Chương : 30
Nam Cung Nhã một chút đã nghe ra. Người đang đập cửa ở bên ngoài không phải ai khác mà đúng là đệ đệ thích hồ nháo của nàng, Nam Cung Tụng. Mà hắn vừa mở miệng liền lập tức gọi tên Lưu Trưng, khẩu khí nghe thấy cũng rất là quen thuộc. Điều này làm cho Nam Cung Nhã vô cùng nghi ngờ, nàng nhịn không được liếc mắt nhìn Lưu Trưng một cái, nhưng Lưu Trưng lại nhíu mày, xoay người đi mở cửa.
“Chuyện gì?”
“Còn có thể có chuyện gì?” Nam Cung Tụng tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua trong phòng: “Quả nhiên chuyến đi của ta đến đây là đúng. Tiểu Nhã Nhã nhà ta lại bị ngươi giấu ở trong phòng.” Kỳ thật hắn chính là vừa mới tặng cây trâm bảo thạch cho Công Nghi Ngưng, nhưng Công Nghi Ngưng lại nói ra lý do tại sao Nam Cung Nhã lại đột nhiên muốn tặng nàng cây trâm dĩ nhiên là vì đổi lại cây trâm hoa mà Lưu Trưng tặng. Lần này Nam Cung Tụng bình tĩnh không nổi, vội vã quyết định chạy tới để hỏi cho bằng được.
Lưu Trưng không phản bác, chính ra tránh đường để cho Nam Cung Tụng vào phòng.
“Cái gì mà tiểu Nhã Nhã... Ta là tỷ tỷ của ngươi!” Nam Cung Nhã nghe được câu kia lại mất hứng: “Nam Cung Tụng! Ta so với ngươi lớn hơn mấy tháng đấy!”
“Nga...” Nam Cung Tụng chớp chớp hai mắt, chỉ làm như không nghe không gặp.
Nam Cung Nhã tức giận hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Ghét ta như vậy? Vẫn là ta quấy rầy...” Nam Cung Tụng cau mày, ý vị thâm trường nhing thoáng qua Lưu Trưng dò hỏi: “... Chuyện tốt của các ngươi?”
“Ngươi nói hươu nói vượn! Cái gì... Cái gì chuyện tốt!”
Nam Cung Nhã nói chưa hết lời, vừa nói ra, người khác còn không có thế nào, nàng lại đỏ mặt trước.
Lần này làm cho Nam Cung Tụng thay đổi sắc mặt, hắn nhướn mày hỏi: “Vẫn là các ngươi thực.. Thực có chuyện gì?”
“Chúng ta... Có thể có chuyện gì?”
Vẻ mặt Nam Cung Nhã có vẻ chột dạ.
“Vậy ngươi đỏ mặt cái gì? Diệp Lưu Trưng rốt cuộc làm cái gì?” Nam Cung Tụng thấy bộ dáng Nam Cung Nhã giống như thiếu nữ hoài xuân, càng thêm nghi ngờ, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu thét hỏi: “Diệp Lưu Trưng! Ngươi có còn nhớ ngày hôm qua ngươi là nói như thế nào sao? Ngươi nói cùng nàng không liên quan, hiện giờ lại là chuyện gì xảy ra?”
Tuy rằng “Cùng nàng không liên quan” câu này làm cho Nam Cung Nhã có chút buồn bực. Nhưng nghe khẩu khí của Nam Cung Tụng, tựa hồ hắn cùng Lưu Trưng có cái gì trao đổi cùng nói chuyện mà nàng không biết. Nam Cung Nhã nhất thời quên mất việc không vui, có chút không hiểu nhìn theo Lưu Trưng, muốn từ Lưu Trưng nhận được lời giải thích.
Lưu Trưng cũng chuyển mắt nhìn sang Nam Cung Nhã.
Nếu là mấy ngày trước Lưu Trưng đương nhiên chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ làm ra chuyện như vậy. Nhưng nếu đã xảy ra, nàng cũng không tính toán lảng tránh.
Kỳ thật nàng cùng Nam Cung Tụng cũng chỉ nói chuyện với nhau hai lần.
Một lần là ở Yên Vũ đình, khi Nam Cung Tụng gặp chiếc thuyền nhỏ trực tiếp đổ ở trước mặt Lưu Trưng, Nam Cung Nhã cùng Công Nghi Ngưng lại đều cùng Lưu Trưng nói chuyện, liền để tâm đi lên nói chuyện, hỏi thân phận cùng lại lịch của nàng. Laand thứ hai chính là đêm khuya hôm qua Nam Cung đi đến tìm nàng, Nam Cung Tụng đi theo, thấy Nam Cung Nhã cầm trâm hoa rời đi mới xuất hiện lên hỏi. Bất quá khi đó, Lưu Trưng trả lời vô cùng rõ ràng, nàng cùng Nam Cung Nhã chính là bình thủy tương phùng, cũng không liên quan.
