Chương 296
Chỉ dựa vào phản ứng của Tô Bảo Nhi, cùng với phản ứng của mình, Lâm Vân gần như có thể phán đoán trong rượu vừa rồi, tuyệt đối là bị tổng giám đốc Tô bỏ thuốc.
“Mẹ kiếp, đúng là ác độc, đây là con gái của ông ta đấy.” Lâm Vân không nhịn được nói.
Hoa khôi của trường ở ngay trước mặt, mặc Lâm Vân muốn làm gì thì làm.
“Không được, nhất định phải đi.
Lâm Vân khẽ cần mồi, thuốc đã có tác dụng rồi, nếu thật sự không đi, Lâm Vân biết hậu quả khó mà chịu nổi..
“Đừng đi!”
Lâm Vân mới xoay người lại, một đôi tay ngọc ôm lấy Lâm Vân từ phía sau.
Lúc này hai người đã bị thuốc khống chế, khi gặp phải lửa mạnh, tất nhiên là sẽ bùng cháy.
Nửa tiếng sau, hai người chiến đấu kịch liệt xong đã ngủ mất.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vân nếm thử tư vị của phụ nữ, không thể không nói, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Ba tiếng sau.
“Á!”
Cùng với tiếng thét chói tai, Lâm Vân giật mình tỉnh lại.
Lâm Vân ngồi bật dậy, tất nhiên là tiếng thét chói tại là do Tô Bảo Nhi phát ra.
Lúc này, Tô Bảo Nhi đang dùng chăn quần lấy mình, ánh mắt nhìn Lâm Vân giống như muốn ăn thịt người.
“Tên khốn nạn này! Anh…!Anh đã làm gì tôi rồi?” Tô
Bảo Nhi ấm ức kêu to, “Tô Bảo Nhi, vừa rồi lúc làm chuyện đó, cô vẫn luôn liên tục kêu lên, cô đừng nói với tôi, những chuyện xảy ra vừa rồi, cô đều quên hết cả.” Lâm Vân bất đắc dĩ nói.
Tuy vừa rồi tác dụng của thuốc khiến người ta mất đi lý trí, nhưng ngay sau đó trí nhớ vẫn còn tồn tại.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!” Tô Bảo Nhi giơ đôi bàn tay trắng như phần lên, đập liên tục vào vai Lâm Vân.
“Sao tôi thành khốn nạn rồi, lúc ấy tôi muốn rời đi, là cô chủ động ôm lấy tôi, không cho tôi đi.” Lâm Vân bất đắc dĩ nói.
Im lặng một lát, Lâm Vân tiếp tục nói: “Ngoài ra, bên trong rượu mà chúng ta uống, rõ ràng là bị bỏ thuốc, người bỏ thuốc, rõ ràng là cha cô, cô trách tôi cũng vô dụng, tôi cũng là người bị hại.” “Tôi không nghe! Anh là tên khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nan!”
Lúc Tô Bảo Nhi nói xong lời cuối cùng, trực tiếp khóc to lên.
Lâm Vân để lộ chăn ra nhìn thoáng qua, trên ga trải giường có vết máu, chuyện này đủ để chứng minh, Tô Bảo Nhi cũng là lần đầu tiên.
“Tô Bảo Nhi, cho dù là vì nguyên nhân gì, nếu mọi chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể nói, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Bỗng nhiên Lâm Vân lộ ra vẻ nghiêm túc.
Tuy Lâm Vân biết, hai bọn họ đều bị người ta bỏ thuốc, mới xảy ra loại chuyện như thế.
Nhưng cho dù thế nào, nếu mọi chuyện đã xảy ra rồi, Lâm Vân chắc chắn chỉ có thể chịu trách nhiệm với Tô Bảo Nhi.
Sau khi Lâm Vân nói xong, lập tức chủ động đi lên ôm Tô Bảo Nhi.
“Cút! Ai cần anh chịu trách nhiệm! Anh có thể chịu trách nhiệm được gì?”
Tô Bảo Nhi đẩy Lâm Vân ra, không cho Lâm Vân ôm cô ấy.
