Chương 268
Rất rõ ràng, Thạch Hàn đã khống chế được chủ xe vận tải.
Lúc này, cửa ghế lái của xe vận tải mở ra.
Thạch Hàn kéo chủ xe xuống xe, đi về phía Lâm Vân.
“Phù phù
Lâm Vân nhìn thấy một màn này xong, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này trên trán Lâm Vân đã đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi quá hoảng hốt, quả thật dọa Lâm Vân nhảy dựng lên.
“Như Tuyết! Như Tuyết!”
Lâm Vân gọi vài tiếng, đồng thời thăm dò hơi thở của Như Tuyết, vẫn còn thở.
Lâm Vân không dám do dự, vội vàng gọi cấp cứu và báo cảnh sát.
“Rầm!”
Thạch Hàn đi tới trước xe của Lâm Vân xong, lập tức dùng lực kéo cửa xe ở vị trí lái của xe Lamborghini ra, cửa xe vốn đã biến dạng, trực tiếp bị kéo rơi xuống đất.
“Cậu chủ, cậu không sao đấy chứ?” Thạch Hàn cúi đầu nhìn Lâm Vân ở trong xe.
“Tôi không sao” Lâm Vân lau mồ hôi trên trán, sau đó chui ra khỏi xe.
Còn đau nhức khắp nơi trên cơ thể, hiện giờ Lâm Vân không rảnh quan tâm.
Trên trán Thạch Hàn cũng có chút máu tươi, hẳn là vừa rồi lúc xe vận tải đâm vào Thạch Hàn, Thạch Hàn cũng bị thương.
“Thạch Hàn, vết thương của anh có sao không?” Lâm Vân khẩn trương hỏi.
Lâm Vân biết, Thạch Hàn bị thương là chịu thay mình.
Nếu vừa rồi Thạch Hàn không đẩy xe mình ra, nếu xe vận tải đâm vào xe của Lâm Vân lần nữa, chỉ sợ Lâm
Thiên không chết cũng trọng thương.
“Cậu chủ không cần lo lắng, chút vết thương nhỏ này, không đáng nhắc tới đối với tôi.
Thạch Hàn bình tĩnh nói.
Lâm Vân nghe thấy vậy, miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đúng rồi Thạch Hàn, anh biết cấp cứu không? Bạn của tôi ở trong xe đã ngất đi rồi.” Lâm Vân lo lắng nói.
“Biết một chút cấp cứu trên chiến trường, để tôi xem giúp cậu chủ, người này giao cho cậu chủ trước.
Thạch Hàn vừa nói, vừa đưa một chiếc dao găm cho Lâm Vân, đồng thời cũng giao tài xế xe vận tải cho Lâm Vân.
Hai tay của tài xế xe vận tải đã bị Thạch Hàn trói ở sau lung.
Lâm Vân nhận lấy dao găm, đặt trên cổ tài xế của xe vận tải, vừa rồi suýt chút nữa là tài xe của xe tải đã lấy đi tính mạng của Lâm Vân, đương nhiên là Lâm Vân rất tức giận.
Lúc này sắc mặt tài xế xe vận tải trắng bệch, có vẻ rất sợ hãi.
“Nói! Người nào phải anh tới! Là ai sai anh làm như vậy?” Lâm Vân nhìn chằm chằm tài xế xe vận tải, trong mắt tỏa ra ý lạnh khiếp người.
Đồng thời tay cầm dao găm của Lâm Vân cũng tăng thêm lực, cho nên trên cổ của tài xế xe vận tải đã chảy máu.
Lúc này, cửa ghế lái của xe vận tải mở ra.
Thạch Hàn kéo chủ xe xuống xe, đi về phía Lâm Vân.
“Phù phù
Lâm Vân nhìn thấy một màn này xong, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này trên trán Lâm Vân đã đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi quá hoảng hốt, quả thật dọa Lâm Vân nhảy dựng lên.
“Như Tuyết! Như Tuyết!”
Lâm Vân gọi vài tiếng, đồng thời thăm dò hơi thở của Như Tuyết, vẫn còn thở.
Lâm Vân không dám do dự, vội vàng gọi cấp cứu và báo cảnh sát.
“Rầm!”
Thạch Hàn đi tới trước xe của Lâm Vân xong, lập tức dùng lực kéo cửa xe ở vị trí lái của xe Lamborghini ra, cửa xe vốn đã biến dạng, trực tiếp bị kéo rơi xuống đất.
“Cậu chủ, cậu không sao đấy chứ?” Thạch Hàn cúi đầu nhìn Lâm Vân ở trong xe.
“Tôi không sao” Lâm Vân lau mồ hôi trên trán, sau đó chui ra khỏi xe.
Còn đau nhức khắp nơi trên cơ thể, hiện giờ Lâm Vân không rảnh quan tâm.
Trên trán Thạch Hàn cũng có chút máu tươi, hẳn là vừa rồi lúc xe vận tải đâm vào Thạch Hàn, Thạch Hàn cũng bị thương.
“Thạch Hàn, vết thương của anh có sao không?” Lâm Vân khẩn trương hỏi.
Lâm Vân biết, Thạch Hàn bị thương là chịu thay mình.
Nếu vừa rồi Thạch Hàn không đẩy xe mình ra, nếu xe vận tải đâm vào xe của Lâm Vân lần nữa, chỉ sợ Lâm
Thiên không chết cũng trọng thương.
“Cậu chủ không cần lo lắng, chút vết thương nhỏ này, không đáng nhắc tới đối với tôi.
Thạch Hàn bình tĩnh nói.
Lâm Vân nghe thấy vậy, miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đúng rồi Thạch Hàn, anh biết cấp cứu không? Bạn của tôi ở trong xe đã ngất đi rồi.” Lâm Vân lo lắng nói.
“Biết một chút cấp cứu trên chiến trường, để tôi xem giúp cậu chủ, người này giao cho cậu chủ trước.
Thạch Hàn vừa nói, vừa đưa một chiếc dao găm cho Lâm Vân, đồng thời cũng giao tài xế xe vận tải cho Lâm Vân.
Hai tay của tài xế xe vận tải đã bị Thạch Hàn trói ở sau lung.
Lâm Vân nhận lấy dao găm, đặt trên cổ tài xế của xe vận tải, vừa rồi suýt chút nữa là tài xe của xe tải đã lấy đi tính mạng của Lâm Vân, đương nhiên là Lâm Vân rất tức giận.
Lúc này sắc mặt tài xế xe vận tải trắng bệch, có vẻ rất sợ hãi.
“Nói! Người nào phải anh tới! Là ai sai anh làm như vậy?” Lâm Vân nhìn chằm chằm tài xế xe vận tải, trong mắt tỏa ra ý lạnh khiếp người.
Đồng thời tay cầm dao găm của Lâm Vân cũng tăng thêm lực, cho nên trên cổ của tài xế xe vận tải đã chảy máu.