Nhưng hôm nay...
Trước khác, nay khác.
Tâm tư của Lưu Trưng đơn giản, cho tới bây giờ đều là một khi đã quyết định, liền sẽ không sửa đổi. Tình cảnh lúc này, đương nhiên cũng giống nhau.
“Ta nhất định sẽ đối nàng phụ trách.”
Phụ...
Lại là phụ trách.
Đáy lòng Nam Cung Nhã vừa cảm thấy buồn cười lại ẩn ẩn có chút ngọt ngào, này... Lưu Trưng... Như thế nào nào lại cứ thích nói “Phụ trách'? Nàng cũng không phải là trách nhiệm hay phiền toái! Nàng chính là... Đại khái chỉ muốn cả đời có thể cùng Lưu Trưng ở cùng một chỗ, sống thật vui vẻ. Bất quá từ khi các nàng ở chung đến này, Nam Cung Nhã cũng cơ bản hiểu được cách thức diễn đạt của Lưu Trưng. Nếu nàng còn thật sự nói phải “Phụ trách”, vậy liền coi như một loại thừa nhận quan hệ giữa hai người các nàng, thậm chí tính là... Hứa hẹn nữa.
Ai ngờ một câu kia vừa nói ra, sắc mặt Nam Cung Tụng lại càng khó coi.
Từ góc độ của một người nam nhân đến nhìn, nói ra “Nhất định phụ trách” như thế--------
Tựa hồ chỉ có một loại khả năng.
Đó chính là tiểu tỷ tỷ ngốc nghếch của hắn đã bị tên xú (xấu) tiểu tử ra vẻ đạo mạo này lừa bịp! Nói không chừng... Còn... Thật sự làm cái gì đó?! Nam Cung Tụng trời sinh tính tình nóng nảy, không kiềm chế được. Tuy rằng từ nhỏ thích lấy trêu đùa Nam Cung Nhã làm vui, nhưng ở trong lòng hắn, hắn khi dễ Nam Cung Nhã thì thôi, đó là cách biểu đạt tình cảm của Nam Cung gia, nhưng nếu người không có quan hệ cũng dám...
Kia quả thực là vô liêm sỉ, tội ác tày trời!
Sắc mặt Nam Cung Tụng xanh mét, không hề nhiều lời, rút tay lại lấy ra cây sáo làm từ trúc tím deo ở bên hông, hướng Lưu Trưng tung ra một kích!
Lần công kích này vừa nhanh vừa dữ, mang theo một cỗ kình phong, thanh thế kinh người. Mặc dù vũ khí trong tay hắn chỉ là một ống sáo, nhưng so với đao kiếm sắc bén còn nguy hiểm hơn. Bất quá Lưu Trưng phản ứng cũng không kém. Mắt thấy cây sáo sắp giáp mặt mà đến, nàng liền lui vài bước. Nhưng trong căn phòng nhỏ bé lại có bản trà, tủ áo, khó khăn lăm mới có thể tránh được chiêu này.
Một chiêu này của Nam Cung Tụng chưa đủ, dưới tay lại liên tiếp ra mấy chiêu sắc bén đánh về hướng Lưu Trưng.
Sau một lúc, Lưu Trưng cũng từ từ nhìn ra, tuy rằng hắn sử dụng một cây sáo bé nhỏ, nhưng chiêu pháp thực tế sử dụng lại là đao pháp mạnh mẽ, phóng khoáng.
Đây thật không đơn giản.
Thế nhân thường nói cử trọng nhược khinh, hoặc là cậy mạnh, hoặc là xảo kình, mà công phu cùng chiêu thức của Nam Cung Tụng lại là 'Cử khinh nhược trọng', chỉ dùng một cây sáo nho nhỏ, lại phảng phất có thể biến ra một trận đao quang kiếm ảnh không chút kẽ hở.
Lưu Trưng không dám đánh bừa, cũng thật sự không muốn cùng Nam Cung Tụng đánh bừa.
Nàng chính là lui bước về sau, tránh trái tránh phải.
