thừa Nghiệp nói:- Tôi đi một chuyến đến phòng thí nghiệm của trường quân đội lấy mấy thứ này – Lý Thừa Nghiệp nhíu mày định nói gì đó, cô lập tức hiểu hắn định nói gì cắt ngang – Còn một vài thứ trong phòng thí nghiệm không có, tôi nhờ anh với Kha Vũ đi một chuyến đến nhà máy hóa học của người Nhật để lấy đi.Nuốt lại lời định nói, Lý Thừa Nghiệp gật đầu đồng ý.Tuy nhà máy hóa học của người Nhật được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt nhưng cũng không làm khó Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ lấy được thứ bọn họ muốn.Đem được những thứ đó về, Kha Vũ nhìn Phó Gia Du hí hoáy làm thứ gì đó, trộn lẫn những thứ hóa chất đó lại với nhau, hắn vô cùng khó hiểu nghi vấn:- Phó Gia Du, cô làm mấy cái này làm gì?- Đợi xong rồi anh sẽ biết – Phó Gia Du không trả lời thẳng mà nói.Kha Vũ đành tiếp tục im lặng quan sát chờ đợi.Khoảng mười lăm phút sau, Phó Gia Du đem lửa đốt hỗn hợp hóa chất vừa trộn, ánh lửa lập lòe sáng như phóa hoa đốt cháy ăn mòn cả sắt, mọi người kinh ngạc trợn tròn mắt, Kha Vũ ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời:- Đây… đây rốt cuộc là cái gì?- Đây chính là khoa học, không phục không được, không phải Trịnh sư phụ đã nói cho chúng ta tình hình của hầm dưới đất sao, hầm dưới đất của cửa hàng Tây với hầm dưới đất của ngân hàng Nhật Bản thông với nhau, chỉ cách một bức tường, điểm khác duy nhất là nhiều hơn một bức tường làm bằng sắt dày một mét, ngày mai chúng ta sẽ dùng cái này làm cháy bức tường sắt đó – Phó Gia Du giải thích rõ ràng với bọn họ.Nếu như chỉ nghe Phó Gia Du nói bọn họ nhất định không tin, bây giờ đã tận mắt chứng kiến, ngay cả người bình tĩnh như Lý Thừa Nghiệp cũng vui mừng thốt lên:- Tốt, tốt.Kha Vũ cũng giơ ngón cái mỉm cười khen ngợi sự thông minh của Phó Gia Du.Tiếp tục bọn họ bàn tính kế hoạch ngày mai nên làm thế nào.Đầu tiên, Lý Thừa Nghiệp cùng Phó Gia Du dẫn theo Kha Vũ và mấy người của đội hành động lấy danh nghĩa chuyển hàng đi vào cửa hàng Tây.Nhân lúc bọn họ không đề phòng, mấy người Lý Thừa Nghiệp lấy súng ép buộc bắt giam mấy người trong cửa hàng Tây, cho vài người giả trang thành người Nhật vẫn mở cửa cửa hàng để tránh người khác nghi ngờ, còn ba người Lý Thừa Nghiệp, Phó Gia Du và Kha Vũ thì đi xuống tầng hầm của cửa hàng Tây.Trong vòng mười phút, bọn họ phải nhanh chóng phá bức tường nằm giữa cửa hàng Tây và ngân hàng Nhật Bản.Phó Gia Du nhìn bọn họ một cái, rồi xoay người đi ra bên ngoài, cô có một nhiệm vụ khác, tiếp đón người Nhật đến kiểm tra, Lý Khiêm giả trang người Nhật giải thích:- Vừa nãy chuyển đồ xuống dưới đó không cẩn thận làm rơi một cái rương dọn xong rồi.- Cái rương? – Người Nhật nhìn một vòng không phát hiện bất kì điều gì khác thường liền xoay người đi ra ngoài.Ở dưới tầng hầm, Lý Thừa Nghiệp dùng hỗn hợp hóa chất đốt cháy bức tường làm bằng sắt, Phó Gia Du vẫn canh chừng bên ngoài, phát hiện bên phía Nhật Bản có dị động, bọn họ không thể tiếp tục do dự, đành phải bắt đầu nổ súng.Hai bên bắt đầu giao chiến, kinh động những người bên trong tầng hầm, bọn họ kinh ngạc, suy đoán bên ngoài chắc chắn có dị động gì đó, Lý Thừa Nghiệp hối thúc:- Mau động thủ.Tiếng súng còn kinh động những người Nhật ở bên trong căn hầm của ngân hàng Nhật Bản chạy ra bên ngoài.Lúc này Lý Thừa Nghiệp phá tan bức tường thông giữa ngân hàng Nhật Bản và cửa hàng Tây, bắn chết hai tên Nhật canh chừng, với sự giúp đỡ của Trịnh Hoàng nhanh chóng lấy đi rương chín tầng khóa.Người Nhật ở bên ngoài bị Phó Gia Du cầm chân, lập tức phát hiện có điều gì đó không ổn, xoay người chạy lại vào bên