Chương 265
“Vậy…!Vậy cậu có hứng thú với người nào?” Như Tuyết lấy hết dũng khí, mới hỏi được những lời này.
“Ví dụ như…!Người ở trước mặt tôi.” Lâm Vân cười nói.
Lâm Vân vừa nói xong những lời này, trong lòng lập tức hối hận, bởi vì Lâm Vân phát hiện nói ra những lời này, bầu không khí càng trở nên xấu hổ hơn.
Như Tuyết vội vàng cúi đầu, nhưng cô ấy lại cắn môi lén lút cười thầm, trong lòng giống như ăn mật.
Bên kia, trong biệt thự ở lưng chừng núi của nhà Tô
Bảo Nhi.
“Đúng là tên đáng ghét.
Tô Bảo Nhi cúp điện thoại xong, tức giận chu miệng.
Tô Bảo Nhi tự hỏi, cho dù cô ta đi tới đầu, đều là tiêu điểm.
Cô ta muốn tìm người nào giúp đỡ, người đàn ông được tìm sẽ cao hứng muốn chết, nhưng tên Lâm Vân kia lại khiến cô ta rất đau đầu
Cô ta vốn nghĩ, dùng tiền khiến người đàn ông này nghe lời mình, hẳn là có thể? Dù sao nhà người đàn ông này rất nghèo, nhưng cô ta phát hiện, thậm chí là tiền cũng vô dụng.
Đúng lúc này, tiếng bước chân đi vào phòng vang lên,
Tô Bảo Nhi quay đầu nhìn, là tổng giám đốc Tô, cha cô ta.
“Con gái, thế nào? Bạn trai con đồng ý tới đây không?” Tổng giám đốc Tô hỏi.
“Đương nhiên, bạn trai của con, sao có thể không đồng ý được?” Tô Bảo Nhi ra vẻ nói.
“Ha ha, vậy là tốt rồi.” Tổng giám đốc Tô vui sướng gật đầu.
“Cha, cha đúng là kỳ lạ, cha biết rõ nhà anh ta rất nghèo, còn vui sướng như vậy, cha giống như biến thành một người khác ý?”
Tô Bảo Nhi không thể hiểu nổi được cha mình, cô ta thậm chí còn có cảm giác cha cô ta như thay đổi thành người khác, lúc trước cha cô ta luôn muốn tìm một gia đình mạnh hơn bọn họ nhiều
Hiện giờ cha cô ta biết rõ nhà Lâm Vân rất nghèo, vậy mà còn tích cực, vui sướng? “Ha ha, trước đây là trước đây”
Tổng giám đốc Tô cười ha ha, trong lòng ông ta biết rất rõ, Lâm Vân nghèo cái quỷ gì, rõ ràng là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cháu ngoại của Liễu Chí Trung người giàu nhất Tây Nam.
“Đúng rồi con gái, con và cậu ấy gạo nấu thành cơm chưa?” Tổng giám đốc Tô cười hỏi,
Tô Bảo Nhi nghe thấy vậy, lập tức không biết nói gì.
“Cha, cha…! Sao cha không biết xấu hổ như vậy, vậy mà hỏi con gái loại vấn đề này.
Con gái cha…!Con gái cha là loại tùy tiện như vậy sao?” Tô Bảo Nhi giậm chân nói.
“Nếu không có, vậy con nên thêm chút sức, tranh thủ sớm gạo nấu thành cơm.
Không, tranh thủ tối nay gạo nấu thành cơm với cậu ấy luôn, định xong chuyện này” Tổng giám đốc Tô cười nói.
“Cha, cha…!Cha Cha ra ngoài đi.”
Tô Bảo Nhi vừa nghe đến đó, mặt cũng trở nên đỏ bừng rồi.
“Được rồi được rồi, vậy cha đi chuẩn bị bữa tối.
Tổng giám đốc Tô xoay người ra khỏi phòng.
Bên kia.