Cũng may, Lưu Trưng luyện bộ Huyễn Ảnh đã một thời gian. Ngày trước chỉ có luyện tập mà không có cơ hội lâm trận đối địch, phen này thật sự vừa lúc đem bộ pháp vân dụng vào thực tế một lần. Nghi như vậy, nàng cũng liền không sốt ruột, chính là càng thêm cẩn thận ứng đối, dưới chân không ngừng, đem toàn bộ cảm giác cùng khả năng của cơ thể đều huy động lên. Thân hình nàng biến hóa cực nhanh, nhìn như dễ dàng tránh né hết thảy, nhưng kỳ thực đều là hung hiểm vạn phần.
Nam Cung Nhã ở một bên đã sớm sợ ngây người, biến hóa này căn bản nàng không đối phó kịp.
Trước mắt hai người này đang nói chuyện êm đẹp, nhưng Nam Cung Tụng không biết tại sao, lại bắt đầu nổi điên lên, lại còn dùng chiêu thức độc ác như vậy để đối phó Lưu Trưng!
“Dừng tay!”
“Dừng tay!”
Nam Cung Tụng dường như không nghe thấy, không ngừng hạ thủ.
“Nam Cung Tụng!”
Chiêu thức của Nam Cung Tụng dần chậm lại, nhưng cũng không phải vì hắn thật sự tính toán buông tha Lưu Trưng, mà là đột nhiên phản thủ biến chiêu, cây sao biến nhẹ dần, hóa thành một mảnh lưới, nhiều lần đâm vào mấy chỗ yếu hại của Lưu Trưng.
Lưu Trưng không có nội lực, đánh nhau sống chết hồi lâu. Đến giờ phút này thật sự không hề cón sức lực, động tác cũng trở nên trì trệ, chậm chạp dần. Mắt thấy mấy lần không tránh được, nàng chỉ có thể đưa tay rút ra Lang Vân kiếm. Nhưng còn chưa đụng được tới Lăng Vân kiếm, đã có người nhảy đến chắn trước mắt nàng.
Trong phòng này không có người thứ tư, đương nhiên người nhảy vào chính là Nam Cung Nhã.
Khí thế của Nam Cung Tụng đang thịnh, mắt thấy sắp đắc thủ, lúc này phát hiện Nam Cung Nhã không hề có võ công vọt lên phía trước liền cả kinh không nhỏ. Hắn vội vàng triệt lực, liên tục lui nhanh vài bước mới có thể đứng vững được thân mình.
Dừng lại bước chân, Nam Cung Tụng liền nổi giận nói: “Diệp Lưu Trưng! Ngươi có xấu hổ hay không thế nhưng để cho nữ nhân chắn ở phía trước!”
Lưu Trưng vẫn còn có chút thở hổn hển, nhưng cũng rất ngạo khí đem Nam Cung Nhã đang che ở trước mặt kéo lại phía sau mình, mới nói: “Ta cũng không rõ, ngươi vì sao phải giết ta.”
Nam Cung Nhã lại càng trực tiếp, nói thẳng một câu: “Nam Cung Tụng! Ngươi có phải điên rồi phải điên rồi phải không?”
Nam Cung Tụng đương nhiên vô cùng tức giận: “Ngươi... Ngươi như thế nào... Còn giúp hắn!”
“Ta đương nhiên giúp nàng, ta cùng với nàng...”
“Ngừng! Ta cũng không muốn nghe... chuyện của các ngươi!” Diệp Lưu Trưng, ngươi nếu thật tình thích nàng, liền càng không nên bôi nhọ nàng như vậy.” Nam Cung Tụng nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng âm thầm oán hận nghĩ, đây là lời thường nhân vẫn nói, sinh nữ hướng ngoại? (
“Ngươi muốn ta như thế nào?” Lưu Trưng trầm giọng hỏi.
Các ngươi... Các ngươi như vậy...” Nam Cung Tụng có chút không biết nói tiếp như thế nào. Kỳ thật hắn ngày thường thích nhất trêu đùa thế nhân vấn vâng theo nhân nghĩa lễ pháp, nhưng nói bình thường như vậy là một chuyện. Hiện giờ phát sinh ở trên người thân của mình lại chuyện khác. Nghĩ như vậy, hắn không khỏi có chút cười khổ nói: “Ta cũng không phải người ngoanc cố không chịu thay đổi, nhưng các ngươi không minh bạch như vậy... Thật sự là kỳ cục.”
“Chúng ta làm sao không minh bạch!” Nói tới đây Nam Cung Nhã lại đứng thẳng eo: “Chúng ta chính là có hôn thư đấy! Triều đình đã chứng thực, người bên ngoài càng không thể nói gì!”