trong, nhưng lúc này hầm bí mật của ngân hàng Nhật Bản đã bị Lý Thừa Nghiệp khóa lại từ bên trong.Trong khi bọn họ còn đang giằng co với chiếc cửa khóa, thì mấy người Lý Thừa Nghiệp đã thoát ra từ cửa hàng Tây với sự hiệp trợ của Phó Gia Du, ngồi trên xe kéo đuổi tới.Khi người Nhật đuổi ra tới, trên đường đã toàn xe kéo, người Nhật rối loạn không thể bắt được bất cứ ai.Bọn họ lấy được rương chín tầng khóa, Trần Xuân Khánh và Trịnh Hoàng kết hợp nhanh chóng mở được rương chín tầng khóa, Phó Gia Du nhanh tay lấy mấy tờ giấy bên trong ra.Trong lúc đó, cô làm như vô tình làm rơi mấy tờ giấy trong tay xuống đất, liếc mắt ra hiệu với Hàn Tịnh, Hàn Tịnh lập tức ngồi xuống giả vờ cùng nhặt với Phó Gia Du, thực chất là thay Phó Gia Du che khuất tầm nhìn của mọi người, để cho cô cất đi một số tờ giấy, tờ giấy mà cô cất đi là biên lai nhận hàng của Đảng Cộng sản.Hành động của Phó Gia Du nhanh như chớp lại phối hợp ăn ý với Hàn Tịnh nên dù mọi người có chút khó hiểu nhưng lại không khiến ai nghi ngờ.Khi bọn họ lấy được tờ biên lai lập tức đi lấy đồ tìm đường chuyển về Trùng Khánh, hoàn thành xong mọi chuyện, Hàn Tịnh vẻ mặt hoảng hốt xông vào nói:- Chị Gia Du không xong rồi, Mỹ và Nhật đã khai chiến rồi, người Nhật nhất định sẽ nhanh chóng đánh vào tô giới.Thiên Tân không an toàn nữa.- Được, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi – Phó Gia Du lập tức quyết định, những người khác đều đồng ý.Hoàn thành nhiệm vụ, Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du đi thẳng đến phòng của Lý Kế Xương, ông ta nhìn thấy hai người bọn họ nét mặt vui mừng nói:- Hai người về rồi sao, nhiệm vụ lần này tôi đã nghe báo cáo, làm rất tốt.Thực sự rất tốt – Đây vốn là một hành động bất khả thi nếu không tổ chức cũng sẽ không điều động đội đặc chiến hành động ở Thượng Hải, không ngờ hai người bọn họ có thể hoàn thành thuận lợi lại không có một ai bị thương, quả nhiên khiến ông nở mày nở mặt.Phó Gia Du và Lý Thừa Nghiệp nét mặt dửng dưng giống y như nhau, không hề có chút vui mừng nào với lời khen của Lý Kế Xương, Phó Gia Du thản nhiên nói:- Đó là nhiệm vụ của tôi.Lý Kế Xương vô cùng thưởng thức sự bình tĩnh cẩn trọng của bọn họ nói:- Được rồi, hai người quay về nghỉ ngơi trước đi, tôi cho hai người nghỉ ba ngày.Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du tất nhiên đồng ý, xoay người cùng rời khỏi.Tối hôm đó, Phó Gia Du đợi ở bên ngoài cửa của Cẩn gia, nhìn thấy Cẩn Gia Lạc trở về lên tiếng gọi:- Gia Lạc.Cẩn Gia Lạc nghe thấy tiếng gọi lập tức xoay người nhìn thấy Phó Gia Du lập tức vui mừng chạy tới, mỉm cười nhẹ nói:- Gia Du, em trở về rồi sao? – Lại kéo Phó Gia Du một cái xem xét khắp nơi trên người cô lo lắng hỏi – Em có bị thương không? – Chuyện Phó Gia Du đi làm chắc chắn là chuyện nguy hiểm nhưng hắn biết bản thân không thể ngăn cản cô, chỉ có thể tôn trọng cô.Đáy lòng Phó Gia Du mềm mại như dòng nước ấm chảy qua, nhếch miệng cười khẽ lắc đầu đáp lại:- Không có, em không có bị thương – Kéo hắn một cái đề nghị - Đi thôi, anh cùng em đi Xa Sơn một chuyến đi.- Xa Sơn? Bây giờ trời lạnh như vậy lên núi làm gì chứ? – Cẩn Gia Lạc khó hiểu hỏi.Phó Gia Du mỉm cười không trả lời chỉ hối thúc hắn:- Đi thôi.Cẩn Gia Lạc nghi hoặc tự mình lái xe đưa Phó Gia Du lên núi Xa Sơn, vừa tới nơi Phó Gia Du đã háo hức tự mình mở cửa xe chạy đến lang cang chỗ đỉnh núi, phóng mắt nhìn toàn cảnh Thượng Hải thu nhỏ vào ban đêm, nhiều ánh đèn nhiều ngôi nhà trở thành những điểm sáng, thật sự tuyệt đẹp, miệng không nhịn được cảm thán:- Đẹp, thật sự tuyệt đẹp, Thượng Hải đều ở đây hết rồi..