Sau khi Lâm Vân ăn cơm xong, lập tức lái xe Lamborghini đưa Như Tuyết về nhà.
“Ví dụ như…!Người ở trước mặt tôi.” Lâm Vân cười nói.
Lâm Vân vừa nói xong những lời này, trong lòng lập tức hối hận, bởi vì Lâm Vân phát hiện nói ra những lời này, bầu không khí càng trở nên xấu hổ hơn.
Như Tuyết vội vàng cúi đầu, nhưng cô ấy lại cắn môi lén lút cười thầm, trong lòng giống như ăn mật.
Bên kia, trong biệt thự ở lưng chừng núi của nhà Tô
Bảo Nhi.
“Đúng là tên đáng ghét.
Tô Bảo Nhi cúp điện thoại xong, tức giận chu miệng.
Tô Bảo Nhi tự hỏi, cho dù cô ta đi tới đầu, đều là tiêu điểm.
Cô ta muốn tìm người nào giúp đỡ, người đàn ông được tìm sẽ cao hứng muốn chết, nhưng tên Lâm Vân kia lại khiến cô ta rất đau đầu
Cô ta vốn nghĩ, dùng tiền khiến người đàn ông này nghe lời mình, hẳn là có thể? Dù sao nhà người đàn ông này rất nghèo, nhưng cô ta phát hiện, thậm chí là tiền cũng vô dụng.
Đúng lúc này, tiếng bước chân đi vào phòng vang lên,
Tô Bảo Nhi quay đầu nhìn, là tổng giám đốc Tô, cha cô ta.
“Con gái, thế nào? Bạn trai con đồng ý tới đây không?” Tổng giám đốc Tô hỏi.
“Đương nhiên, bạn trai của con, sao có thể không đồng ý được?” Tô Bảo Nhi ra vẻ nói.
“Ha ha, vậy là tốt rồi.” Tổng giám đốc Tô vui sướng gật đầu.
“Cha, cha đúng là kỳ lạ, cha biết rõ nhà anh ta rất nghèo, còn vui sướng như vậy, cha giống như biến thành một người khác ý?”
Tô Bảo Nhi không thể hiểu nổi được cha mình, cô ta thậm chí còn có cảm giác cha cô ta như thay đổi thành người khác, lúc trước cha cô ta luôn muốn tìm một gia đình mạnh hơn bọn họ nhiều
Hiện giờ cha cô ta biết rõ nhà Lâm Vân rất nghèo, vậy mà còn tích cực, vui sướng? “Ha ha, trước đây là trước đây”
Tổng giám đốc Tô cười ha ha, trong lòng ông ta biết rất rõ, Lâm Vân nghèo cái quỷ gì, rõ ràng là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cháu ngoại của Liễu Chí Trung người giàu nhất Tây Nam.
“Đúng rồi con gái, con và cậu ấy gạo nấu thành cơm chưa?” Tổng giám đốc Tô cười hỏi,
Tô Bảo Nhi nghe thấy vậy, lập tức không biết nói gì.
“Cha, cha…! Sao cha không biết xấu hổ như vậy, vậy mà hỏi con gái loại vấn đề này.
Con gái cha…!Con gái cha là loại tùy tiện như vậy sao?” Tô Bảo Nhi giậm chân nói.
“Nếu không có, vậy con nên thêm chút sức, tranh thủ sớm gạo nấu thành cơm.
Không, tranh thủ tối nay gạo nấu thành cơm với cậu ấy luôn, định xong chuyện này” Tổng giám đốc Tô cười nói.
“Cha, cha…!Cha Cha ra ngoài đi.”
Tô Bảo Nhi vừa nghe đến đó, mặt cũng trở nên đỏ bừng rồi.
“Được rồi được rồi, vậy cha đi chuẩn bị bữa tối.
Tổng giám đốc Tô xoay người ra khỏi phòng.
Bên kia.
Sau khi Lâm Vân ăn cơm xong, lập tức lái xe Lamborghini đưa Như Tuyết về nhà.