Lúc này Nam Cung Tụng cũng chấn động.
Lúc trước Nam Cung Nhã bỏ trốn cùng Thượng Quan Sách Vân khiến chuyện huyên náo rất lớn, nhưng vì mặt mũi, Nam Cung gia đành đem chuyện này che xuống dưới, chỉ nói đối với bên ngoài Nam Cung Nhã sinh bệnh cấp tính, không thể thấy khách lạ. Một bên lại phái người đi tìm, nghĩ muốn đem Nam Cung Nhã trở về trước khi phát sinh chuyện gì. Đến lúc đó lại tức khắc đem việc đính hôn của nàng cùng Thượng Quan Sách Vân thực hiện.
Không lâu sau, đại chưởng quỹ của Long Hưng tiêu cục đột nhiên truyền tin tức đến, nói ở Thanh Thủy trấn gặp qua Nam Cung Nhã, nhưng lại không nhắc tới Thượng Qua Sách Vân. Nam Cung Nhã vừa tức vừa vội, tự mình dẫn người tới, cho nên võ lâm đại hội chỉ phái hai nhi tử đến.
Nam Cung Tụng nguyên tưởng rằng Nam Cung Nhã là hướng về Thượng Quan Sách Vân, nếu không như thế nào lại cùng hắn bỏ trốn? Như vậy hắn liền đoán rằng, nhất định là Diệp Lưu Trưng biết được thân phận của Nam Cung Nhã, liền quyết định sử dụng thủ đoạn đê hèn để lừa nàng.
Nhưng hiện tại, xem ra...
Giống như mọi chuyện đều không phải như vậy?
Nam Cung Nhã thấy Nam Cung Tụng rốt cuộc bình tĩnh lại, liền đem chuyện phát sinh dọc đường nói tất cả cho hắn một lần. Đương nhiên, trọng điểm là miêu tả Thượng Quan Sách Vân có bao nhiêu xấu xa, Lưu Trưng cỡ nào tốt đẹp.
Nam Cung Tụng vừa nghe đến tiền đặt cược cho ván bài, sắc mặt lập tức xanh mét, chỉ kém không lập tức phóng đi tìm Thượng Quan Sách Vân liều mạng.
Nam Cung Nhã cũng thấy kỳ quái, bình thường Nam Cung Tụng luôn một bộ dạng lạnh lùng xuất trần, tựa hồ cài gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tim của hắn, nhưng hôm nay mới nói hai ba câu liền một bộ muốn nổi điên đâu?
Thật là một người tính tình nóng nảy.
Nghe kể xong mọi chuyện, sắc mặt Nam Cung Tụng càng lạnh hơn, ánh mắt nhìn về phía Lưu Trưng cũng không hiền lành đi chút nào: “Ta mặc kệ ngươi là thắng được vẫn là cướp được, cũng không quản các ngươi có... hôn thư hay không. Ngươi nếu là thật tâm, liền nhất định phải qua một cửa của Nam Cung gia. Chúng ta Nam Cung thế gia cao thấp mấy trăm người, nhất định phải cho bọn họ mỡi người đều phải chấp nhận ngươi, ngươi mới có tư cách cùng tiểu tỷ tỷ ta ở cùng một chỗ. Đến lúc đó còn phải tam môi lục sính nghênh nàng xuất giá, nếu không... Đừng nói là Nam Cung thế gia chúng ta, cho dù chỉ một mình ta Nam Cung Tụng một người cũng không tha cho ngươi!”
“Ân.”
Lưu Trưng chỉ trả lời một chữ, nhưng một chữ này lại vô cùng chân thành.
Nam Cung Tụng lại nghĩ nghĩ, mới nói: “Bất quá, nếu tiểu tỷ tỷ ta thích ngươi, ta cũng cho ngươi một cơ hội.”
“Nam Cung Nhã nghe đến đó, lại dâng lên một chút hưng trí, cướp lời hỏi: “Cơ hội gì?”
“Ngày mai bên trong Cẩm Quỳ sơn trang thiếp lập lôi đài, cấp hậu bối một cơ hội luận bàn trao đổi. Đến lúc đó ngươi đi khiêu chiến Thượng Quan Sách Vân, nếu ngươi có thể thắng hắn, tương lai Nam Cung thế gia có làm khó ngươi, ta ít nhiều sẽ giúp ngươi một chút, nhưng nếu ngươi thua...” Bên môi Nam Cung Tụng nhếch một nụ cười: “Tôi chẳng những sẽ không giúp ngươi, còn có thể tìm mọi cách cản trở... Đến khi chia rẽ được các ngươi mới thôi.”
