Chương 279
“Anh Lâm Vân, anh nhanh đi đi!” Trần Ánh Tuyết em gái của Trần Hạo cũng lo lắng nói.
“Trần Hạo, Ánh Tuyết, hai người yên tâm đi, hôm nay anh sẽ bảo vệ hai người, mọi việc cứ giao cho anh xử lý là được.” Lâm Vân bình tĩnh nói.
“Lâm Vân, đây không phải là trò đùa, bọn họ là người anh không thể trêu vào.
Anh không xử lý được, anh nhanh đi đi!” Trần Hạo vội vàng nói.
Theo Trần Hạo biết, Lâm Vân còn đang học đại học, anh ta không cảm thấy, một sinh viên có thể giải quyết được phiền phức này.
“Mấy người đừng nói lời vô nghĩa nữa.
Bởi vì mấy người, hôm nay người nào cũng không chạy thoát được đầu.
Các anh em, lên! Phế tên nhóc xen vào việc của người khác trước đã.” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay trực tiếp ra lệnh.
“Lên!”
Mười mấy đàn em nghe thấy mệnh lệnh, lập tức xông thẳng về phía Lâm Vân.
“Thạch Hàn, ra tay, đánh ngã hết mấy người này cho tôi” Lâm Vân híp mắt nói.
“Cứ giao việc này cho tôi.
Thạch Hàn xoay đầu trái phải, phát ra âm thanh rằng rắc rung động.
Lúc này, đàn em đầu tiên xông tới đã đi tới trước mặt Lâm Vân.
Thạch Hàn đánh mạnh một quyền ra, đập trúng ngực của đàn em này.
“Rầm!”
Đàn em này bị một quyền đánh bay về sau, đập lên mười mấy đàn em đang định xông tới, mười mấy người này đều bị đập ngã xuống đất.
Còn đàn em bị đánh trúng một quyền kia, sau khi ngã xuống đất thì miệng phun ra máu, rõ ràng là một quyền của Thạch Hàn đã tạo thành thương tổn không nhỏ đối với anh ta.
“Mẹ kiếp, người này…!Người này cũng quá mạnh rồi.” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay hoảng sợ.
Mấy đàn em còn lại, cũng bị một quyền này dọa sợ không dám xông lên nữa.
“Các anh em, xông lên! Anh ta chỉ có thể đánh được một người.
Người đàn ông xăm hình hoa trên tay lớn tiếng nói..
Đám đàn em kia nghe thấy thế xong, nhao nhao lấy gậy ra, sau đó xông về phía Thạch Hàn.
“Rầm rầm rầm!” Trong nháy mắt chiến đấu bùng nổ, tuy đối phương có hơn mười người, nhưng chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một bên.
Cho dù đám đàn em này vung gậy, đánh lên trên người Thạch Hàn, Thạch Hàn lại không có một chút phản ứng nào, bốn năm sinh sống bằng đấu quyền anh, đã khiến năng lực chống đỡ của Thạch Hàn vô cùng mạnh.
Nhưng một quyền của Thạch Hàn đánh ra, đều có thể đánh bọn họ hộc máu, như vậy còn đánh thế nào nữa?
Một phút sau.
Mười mấy đàn em đều ngã xuống đất kêu rên.
Thạch Hàn liếc những người này, sau đó lắc đầu cười mia: “Một đám cặn bã.
“Trần Hạo, Ánh Tuyết, hai người yên tâm đi, hôm nay anh sẽ bảo vệ hai người, mọi việc cứ giao cho anh xử lý là được.” Lâm Vân bình tĩnh nói.
“Lâm Vân, đây không phải là trò đùa, bọn họ là người anh không thể trêu vào.
Anh không xử lý được, anh nhanh đi đi!” Trần Hạo vội vàng nói.
Theo Trần Hạo biết, Lâm Vân còn đang học đại học, anh ta không cảm thấy, một sinh viên có thể giải quyết được phiền phức này.
“Mấy người đừng nói lời vô nghĩa nữa.
Bởi vì mấy người, hôm nay người nào cũng không chạy thoát được đầu.
Các anh em, lên! Phế tên nhóc xen vào việc của người khác trước đã.” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay trực tiếp ra lệnh.
“Lên!”
Mười mấy đàn em nghe thấy mệnh lệnh, lập tức xông thẳng về phía Lâm Vân.
“Thạch Hàn, ra tay, đánh ngã hết mấy người này cho tôi” Lâm Vân híp mắt nói.
“Cứ giao việc này cho tôi.
Thạch Hàn xoay đầu trái phải, phát ra âm thanh rằng rắc rung động.
Lúc này, đàn em đầu tiên xông tới đã đi tới trước mặt Lâm Vân.
Thạch Hàn đánh mạnh một quyền ra, đập trúng ngực của đàn em này.
“Rầm!”
Đàn em này bị một quyền đánh bay về sau, đập lên mười mấy đàn em đang định xông tới, mười mấy người này đều bị đập ngã xuống đất.
Còn đàn em bị đánh trúng một quyền kia, sau khi ngã xuống đất thì miệng phun ra máu, rõ ràng là một quyền của Thạch Hàn đã tạo thành thương tổn không nhỏ đối với anh ta.
“Mẹ kiếp, người này…!Người này cũng quá mạnh rồi.” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay hoảng sợ.
Mấy đàn em còn lại, cũng bị một quyền này dọa sợ không dám xông lên nữa.
“Các anh em, xông lên! Anh ta chỉ có thể đánh được một người.
Người đàn ông xăm hình hoa trên tay lớn tiếng nói..
Đám đàn em kia nghe thấy thế xong, nhao nhao lấy gậy ra, sau đó xông về phía Thạch Hàn.
“Rầm rầm rầm!” Trong nháy mắt chiến đấu bùng nổ, tuy đối phương có hơn mười người, nhưng chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một bên.
Cho dù đám đàn em này vung gậy, đánh lên trên người Thạch Hàn, Thạch Hàn lại không có một chút phản ứng nào, bốn năm sinh sống bằng đấu quyền anh, đã khiến năng lực chống đỡ của Thạch Hàn vô cùng mạnh.
Nhưng một quyền của Thạch Hàn đánh ra, đều có thể đánh bọn họ hộc máu, như vậy còn đánh thế nào nữa?
Một phút sau.
Mười mấy đàn em đều ngã xuống đất kêu rên.
Thạch Hàn liếc những người này, sau đó lắc đầu cười mia: “Một đám cặn bã.