Chương 298
“Tôi đi trước đây.
Sau khi Lâm Vân nói xong, lập tức đi ra ngoài biệt thự.
“Tôi tiễn cậu chủ Lâm” Tổng giám đốc Tô vội vàng theo sau Lâm Vân, tiền Lâm Vân ra khỏi biệt thự.
Sau khi Lâm Vân rời đi khoảng 10 phút.
Tô Bảo Nhi đi từ trên tầng xuống, chỉ là vành mắt cô ấy hơi ửng đỏ, có vẻ rất khó chịu.
“Con gái, con xuống rồi.” Tổng giám đốc Tô cười tươi vội vàng đi tới.
Tô Bảo Nhi ngẩng đầu, dùng ánh mắt oán hận nhìn tổng giám đốc Tô.
“Tô Chính Quốc, cha là đồ khốn nạn.
Vậy mà cha đối xử với con gái của cha như vậy.
Cha Cha đúng là súc sinh.
Tô Bảo Nhi tức giận, đánh mạnh lên người tổng giám đốc Tô.
“Con gái à, cha chỉ muốn tốt cho con thôi, Lâm Vân tuyệt đối là người đàn ông tốt, con gả cho cậu ấy không sai được.
Không bằng con để cậu ấy chịu trách nhiệm đi, dù sao hai đứa đã gạo nấu thành cơm rồi.” Tổng giám đốc Tô nói.
“Con không nghe! Con không muốn nhìn thấy cha nữa!” Tô Bảo Nhi giậm chân một cái, sau đó xoay người chạy lên tầng.
“Này…!Thôi, để con bé bình tĩnh lại trước đã.” Tổng giám đốc Tô lẩm bẩm nói.
Theo quan điểm của tổng giám đốc Tô, cho con gái mấy ngày bình tĩnh lại, con gái mình sẽ đồng ý thôi.
Bên kia.
Sau khi Lâm Vân trở về nhà, đã là mười giờ tối.
Lâm Vân nằm ở trên giường, nhưng trong đầu luôn lặp lại hình ảnh chiến đấu kịch liệt với Tô Bảo Nhi, cùng với hình ảnh Tô Bảo Nhi khóc bảo mình ra ngoài.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền trằn trọc, trong lòng cảm thấy rất bực bội.
Tuy Tô Bảo Nhi luôn miệng nói mình không cần chịu trách nhiệm, nhưng lương tâm khiến Lâm Vân áy náy.
Cho dù thế nào, Lâm Vân vẫn quyết định, ngày mai lại đi tìm Tô Bảo Nhi.
Cứ như vậy, Lâm Vân mơ mơ màng màng qua một đêm trong suy nghĩ trầm trọng.
Ngày hôm sau, sau khi tan học buổi sáng.
Ở cửa lớp Tô Bảo Nhi.
Lâm Vân đứng ở cửa lớp.
Bạn học trong phòng học chậm rãi đi ra khỏi phòng.
“Oa, đây không phải là người lái xe Lamborghini Aventador sao?” “Anh ta tới lớp chúng ta làm gì thế? Chẳng lẽ là tới tìm hoa khôi Tô Bảo Nhi?” “Ừm, rất có khả năng! Đáng tiếc hôm nay Tô Bảo Nhi không đi học.”
Các bạn học đi từ trong phòng học ra, rất nhiều người liếc mắt một cái là nhận ra Lâm Vân, bọn họ đều đang nhỏ giọng bàn tán xôn xao.
Lúc Lâm Vân nghe thấy Tô Bảo Nhi không tới lớp,
Lâm Vân nhướng mày.
“Bạn học này.
Lâm Vân đi lên ngăn cản một bạn học.
Sau khi Lâm Vân nói xong, lập tức đi ra ngoài biệt thự.
“Tôi tiễn cậu chủ Lâm” Tổng giám đốc Tô vội vàng theo sau Lâm Vân, tiền Lâm Vân ra khỏi biệt thự.
Sau khi Lâm Vân rời đi khoảng 10 phút.
Tô Bảo Nhi đi từ trên tầng xuống, chỉ là vành mắt cô ấy hơi ửng đỏ, có vẻ rất khó chịu.
“Con gái, con xuống rồi.” Tổng giám đốc Tô cười tươi vội vàng đi tới.
Tô Bảo Nhi ngẩng đầu, dùng ánh mắt oán hận nhìn tổng giám đốc Tô.
“Tô Chính Quốc, cha là đồ khốn nạn.
Vậy mà cha đối xử với con gái của cha như vậy.
Cha Cha đúng là súc sinh.
Tô Bảo Nhi tức giận, đánh mạnh lên người tổng giám đốc Tô.
“Con gái à, cha chỉ muốn tốt cho con thôi, Lâm Vân tuyệt đối là người đàn ông tốt, con gả cho cậu ấy không sai được.
Không bằng con để cậu ấy chịu trách nhiệm đi, dù sao hai đứa đã gạo nấu thành cơm rồi.” Tổng giám đốc Tô nói.
“Con không nghe! Con không muốn nhìn thấy cha nữa!” Tô Bảo Nhi giậm chân một cái, sau đó xoay người chạy lên tầng.
“Này…!Thôi, để con bé bình tĩnh lại trước đã.” Tổng giám đốc Tô lẩm bẩm nói.
Theo quan điểm của tổng giám đốc Tô, cho con gái mấy ngày bình tĩnh lại, con gái mình sẽ đồng ý thôi.
Bên kia.
Sau khi Lâm Vân trở về nhà, đã là mười giờ tối.
Lâm Vân nằm ở trên giường, nhưng trong đầu luôn lặp lại hình ảnh chiến đấu kịch liệt với Tô Bảo Nhi, cùng với hình ảnh Tô Bảo Nhi khóc bảo mình ra ngoài.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền trằn trọc, trong lòng cảm thấy rất bực bội.
Tuy Tô Bảo Nhi luôn miệng nói mình không cần chịu trách nhiệm, nhưng lương tâm khiến Lâm Vân áy náy.
Cho dù thế nào, Lâm Vân vẫn quyết định, ngày mai lại đi tìm Tô Bảo Nhi.
Cứ như vậy, Lâm Vân mơ mơ màng màng qua một đêm trong suy nghĩ trầm trọng.
Ngày hôm sau, sau khi tan học buổi sáng.
Ở cửa lớp Tô Bảo Nhi.
Lâm Vân đứng ở cửa lớp.
Bạn học trong phòng học chậm rãi đi ra khỏi phòng.
“Oa, đây không phải là người lái xe Lamborghini Aventador sao?” “Anh ta tới lớp chúng ta làm gì thế? Chẳng lẽ là tới tìm hoa khôi Tô Bảo Nhi?” “Ừm, rất có khả năng! Đáng tiếc hôm nay Tô Bảo Nhi không đi học.”
Các bạn học đi từ trong phòng học ra, rất nhiều người liếc mắt một cái là nhận ra Lâm Vân, bọn họ đều đang nhỏ giọng bàn tán xôn xao.
Lúc Lâm Vân nghe thấy Tô Bảo Nhi không tới lớp,
Lâm Vân nhướng mày.
“Bạn học này.
Lâm Vân đi lên ngăn cản một bạn học.