“Nam Cung Tụng cũng không quan tâm nhiều như vậy, bất quá lúc tới cửa hắn lại ngưng một chút.
“Nhớ rõ ngày mai đánh nhiều hắn mấy quyền, nếu... Đánh chết hắn, ta làm chỗ dựa cho ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Còn có thể có chuyện gì?” Nam Cung Tụng tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua trong phòng: “Quả nhiên chuyến đi của ta đến đây là đúng. Tiểu Nhã Nhã nhà ta lại bị ngươi giấu ở trong phòng.” Kỳ thật hắn chính là vừa mới tặng cây trâm bảo thạch cho Công Nghi Ngưng, nhưng Công Nghi Ngưng lại nói ra lý do tại sao Nam Cung Nhã lại đột nhiên muốn tặng nàng cây trâm dĩ nhiên là vì đổi lại cây trâm hoa mà Lưu Trưng tặng. Lần này Nam Cung Tụng bình tĩnh không nổi, vội vã quyết định chạy tới để hỏi cho bằng được.
Lưu Trưng không phản bác, chính ra tránh đường để cho Nam Cung Tụng vào phòng.
“Cái gì mà tiểu Nhã Nhã... Ta là tỷ tỷ của ngươi!” Nam Cung Nhã nghe được câu kia lại mất hứng: “Nam Cung Tụng! Ta so với ngươi lớn hơn mấy tháng đấy!”
“Nga...” Nam Cung Tụng chớp chớp hai mắt, chỉ làm như không nghe không gặp.
Nam Cung Nhã tức giận hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Ghét ta như vậy? Vẫn là ta quấy rầy...” Nam Cung Tụng cau mày, ý vị thâm trường nhing thoáng qua Lưu Trưng dò hỏi: “... Chuyện tốt của các ngươi?”
“Ngươi nói hươu nói vượn! Cái gì... Cái gì chuyện tốt!”
Nam Cung Nhã nói chưa hết lời, vừa nói ra, người khác còn không có thế nào, nàng lại đỏ mặt trước.
Lần này làm cho Nam Cung Tụng thay đổi sắc mặt, hắn nhướn mày hỏi: “Vẫn là các ngươi thực.. Thực có chuyện gì?”
“Chúng ta... Có thể có chuyện gì?”
Vẻ mặt Nam Cung Nhã có vẻ chột dạ.
“Vậy ngươi đỏ mặt cái gì? Diệp Lưu Trưng rốt cuộc làm cái gì?” Nam Cung Tụng thấy bộ dáng Nam Cung Nhã giống như thiếu nữ hoài xuân, càng thêm nghi ngờ, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu thét hỏi: “Diệp Lưu Trưng! Ngươi có còn nhớ ngày hôm qua ngươi là nói như thế nào sao? Ngươi nói cùng nàng không liên quan, hiện giờ lại là chuyện gì xảy ra?”
Tuy rằng “Cùng nàng không liên quan” câu này làm cho Nam Cung Nhã có chút buồn bực. Nhưng nghe khẩu khí của Nam Cung Tụng, tựa hồ hắn cùng Lưu Trưng có cái gì trao đổi cùng nói chuyện mà nàng không biết. Nam Cung Nhã nhất thời quên mất việc không vui, có chút không hiểu nhìn theo Lưu Trưng, muốn từ Lưu Trưng nhận được lời giải thích.
Lưu Trưng cũng chuyển mắt nhìn sang Nam Cung Nhã.
Nếu là mấy ngày trước Lưu Trưng đương nhiên chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ làm ra chuyện như vậy. Nhưng nếu đã xảy ra, nàng cũng không tính toán lảng tránh.
Kỳ thật nàng cùng Nam Cung Tụng cũng chỉ nói chuyện với nhau hai lần.
Một lần là ở Yên Vũ đình, khi Nam Cung Tụng gặp chiếc thuyền nhỏ trực tiếp đổ ở trước mặt Lưu Trưng, Nam Cung Nhã cùng Công Nghi Ngưng lại đều cùng Lưu Trưng nói chuyện, liền để tâm đi lên nói chuyện, hỏi thân phận cùng lại lịch của nàng. Laand thứ hai chính là đêm khuya hôm qua Nam Cung đi đến tìm nàng, Nam Cung Tụng đi theo, thấy Nam Cung Nhã cầm trâm hoa rời đi mới xuất hiện lên hỏi. Bất quá khi đó, Lưu Trưng trả lời vô cùng rõ ràng, nàng cùng Nam Cung Nhã chính là bình thủy tương phùng, cũng không liên quan.