“Cô…!Cô không cần chịu trách nhiệm sao?” Lâm Vân kinh ngạc nhìn Tô Bảo Nhi.
“Mẹ kiếp, đúng là ác độc, đây là con gái của ông ta đấy.” Lâm Vân không nhịn được nói.
Hoa khôi của trường ở ngay trước mặt, mặc Lâm Vân muốn làm gì thì làm.
“Không được, nhất định phải đi.
Lâm Vân khẽ cần mồi, thuốc đã có tác dụng rồi, nếu thật sự không đi, Lâm Vân biết hậu quả khó mà chịu nổi..
“Đừng đi!”
Lâm Vân mới xoay người lại, một đôi tay ngọc ôm lấy Lâm Vân từ phía sau.
Lúc này hai người đã bị thuốc khống chế, khi gặp phải lửa mạnh, tất nhiên là sẽ bùng cháy.
Nửa tiếng sau, hai người chiến đấu kịch liệt xong đã ngủ mất.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vân nếm thử tư vị của phụ nữ, không thể không nói, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Ba tiếng sau.
“Á!”
Cùng với tiếng thét chói tai, Lâm Vân giật mình tỉnh lại.
Lâm Vân ngồi bật dậy, tất nhiên là tiếng thét chói tại là do Tô Bảo Nhi phát ra.
Lúc này, Tô Bảo Nhi đang dùng chăn quần lấy mình, ánh mắt nhìn Lâm Vân giống như muốn ăn thịt người.
“Tên khốn nạn này! Anh…!Anh đã làm gì tôi rồi?” Tô
Bảo Nhi ấm ức kêu to, “Tô Bảo Nhi, vừa rồi lúc làm chuyện đó, cô vẫn luôn liên tục kêu lên, cô đừng nói với tôi, những chuyện xảy ra vừa rồi, cô đều quên hết cả.” Lâm Vân bất đắc dĩ nói.
Tuy vừa rồi tác dụng của thuốc khiến người ta mất đi lý trí, nhưng ngay sau đó trí nhớ vẫn còn tồn tại.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!” Tô Bảo Nhi giơ đôi bàn tay trắng như phần lên, đập liên tục vào vai Lâm Vân.
“Sao tôi thành khốn nạn rồi, lúc ấy tôi muốn rời đi, là cô chủ động ôm lấy tôi, không cho tôi đi.” Lâm Vân bất đắc dĩ nói.
Im lặng một lát, Lâm Vân tiếp tục nói: “Ngoài ra, bên trong rượu mà chúng ta uống, rõ ràng là bị bỏ thuốc, người bỏ thuốc, rõ ràng là cha cô, cô trách tôi cũng vô dụng, tôi cũng là người bị hại.” “Tôi không nghe! Anh là tên khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nan!”
Lúc Tô Bảo Nhi nói xong lời cuối cùng, trực tiếp khóc to lên.
Lâm Vân để lộ chăn ra nhìn thoáng qua, trên ga trải giường có vết máu, chuyện này đủ để chứng minh, Tô Bảo Nhi cũng là lần đầu tiên.
“Tô Bảo Nhi, cho dù là vì nguyên nhân gì, nếu mọi chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể nói, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Bỗng nhiên Lâm Vân lộ ra vẻ nghiêm túc.
Tuy Lâm Vân biết, hai bọn họ đều bị người ta bỏ thuốc, mới xảy ra loại chuyện như thế.
Nhưng cho dù thế nào, nếu mọi chuyện đã xảy ra rồi, Lâm Vân chắc chắn chỉ có thể chịu trách nhiệm với Tô Bảo Nhi.
Sau khi Lâm Vân nói xong, lập tức chủ động đi lên ôm Tô Bảo Nhi.
“Cút! Ai cần anh chịu trách nhiệm! Anh có thể chịu trách nhiệm được gì?”
Tô Bảo Nhi đẩy Lâm Vân ra, không cho Lâm Vân ôm cô ấy.
“Cô…!Cô không cần chịu trách nhiệm sao?” Lâm Vân kinh ngạc nhìn Tô Bảo Nhi.