Chương 294
Vừa rồi cô ấy còn lo lắng, cha cô ấy sẽ có sắc mặt không hòa nhã đối với Lâm Vân, dù sao Lâm Vân nhà nghèo, mà cha cô ấy rất để ý phương diện này.
Dưới sự dẫn dắt của tổng giám đốc Tô, Lâm Vân và Tô Bảo Nhi cùng đi vào nhà ăn.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, tổng giám đốc Tôi lập tức dặn dò giúp việc mang đồ ăn lên.
Mà tổng giám đốc Tô, lại chủ động lấy một chai Laffey 1982 ra.
“Cha à, cha lấy chai Laffey 1982 ra nữa sao?” Tô Bảo
Nhi thấy cha mình lấy rượu xịn như vậy ra, cô ấy vô cùng kinh ngạc hỏi.
Cô ấy biết cha mình trừ khi chiêu đãi khách quý, nếu không, ông ấy sẽ không lấy ra rượu xịn như vậy.
“Con gái, chiêu đãi con rể tương lai mà, đương nhiên phải lấy rượu xịn ra rồi.” Tổng giám đốc Tổ cười nói.
Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô chủ động rót rượu cho Lâm Vân, Tô Bảo Nhi.
Sau khi rót rượu xong, tổng giám đốc Tô cười nói: “Cậu Lâm, con gái tôi dù thế nào cũng là hoa hậu giảng đường, giá trị nhan sắc không thể chê vào đâu được, nhà tôi cũng miễn cưỡng không tệ, tôi cảm thấy con gái Tôi Bảo Nhi của tôi, vẫn miễn cưỡng xứng với cậu, cậu cảm thấy thế nào?”
Tô Bảo Nhì nghe cha cô ấy nói vậy, vẻ mặt cô ấy mơ Vậy mà cha cô ấy nói với Lâm Vân, nhà bọn họ miễn hồ.
cưỡng có thể coi là không tệ, vậy mà cha cô ấy nói với
Lâm Vân, cô ấy “miễn cưỡng” có thể xứng đối với Lâm
Thiên?
Nghe ý của những lời này, sao giống Làm Thiên vô cùng trâu bò, là cô ấy trèo cao Làm Thiên nhi
Quả kỳ lạ l
Tô Bảo Nhì chỉ cảm thấy, gần đây thái độ của cha mình quá kỳ lạ, “Tổng giám đốc Tô, tôi chỉ là con nhà nghèo, hẳn là tôi không xứng với Tô Bảo Nhi mới đúng” Làm Thiên cười nói.
“Cậu Lam khiêm tốn rồi, nào, tôi kinh hai người một lỵ, chúc hai người sớm ngày qua nấu thành cơm.” Tổng giám đốc Tô cười nàng ly rượu lên
Làm Thiên có thân phản địa vị gì, tổng giám đốc Tô “Chu Chủ nói cái gì thờ” là Bảo Nhi trùng tăng giảm đốc Tô một cái.
Lâm Vân cũng không biết phải nói gì, chúc mình và Tô Bảo Nhi sớm ngày gạo nấu thành cơm sao? Ông ta nói linh tinh gì thế.
“Được rồi được rồi, dù sao là chúc hai người, nào! Nhất định phải uống hết” Tổng giám đốc Tô cười nói.
Lâm Vân và Tô Bảo Nhi đều nâng ly rượu lên.
Nếu tổng giám đốc Tô nói là phải uống cạn, Lâm Vân không thể không cho ông ta mặt mũi, trực tiếp ngửa đầu uống sạch.
Tô Bảo Nhi cũng nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lúc tổng giám đốc Tô nhìn thấy thế, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, sau đó nhanh chóng hất ly rượu của mình ra sau lưng, giả bộ như là mình uống hết rồi.
Rất nhanh, Tô Bảo Nhi và Lâm Vân đều uống hết sạch.
Tổng giám đốc Tô lại lập tức đứng dậy, rót cho Tô Bảo Nhi và Lâm Vân lần hai, sau đó lại kính Lâm Vân và Tô Bảo Nhi một lỵ.