Nhưng hôm nay...
Trước khác, nay khác.
Tâm tư của Lưu Trưng đơn giản, cho tới bây giờ đều là một khi đã quyết định, liền sẽ không sửa đổi. Tình cảnh lúc này, đương nhiên cũng giống nhau.
“Ta nhất định sẽ đối nàng phụ trách.”
Phụ...
Lại là phụ trách.
Đáy lòng Nam Cung Nhã vừa cảm thấy buồn cười lại ẩn ẩn có chút ngọt ngào, này... Lưu Trưng... Như thế nào nào lại cứ thích nói “Phụ trách'? Nàng cũng không phải là trách nhiệm hay phiền toái! Nàng chính là... Đại khái chỉ muốn cả đời có thể cùng Lưu Trưng ở cùng một chỗ, sống thật vui vẻ. Bất quá từ khi các nàng ở chung đến này, Nam Cung Nhã cũng cơ bản hiểu được cách thức diễn đạt của Lưu Trưng. Nếu nàng còn thật sự nói phải “Phụ trách”, vậy liền coi như một loại thừa nhận quan hệ giữa hai người các nàng, thậm chí tính là... Hứa hẹn nữa.
Ai ngờ một câu kia vừa nói ra, sắc mặt Nam Cung Tụng lại càng khó coi.
Từ góc độ của một người nam nhân đến nhìn, nói ra “Nhất định phụ trách” như thế--------
Tựa hồ chỉ có một loại khả năng.
Đó chính là tiểu tỷ tỷ ngốc nghếch của hắn đã bị tên xú (xấu) tiểu tử ra vẻ đạo mạo này lừa bịp! Nói không chừng... Còn... Thật sự làm cái gì đó?! Nam Cung Tụng trời sinh tính tình nóng nảy, không kiềm chế được. Tuy rằng từ nhỏ thích lấy trêu đùa Nam Cung Nhã làm vui, nhưng ở trong lòng hắn, hắn khi dễ Nam Cung Nhã thì thôi, đó là cách biểu đạt tình cảm của Nam Cung gia, nhưng nếu người không có quan hệ cũng dám...
Kia quả thực là vô liêm sỉ, tội ác tày trời!
Sắc mặt Nam Cung Tụng xanh mét, không hề nhiều lời, rút tay lại lấy ra cây sáo làm từ trúc tím deo ở bên hông, hướng Lưu Trưng tung ra một kích!
Lần công kích này vừa nhanh vừa dữ, mang theo một cỗ kình phong, thanh thế kinh người. Mặc dù vũ khí trong tay hắn chỉ là một ống sáo, nhưng so với đao kiếm sắc bén còn nguy hiểm hơn. Bất quá Lưu Trưng phản ứng cũng không kém. Mắt thấy cây sáo sắp giáp mặt mà đến, nàng liền lui vài bước. Nhưng trong căn phòng nhỏ bé lại có bản trà, tủ áo, khó khăn lăm mới có thể tránh được chiêu này.
Một chiêu này của Nam Cung Tụng chưa đủ, dưới tay lại liên tiếp ra mấy chiêu sắc bén đánh về hướng Lưu Trưng.
Sau một lúc, Lưu Trưng cũng từ từ nhìn ra, tuy rằng hắn sử dụng một cây sáo bé nhỏ, nhưng chiêu pháp thực tế sử dụng lại là đao pháp mạnh mẽ, phóng khoáng.
Đây thật không đơn giản.
Thế nhân thường nói cử trọng nhược khinh, hoặc là cậy mạnh, hoặc là xảo kình, mà công phu cùng chiêu thức của Nam Cung Tụng lại là 'Cử khinh nhược trọng', chỉ dùng một cây sáo nho nhỏ, lại phảng phất có thể biến ra một trận đao quang kiếm ảnh không chút kẽ hở.
Lưu Trưng không dám đánh bừa, cũng thật sự không muốn cùng Nam Cung Tụng đánh bừa.
Nàng chính là lui bước về sau, tránh trái tránh phải.
Cũng may, Lưu Trưng luyện bộ Huyễn Ảnh đã một thời gian. Ngày trước chỉ có luyện tập mà không có cơ hội lâm trận đối địch, phen này thật sự vừa lúc đem bộ pháp vân dụng vào thực tế một lần. Nghi như vậy, nàng cũng liền không sốt ruột, chính là càng thêm cẩn thận ứng đối, dưới chân không ngừng, đem toàn bộ cảm giác cùng khả năng của cơ thể đều huy động lên. Thân hình nàng biến hóa cực nhanh, nhìn như dễ dàng tránh né hết thảy, nhưng kỳ thực đều là hung hiểm vạn phần.
