Chương 270
“Như Tuyết.
Thấy Như Tuyết tỉnh lại, Lâm Vân mới hoàn toàn yên tâm.
“Lâm Vân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?” Như Tuyết nằm ở trên cáng, vẻ mặt nghi ngờ, bộ dạng ngày thơ hồn nhiên của cô ấy khiến người ta rất đau lòng.
“Vừa rồi xảy ra tai nạn, nhưng cậu không có đáng ngại, chỉ bị thương ngoài da, cần đến bệnh viện xử lý một chút.” Lâm Vân mim cười với Như Tuyết.
Lâm Vân không muốn nói chuyện mưu sát cho Như Tuyết nghe, tránh dọa đến cô ấy, lại càng không muốn khiến cô ấy lo lắng.
Ngay sau đó, Lâm Vân đưa Như Tuyết lên xe cứu thương.
Bởi vì Lâm Vân còn phải xử lý chuyện bên này, cho nên không đi cùng xe cứu thương tới bệnh viện, nhưng Lâm Vân đồng ý với Như Tuyết, đợi bên này xử lý xong, anh sẽ tới bệnh viện thăm cô ấy.
Còn vết thương của Lâm Vân, chỉ là bị thương ngoài da, ví dụ như khuỷu tay bị bầm tím, đầu gối rách da thôi.
Loại vết thương nhỏ này từ nhỏ Lâm Vân đã bị không ít, cho nên không sao cả, không cần tới bệnh viện xử lý.
Xe cứu thương vừa rời đi, hai chiếc xe cảnh sát lập tức đến.
Sau khi những cảnh sát này xuống xe, nhìn thấy chiếc xe Lamborghini bị đâm nát, đương nhiên là bọn họ không dám khinh thường.
Mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát chạy tới điều tra hiện trường, một nam một nữ mặc đồng phục cảnh sát khác thì đi thẳng tới chỗ Lâm Vân.
Cảnh sát nữ này nhìn rất trẻ tuổi, bộ dạng cũng rất xinh đẹp.
“Xin hỏi là ai báo cảnh sát, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát nữ kia hỏi.
“Chào hai đồng chí cảnh sát, tôi là Lâm Vân chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.” Lâm Vân tự giới thiệu.
Hai người nghe Lâm Vân là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, bọn họ sửng sốt một lúc.
Ngay sau đó, thái độ của hai người càng tốt hơn.
Nói đùa, đây là chủ tịch của Tỉnh Xuyên đấy!
Ngay sau đó, Lâm Vân nói chuyện vừa xảy ra, nói tài xế xe vận tải muốn đâm chết mình cho hai cảnh sát này nghe.
“Xem ra đây là cố ý mưu sát.
Cảnh sát nữ híp mắt nói.
“Vô nghĩa, chuyện này còn cần phải nói sao?” Lâm
Thiên tức giận nói.
“Vậy…!Chủ tịch Lâm, cậu và tài xế xe vận tải này, có ân oán gì sao?” Cảnh sát nữ hỏi.
“Tôi và người này vốn không quen biết, cho nên anh ta chắc chắn bị người ta sai bảo, còn cụ thể là ai sai bảo, tôi hi vọng các cô điều tra thật kỹ” Lâm Vân nói.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng tôi.” Cảnh sát nữ và cảnh sát nam mặc đồng phục bên cạnh cô ta, cùng nói.
Ngay sau đó, cảnh sát nữ kia sai người áp giải tài xế xe vận tải vào trong xe cảnh sát.
Lâm Vân cũng đi theo xe, đi tới cục cảnh sát làm ghi chép.
Còn điều tra, thẩm vấn, Lâm Vân giao cho cục cảnh sát làm.
Lâm Vân vẫn hi vọng, cảnh sát có thể thông qua tài xế xe vận tải, bắt được chủ mưu đứng phía sau.
Cho dù kẻ chủ mưu đứng phía sau là ai, tội có ý định mưu sát đủ để người đó ăn cơm tù rồi.
