Chương 282
Cậu cảm ơn cậu ấy đi Thạch Hàn khôi phục gương mặt lạnh như băng trong ngày thường.
Trần Hạo lại nhìn về phía Lâm Vân: “Lâm Vân, tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào?” “Trần Hạo, cảm ơn thì không cần, chúng ta từng là anh em tốt, nếu gặp phải phiền phức, đương nhiên là tôi sẽ không ngồi xem mặc kệ được.” Lâm Vân nói.
Im lặng một lát, Lâm Vân tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, sao cậu lại ở đây? Sao Ánh Tuyết lại làm việc ở nơi này? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Từ sau khi tốt nghiệp trung học, Trần Hạo đã chuyển nhà rời đi, khi đó còn chưa có di động, hai bên không thể để lại phương thức liên lạc cho đối phương.
Cho nên từ sau ngày đó, Lâm Vân chưa từng gặp lại Trần Hạo, cũng không biết được tin tức gì về anh ta.
“Lâm Vân, nơi này không phải nơi có thể nói chuyện, anh đánh người đàn ông xăm hình hoa trên tay.
Anh ta sẽ dẫn người quay lại bất cứ lúc nào, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện.” Trần Hạo nói.
“Không cần, tôi ở đây đợi anh ta quay lại, nếu không giúp cậu giải quyết chuyện này hoàn toàn, cho dù bây giờ chúng ta rời đi, bọn họ vẫn sẽ tìm cậu báo thù.” Lâm Vân vừa nói, vừa ngồi xuống.
“Chuyện này…!Lâm Vân, tôi biết bạn anh có thân thủ rất tốt, có thể một đánh mười.
Nhưng anh ấy không thể một đánh một trăm đúng không, còn tôi, tôi sẽ dẫn theo em gái rời khỏi thành phố Bảo Thạnh này.” Trần Hạo nói.
“Không cần, tôi có thể giải quyết.” Lâm Vân mỉm cười nói.
Lúc này, chị Hoa cũng đi tới, rõ ràng là những chuyện vừa mới xảy ra, cô ấy đều thấy rõ.
“Người anh em Lâm Vân, nghe chị Hoa khuyên một câu, cậu nhanh đi với bạn cậu đi! Người đàn ông xăm hình hoa trên tay này, là đàn em của anh Long, nếu anh Long dẫn người tới đây báo thù, vậy thì phiền phức rồi.” Chị Hoa vội vàng nói.
“Chị Hoa, anh Long này rất lợi hại sao?” Lâm Vân ngẩng đầu nhìn về phía chị Hoa.
“Đương nhiên, tất cả những nơi ăn chơi ở con phố này đều do anh Long quản lý, dưới tay anh ta có hơn ba trăm người, bao gồm cả quán bar Bách Nhiên này của chúng tôi, cũng do anh Long nằm giữ.
Chị Hoa nói.
“Chị Hoa, cảm ơn chị đã nhắc nhở, nhưng tôi sẽ không đi, còn anh Long gì đó kia, ngay từ đầu tôi đã không để vào mắt, nếu người này dám tới, tôi sẽ xử lý luôn.
Lâm Vân vừa nói, vừa bưng ly rượu trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, có vẻ rất thản nhiên, không sợ hãi chút nào.
“Người anh em, khẩu khí của cậu lớn quá rồi.
Cậu nói cho tôi biết, cậu lấy gì xử lý anh ta, chẳng lẽ dựa vào bốn người các cậu?” Chị Hoa lắc đầu.
Tuy chị Hoa không biết gia cảnh của Lâm Vân.
Nhưng ở trong mắt cô ấy, nếu anh Long thật sự dẫn người tới đây, cô ấy cảm thấy bốn người này không thể đối phó được.
“Một mình tôi, đủ rồi.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
“Một mình sao?”
Chị Hoa lắc đầu, chỉ cảm thấy người này quá tự đại.
Chị Hoa vốn định khuyên bảo vài câu, nhưng nhìn Lâm Vân không có ý định rời đi, cô ấy lắc đầu không khuyến nữa.
Đối với chị Hoa mà nói, cô ấy và Lâm Vân không thân, cô ấy nể mặt Lâm Vân là khách của cô ấy, cho nên mới mở miệng khuyên bảo, nhưng Lâm Vân tự đại như vậy, cô ấy cảm thấy không cần phải khuyên nữa.
“Người anh em, vậy cậu tự cầu phúc đi.
