Chương 36: Chương 36
Không biết Cẩn Gia Lạc đã đứng bao lâu, Phó Gia Du cũng đứng bấy lâu, đêm đó chính là một đêm khó ngủ với cả Phó Gia Du lẫn Cẩn Gia Lạc.Phó Gia Du điên cuồng tìm cách muốn tìm ra chuyện năm xưa nhưng không hề có bước đột phá nào, cô không cách nào điều tra Lưu gia mà không kinh động đến Lưu Nhân.Hành động của cô đã kinh động đến hắn, Lưu Nhân đang tìm cách tìm ra cô, cô không thể không dừng lại, bây giờ cô vẫn chưa muốn nói với Lưu Nhân về thân phận của cô.Phó Gia Du cảm thấy vô cùng bực dọc, nghĩ rồi lại nghĩ, thực sự không nghĩ ra bản thân nên làm sao, mắt lia qua nhìn thấy đồ ăn để trên bàn, cô nhớ đến một người.Đây là điểm tâm Cẩn Gia Lạc mua cho cô, mấy ngày nay giữ lời hứa với cô Cẩn Gia Lạc không đến tìm cô, nhưng vẫn đều đặn đưa điểm tâm sáng cho cô.Bắt đầu từ Lưu gia không được, cô có thể bắt tay điều tra từ Cẩn gia vậy, Cẩn Gia Lạc là một quân cờ để cô lợi dụng.Ngẫm nghĩ một lát, chần chừ một hồi lâu, Phó Gia Du cầm điện thoại bấm một dãy số quen thuộc, chuông reo không bao lâu thì có người bắt máy, một giọng nói quen thuộc:- Alo, ai thế?Lại vẫn chần chừ, Phó Gia Du vẫn mở miệng:- Là em.Bên kia thanh âm vui mừng kêu lên:- Tiểu Du, là em sao? Thực sự là em sao? – Người bên kia đầu dây thực sự rất vui mừng và có chút khó có thể tin.Phó Gia Du cũng cảm nhận được điều đó, cô hơi khựng lại đôi chút lại mở miệng nói tiếp:- Hôm nay việc của em xong rồi, chúng ta đi ăn cơm được không?- Được chứ, em muốn ăn gì? – Người bên kia tất nhiên nhanh chóng đồng ý.- Chúng ta đến nhà của anh ăn đi, lâu rồi em cũng không gặp được Tú nhi – Phó Gia Du đề nghị.Người bên kia lại tiếp tục vui mừng kêu lên:- Thật sự? Em muốn đến nhà anh ăn cơm – Đến nhà ăn cơm chính là một bước thừa nhận mối quan hệ của bọn họ, nghe được Phó Gia Du đến nhà ăn cơm hắn thật sự có chút không tin được.Nghe được thanh âm vui mừng không nén lại được, đáy lòng của Phó Gia Du lại có chút đau, có thêm một chút có lỗi đang lợi dụng người khác chỉ nói một thêm một câu rồi cúp máy:- Bảy giờ tối đến nhà đón em.Tối hôm đó, Phó Gia Du cùng Cẩn Gia Lạc bước chân vào Cẩn gia, Cẩn Gia Tú vẫn chưa về tới, hai người bọn họ trước tiên đi dạo trong hoa viên, tay nắm tay từng bước từng bước.- Lần đầu tiên chúng ta đi dạo trong hoa viên này chỉ mới quen biết nhau, không ngờ lần nữa dạo bước chúng ta đã ở bên nhau – Cẩn Gia Lạc vui vẻ cảm thán.Phó Gia Du lại không cảm nhận được sự vui vẻ đó, lúc đó cô bước chân vào ngôi nhà này với sự hiếu kì cùng tình cảm dành cho Cẩn Gia Tú, nhưng giờ đây cô lại mang mục đích bước vào đây, thân phận đã khác tình cảm đã khác, trong lòng cô dấy lên nỗi hận, sự xa hoa của Cẩn gia bây giờ có thể được đánh đổi bởi máu tươi của Hà gia.Cẩn Gia Lạc nói một hồi lâu lại không nghe Phó Gia Du trả lời, nghi hoặc quay người sang nhìn cô khẽ gọi:- Tiểu Du… Tiểu Du… em đang nghĩ gì mà bần thần thế?Nghe tiếng gọi, Phó Gia Du giật mình hồi thần nhìn hắn lắc đầu nói:- Không có, em chỉ đang nghĩ đến hôm chúng ta lần đầu gặp nhau mà thôi, em va phải anh có chăng đó chính là định mệnh – Cô đang viện cớ che giấu suy nghĩ thật sự của bản thân.