Nam Cung Nhã ở một bên đã sớm sợ ngây người, biến hóa này căn bản nàng không đối phó kịp.
Trước mắt hai người này đang nói chuyện êm đẹp, nhưng Nam Cung Tụng không biết tại sao, lại bắt đầu nổi điên lên, lại còn dùng chiêu thức độc ác như vậy để đối phó Lưu Trưng!
“Dừng tay!”
“Dừng tay!”
Nam Cung Tụng dường như không nghe thấy, không ngừng hạ thủ.
“Nam Cung Tụng!”
Chiêu thức của Nam Cung Tụng dần chậm lại, nhưng cũng không phải vì hắn thật sự tính toán buông tha Lưu Trưng, mà là đột nhiên phản thủ biến chiêu, cây sao biến nhẹ dần, hóa thành một mảnh lưới, nhiều lần đâm vào mấy chỗ yếu hại của Lưu Trưng.
Lưu Trưng không có nội lực, đánh nhau sống chết hồi lâu. Đến giờ phút này thật sự không hề cón sức lực, động tác cũng trở nên trì trệ, chậm chạp dần. Mắt thấy mấy lần không tránh được, nàng chỉ có thể đưa tay rút ra Lang Vân kiếm. Nhưng còn chưa đụng được tới Lăng Vân kiếm, đã có người nhảy đến chắn trước mắt nàng.
Trong phòng này không có người thứ tư, đương nhiên người nhảy vào chính là Nam Cung Nhã.
Khí thế của Nam Cung Tụng đang thịnh, mắt thấy sắp đắc thủ, lúc này phát hiện Nam Cung Nhã không hề có võ công vọt lên phía trước liền cả kinh không nhỏ. Hắn vội vàng triệt lực, liên tục lui nhanh vài bước mới có thể đứng vững được thân mình.
Dừng lại bước chân, Nam Cung Tụng liền nổi giận nói: “Diệp Lưu Trưng! Ngươi có xấu hổ hay không thế nhưng để cho nữ nhân chắn ở phía trước!”
Lưu Trưng vẫn còn có chút thở hổn hển, nhưng cũng rất ngạo khí đem Nam Cung Nhã đang che ở trước mặt kéo lại phía sau mình, mới nói: “Ta cũng không rõ, ngươi vì sao phải giết ta.”
Nam Cung Nhã lại càng trực tiếp, nói thẳng một câu: “Nam Cung Tụng! Ngươi có phải điên rồi phải điên rồi phải không?”
Nam Cung Tụng đương nhiên vô cùng tức giận: “Ngươi... Ngươi như thế nào... Còn giúp hắn!”
“Ta đương nhiên giúp nàng, ta cùng với nàng...”
“Ngừng! Ta cũng không muốn nghe... chuyện của các ngươi!” Diệp Lưu Trưng, ngươi nếu thật tình thích nàng, liền càng không nên bôi nhọ nàng như vậy.” Nam Cung Tụng nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng âm thầm oán hận nghĩ, đây là lời thường nhân vẫn nói, sinh nữ hướng ngoại? (
“Ngươi muốn ta như thế nào?” Lưu Trưng trầm giọng hỏi.
Các ngươi... Các ngươi như vậy...” Nam Cung Tụng có chút không biết nói tiếp như thế nào. Kỳ thật hắn ngày thường thích nhất trêu đùa thế nhân vấn vâng theo nhân nghĩa lễ pháp, nhưng nói bình thường như vậy là một chuyện. Hiện giờ phát sinh ở trên người thân của mình lại chuyện khác. Nghĩ như vậy, hắn không khỏi có chút cười khổ nói: “Ta cũng không phải người ngoanc cố không chịu thay đổi, nhưng các ngươi không minh bạch như vậy... Thật sự là kỳ cục.”
“Chúng ta làm sao không minh bạch!” Nói tới đây Nam Cung Nhã lại đứng thẳng eo: “Chúng ta chính là có hôn thư đấy! Triều đình đã chứng thực, người bên ngoài càng không thể nói gì!”
Lúc này Nam Cung Tụng cũng chấn động.