Lúc này tổng giám đốc Tô vẫn dùng cách cũ, nhân lúc Lâm Vân và Tô Bảo Nhi uống rượu, ông ta sẽ hất hết rượu trong ly mình đi.
Dưới sự dẫn dắt của tổng giám đốc Tô, Lâm Vân và Tô Bảo Nhi cùng đi vào nhà ăn.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, tổng giám đốc Tôi lập tức dặn dò giúp việc mang đồ ăn lên.
Mà tổng giám đốc Tô, lại chủ động lấy một chai Laffey 1982 ra.
“Cha à, cha lấy chai Laffey 1982 ra nữa sao?” Tô Bảo
Nhi thấy cha mình lấy rượu xịn như vậy ra, cô ấy vô cùng kinh ngạc hỏi.
Cô ấy biết cha mình trừ khi chiêu đãi khách quý, nếu không, ông ấy sẽ không lấy ra rượu xịn như vậy.
“Con gái, chiêu đãi con rể tương lai mà, đương nhiên phải lấy rượu xịn ra rồi.” Tổng giám đốc Tổ cười nói.
Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô chủ động rót rượu cho Lâm Vân, Tô Bảo Nhi.
Sau khi rót rượu xong, tổng giám đốc Tô cười nói: “Cậu Lâm, con gái tôi dù thế nào cũng là hoa hậu giảng đường, giá trị nhan sắc không thể chê vào đâu được, nhà tôi cũng miễn cưỡng không tệ, tôi cảm thấy con gái Tôi Bảo Nhi của tôi, vẫn miễn cưỡng xứng với cậu, cậu cảm thấy thế nào?”
Tô Bảo Nhì nghe cha cô ấy nói vậy, vẻ mặt cô ấy mơ Vậy mà cha cô ấy nói với Lâm Vân, nhà bọn họ miễn hồ.
cưỡng có thể coi là không tệ, vậy mà cha cô ấy nói với
Lâm Vân, cô ấy “miễn cưỡng” có thể xứng đối với Lâm
Thiên?
Nghe ý của những lời này, sao giống Làm Thiên vô cùng trâu bò, là cô ấy trèo cao Làm Thiên nhi
Quả kỳ lạ l
Tô Bảo Nhì chỉ cảm thấy, gần đây thái độ của cha mình quá kỳ lạ, “Tổng giám đốc Tô, tôi chỉ là con nhà nghèo, hẳn là tôi không xứng với Tô Bảo Nhi mới đúng” Làm Thiên cười nói.
“Cậu Lam khiêm tốn rồi, nào, tôi kinh hai người một lỵ, chúc hai người sớm ngày qua nấu thành cơm.” Tổng giám đốc Tô cười nàng ly rượu lên
Làm Thiên có thân phản địa vị gì, tổng giám đốc Tô “Chu Chủ nói cái gì thờ” là Bảo Nhi trùng tăng giảm đốc Tô một cái.
Lâm Vân cũng không biết phải nói gì, chúc mình và Tô Bảo Nhi sớm ngày gạo nấu thành cơm sao? Ông ta nói linh tinh gì thế.
“Được rồi được rồi, dù sao là chúc hai người, nào! Nhất định phải uống hết” Tổng giám đốc Tô cười nói.
Lâm Vân và Tô Bảo Nhi đều nâng ly rượu lên.
Nếu tổng giám đốc Tô nói là phải uống cạn, Lâm Vân không thể không cho ông ta mặt mũi, trực tiếp ngửa đầu uống sạch.
Tô Bảo Nhi cũng nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lúc tổng giám đốc Tô nhìn thấy thế, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, sau đó nhanh chóng hất ly rượu của mình ra sau lưng, giả bộ như là mình uống hết rồi.
Rất nhanh, Tô Bảo Nhi và Lâm Vân đều uống hết sạch.
Tổng giám đốc Tô lại lập tức đứng dậy, rót cho Tô Bảo Nhi và Lâm Vân lần hai, sau đó lại kính Lâm Vân và Tô Bảo Nhi một lỵ.
Lúc này tổng giám đốc Tô vẫn dùng cách cũ, nhân lúc Lâm Vân và Tô Bảo Nhi uống rượu, ông ta sẽ hất hết rượu trong ly mình đi.