Chương 334
Lúc này, Đỗ Khang đi đến trước mặt Lâm Vân, vừa cười vừa nói.
“Nhóc con, đến giờ rồi, chẳng lẽ lúc này lại nói dối, đội Hải Thành VBA đang trên đường đến “Đúng vậy, bọn họ còn đang ở trên đường đến.
Lâm Vân nói.
Phụt
Những đồng đội sau lưng Đồ Khang nghe thấy thế đều che miệng cười nhạo.
Đỗ Khang xua tay nói: “Được rồi, đã đến giờ, cho dù mấy người nói dối gì cũng vô dụng, trong vòng một phút, nếu như các người không ra sân, coi như các người nhận thua
Sau khi Đỗ Khang nói xong, anh ta trực tiếp dần theo đồng đội của mình đi vào sản.
Anh Vân, làm sao bây giờ? Hoàng Luần lo lắng nói.
Những đồng đội khác cũng vô cùng lo lắng.
Lâm Vân suy tư một lát, sau đó nói: “Như này đi, bây giờ mọi người ra sân trước, chờ bọn họ vừa đến, anh sẽ ra hiệu tạm dừng, thay bọn họ vào.
Bây giờ mọi người ra sân, không cần nghĩ đến việc giành điểm, dùng hết lực phòng thủ, đừng để cho bọn họ ghi quá nhiều điểm là được.
“Cũng chỉ có cách này mà thôi.” Hoàng Luân gật đầu nói.
“Haizz, hy vọng bọn họ có thể đến kịp, nếu như để lỡ thời gian, hôm nay xong đời.” Những đồng đội khác đều lộ ra vẻ lo lắng.
“Lũ ngu ngốc thích làm màu, chỉ còn 30 giây nữa, nếu như mấy người còn không ra sân, coi như thua cuộc.” Đỗ Khang ở trong sân hô to.
“Anh Đỗ, em thấy bọn họ bị dọa đến mức không dám ra sân.
“Ha ha ha!”
Mấy đồng đội sau lưng Đỗ Khang đều cười phá lên.
Nghe thấy tiếng cười của bọn họ, sắc mặt Lâm Vân âm trầm.
“Tôi bảo đảm với anh, hiện tại các anh đang cười vui vẻ bao nhiêu, chờ một lúc nữa sẽ khóc khó coi bấy nhiêu.
Lâm Vân cười híp mắt nói.
Đám người Hoàng Luân nghe thấy thế, sắc mặt cũng rất khó coi.
“Đi, chúng ta lên sân trước.
Sau khi nói xong, Hoàng Luân dẫn theo đội bóng rổ, ra sân thi đấu.
Nhóm sinh viên trường đại học Bảo Thạnh nhìn thấy đám người Hoàng Luân ra sân, tất cả đều lộ ra lo lắng.
“Lần trước bọn họ thua thảm bại như vậy, lần này thi đầu thế nào đây, đầu thể thắng nổi học viện kỹ thuật Bảo Thanh chứ.” “Đúng thế, tôi cảm thấy đây là cuộc tranh tài căn bản không có phần thắng nào, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, vì sao Lâm Vân lại chạy đến học viện kỹ thuật Bảo Thạnh gửi thư khiêu chiến
Rất nhiều bạn học đều không hiểu.
Cũng có bạn học nói: “Nếu Lâm Vân đã dám gửi thư khiêu chiến, có lẽ anh ấy có cách của mình, ngộ nhỡ sau khi bọn họ ra sân, lại có thể thi đấu thắng thì sao? Hiện tại kết luận còn quá sớm, chờ cuộc thi bắt đầu rồi nói.”
Trong sân thi đấu.
“Lũ ranh con ngu ngốc, nếu các người đã dám hạ chiến thư, ông đây đành phải dạy cho các người một bài học.
Đỗ Khang giễu cợt.
“Nhóc con, đến giờ rồi, chẳng lẽ lúc này lại nói dối, đội Hải Thành VBA đang trên đường đến “Đúng vậy, bọn họ còn đang ở trên đường đến.
Lâm Vân nói.
Phụt
Những đồng đội sau lưng Đồ Khang nghe thấy thế đều che miệng cười nhạo.
Đỗ Khang xua tay nói: “Được rồi, đã đến giờ, cho dù mấy người nói dối gì cũng vô dụng, trong vòng một phút, nếu như các người không ra sân, coi như các người nhận thua
Sau khi Đỗ Khang nói xong, anh ta trực tiếp dần theo đồng đội của mình đi vào sản.
Anh Vân, làm sao bây giờ? Hoàng Luần lo lắng nói.
Những đồng đội khác cũng vô cùng lo lắng.
Lâm Vân suy tư một lát, sau đó nói: “Như này đi, bây giờ mọi người ra sân trước, chờ bọn họ vừa đến, anh sẽ ra hiệu tạm dừng, thay bọn họ vào.
Bây giờ mọi người ra sân, không cần nghĩ đến việc giành điểm, dùng hết lực phòng thủ, đừng để cho bọn họ ghi quá nhiều điểm là được.
“Cũng chỉ có cách này mà thôi.” Hoàng Luân gật đầu nói.
“Haizz, hy vọng bọn họ có thể đến kịp, nếu như để lỡ thời gian, hôm nay xong đời.” Những đồng đội khác đều lộ ra vẻ lo lắng.
“Lũ ngu ngốc thích làm màu, chỉ còn 30 giây nữa, nếu như mấy người còn không ra sân, coi như thua cuộc.” Đỗ Khang ở trong sân hô to.
“Anh Đỗ, em thấy bọn họ bị dọa đến mức không dám ra sân.
“Ha ha ha!”
Mấy đồng đội sau lưng Đỗ Khang đều cười phá lên.
Nghe thấy tiếng cười của bọn họ, sắc mặt Lâm Vân âm trầm.
“Tôi bảo đảm với anh, hiện tại các anh đang cười vui vẻ bao nhiêu, chờ một lúc nữa sẽ khóc khó coi bấy nhiêu.
Lâm Vân cười híp mắt nói.
Đám người Hoàng Luân nghe thấy thế, sắc mặt cũng rất khó coi.
“Đi, chúng ta lên sân trước.
Sau khi nói xong, Hoàng Luân dẫn theo đội bóng rổ, ra sân thi đấu.
Nhóm sinh viên trường đại học Bảo Thạnh nhìn thấy đám người Hoàng Luân ra sân, tất cả đều lộ ra lo lắng.
“Lần trước bọn họ thua thảm bại như vậy, lần này thi đầu thế nào đây, đầu thể thắng nổi học viện kỹ thuật Bảo Thanh chứ.” “Đúng thế, tôi cảm thấy đây là cuộc tranh tài căn bản không có phần thắng nào, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, vì sao Lâm Vân lại chạy đến học viện kỹ thuật Bảo Thạnh gửi thư khiêu chiến
Rất nhiều bạn học đều không hiểu.
Cũng có bạn học nói: “Nếu Lâm Vân đã dám gửi thư khiêu chiến, có lẽ anh ấy có cách của mình, ngộ nhỡ sau khi bọn họ ra sân, lại có thể thi đấu thắng thì sao? Hiện tại kết luận còn quá sớm, chờ cuộc thi bắt đầu rồi nói.”
Trong sân thi đấu.
“Lũ ranh con ngu ngốc, nếu các người đã dám hạ chiến thư, ông đây đành phải dạy cho các người một bài học.
Đỗ Khang giễu cợt.