Lúc trước Nam Cung Nhã bỏ trốn cùng Thượng Quan Sách Vân khiến chuyện huyên náo rất lớn, nhưng vì mặt mũi, Nam Cung gia đành đem chuyện này che xuống dưới, chỉ nói đối với bên ngoài Nam Cung Nhã sinh bệnh cấp tính, không thể thấy khách lạ. Một bên lại phái người đi tìm, nghĩ muốn đem Nam Cung Nhã trở về trước khi phát sinh chuyện gì. Đến lúc đó lại tức khắc đem việc đính hôn của nàng cùng Thượng Quan Sách Vân thực hiện.
Không lâu sau, đại chưởng quỹ của Long Hưng tiêu cục đột nhiên truyền tin tức đến, nói ở Thanh Thủy trấn gặp qua Nam Cung Nhã, nhưng lại không nhắc tới Thượng Qua Sách Vân. Nam Cung Nhã vừa tức vừa vội, tự mình dẫn người tới, cho nên võ lâm đại hội chỉ phái hai nhi tử đến.
Nam Cung Tụng nguyên tưởng rằng Nam Cung Nhã là hướng về Thượng Quan Sách Vân, nếu không như thế nào lại cùng hắn bỏ trốn? Như vậy hắn liền đoán rằng, nhất định là Diệp Lưu Trưng biết được thân phận của Nam Cung Nhã, liền quyết định sử dụng thủ đoạn đê hèn để lừa nàng.
Nhưng hiện tại, xem ra...
Giống như mọi chuyện đều không phải như vậy?
Nam Cung Nhã thấy Nam Cung Tụng rốt cuộc bình tĩnh lại, liền đem chuyện phát sinh dọc đường nói tất cả cho hắn một lần. Đương nhiên, trọng điểm là miêu tả Thượng Quan Sách Vân có bao nhiêu xấu xa, Lưu Trưng cỡ nào tốt đẹp.
Nam Cung Tụng vừa nghe đến tiền đặt cược cho ván bài, sắc mặt lập tức xanh mét, chỉ kém không lập tức phóng đi tìm Thượng Quan Sách Vân liều mạng.
Nam Cung Nhã cũng thấy kỳ quái, bình thường Nam Cung Tụng luôn một bộ dạng lạnh lùng xuất trần, tựa hồ cài gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tim của hắn, nhưng hôm nay mới nói hai ba câu liền một bộ muốn nổi điên đâu?
Thật là một người tính tình nóng nảy.
Nghe kể xong mọi chuyện, sắc mặt Nam Cung Tụng càng lạnh hơn, ánh mắt nhìn về phía Lưu Trưng cũng không hiền lành đi chút nào: “Ta mặc kệ ngươi là thắng được vẫn là cướp được, cũng không quản các ngươi có... hôn thư hay không. Ngươi nếu là thật tâm, liền nhất định phải qua một cửa của Nam Cung gia. Chúng ta Nam Cung thế gia cao thấp mấy trăm người, nhất định phải cho bọn họ mỡi người đều phải chấp nhận ngươi, ngươi mới có tư cách cùng tiểu tỷ tỷ ta ở cùng một chỗ. Đến lúc đó còn phải tam môi lục sính nghênh nàng xuất giá, nếu không... Đừng nói là Nam Cung thế gia chúng ta, cho dù chỉ một mình ta Nam Cung Tụng một người cũng không tha cho ngươi!”
“Ân.”
Lưu Trưng chỉ trả lời một chữ, nhưng một chữ này lại vô cùng chân thành.
Nam Cung Tụng lại nghĩ nghĩ, mới nói: “Bất quá, nếu tiểu tỷ tỷ ta thích ngươi, ta cũng cho ngươi một cơ hội.”
“Nam Cung Nhã nghe đến đó, lại dâng lên một chút hưng trí, cướp lời hỏi: “Cơ hội gì?”
“Ngày mai bên trong Cẩm Quỳ sơn trang thiếp lập lôi đài, cấp hậu bối một cơ hội luận bàn trao đổi. Đến lúc đó ngươi đi khiêu chiến Thượng Quan Sách Vân, nếu ngươi có thể thắng hắn, tương lai Nam Cung thế gia có làm khó ngươi, ta ít nhiều sẽ giúp ngươi một chút, nhưng nếu ngươi thua...” Bên môi Nam Cung Tụng nhếch một nụ cười: “Tôi chẳng những sẽ không giúp ngươi, còn có thể tìm mọi cách cản trở... Đến khi chia rẽ được các ngươi mới thôi.”
“Nam Cung Tụng cũng không quan tâm nhiều như vậy, bất quá lúc tới cửa hắn lại ngưng một chút.
“Nhớ rõ ngày mai đánh nhiều hắn mấy quyền, nếu... Đánh chết hắn, ta làm chỗ dựa cho ngươi.”