Chương 349
“Nếu đã như thế, tôi và anh nói chuyện riêng, được chứ?” Ánh mắt Lâm Vân nhìn chằm chằm anh Giang.
“Được, tôi cũng muốn nói với cậu mấy câu” Anh Giang vừa cười vừa nói, dáng vẻ xem thường.
Ngay sau đó, hai người trực tiếp đi ra khỏi biệt thự, đi đến chỗ hẻo lánh ngoài cửa.
“Muốn nói gì với tôi, nói nhanh lên.” Anh Giang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt xem thường.
Dù sao ở trong mắt anh Giang, Lâm Vân chỉ là một kẻ nghèo không tiền, anh ta đương nhiên không coi Lâm Vân ra gì.
“Bài viết bịa đặt, cố tình hủy hoại danh dự tôi ở trên diễn đàn là do anh viết?” Lâm Vân lạnh lùng nói.
“Cái gì gọi là bịa đặt? Tôi chỉ vạch trần bộ mặt thật sự của cậu mà thôi, muốn giả danh lừa bịp à, muốn giả bộ làm cậu chủ nhà giàu để cho người khác sùng bái, tung hô ư? Cậu nằm mơ đi!” Giang Vũ đắc ý nói.
“Chuyện này tôi có thể dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng chuyện của Tô Bảo Nhi thì xin lỗi nhé, sự khoan dung của tôi là không.
Tôi cho anh một cơ hội, anh ngoan ngoãn rời khỏi Tô Bảo Nhi, như vậy anh còn có một đường sống”
Giọng điệu của Lâm Vân lạnh lùng như cũ.
“Cái gì? Bảo tôi ngoan ngoãn rời khỏi Tô Bảo Nhi? Cậu ra lệnh cho tôi đấy à? Cậu là cái thá gì chứ? Cậu có tư cách gì?” Anh Giang ngạo nghễ nói.
“Dựa vào tôi là chủ tịch chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, đủ chưa?”
Lâm Vân lạnh lẽo nói.
“Cậu nói gì? Cậu nói cậu là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên ư? Phụt! Ha ha ha.
Anh Giang trực tiếp cười nhạo.
“Oắt con, cậu thế mà lại giả danh làm chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên đến để dọa tôi? Cậu có thể giả mạo cậu ấm nhà giàu với người khác, nhưng muốn lừa tôi ư? Cậu cảm thấy tôi sẽ tin à?” Anh Giang cười nói.
Nghe thấy những lời Giang Vũ nói, trong mắt Lâm Vân dấy lên lửa giận.
Lâm Vân không dễ tức giận, nhưng một khi khiến Lâm Vân thực sự tức giận, hậu quả tuyệt đối khó có thể tưởng tượng được.
“Xem ra anh không biết quý trọng cơ hội mà tôi dành cho anh, tôi cam đoan, anh tuyệt đối sẽ vì quyết định bây giờ của mình mà cảm thấy hối hận, đến lúc đó, anh tuyệt đối sẽ phải quỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi.” Lâm Vân lạnh lùng nói.
“Vậy ư, tôi chờ cậu đó, ha ha ha!” Giang Vũ ngửa đầu cười to.
Giang Vũ trực tiếp xoay người đi vào trong biệt thự, Lâm Vân cũng không ở lại nữa, xoay người rời đi.
Trước lúc này, Lâm Vân chỉ coi anh Giang như tôm tép nhãi nhép, không muốn chấp nhặt với anh ta.
Nhưng lần này, anh ta chọc giận đến Lâm Vân, Lâm Vân nhất định sẽ khiến anh ta phải trả giá đắt.
Vừa rồi, trong lúc Giang Vũ nói chuyện với Lâm Vân, trong biệt thự cũng diễn ra một cuộc nói chuyện.
“Con gái, con đang chơi trò gì thế, trước kia, chẳng phải con ghét nhất cậu Giang này à?” Vẻ mặt tổng giám đốc Tô tràn đầy không hiểu.
“Trước đó là trước đó, bây giờ là bây giờ.
Tô Bảo Nhi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Dừng một lúc, Tô Bảo Nhi tiếp tục nói.