Sau khi chị Hoa nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Trần Hạo lại nhìn về phía Lâm Vân: “Lâm Vân, tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào?” “Trần Hạo, cảm ơn thì không cần, chúng ta từng là anh em tốt, nếu gặp phải phiền phức, đương nhiên là tôi sẽ không ngồi xem mặc kệ được.” Lâm Vân nói.
Im lặng một lát, Lâm Vân tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, sao cậu lại ở đây? Sao Ánh Tuyết lại làm việc ở nơi này? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Từ sau khi tốt nghiệp trung học, Trần Hạo đã chuyển nhà rời đi, khi đó còn chưa có di động, hai bên không thể để lại phương thức liên lạc cho đối phương.
Cho nên từ sau ngày đó, Lâm Vân chưa từng gặp lại Trần Hạo, cũng không biết được tin tức gì về anh ta.
“Lâm Vân, nơi này không phải nơi có thể nói chuyện, anh đánh người đàn ông xăm hình hoa trên tay.
Anh ta sẽ dẫn người quay lại bất cứ lúc nào, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện.” Trần Hạo nói.
“Không cần, tôi ở đây đợi anh ta quay lại, nếu không giúp cậu giải quyết chuyện này hoàn toàn, cho dù bây giờ chúng ta rời đi, bọn họ vẫn sẽ tìm cậu báo thù.” Lâm Vân vừa nói, vừa ngồi xuống.
“Chuyện này…!Lâm Vân, tôi biết bạn anh có thân thủ rất tốt, có thể một đánh mười.
Nhưng anh ấy không thể một đánh một trăm đúng không, còn tôi, tôi sẽ dẫn theo em gái rời khỏi thành phố Bảo Thạnh này.” Trần Hạo nói.
“Không cần, tôi có thể giải quyết.” Lâm Vân mỉm cười nói.
Lúc này, chị Hoa cũng đi tới, rõ ràng là những chuyện vừa mới xảy ra, cô ấy đều thấy rõ.
“Người anh em Lâm Vân, nghe chị Hoa khuyên một câu, cậu nhanh đi với bạn cậu đi! Người đàn ông xăm hình hoa trên tay này, là đàn em của anh Long, nếu anh Long dẫn người tới đây báo thù, vậy thì phiền phức rồi.” Chị Hoa vội vàng nói.
“Chị Hoa, anh Long này rất lợi hại sao?” Lâm Vân ngẩng đầu nhìn về phía chị Hoa.
“Đương nhiên, tất cả những nơi ăn chơi ở con phố này đều do anh Long quản lý, dưới tay anh ta có hơn ba trăm người, bao gồm cả quán bar Bách Nhiên này của chúng tôi, cũng do anh Long nằm giữ.
Chị Hoa nói.
“Chị Hoa, cảm ơn chị đã nhắc nhở, nhưng tôi sẽ không đi, còn anh Long gì đó kia, ngay từ đầu tôi đã không để vào mắt, nếu người này dám tới, tôi sẽ xử lý luôn.
Lâm Vân vừa nói, vừa bưng ly rượu trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, có vẻ rất thản nhiên, không sợ hãi chút nào.
“Người anh em, khẩu khí của cậu lớn quá rồi.
Cậu nói cho tôi biết, cậu lấy gì xử lý anh ta, chẳng lẽ dựa vào bốn người các cậu?” Chị Hoa lắc đầu.
Tuy chị Hoa không biết gia cảnh của Lâm Vân.
Nhưng ở trong mắt cô ấy, nếu anh Long thật sự dẫn người tới đây, cô ấy cảm thấy bốn người này không thể đối phó được.
“Một mình tôi, đủ rồi.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
“Một mình sao?”
Chị Hoa lắc đầu, chỉ cảm thấy người này quá tự đại.
Chị Hoa vốn định khuyên bảo vài câu, nhưng nhìn Lâm Vân không có ý định rời đi, cô ấy lắc đầu không khuyến nữa.
Đối với chị Hoa mà nói, cô ấy và Lâm Vân không thân, cô ấy nể mặt Lâm Vân là khách của cô ấy, cho nên mới mở miệng khuyên bảo, nhưng Lâm Vân tự đại như vậy, cô ấy cảm thấy không cần phải khuyên nữa.
“Người anh em, vậy cậu tự cầu phúc đi.
Sau khi chị Hoa nói xong, lập tức xoay người rời đi.