Thấy Như Tuyết tỉnh lại, Lâm Vân mới hoàn toàn yên tâm.
“Lâm Vân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?” Như Tuyết nằm ở trên cáng, vẻ mặt nghi ngờ, bộ dạng ngày thơ hồn nhiên của cô ấy khiến người ta rất đau lòng.
“Vừa rồi xảy ra tai nạn, nhưng cậu không có đáng ngại, chỉ bị thương ngoài da, cần đến bệnh viện xử lý một chút.” Lâm Vân mim cười với Như Tuyết.
Lâm Vân không muốn nói chuyện mưu sát cho Như Tuyết nghe, tránh dọa đến cô ấy, lại càng không muốn khiến cô ấy lo lắng.
Ngay sau đó, Lâm Vân đưa Như Tuyết lên xe cứu thương.
Bởi vì Lâm Vân còn phải xử lý chuyện bên này, cho nên không đi cùng xe cứu thương tới bệnh viện, nhưng Lâm Vân đồng ý với Như Tuyết, đợi bên này xử lý xong, anh sẽ tới bệnh viện thăm cô ấy.
Còn vết thương của Lâm Vân, chỉ là bị thương ngoài da, ví dụ như khuỷu tay bị bầm tím, đầu gối rách da thôi.
Loại vết thương nhỏ này từ nhỏ Lâm Vân đã bị không ít, cho nên không sao cả, không cần tới bệnh viện xử lý.
Xe cứu thương vừa rời đi, hai chiếc xe cảnh sát lập tức đến.
Sau khi những cảnh sát này xuống xe, nhìn thấy chiếc xe Lamborghini bị đâm nát, đương nhiên là bọn họ không dám khinh thường.
Mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát chạy tới điều tra hiện trường, một nam một nữ mặc đồng phục cảnh sát khác thì đi thẳng tới chỗ Lâm Vân.
Cảnh sát nữ này nhìn rất trẻ tuổi, bộ dạng cũng rất xinh đẹp.
“Xin hỏi là ai báo cảnh sát, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát nữ kia hỏi.
“Chào hai đồng chí cảnh sát, tôi là Lâm Vân chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.” Lâm Vân tự giới thiệu.
Hai người nghe Lâm Vân là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, bọn họ sửng sốt một lúc.
Ngay sau đó, thái độ của hai người càng tốt hơn.
Nói đùa, đây là chủ tịch của Tỉnh Xuyên đấy!
Ngay sau đó, Lâm Vân nói chuyện vừa xảy ra, nói tài xế xe vận tải muốn đâm chết mình cho hai cảnh sát này nghe.
“Xem ra đây là cố ý mưu sát.
Cảnh sát nữ híp mắt nói.
“Vô nghĩa, chuyện này còn cần phải nói sao?” Lâm
Thiên tức giận nói.
“Vậy…!Chủ tịch Lâm, cậu và tài xế xe vận tải này, có ân oán gì sao?” Cảnh sát nữ hỏi.
“Tôi và người này vốn không quen biết, cho nên anh ta chắc chắn bị người ta sai bảo, còn cụ thể là ai sai bảo, tôi hi vọng các cô điều tra thật kỹ” Lâm Vân nói.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng tôi.” Cảnh sát nữ và cảnh sát nam mặc đồng phục bên cạnh cô ta, cùng nói.
Ngay sau đó, cảnh sát nữ kia sai người áp giải tài xế xe vận tải vào trong xe cảnh sát.
Lâm Vân cũng đi theo xe, đi tới cục cảnh sát làm ghi chép.
Còn điều tra, thẩm vấn, Lâm Vân giao cho cục cảnh sát làm.
Lâm Vân vẫn hi vọng, cảnh sát có thể thông qua tài xế xe vận tải, bắt được chủ mưu đứng phía sau.
Cho dù kẻ chủ mưu đứng phía sau là ai, tội có ý định mưu sát đủ để người đó ăn cơm tù rồi.