- Định mệnh, nói rất hay, chúng ta chính là định mệnh của nhau – Cẩn Gia Lạc không chút nghi ngờ lời nói của Phó Gia Du.Trên gương mặt của Cẩn Gia Lạc không che giấu được sự vui sướng hạnh phúc, Phó Gia Du chợt cảm thấy có lỗi, cô có sai chăng, Cẩn Gia Lạc thực chất chỉ là một người vô tội mà thôi.Phó Gia Du há miệng muốn nói gì đó lại bị một thanh âm cắt ngang:- Chị Gia Du – Cẩn Gia Tú từ bên ngoài về tới nghe nói Phó Gia Du đang ở đây nên chạy vội tới đây, người chưa tới thanh âm đã tới trước.Phó Gia Du vội vàng lui khẽ ra sau một bước giữ khoảng cách với Cẩn Gia Lạc khiến cho hắn vô cùng khó hiểu, cô không thể giải thích lạ quay sang nhìn Cẩn Gia Tú đang tới nở nụ cười nói:- Đúng vậy, chị vừa mới tới.Cẩn Gia Tú nắm lấy tay của Phó Gia Du vui vẻ nói:- Gần đây không tìm được chị, em rất nhớ chị, ngày mai chúng ta có thể cùng đi dạo phố được không chị?Đối diện với đôi mắt long lanh chân thành của Cẩn Gia Tú, lòng của Phó Gia Du bất giác mềm hẳn đồng ý:- Được, ngày mai rủ thêm Tịnh nhi chúng ta cùng đi.Cẩn Gia Lạc có chút gai mắt hình ảnh trước mắt lên tiếng:- Cơm tối chuẩn bị xong rồi, chúng ta vào trong thôi – Hắn sẽ không nói là bản thân ghen tị đâu, muốn đưa tay nắm tay Phó Gia Du nhưng vẫn bị Cẩn Gia Tú giành trước, nhìn hai người đi phía trước đôi mắt lóe lên, lần đầu tiên hắn thật sự cảm thấy em gái của hắn khá phiền toái.Lúc này, Phó Gia Du rốt cuộc gặp được Cẩn Thiên, mọi cảm xúc không nỡ đối với Cẩn Gia Lạc và Cẩn Gia Tú dường như bị tan biến trong chốc lát, chỉ còn nỗi hận, tại sao, tại sao, theo như cô điều tra Cẩn Thiên cùng cha cô Hà Gia Viễn chính là anh em kết nghĩa, tình cảm không khác ruột thịt, cô nghĩ mãi vẫn không ra lý do ông ta nhắm mắt làm ngơ trước thảm cảnh của Hà gia.Khoảnh khắc nhìn thấy Cẩn Thiên, nỗi hận tràn ngập trái tim của cô, đôi mắt lóe lên sự tức giận, bỗng nhiên có người kéo cô một cái gọi:- Tiểu Du, sao em lại thừ người ra nữa thế?Phó Gia Du tỉnh thần thu lại hết mọi biểu tình nói:- Bác Cẩn, hôm nay lại đến quấy rầy.Cẩn Thiên cũng cảm nhận được ánh mắt Phó Gia Du nhìn ông có chút kì lạ nhưng chỉ một chốc thoáng qua nên ông cũng không để ý lắm, mỉm cười đáp lại:- Không quấy rầy, con là bạn của Lạc nhi và Tú nhi, cứ thường xuyên đến nhà chơi.Phó Gia Du nhìn Cẩn Thiên lại nhìn Cẩn Gia Lạc và Cẩn Gia Tú mới gật đầu đồng ý, thường xuyên đến đây có thể giúp cho cô điều tra được chút chuyện gì đó liên quan đến Hà gia năm xưa.Ngồi trên bàn ăn, Phó Gia Du giả vờ không cẩn thận đánh đổ chén canh trên người làm cả quần áo dính đầy nước canh bị bẩn.Cẩn Gia Lạc vội vàng đến bên cạnh cô lo lắng hỏi:- Tiểu Du, em có sao không? Có bị phỏng không?- Chị Gia Du, chị sao rồi? – Cẩn Gia Tú cũng lo lắng hỏi.Phó Gia Du lắc đầu đáp lại:- Không sao, không bị phỏng, chỉ là quần áo bị bẩn hết rồi.- Chị mặc tạm đồ của em là được – Cẩn Gia Tú đề nghị.Phó Gia Du tất nhiên đồng ý, bọn họ cùng đi đến phòng của Cẩn Gia Tú, Cẩn Gia Tú tìm kiếm trong tủ quần áo đưa một bộ cho Phó Gia Du nói:- Chị mặc bộ này đi, bộ này em mới mua chưa mặc bao giờ.- Em đi xuống ăn cơm với mọi người trước đi, chị tắm thay bộ y phục rồi xuống ngay – Phó Gia Du đề nghị.Cẩn Gia Tú không suy nghĩ gì lập tức đồng ý:- Được, em đi xuống trước.Phó Gia Du nhìn Cẩn Gia Tú quay người ra cửa, bản thân nhanh chóng tắm rửa thay y phục, lại cẩn thận nghe thanh âm bên ngoài, xác định không còn ai khác mới bước ra ngoài.Mục đích của cô chính là thư phòng của Cẩn Thiên, cô không quên trong đó một tủ bảo hiểm, lần trước bị cản trở cô đã mất đi cơ hội, lần này cô nhất định phải xem bên trong chứa những gì..