“Hơn nữa, chẳng phải cha chỉ quan tâm đến gia cảnh của bạn trai con à, gia cảnh của anh Giang này mạnh hơn
“Được, tôi cũng muốn nói với cậu mấy câu” Anh Giang vừa cười vừa nói, dáng vẻ xem thường.
Ngay sau đó, hai người trực tiếp đi ra khỏi biệt thự, đi đến chỗ hẻo lánh ngoài cửa.
“Muốn nói gì với tôi, nói nhanh lên.” Anh Giang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt xem thường.
Dù sao ở trong mắt anh Giang, Lâm Vân chỉ là một kẻ nghèo không tiền, anh ta đương nhiên không coi Lâm Vân ra gì.
“Bài viết bịa đặt, cố tình hủy hoại danh dự tôi ở trên diễn đàn là do anh viết?” Lâm Vân lạnh lùng nói.
“Cái gì gọi là bịa đặt? Tôi chỉ vạch trần bộ mặt thật sự của cậu mà thôi, muốn giả danh lừa bịp à, muốn giả bộ làm cậu chủ nhà giàu để cho người khác sùng bái, tung hô ư? Cậu nằm mơ đi!” Giang Vũ đắc ý nói.
“Chuyện này tôi có thể dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng chuyện của Tô Bảo Nhi thì xin lỗi nhé, sự khoan dung của tôi là không.
Tôi cho anh một cơ hội, anh ngoan ngoãn rời khỏi Tô Bảo Nhi, như vậy anh còn có một đường sống”
Giọng điệu của Lâm Vân lạnh lùng như cũ.
“Cái gì? Bảo tôi ngoan ngoãn rời khỏi Tô Bảo Nhi? Cậu ra lệnh cho tôi đấy à? Cậu là cái thá gì chứ? Cậu có tư cách gì?” Anh Giang ngạo nghễ nói.
“Dựa vào tôi là chủ tịch chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, đủ chưa?”
Lâm Vân lạnh lẽo nói.
“Cậu nói gì? Cậu nói cậu là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên ư? Phụt! Ha ha ha.
Anh Giang trực tiếp cười nhạo.
“Oắt con, cậu thế mà lại giả danh làm chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên đến để dọa tôi? Cậu có thể giả mạo cậu ấm nhà giàu với người khác, nhưng muốn lừa tôi ư? Cậu cảm thấy tôi sẽ tin à?” Anh Giang cười nói.
Nghe thấy những lời Giang Vũ nói, trong mắt Lâm Vân dấy lên lửa giận.
Lâm Vân không dễ tức giận, nhưng một khi khiến Lâm Vân thực sự tức giận, hậu quả tuyệt đối khó có thể tưởng tượng được.
“Xem ra anh không biết quý trọng cơ hội mà tôi dành cho anh, tôi cam đoan, anh tuyệt đối sẽ vì quyết định bây giờ của mình mà cảm thấy hối hận, đến lúc đó, anh tuyệt đối sẽ phải quỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi.” Lâm Vân lạnh lùng nói.
“Vậy ư, tôi chờ cậu đó, ha ha ha!” Giang Vũ ngửa đầu cười to.
Giang Vũ trực tiếp xoay người đi vào trong biệt thự, Lâm Vân cũng không ở lại nữa, xoay người rời đi.
Trước lúc này, Lâm Vân chỉ coi anh Giang như tôm tép nhãi nhép, không muốn chấp nhặt với anh ta.
Nhưng lần này, anh ta chọc giận đến Lâm Vân, Lâm Vân nhất định sẽ khiến anh ta phải trả giá đắt.
Vừa rồi, trong lúc Giang Vũ nói chuyện với Lâm Vân, trong biệt thự cũng diễn ra một cuộc nói chuyện.
“Con gái, con đang chơi trò gì thế, trước kia, chẳng phải con ghét nhất cậu Giang này à?” Vẻ mặt tổng giám đốc Tô tràn đầy không hiểu.
“Trước đó là trước đó, bây giờ là bây giờ.
Tô Bảo Nhi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Dừng một lúc, Tô Bảo Nhi tiếp tục nói.
“Hơn nữa, chẳng phải cha chỉ quan tâm đến gia cảnh của bạn trai con à, gia cảnh của anh Giang này mạnh hơn